Edit&Beta: Huongbb
"Tôi đến đón người phụ nữ của tôi"
Nghe lời nói này, Lãnh Tĩnh đột nhiên muốn bóp chết anh ta.
Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh bị Tiểu bạch kiểm trêu đùa bỏ rơi, mà 'xoạch' một cái trở thành người đàn ông của cô. Chuyện này đối với người nào cũng không chịu được, không phải là nhục nhã bị cắm một cái sừng sao?
Lãnh Tĩnh không chút suy nghĩ trực tiếp nhảy ra khỏi lồng ngực anh ta, trong lúc hai chân chạm đất cô mới nhớ lại vết thương của mình. Đáng tiếc, trời đang tối, mắt cá chân của Lãnh Tĩnh bị đụng đau giống như sắp gãy rìa, đau tận xương tủy.
Cắn chặt hàm răng cố nén đau, Lãnh Tĩnh cố bước nhanh ra ngoài. Mắt thấy Tiểu bạch kiểm sắp đuổi kịp, cô tức giận quay đầu quát, "Không được đi theo tôi!"
Giận dữ xoay người xong, cô gần như ngã sấp người, Địch Mặc thiếu chút nữa chạy qua đỡ lấy cô nhưng một giây sau đó, chỉ dựa sức mạnh của bản thân làm cả người đứng vững. Hai tay Địch Mặc mở ra, đưa mắt nhìn cô rời đi.
Muốn nhìn xem cô gái này rốt cuộc có thể mạnh mẽ chống cự đến mức nào----
Đây không phải là loại tư tưởng biến thái đó chứ? Địch Mặc vẫn cười, Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh dĩ nhiên không tốt như vậy, gầm lên một tiếng, "Mọi người cũng trở lại làm việc cho tôi!" - Mấy người vây quanh bu xem trong nháy mắt chạy tán loạn.
"Tôi nói... cô ta làm sao mà được lợi như vậy, thì ra là anh từ phía sau giúp đỡ cho cô ta".
". . ."
"Hây ya, tôi cho rằng anh là người công tư rõ ràng, bây giờ nghĩ lại thật sự thấy mình đã nhìn lầm".
Địch Mặc trầm mặc, mặc kệ cô ta muốn rèn sắt thép gì gì đó nhìn chằm chằm vào anh.
"Haiz, khuyên anh một câu. Một khi để cho loại phụ nữ này dựa hơi vào người leo lên vị trí nhà thiết kế, sớm muộn gì cũng có một ngày hủy hoại luôn cả tên tuổi của anh".
Cô ta hận thù sục sôi nhưng Địch Mặc làm như lơ đãng, cuối đầu thưởng thức hộp giày của Lãnh Tĩnh, mặt cười như không cười nói, "Mấy chuyện quản lý người bên Corrine tôi chưa bao giờ nhúng tay vào, tuy nhiên---- lời đề nghị này thật không tệ, tôi đột nhiên muốn thử cảm giác làm 'người ngu ngốc bị lợi dụng' một chút xem thế nào".
Không để Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh cơ hội mở miệng, Địch Mặc hơi nghiêng người chào, không nhanh không chậm bước đi.
Mới đi ra bên ngoài hành lang liền nhìn thấy cô gái đang đứng cạnh thang máy, Địch Mặc không khỏi dừng lại.
Cô nhe răng trợn mắt xoa chân, Địch Mặc đứng im tại chỗ, hai tay để trước ngực nhìn thưởng thức trò hề của cô. Lãnh Tĩnh dường như nghe được tiếng cười châm chọc, ngẩng đầu lên, thì ra là anh ta, đưa tay ra tới chỗ anh ta, "Cười cái gì mà cười? Còn không mau tới đỡ?"
Địch Mặc bị cô gái này làm cho dở khóc dở cười, ngoan ngoãn trả lời, "Tuân lệnh".
Cố gắng hết sức làm tròn bổn phận, cẩn thận từng chút đỡ đại gia Kim vào thang máy.
Thang máy chạy một mạch xuống tầng hầm để xe, chiếc xe vàng nhỏ của cô dừng ở chỗ xa, Địch Mặc muốn cõng cô, cô nhất định không cho, thậm chí còn lên mặt dạy dỗ, "Chú ý hình tượng!"
