Khách Trọ, Đừng Như Vậy

Chương 13: Chương 13




Chúng ta quay về thời điểm một giờ trước.

Hàn Tự lái chiếc xe Gerry đến dừng trước khu giải trí, hai tay khoanh trước ngực, dựa vào cạnh xe.

Anh chờ người đang thong dong tới , bước ra từ cửa của nơi giải trí xa hoa trụy lạc. Hàn Tự nghênh đón.

Mặc dù bọn họ chưa từng gặp mặt, nhưng đã từng nghe danh tiếng của nhau.

“Hàn Tự”

“Chiêm Diệc Dương”

“Ngưỡng mộ đã lâu!”

Hai người đàn ông cũng không hỏi han nhiều, tìm một quán cà phê tương đối yên tĩnh gần đó để bàn chuyện.

Mấy giờ trước đó, cuối cùng tổng thanh tra của anh cũng liên lạc được với vị Chiêm tổng này, nhận được câu trả lời là: “Bất luận tổng giám đốc của các người danh giá cao quý tài năng thế nào hoặc đắt giá trong giới truyền thông ra sao, muốn hợp tác với chúng tôi, dùng lợi ích và báo cáo khả thi để nói…. Nếu thật có thành ý, bảo ông chủ của mấy người tự mình đến nói chuyện với tôi. Anh? Còn chưa đủ tư cách”

Vốn là đêm nay Hàn Tự phải đi công tác, lúc nhận được điện thoại của tổng thanh tra, anh đã qua cửa kiểm soát của sân bay rồi.

Với một nhà đầu tư ngang ngược khiến người ta đau đầu thế này, anh không tự ra mặt cũng không được. Sau khi cúp điện thoại, Hàn Tự lập tức trở về, hùng hổ tới nơi này, tự mình đưa tới số liệu lợi nhuận và báo cáo khả thi.

Một giờ trôi qua, Chiêm Diệc Dương xem qua các loại báo cáo, cũng không đưa ra một câu trả lời chắc chắn nào, chẳng qua chỉ là hẹn hai ngày nữa để hai bên gặp chính thức.

Chiêm Diệc Dương trở về khu giải trí để đón vợ, hủy bỏ lịch trình nên Hàn Tự cũng dự định đi tới đó uống vài chén.

Hai người đàn ông trở lại khu giải trí, ngay khi đang đi trên hành lang tới thang máy, đã có một nhóm người bước vào thang máy, trước khi cửa thang máy khép lại mấy giây, hình như loáng thoáng nghe nói, “Cảnh sát lại kiểm tra đột xuất đúng thời điểm này cũng giúp cho chúng ta… “

Hàn Tự cảm thấy không ổn, còn chưa kịp hành động, Chiêm Diệc Dương bên cạnh đã nhanh chóng quay đầu, chạy băng băng lên lối cầu thang thoát hiểm.

Hàn Tự theo sát phía sau, quán bar của khu giải trí ở lầu bảy, anh ta vừa mới chạy lên khúc quanh nơi lầu sáu lập tức nghe được tiếng ồn ào. Bước nhanh tới, có tiếng thét chói tai cùng tiếng quát, ‘Đứng lại!’ —–

Sau khi nghe mấy tiếng này, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Chiêm Diệc Dương đã chạy tới lầu bảy tóm được một người phụ nữ, xoay người liền cấp tốc xuống lầu.

Ngay khi hai người chạy lướt qua người anh, Hàn Tự rõ ràng còn nghe người phụ nữ nói, “Lãnh Tĩnh vẫn còn ở đó!”

Mấy lời này làm người đứng ngoài cuộc như Hàn Tự ngẩn ra.

Lấy lại tinh thần, trước cửa quán bar thấy được người phụ nữ kia, dáng vẻ hoảng hốt đó, giống như trong ký ức mới đây của anh.

