Khách Điếm Lão Bản

Chương 3: Chương 3: Phong Ba 1




CHƯƠNG 3: PHONG BA 1

Thật vất vả mới cùng A Thổ sửa sang lại phần nửa khách ***, Mạc Ly còn chưa kịp hít một hơi, đã có người nháo sự xông vào.

Một đám mặt mũi hung thần ác sát cầm theo vũ khí, rất kiêu ngạo.

Mạc Ly bảo hộ tiểu đồng ra sau, một mình chào hỏi, “Các vị khách quan nghỉ trọ hay dừng chân?”Còn chưa nói hết, Mạc Ly đã bị đẩy sang một bên.

“Ít nói nhảm, mau giao tiểu tử kia cho ta!”

Mạc Ly vuốt lại vạt áo, thong dong nói: “Tiểu *** hôm nay không có khách nhân tìm chỗ trọ, các vị xem như là sinh ý đầu tiên của *** hôm nay, tiểu nhân thực sự không biết khách quan muốn tìm ai…”

“Nhãi con, đừng có rượu mời không uống thích uống rượu phạt!”

Dứt lời, người phía trước xông lên rút đao vung vẩy trước mặt Mạc Ly.Ngay khi chuôi đao sắp đánh tới Mạc Ly, liền có một cỗ phản lực đẩy ngã gã.

Dược Lang một mặt côn đồ ngồi xổm trước kẻ vừa phun máu, lấy ngón tay chọc chọc cái trán kẻ kia, “Nhãi con, không biết điều, dám đến đây gây sự?”

Cái gọi là dân chuyên nghiệp ra tay, đã biết chưa?

Vừa rồi Dược Lang chỉ phất tay đã làm kẻ kia như thế, phải biết nội lực thâm hậu, võ nghệ phi phàm thế nào.

Vẻ kiêu ngạo của đám người làm loạn lập tức tiêu đi không ít.Kẻ dẫn đầu chắp tay: “Tại hạ là phó môn chủ của Thương Long môn – Cổ Siêu, tại hạ lạc đến cốc là bởi muốn tìm tiểu tặc ăn trộm bí tịch võ công. Ta dọc đường đuổi đến đây, tiểu tặc kia liền không thấy bóng dáng, cho nên chúng ta mới tìm tới quý *** điều tra một phen…”

“Tổ sư đồ đại phét!” Dược Lang to mồm mắng, “Nhà ngươi không thấy phường trộm cắp thì tới nhà ta tìm, không phải nói nhà ta chính là ổ trộm?! Nếu một ngày ngươi không thấy con gà con heo nhà ngươi, vậy nhà ta thành chuồng gà chuồng heo hả?”Dứt lời còn gí một cước vào ngực kẻ đang nằm dưới đất.

Tên nằm trên đất đau đớn thở hắt, đám người phía sau định xông lên tính sổvới Dược Lang, nhưng đều bị phó môn chủ ngăn cản.

“Tại hạ hôm nay thực sự mạo phạm, mong công tử thứ tội.” Tiến lên giải cứu cho kẻ bị Dược Lang giẫm đạp, “Ta xin rời đi, nhưng quý *** nếu phát hiện có nhân vật khả nghi, thỉnh nhất định phải giao cho môn ta xử lý, chúng ta tất có thâm tạ.”Dứt lời, chắp tay hành lễ đi ra.

Dược Lang đứng ở cửa xì một tiếng khinh miệt, khinh thường mà xoay người trở lại đại đường.

Mạc Ly tiến lại kéo kéo ống tay áo Dược Lang, “Cảm tạ!”

Dược Lang nhận được lời cảm ơn của Mạc Ly, tuy rất đắc ý, nhưng vẫn làm bộ. Đã quen với thói kiêu ngạo của Dược Lang, Mạc Ly chỉ lấy khăn lau tay bẩn, đi vào trong phòng.

Dược Lang thấy thế liền kéo tay Mạc Ly, “Đầu ngươi bị lừa đá hay là đập vào cửa hả? Sao lại cứu hạng người không quen không biết thế kia?”

Mạc Ly cười: “Trước kia ta không cứu ngươi?”

Dược Lang bĩu môi: “Chả giống, ta là say rượu té sông, còn kẻ kia là bị người của Thương Long môn truy sát! Ngươi có rõ tình huống không vậy?!”

Mạc Ly khổ não: “Ta không biết Thương Long môn qua mồm ngươi có địa vị gì, nhưng ngươi cũng biết, trước kia ta là đại phu, đạo lý y nhân phụ mẫu…”

“Thương Long môn hiện nay là đệ nhị bạch đạo đại môn phái, chỉ dưới mỗi Thiên Đạo môn thôi, đệ tử rất đông, thế lực khổng lồ. Hôm nay ngươi kết thù với môn phái đó, thực không sáng suốt chút nào.”

Trình Cửu Nhụ đi từ trong phòng ra, dáng vẻ lo lắng, “Hôm nay nếu không có Dược Lang, những người đó nhất định sẽ không bỏ qua.”

Mạc Ly nói: “Ta biết các ngươi lo cho ta, nhưng nếu giao người ra, hắn nhất định sẽ chết.”Vội vàng đi vào phòng, y vén màn giường lên.

Trên giường có một người nằm đó. Chính xác hơn, là một thân thể huyết nhục lẫn lộn.

Dùng nước ấm lau đi vết máu ngưng tụ, Mạc Ly kiểm tra qua vết thương, “Xương chân trái không phải do ngoại lực mà vỡ nát; xương sườn nứt làm ba, phần phía trên không biết có găm vào phổi không; bụng có hai vết ứ xanh lớn; mặt mũi và thân trên có nhiều vết thương sưng mủ lở loét diện rộng…”Lâu rồi chưa từng thấy thương thế thê thảm như vậy, “Chắc hắn bị những kẻ bạch đạo kia bức hại…”

Dược Lang bĩu môi theo thói quen: “Đám cẩu tặc tử đó chỉ mang nhân nghĩa đạo đức lên mép, còn tàn độc hơn cả chúng ta, chí ít chúng ta giết người cũng cho kẻphải chết chết thống khoái.” Cậu nhăn mũi tới trước giường nhìn.

“Ai nha, thối thế! Tiểu Ly, ngươi mau tránh xa ra, vứt hắn cho chó, chó cũng không thèm ăn!”

Mạc Ly nghiêng mặt liếc Dược Lang, “Đừng có nói lung tung, rõ rành rành là người sống, sao lại đem cho chó ăn! Không phải ngươi giỏi dược lý sao, mau tới nhìn đi.”

Dược Lang lủi xa ba bước, “Tiểu Ly, ngươi đừng, muốn ‘Hồi Thiên Thủ’ đại danh đỉnh đỉnh ta đây xem bệnh cho một tên khất cái ư?!”

Mạc Ly buồn bực: “Còn múa mép nữa hả, tối nay về nhà mà ăn!”

Lúc này Dược Lang mới tâm không cam tình không nguyện đi về phía trước chẩn bệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.