Đối với người phụ nữ này, Địch Mặc hoàn toàn không có cách. Đỡ cô được một chút, vẫn chưa tới mười bước, bộ dáng thảm thương hết sức. Từ chỗ hai người có một nhóm người mặt âu phục sang trọng đang vội vàng di chuyển, tạo ra sự khác biệt rõ ràng với bọn họ.
Lãnh Tĩnh vẫn cúi đầu, chỉ thấy xuất hiện trước mặt là một đôi giày da sang trọng đang lướt nhanh qua. Lúc ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy bóng lưng của bọn họ. Nhìn xuống cái chân dọa người của mình, tự nhiên thấy ganh tị lẫn oán hận.
Địch Mặc đang bận rộn nhìn quanh muốn tìm chiếc xe đậu nơi nào, đột nhiên nghe cô nói, "Thôi bỏ đi, anh cõng tôi".
Chân Lãnh Tĩnh bị bất tiện nhưng tay thì ngược lại. Tiếng nói vừa dứt liền thuận người ôm cổ, nhảy lên lưng anh.
Địch Mặc nhất thời không chuẩn bị trước, cô gái này trước giờ chưa bao giờ ra sức. Xương sống thiếu chút nữa bị đè gãy làm đôi, hai tay theo bản năng đưa ra phía sau, thuận tay cầm lấy hai gối sau của cô, mới vừa đứng vững liền hài hước hỏi, "Sao cô nặng quá vậy?"
Cân nặng cơ thể luôn là điểm yếu của phụ nữ, không dạy dỗ anh ta một chút, anh ta còn không biết trời cao đất rộng----
Lãnh Tĩnh không lên tiếng, lặng lẽ giơ tay lên, vừa mới chuẩn bị 'thưởng' một phát vào ót anh đột nhiên bị anh ta bắt được cổ tay. Động tác nhanh và chính xác, bắt được tay cô ở phía sau, thậm chí còn đắc ý quay đầu lại nhìn cô.
Phía bên này hai người thích thú cãi nhau, bên kia nhóm người mặc đồ tây bước vào trong thang máy. Khi cánh cửa thang máy sắp đóng lại, bên nhà xe bỗng vang lên giọng người đàn ông, "Cử động nữa? Cẩn thận té xuống bây giờ!"
Tiếng nói này rõ ràng vang đến tận bên trong thang máy, người đứng đầu - Hàn Tự - không khỏi dừng lại, tiếp theo hai chân mày vừa nhíu. Đột nhiên đưa tay ngăn cánh cửa thang máy chuẩn bị đóng.
Một lần nữa cửa được mở ra, hình ảnh một nam một nữ đang ầm ĩ cãi nhau lọt vào mắt Hàn Tự, người con gái đưa lưng về phía anh nên không thấy rõ mặt. Thế nhưng người đàn ông là người anh quá quen thuộc, không nhịn được cất giọng gọi, "Địch Mặc!"
Nghe tiếng gọi, nghiêng đầu lại, không chỉ Địch Mặc, còn có người con gái trên lưng Địch Mặc-----
Rốt cuộc Hàn Tự nhìn thấy khuôn mặt rõ ràng của người con gái đó, cũng ngẩn người.
Dĩ nhiên, người bị bất ngờ không chỉ có Hàn Tự.
Vốn dĩ hai người đang cãi nhau ầm ĩ, trong phút chốc bỗng nhiên yên tĩnh, thời gian lặng lẽ trôi, Hàn Tự nhìn thấy rõ cụ thể trước mắt---- cô nhéo lỗ tai Địch Mặc, còn anh ta đang nắm lấy cổ tay cô; cô cười sảng khoái, còn anh ta bởi vì bảo vệ cô mà các cơ trên cánh tay hiện lên rõ ràng. . .
Địch Mặc phản ứng trước tiên, nhìn Hàn Tự cười cười, bước đi đột nhiên tăng tốc tới chiếc xe vàng nhỏ của cô, chỉ bỏ lại một câu, "Có việc gấp đi trước, gặp lại!".