Hàn Tự chỉ cảm thấy đầu óc nóng lên, nhanh chóng xông lên phía trước, lặng lẽ túm lấy cô gái chạy điên cuồng.

Tình cảnh có chút hỗn loạn, anh dùng vai phá cửa lối ra thoát hiểm, sau đó nhanh chân chạy trốn, bên tai chỉ còn lại tiếng hít thở của người phụ nữ, tiếng giày cao gót lảnh lót gõ trên mặt sàn, cũng gõ vào tim anh.

Trốn vào một hẽm nhỏ, Hàn Tự dựa vào vách tường thở phì phò lấy lại sức.

Cô lặng lẽ rút tay khỏi bàn tay anh, cảm giác bàn tay trống rỗng, Hàn Tự ngước mắt nhìn cô, vừa đúng lúc bắt gặp được ánh mắt của cô cũng đang nhìn mình.

Cô đang nhìn anh, ánh mắt có vẻ không chắc chắn.

“Chào em” – Anh chủ động giơ tay ra giới thiệu, “Hàn Tự”.

“Hàn Tự?” – Cô cau mày lặp lại, tên anh cứ như vậy lặp đi lặp lại trên môi cô.

Anh sầu não nhìn cô, yên lặng không nói.

Cô nhìn chằm chằm anh hồi lâu, dường như mới nhớ tới chuyện gì, có chút khó tin giơ ống tay áo lên, ý bảo anh nhìn lên cổ tay cô —- “Vòng tay?”

“Lúc trước em tới đưa trang phục cho em gái anh, vòng tay bị rơi ở nhà anh.” – Hàn Tự mỉm cười nói thêm, “Em gái anh là Hàn Thiên Thiên”.

Nụ cười của người đàn ông này giống như ánh sáng dưới đêm trăng, mặc dù làm người ta cảm thấy xa lạ, nhưng cũng không mang đến cảm giác nguy hiểm, Lãnh Tĩnh cũng phối hợp cười đáp, “Chào anh”.

Chỉ là cái bắt tay ngắn ngủi nhưng khi làn da tiếp xúc nhau, Hàn Tự có cảm giác không muốn buông tay.

Chỉ tiếc lúc này, điện thoại của cô vang lên.

Lòng bàn tay lần nữa trống rỗng, Hàn Tự nhìn cô trả lời máy.

Đầu dây bên kia là tiếng nói gấp gáp của một người phụ nữ, giọng nói lớn đến mức Hàn Tự cũng nghe được rất rõ ràng, “Lãnh Nhị, cậu sao rồi? Có trốn được không?”

Lãnh Tĩnh trả lời đủ tỉnh táo, giọng nói bình thường không thay đổi, “Tớ đang ở trong hẻm đối diện khu giải trí, cậu……….”

Hàn Tự nghiêng đầu nhìn tình huống hỗn loạn bên khu giải trí, lúc này Lãnh Tĩnh đột nhiên không lên tiếng —-

Người bên đầu dây bên kia không còn vồn vã như lúc đầu, mà đổi thành giọng nam, mà giọng nam này cắt đứt câu nói của Lãnh Tĩnh, “Cô không sao là tốt rồi, ngày mai Hồ Nhất Hạ còn phải đi làm, gặp lại sau”.

Tiếng nói vừa dứt thì điện thoại cũng bị cúp, hoàn toàn không cho Lãnh Tĩnh thời gian trả lời. Nghe được lời quan tâm của người khác, Lãnh Tĩnh cũng không biết có cảm giác thế nào, nhìn lại người đàn ông xa lạ trước mắt, còn không biết phải nói gì. Suy nghĩ hồi lâu, cũng chỉ nghĩ ra được hai chữ, “Cám ơn”.

Chuẩn bị dùng một tư thế xoay người kết thúc cái bi kịch trong đêm nay nhưng khi cô vừa xoay người đi, mới đi được vài bước liền dừng lại, dừng một lúc khá lâu. Mặt cô đầy hắc tuyết, cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc giày cao gót ở chân phải của mình ——–

Gót giày lúc này bị hỏng, mà cô không biết chút gì?!!

