Đối với một vài bước thực thi sách lược cụ thể, Tống Chính Bản cũng có phương án tương đối thành thục. Một phần là tham khảo pháp lệnh chính sách hay khi Đại Tùy mới khai quốc còn chưa kiên trì đến cùng, một phần khác chính là kinh nghiệm nhiều năm mình thống trị địa phương mà tổng kết ra. Hiện tại nhu cầu cấp bách của Đậu Kiến Đức chính là đạo kinh tế, không khỏi nghe như say như dại. Trình Danh Chấn có kinh nghiệm nhiều hơn Đậu Kiến Đức một chút, nhưng chưa từng tổng kết thành hệ thống, bởi vậy ở bên cạnh nghe cũng hết sức chăm chú. Ba người khách và chủ ngươi một câu, ta một câu, không hiểu thì hỏi, có hỏi có đáp, nói chuyện một hồi, uống rượu hết vò này lại đến vò kia, uống đến nửa đêm mới tan.
Tửu lượng của Trình Danh Chấn vốn cũng có thể chống đỡ, nhưng trong vòng một ngày tiếp xúc với nhiều điều mới mẻ, nghĩ đến nhiều thứ, đầu cũng có chút hôn mê.
- Nếu Đậu Thiên Vương thật sự có thể chứng thực từng bước kế sách mà Tống tiên sinh nói, không chừng có thể thành tựu nghiệp Vương Bá. Ha hả, thay đổi triều đại, thay đổi triều đại. Đến lúc đó Trình mỗ cũng không thiếu được vân đài phong tướng, ha hả...
Đi lảo đảo ra khỏi trung quân, tiếp nhận dây cương của thân binh đưa tới đang định lên ngựa, trong lòng chợt dâng lên đợt báo động, đột nhiên quay đầu lại, dưới ánh trăng quét thấy vài bóng đen lay động.
-Ai ở đó?
Trình Danh Chấn theo bản năng cầm hoành đao bên hông, hét to. Đội ngũ của Đậu Kiến Đức khuếch trương quá nhanh, trong đó khó tránh khỏi vàng thau lẫn lộn. Nếu là người nào đó có âm mưu gây rối đối với Đậu Kiến Đức, hy vọng vừa mới thấy hôm nay sẽ tan thành bong bóng.
-Ta, đương nhiên là ta! Trình Tướng quân phải không? Ngươi hôm nay cùng lão Đậu uống đến thật là sảng khoái đấy!
Người tới tránh né không kịp, đành phải cười ha hả đi ra.
- Ta vừa rồi muốn tới đây thăm lão Đậu, thấy các ngươi uống rất cao hứng, nên chưa tiến vào. Ha hả, lão Đậu hôm nay khẳng định đã say rồi, là hắn là đã lâu không uống rượu như vậy!
Mượn ánh trăng sáng trên đỉnh đầu, Trình Danh Chấn nhận ra người này là một trong cánh tay tả hữu của Đậu Kiến Đức, Thiên tướng quân Tào Đán. Khẩn trương thu lại sự đề phòng, hắn cười nói:
- Kỳ thật cũng không uống nhiều. Chủ yếu là Đậu Thiên Vương hỏi một ít về phương lược sau này, Tống tiên sinh nói lại vô cùng sâu sắc, cho nên đến giờ mới tan. Thế nào, Tào tướng quân bây giờ còn không ngủ hay sao?
-Họ Tống kia sao? Đó là một kẻ miệng lưỡi chua ngoa làm tổn hại người ta, chứ có điểm tốt cái rắm gì? !
Tào Đán nhíu nhíu mày, không hề che dấu việc mình căm ghét Tống Chính Bản.
- Người đọc sách không có tâm mắt đấy. Miệng nói rất hay, nhưng làm thì khẳng định lại chẳng ra gì. Hắn muốn trộm con lừa, liền lừa dối ngươi tiến lên rút cọc gỗ ngắn. Nếu chẳng may xảy ra sự tình, đã đẩy trách nhiệm hết cho ngươi. Lão Đậu cũng thế, muốn sử dụng tên này, nói cái gì dễ dàng xếp địa phương. Mà không cẩn thận suy nghĩ một chút, những người kia sao có thể một lòng với chúng ta!
Trình Danh Chấn không thể cẩu thả có ý kiến cùng đối phương, đành phải mỉm cười không nói.
-Ta cũng không phải là nói ngươi. Trình huynh đệ ngươi tuy rằng cũng từng đọc sách, nhưng không phải là loại không có lương tâm như tên kia!
Tào Đán như rất quen thuộc, cười ha hả lại gần.