Tầm mắt Lãnh Tĩnh xoẹt qua người Hàn Tự, nửa giây cũng không dừng, bị khiêng đi như một cái bao, cuối cùng bị ném vào ghế phụ.
Còn chưa kịp cài dây an toàn, xe đã 'vụt' chạy đi.
Cô nghĩ thế nào cũng không ra, không khỏi quan sát Tiểu bạch kiểm thêm một lần nữa. Anh ta chăm chú lái xe không để ý tới ánh mắt dò xét của cô. Lãnh Tĩnh lần đầu tiên cảm thấy có chút kiêng kỵ với anh, do dự mấy lần mới mở miệng, "Anh. . . biết Hàn Tự?"
"Anh ta là anh trai Hàn Thiên Thiên".
Khi anh nói những lời này, không một chút do dự, vẻ mặt không thay đổi, giọng nói rất ổn định. Những nghi ngờ trong nhất thời bị anh đánh tiêu tan, đầu óc thông minh lúc này bắt đầu tiêu hóa lời anh ta: Hàn Thiên Thiên là cô chủ Kim trước kia của anh ta, Hàn Tự chắc không muốn nhìn thấy Tiểu bạch kiểm của em gái anh ta. . .
"Chẳng trách. . ."
Suy luận của cô gái này rất tin tưởng, không có bất cứ nghi ngờ nào. Địch Mặc liếc nhìn cô, khóe miệng cong lên nhưng khi nghĩ đến một chuyện khác, trong nháy mắt anh cười không nổi nữa.
"Vậy còn cô, sao cô lại biết anh ta?"
"Tập trung lái xe!" - Lãnh Tĩnh đưa ra một ngón tay, đẩy khuôn mặt đang nghiêng của anh về phía trước. Cô không muốn cùng anh nói về đề tài này.
***
Đến bệnh viện, mua thuốc, rồi về nhà. Từ ngày đó, Lãnh TĨnh vùi đầu trong phòng, không ra khỏi cửa nửa bước thậm chí cả cửa sổ cũng khóa trái cẩn thận, ngăn chặn tên Tiểu bạch kiểm từ ban công nhảy vào.
Lần này trở lại phòng thiết kế của Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh, thật sự là thua thiệt lớn. Vì hành động tình cảm nhất thời mà cô nông-nổi ký hợp đồng với Tổng giám đốc bên đó, hiện tại nếu từ chức thì phải bồi thường rất nhiều tiền. Cô cả ngày trốn trong phòng, vội vàng gọi điện thoại cầu cứu bạn bè, tìm xem có công ty thiết kế nào chịu nhận cô, sẵn tiện mượn chút tiền-----
Cho đến chiều, Lãnh Tĩnh cúp điện thoại người cuối cùng, không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài: Hy vọng mong manh!
Khả năng phục hồi tinh thần của cô lúc nào cũng hơn người, chưa tới bốn tiếng chân đã không còn sưng tấy. Hôm nay mệt mỏi, đói lả người tới mức bị 'ùng ục' từ bụng nhắc nhở. Cô nhảy cà tưng đến cửa chính, chuẩn bị kêu Tiểu bạch kiểm đem thức ăn.
Khi vừa mở cửa phòng ra, đập vào mắt là mâm cơm trên đất.
Trên cửa phòng còn dán mảnh giấy: Tôi có việc ra ngoài một chút, sẽ trở lại nhanh.
Không cần xuống lầu cũng có đồ ăn, đãi ngộ này thật không tệ. Lãnh Tĩnh bưng mâm trở vào phòng. Chữ viết của anh rất xấu nhưng món ăn thì thật sự không tệ. Tay nghề có thể ngang bằng với đầu bếp khách sạn. Lãnh Tĩnh quyết định biến buồn bực hết thảy trút hết vào thức ăn.
Đúng lúc này, Địch Mặc đang ngồi cạnh cửa sổ, hưởng thụ món ngon mới mà đầu bếp vừa mới nghĩ ra.
Gần đây anh thường xuyên xuất hiện ở nơi này vì món ăn rất hợp khẩu vị. Dĩ nhiên bữa trưa hôm nay cũng được mua từ nhà hàng này. Anh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra tướng ăn của người nào đó khi phát hiện thức ăn được đặt trước cửa phòng.