Hàn Tự nhìn thấy cô bỗng nhiên đứng lại, bóng lưng cứng đờ, nhất thời không biết xảy ra chuyện gì. Vừa định bước tới, chỉ thấy cô gái này đột nhiên khom người, nhanh tay cởi đôi giày cao gót.

Lãnh Tĩnh cởi giày đứng ven đường, ‘bụp bụp bụp’, đập gãy hai cái gót giày.

Một lần nữa đi giày vào, đứng dậy phủi thẳng váy, cố làm cho tư thế thật tự nhiên mà đi thẳng về chiếc xe đang đậu phía trước, cũng không quay đầu – mở cửa – bước vào.

Nhìn thấy toàn bộ quá trình xảy ra, Hàn Tự nhìn tới khi xe của cô biến khỏi tầm mắt mới hoàn hồn trở lại, nhìn thấy xa xa chỉ có hai chấm đỏ, vô cùng im lặng, bất đắc dĩ lắc đầu bật cười.

***********

Lãnh Tĩnh lái xe đi, thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy người đàn ông bị mình làm kinh ngạc đứng bất động, thật không có tiền đồ chỉ muốn vò tóc.

Bởi vì muốn trốn cảnh sát mà cô chạy điên cuồng một mạch, gót giày bị hỏng không nói, mắt cá chân còn bị rách da. Lãnh Tĩnh lái xe về đến nhà, dùng tư thế quái dị không gì sánh được lết từ gara tới cửa chính.

Nếu như ‘tiểu bạch kiểm’ trông ngóng chạy xuống nghênh đón cô mà nói, ít nhất cô còn cảm thấy dễ chịu một chút, dù sao kể từ khi cô nuôi một con cún nhỏ sau lại bị con cún của nhà hàng xóm dụ dỗ đi mất, đã lâu cô không được hưởng thụ đãi ngộ của một ‘chủ nhân’.

Đáng tiếc, cả căn phòng một chút ánh sáng cũng không có, đừng nói gì tới động tĩnh khác.

Lãnh Tĩnh đi thẳng tới cánh cửa lầu hai, rốt cuộc nhìn thấy chút ánh sáng —

Ánh sáng này phát ra từ phòng ngủ của cô.

Lãnh Tĩnh cố chịu cơn đau từ chân truyền đến, dựa vào tường, lúc này mới chậm chạp đi vào trong phòng. Có người đang trong phòng tắm của cô.

Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là ai trong đó, Lãnh Tĩnh không biết tại sao đột nhiên nổi giận, không nghĩ ngợi gì bước tới đẩy cánh cửa phòng tắm ra —

Cửa không khóa?

Cho nên cứ như vậy mà …. cánh cửa bị cô mở ra?

Sự tức giận trong nháy mắt bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là sự lúng túng, mặt cô lúc trắng lúc xanh nhìn người đàn ông trước mặt đang híp mắt nằm trong phòng tắm mát-xa, Lãnh Tĩnh không biết nên làm thế nào mới phải.

Nhìn dáng vẻ quá hưởng thụ, quá tự nhiên, quá yên tâm thoải mái, ngược lại với Lãnh Tĩnh là người lỗ mãng xông vào, đang lúc cô đang suy nghĩ có nên rút lui lặng lẽ hay không —-

“Lần sau nhớ gõ cửa hãy vào.”

Bên tai đột nhiên vang lên câu nói này, nghe xong Lãnh Tĩnh hết hồn. Phản xạ có điều kiện nhìn lại theo tiếng nói, Lãnh Tĩnh bị sốc lần thứ hai —

Anh ta đang chầm chậm đứng lên từ trong nước!

‘Ào ào’, tiếng bọt nước khi anh ta đứng lên như âm thanh cảnh báo hung hăng đánh vào dây thần kinh mang tên ‘nam nữ thụ thụ bất thân’ trong đầu Lãnh Tĩnh, đánh làm cho tay chân cô tê dại, không thể cử động.

Cứ như vậy khuôn mặt cô trắng bệch mà nhìn không chớp mắt vào người đàn ông bước ra khỏi bồn tắm. Sau đó?

Sau đó ….. Lãnh Tĩnh kinh ngạc lần ba —-

Nhìn khuôn mặt không có ý tốt của anh ta, lại nhìn đến ngang hông đang quấn khăn tắm của người kia, khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Dáng vẻ bình thường trở lại, khinh thường liếc mắt nhìn anh, “Anh bị bệnh hả, quấn khăn mà tắm?”

Anh ta nhảy ra khỏi bồn tắm, tiện tay kéo khăn lông lau tóc, “Tôi đây không phải sợ cô xấu hổ hay sao?” – Vừa nói vừa tiến lại gần.

Trong phòng tắm nhiệt độ mau chóng hạ thấp, nhưng sao cô lại càng thấy nóng thế này? Không nhịn được ho khan hai tiếng, “Tôi ở phía sau hậu trường nhìn không biết thấy bao nhiêu người mẫu nam để lộ mình, cái dáng người nhỏ bé của anh, nhìn cũng không hợp mắt tôi”.

“Thật….?”

Giả! Trời mới biết cô đang nghĩ…. muốn sờ cái cơ bụng rõ ràng trước mắt này như thế nào.

Ngại cho hình tượng ‘băng thanh ngọc khiết’ của mình, Lãnh Tĩnh kiềm chế không vươn tay ra sờ, nhưng nhịn không được rủ mắt ngắm nhìn.

Không ngắm thì không sao cả, nhưng một khi ngắm rồi thì thôi rồi, Lãnh Tĩnh vừa đúng lúc nhìn thấy anh ta làm động tác muốn cởi khăn tắm ra. Đồng thời bên tai nghe giọng hắn thì thầm bên tai, “Sau khi xem hết rồi kết luận cũng không muộn”.

Tiếng nói vừa dứt, anh ta lập tức tháo khăn tắm xuống, bỏ qua một bên.

Lãnh Tĩnh cuống quýt che mắt, mới lui từng bước về sau, dưới chân bị trượt, cổ chân bị trẹo, thoáng một cái – cô bi tráng đặt mông hôn đất.

Chân Lãnh Tĩnh bị trẹo, xương bánh chè gần như bị bể, đau tới nhe răng trợn mắt nhưng tay vẫn che mắt không buông, “Cái tên cuồng cởi truồng này! Còn không mau mặc quần áo vào?”

Cô thét chói tai phê bình anh ta, cô nổi giận muốn đá anh ta, ngược lại bị anh ta nhân cơ hội gạt tay che mắt của cô xuống, Lãnh Tĩnh không còn cách nào khác, gấp gáp tới độ muốn vùi đầu làm đà điểu, vậy mà vô tình nhìn thoáng qua nơi nào đó, động tác của cô lập tức dừng lại —

Thì ra anh ta còn mặc quần short đi biển.

Địch Mặc cười ồ một tiếng, “Nhìn coi cô sợ thế nào kìa!”.

Tâm tình của anh ta rất tốt, anh ta thậm chí còn tạo dáng như biểu diễn trang phục biển.

Cô nhìn bằng ánh mắt giết người, con mắt ngày thường khẽ nheo lại. Nhìn thấy được tín hiệu nguy hiểm vừa được phát ra, Địch Mặc nhanh tay lẹ mắt ngoan ngoãn nhận lỗi, “Ai bảo cô cho tôi leo cây? Cả đêm tôi không có gì làm, chỉ có thể lên kế hoạch chỉnh cấp trên của mình thôi”.

Lời vừa nói xong, thật giống như hắn còn uất ức hơn cả cô. Lãnh Tĩnh khóc không ra nước mắt.