Đáng tiếc, người ngồi đối diện là Hàn Tự.
Lúc bốn giờ chiều, cả gian phòng chỉ có bàn bọn họ. Bình thường, mỗi khi hai người gặp mặt, nếu không phải sàn đấu võ thì ở sân bóng. Mà hôm nay mặt đối mặt dùng cơm hơn nữa là bị ép buộc mà tới, không khí xung quanh đúng là có chút quỷ dị.
Người chủ động hẹn trước lại giả vờ như không, mãi miết vùi đầu ăn. Hành động này của anh khiến Hàn Tự hết sức nhức đầu, "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"
"Tôi cảm thấy về chuyện buổi sáng, cậu chắc sẽ có nhiều vấn đề muốn hỏi tôi, vừa đúng lúc tôi cho cậu cơ hội giải đáp thắc mắc".
Anh đánh một đòn phủ đầu trước tiên, Hàn Tự bất đắc dĩ.
Ánh sáng sau buổi trưa thay phiên nhau rọi lên cửa kính, cũng chiếu lên hàng chân mày đang cau lại của Hàn Tự. Hình ảnh buổi sáng hiện lên trong trí nhớ một lượt khiến lòng anh không rõ cảm xúc, Hàn Tự sắc mặt được điều chỉnh, "Tôi chỉ có một vấn đề, là đang theo đuổi hay đã có được trong tay?"
Địch Mặc im lặng hồi lâu, đồng thời cũng suy nghĩ bấy nhiêu lâu, trên mặt đột nhiên bừng tỉnh cười rạng rỡ, "Đây là lần đầu tiên có người chịu trả tiền nuôi tôi, Tổng giám đốc Hàn, nhường cho anh em một lần được không?"
"Đừng có cười với tôi như vậy, tôi sẽ sợ".
Tất nhiên lời này sẽ có kết quả ngược lại.
Hàn Tự nhìn đồng hồ nơi cổ tay, không nhìn đến khuôn mặt cười càng ngày càng rực rỡ kia, "Tôi cũng chỉ kết bạn với cô ấy thôi, không có ý đồ gì xấu. Còn bữa ăn thế này, sẽ không giống như Hồng Môn Yến của cậu chứ hả! Đúng rồi, em gái của tôi chủ nhật muốn đi cửa hàng của cậu mua quà tặng mẹ tôi tái hôn. Tôi bị con bé kẹp muốn điên người, là bạn bè, cậu cũng nên giới thiệu trang sức giá trị bảy (7) con số. Hẹn gặp lại".
Làm tổn thương bạn bè cũng là một loại bạn bè ------------
Ngay lúc Hàn Tự còn chưa ra khỏi phòng, Địch Mặc đã gọi điện cho quản lý cửa hàng, "Chủ nhật có khách quý tới, không muốn cấp D (100) trở xuống, bảy (7) con số trở xuống cũng không muốn".
Đây cũng chính là lý do một tiếng sau, Lãnh Tĩnh nghe tiếng chuông cửa, khó khắn từ lầu hai lếch xuống, mở cửa ra. Đứng trước mặt là vị khách không mời mà tới, người-phụ-nữ-có-chồng Hồ Nhất Hạ, "Sao vậy? Chuông cửa vì tớ nhấn bị hỏng à".
Lãnh Tĩnh ngẩn người.
Cô còn đang cầm di động ------ trước khi Lãnh Tĩnh xuống lầu vừa kết thúc cuộc gọi với một người bạn. Trong điện thoại, bạn cô nói cho cô một tin tức hết sức đau lòng, tạm thời không có công ty thiết kế nào muốn mướn cô.
Lãnh Tĩnh máy móc đem tay dấu trong túi, cố gắng đem cảm xúc hỏng bét ném ra sau ót, cười cười với người đột ngột xuất hiện, "Anh không phải cũng có chức vụ cao sao? Sao lại đột nhiên chạy tới đây............"
Tha thứ cho sự đình trệ của cô, bởi vì người cô nhìn thấy. . . là Hàn Tự???