Bị kích động cả một đêm, vui mừng chính là, ít nhất vẫn còn một bữa muộn dưới ánh nến chờ cô, Lãnh Tĩnh được anh ta dìu tới phòng ăn, nhìn anh mang từng món ăn hâm nóng lại đặt lên bàn, trong lòng không còn bực bội, rốt cuộc cũng cảm thấy thèm ăn.

Cô vùi đầu mà ăn, chân gác trên ghế bên cạnh, Địch Mặc ngồi đó giúp cô xoa chân, dán thuốc.

“Cô làm gì mà lắm thứ xui xẻo vậy? Ngày hôm qua thì bị cảm sốt, hôm nay thì bị trẹo chân”.

Trọng giọng nói của anh có chút đau lòng, không phải dáng vẻ hả hê gì đó, coi như anh ta còn chút lương tâm. Nhưng Lãnh Tĩnh tuyệt đối không cảm ơn anh ta, “Còn không phải tại anh hại tôi?”

Tên đầu sỏ gây tội rốt cuộc còn không mặt mũi nói, “Tiền thuốc của cô cứ trừ vào tiền lương của tôi, được chưa?”

Lãnh Tĩnh không nói lý với anh ta, trong lòng đang tính toán, từ khi gặp anh ta, mỗi ngày một tai họa, tiền lương của anh ta 1500, cô trừ được trong bao lâu đây?

****

Sáng sớm ngày hôm sau, hai chân cô bị sưng vù, ngay cả chân ga cũng đạp không nổi, ‘tiểu bạch kiểm’ chủ động xung phong ‘ra trận giết giặc’ đưa cô đi làm.

Phụ nữ luôn là loại ‘buôn dưa lê’ của thế giới, chỉ cần một đồng nghiệp nhìn thấy một người đàn ông khá điển trai mở cửa xe đưa cô đi làm, như vậy tuyệt đối không tới một tiếng sau, tin tức này sẽ bị xào nấu đủ loại gia vị, thêm dầu thêm mỡ, cuối cùng toàn bộ mọi người trong phòng thiết kế sẽ nhận được tin tức, tin đồn ‘Lãnh Tĩnh nuôi tiểu bạch kiểm .

Được rồi, không thể coi là tin đồn, quả thật cô có nuôi ‘tiểu bạch kiểm’.

Xe chạy đến bên ngoài nhà xe rồi dừng lại, Lãnh Tĩnh kiên quyết đá anh ta ra ngoài.

Địch Mặc đứng bên ngoài, đáng thương gõ cửa kính xe, “Cô thật sự coi tôi như sủng vật hả? Cần thì gọi tới, không cần thì đuổi đi?”

Nhìn lại cái bàn chân gấu của mình, bằng phẳng như mắt cá chân, Lãnh Tinh không muốn tranh cãi vô ích, nhìn anh ta cười, “Anh chính là con chó nhỏ của tôi”.

Nói xong, Lãnh Tĩnh đổi đến ghế lái, tăng tốc rời khỏi.

Đưa mắt nhìn đuôi xe biến mất dưới tầng hầm, hai tay con chó nhỏ bỏ vào trong túi quần, xoay người đi tới văn phòng đối diện.

Đi tới công ty Hàn Tự, Địch Mặc cảm thấy như được trở lại nhà mình, cô thư ký lắc eo nhỏ muốn pha cà phê cho anh. Đáng tiếc Địch Mặc vào phòng làm việc của ông chủ, lại nhào vào khoảng không. Hàn Tự không có ở đây.

Cô thư ký mang cà phê cho anh, thuận tiện báo cáo, “Hàn tổng đi đàm phán với Chiêm tổng của Ngải Thế Thụy.”

“Haiz, còn đang nghĩ muốn tới chỗ này của Hàn tổng mấy người ăn chùa một chút!”.

Anh ta giống như vừa oán trách vừa chọc ghẹo, một lát sau, cô thư ký mang vào cho người nào đó đủ loại trà bánh. Địch Mặc cũng tự nhiên không khách sáo, vui vẻ nhận lấy, ngậm miếng bánh ống thong thả đi đến bên ống nhòm trước cửa sổ.

Ống nhòm không giống như lần trước bám đầy bụi bặm, hôm nay nhìn sáng bóng như mới, thậm chí còn được thay đổi chiều cao, Địch Mặc chỉ cần nhìn vào là có thể thấy mọi việc xảy ra phía trước trong tầm mắt.

Anh ta ở nơi này, thức ăn được đem đến đặt trên bàn, còn cô gái kia, hai tay cầm đầy đồ uống linh tinh chạy vọt vào phòng thiết kế, đang bận rộn đem từng ly giao tận tay đồng nghiệp trong phòng.

Miệng cười của Địch Mặc dần dần cứng ngắc.

Vẻ mặt nghiêm túc bấm số điện thoại gọi cho cô.

Có vẻ như điện thoại của anh gọi tới không đúng lúc, tay bận rộn chân lộn xộn rớt xuống gì đó, trốn đến một nơi tương đối yên tĩnh lấy điện thoại ra. Điện thoại được kết nối.

“Này?”

“Tài chủ, ăn điểm tâm hả?”

“Đang ăn đây.”

Nói láo. “Vậy thích không? Tôi còn tưởng Miss. Thời Kỳ Mãn Kinh sẽ làm khó cô chứ?”. – Anh ta giọng nhẹ nhàng nhưng mặt lạnh lùng.

“Chị đây là người thiết kế chính của quý tới đấy, ai dám bò lên đầu tôi muốn làm gì làm …..”

Cô đột nhiên dừng lại, chân mày Địch Mặc nhíu lại, “Sao vậy?”

“Không có gì, bắt đầu làm việc, cúp đây”.

Không đợi anh mở miệng, cô nhanh chóng cúp máy.

Lại nói láo….

Hai tay Địch Mặc nắm chặt thành quả đấm, không biết cảm giác tức giận hay là bất lực đang xâm chiếm chính mình, gần như không thở nổi.

Anh rõ ràng nhìn thấy, có một cô gái đầu dán miếng băng gạc —- hất cà phê vào chân cô.

Nữ thư ký đẩy cửa đi vào, cười tủm tỉm liếc mắt đưa tình nhìn người đàn ông đứng cạnh cửa sổ.

Đang muốn nói gì nhưng lại bị hơi thở tản ra xung quanh anh ta như cảnh cáo ‘Chớ có lại gần’. Nghĩ ngợi một lúc, cô thư ký bỏ đi ý định đi trêu đùa anh vài ba câu, hậm hực bước tới, cầm lấy hộp giày trên sô pha, lặng lẽ chuồn ra ngoài.

Cô ta vừa mới bước chân tới cửa, Địch Mặc đột nhiên xoay người bước nhanh tới. Cô ta không biết anh ta đang nghĩ gì, có người sống đứng sờ sờ thế này mà anh lại dường như không thấy, đi nhanh ra cửa thậm chí đụng mạnh vào vai cô.

Thế là hộp giầy bị rơi xuống đất, đôi giày bên trong trực tiếp bị rớt ra ngoài, rơi xuống chân Địch Mặc.

Cô thư ký ‘A’ một tiếng, vội vàng ngồi xuống nhặt. Địch Mặc ngẩn người, khom lưng nhặt giúp tờ giấy bị rơi ra từ hộp giày, còn có hàng chữ:

“Đôi gót giày này rất chắc chắn. Nếu không đúng cỡ có thể đem đổi”.

Người gửi: Hàn Tự.

Cô thư ký thấy khuôn mặt anh không còn vẻ nghiêm túc như vừa rồi, cười giải thích, ” Tối hôm qua Hàn tổng gọi kêu tôi ra ngoài chọn giày, tôi còn tưởng anh ta muốn tặng cho tôi, đáng tiếc, bị mừng hụt.”

Đổi lại là bình thường, anh nhất định sẽ dừng lại lắng nghe, chỉ tiếc hiện tại trong đầu anh còn có chuyện quan trọng hơn cần làm, Địch Mặc trả tờ giấy lại cho cô thư ký, vội vàng đi qua tới tòa nhà đối diện, “Lúc sắp đi đàm phán Hàn tổng còn nhớ đến chuyện này, đặc biệt gọi điện về dặn dò tôi mang giày đưa đến văn phòng đối diện. Thật muốn nhìn mặt cô gái họ Lãnh kia thế nào, nhìn xem cô ta có khả năng gì mà khiến Hàn tổng của chúng tôi quan tâm đến vậy”.

Địch Mặc đột nhiên khựng lại.

***

Vốn ban đầu chỉ là bị sưng mắt cá chân, hôm nay bàn chân cũng bị sưng lên rồi, đồng nghiệp đưa cho thuốc mỡ, Lãnh Tĩnh thoa lên chân một lớp thật dày, cuối cùng cũng không nóng rát lên nữa, liếc mắt nhìn chân mình, vừa trắng vừa mập haiz….

Cô đang ngồi trong góc quạt quạt chân, nghiêng người lại thấy một tay cầm thuốc mỡ đưa tới, Lãnh Tĩnh ngẩng đầu lên, đứng trước mặt, chính là chân chó số 1 đầu dán băng gạc.

Lãnh Tĩnh lại cúi đầu, làm như không thấy hành động đưa thuốc tới. Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói của cô ta, ” Ngày hôm qua cô hại tôi bị ngã đau, hôm nay làm phỏng chân cô coi như chúng ta huề nhau”.

Lãnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn cô, cười rạng rỡ, “Tôi là người có ân tất báo, có oán phải trả. Người nào tốt với tôi, tôi tốt với người đó gấp đôi, người nào phạm tôi, tôi cũng trả lại gấp đôi”.

Chân chó số 1 giận tới mức toét miệng cười, cứng rắn xoay người, mới đi được hai bước không ngờ quay trở lại.

Từ trên cao nhìn xuống Lãnh Tĩnh, cười tới mức Lãnh Tĩnh sinh ra phòng bị, “À, đúng rồi, quên nói cho cô biết. Thiết kế Chu thông cảm chân cô bị thương, quyết định cho tôi —- thay thế cô trong công việc phát triển sản phẩm mấy quý tiếp theo. Tôi phải thay cô đi tới Corrine họp, nghỉ ngơi cho tốt đi”.

Màn hình máy tính phản chiếu khuôn mặt của cô, Lãnh Tĩnh cứ như vậy nhìn nụ cười của mình, từng chút từng chút biến mất.

Vô số ánh mắt đang nhìn cô chằm chằm, tâm tình Lãnh Tĩnh phức tạp không để ý tới gì trong mắt họ, có những người đồng tình, có những người hả hê, cô chỉ biết nhìn hình ảnh phản chiếu của mình nói: Không có chuyện gì, không cho phép khóc, không có chuyện gì, không có chuyện gì….

“Lãnh Tĩnh?” – Có người gọi cô, không xác định là sợ hãi hay lo lắng.

“Hả?” – Cô cong môi lên cười, có chút khó khăn nhìn về phía có tiếng nói.

“Đồ của cô” – Đoán chừng sắc mặt cô quá xấu, quá miễn cưỡng, dọa mấy đồng nghiệp đem cái hộp để trên bàn, lập tức chạy đi.

Trong hộp là đôi giày cao gót …. Người gửi: Hàn Tự

Trời mới biết cô đang suy nghĩ phải đi nó vào, dùng thứ cao dọa người này để giẫm nát trái tim ai đó. Mà cái người được gọi ‘ai đó’ ở đây, đúng lúc này gọi điện thoại nội bộ tới cho cô.

“Lãnh Tĩnh?” – Tiếng của Miss. Thời Kỳ Mãn Kinh.

“Phải!”

“Chân bị thương?”

Lãnh Tĩnh cười lạnh, kết quả cuối cùng, quả nhiên —

“Cho cô mười ngày nghỉ phép, cố gắng dưỡng thương rồi trở lại. Bên công ty Corrine để cho Melody tạm thời thay cô làm”.

“Người Corrine bên kia nói thế nào? Bọn họ sẽ không cho phép người thiết kế chính xin nghỉ phép chứ?”

“Tôi nói thân thể cô không được khỏe, bọn họ đồng ý để cô thiết kế tại nhà”.

Nói một vòng, Lãnh Tĩnh hoàn toàn bị đánh bại.

Ngây ngô trong suốt mười phút đồng hồ, Lãnh Tĩnh ấn dãy số của ‘tiểu bạch kiểm’, điện thoại vừa kết nối, cô chỉ nói đúng ba chữ, “Tới đón tôi!”

Anh ta dường như không kinh ngạc, khoảng chừng giây tiếp theo trả lời ngay, “Được”.

“Đến nhà xe gọi điện cho tôi.” – Không nói nhiều, tắt máy.

Không tới nửa tiếng sau —

Nhìn người đàn ông mặt không cảm xúc, Lãnh Tĩnh cảm giác mình giống như được sống lại.

“Sao anh lại ở đây?”

“Không phải cô gọi tôi tới đón hay sao?” – Địch Mặc ngồi xổm xuống hỏi, “Chân thế nào rồi?”

Cô không cho anh ta xem.

Nụ cười anh ta trầm xuống, không nhìn chân cô nữa, “Cõng hay là ôm cô đi?”

Lãnh Tĩnh mở trừng mắt, không cách nào trả lời. Còn đang sửng sốt, chung quanh còn đám đồng nghiệp, có một đồng nghiệp trong nháy mắt liền chạy nhanh tới phòng làm việc của Miss. Thời Kỳ Mãn Kinh — Lãnh Tĩnh liếc người nọ một cái, đúng là chân chó của Miss. Thời Kỳ Mãn Kinh.

Trong lúc cô liếc mắt nhìn, Địch Mặc đã khom người, gần như muốn ôm lấy cô.

Mọi người xung quanh dần dần vang lên giọng thì thầm, ‘tiểu bạch kiểm’ tìm tới cửa dưới con mắt của không biết bao nhiêu người, cảm giác này cũng không được tốt, nhất là —

“Tiểu Thánh Nhân?” – Miss. Thời Kỳ Mãn Kinh không biết khi nào đã xuất hiện ở bên ngoài cửa gian phòng, ngạc nhiên nghi ngờ gọi một tiếng.

Đứng bên cạnh Miss. Thời Kỳ Mãn Kinh là chân chó số 2 vừa chạy đi mách lẻo, rất náo nhiệt.

Người xung quanh, tất cả đều không lên tiếng, yên lặng nhìn Miss. Thời Kỳ Mãn Kinh và người khách không mời mà đến, chỉ nghe giọng càng ngày càng không xác định của Miss. Thời Kỳ Mãn Kinh, “Sao anh lại ở đây… “

Địch Mặc làm như không nghe thấy, trực tiếp ôm Lãnh Tĩnh đi.

Đại não Lãnh Tĩnh bị chập mạch, không có phản ứng, chỉ biết nhìn chằm chằm vào anh ta.

Não tất cả mọi người đồng thời bị trì trệ, không biết phải làm sao, chỉ nhìn chằm chằm vào Lãnh Tĩnh.

Địch Mặc nhìn Miss. Thời Kỳ Mãn Kinh cười nhẹ, “Tôi tới đón người phụ nữ của mình!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.