- Thế nào, Trình Tướng quân còn có hứng uống nữa không? Nếu không, có thể đến lều trại của ta một chút. Ta vẫn có vài hũ rượu ngon, còn là loại Khai Phong. Nếu như ngươi đồng ý đến, ta mở ra chiêu đãi ngươi!
- Đa tạ!
Trình Danh Chấn cười chắp tay.
- Vẫn nên để ngày khác đi. Ngày mai còn phải công thành rồi, ta và ngươi nếu uống say không biết gì, chỉ sợ sẽ làm cho Đậu Thiên Vương khó xử!
- Vậy cũng phải!
Tào Đán lắc lắc đầu, tỏ vẻ lý giải.
- Ta sẽ giữ lại, ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể đến chỗ ta uống thoải mái. Bản lĩnh của Trình huynh đệ, lão Tào ta rất bội phục, đáng giá để giao lưu.
-Từng nghe đại danh của tướng quân, hôm nay có thể được đi theo làm tả hữu, thật sự là vinh hạnh của Trình mỗ!
Trình Danh Chấn gật gật đầu, ngoài miệng nói lời khách sáo.
Nhã nhặn và lễ phép với hắn mà nói, tương đương với mặt khác của một tầng áo giáp. Chỉ tiếc Tào Đán căn bản không cảm thấy được trong tầng Áo giáp này ẩn chứa ý tứ cự tuyệt. Cười cười, tiếp tục lôi kéo:
- Ta cùng Phục Bảo cũng là họ hàng gần. Ngươi đã cùng hắn bái cầm, sau này chính là huynh đệ tốt của Tào Đán ta. Tương lai nếu người nào đui mù trêu chọc ngươi, cứ việc tới tìm ta, ta sẽ xử lý kẻ đó. Đúng rồi, họ Tống vừa rồi có nói với lão Đậu thiên ai đánh chủ công không? Vốn ta cùng lão Đậu đã thương lượng sự tình này xong rồi, tên này lại còn muốn chen một chân vào!
-Những gì Tống tiên sinh nói đều là quy hoạch sau này, không đề cập chiến sự ngày mai!
Trong lòng Trình Danh Chấn càng thấy không thoải mái, cảm giác hưng phấn của cuộc nói chuyện vừa rồi cùng Đậu Kiến Đức mang đến đã chậm rãi trở nên lạnh đi.
- Hắn nói hắn là quan văn, sẽ không nói đến võ sự. Nhiệm vụ ngày mai của ta thật ra đã quyết định rồi. Bởi vì ta mới đến, Đậu Thiên Vương có ý để cho ta trước tiên dẫn người vận chuyển lương thảo, người bệnh, trợ thủ cho đoàn người đánh trước...
Nói mấy câu, hắn giải thích một chút thay Tống Chính Bản. Tào Đán nghe xong, trong lòng hơi chút an ổn, rất không khách khí nói:
- Ừ. Ngươi vừa tới, chắc chắn không hiểu gì mấy đối với tình huống của Đậu Gia Quân chúng ta. Trước tiên cứ ở bên cạnh quan sát cuộc chiến cũng tốt. Tuy rằng Trình huynh đệ ngươi cũng là nhân vật nổi tiếng ở Hà Bắc, nhưng dù sao chưa từng công thành, không biết quan khiếu trong đó. Ừ, ngày mai nếu như có thể bắt được Dương Thiện Hội, ta chắc chắn sẽ giữ lại một đao cuối cùng cho ngươi, để ngươi hoàn thành tâm nguyện cho Trương Đại Đương Gia! Như thế nào?
Dứt lời, gã dương dương đắc ý nhìn Trình Danh Chấn, đợi đối phương đáp tạ nhân tình của mình.
-Ta và Dương Thiện Hội kỳ thật cũng không có thù riêng gì. Hắn là quan, ta là lục lâm, chém giết lẫn nhau đều là có chút bất đắc dĩ.
Trình Danh Chấn lui về phía sau nửa bước, tận lực duy trì một chút khoảng cách với Tào Đán.
- Vừa rồi Đậu Thiên Vương nói với ta, nói người thành đại sự không thể để ân oán cá nhân ở trong lòng. Dương Thiện Hội ở quận Thanh Hà rất được dân tâm...
-Mẹ nó, dân tâm của hắn còn không phải dựa vào huynh đệ chúng ta mà có được đấy.
Tào Đán không quan tâm mắng to.
- Hắn là quan tốt! Tận chức tận trách giết sạch lục lâm hào kiệt. Chúng ta quá xui xẻo, đánh thua cũng sẽ bị hắn giết. Đánh thắng cũng vẫn bị hắn đuổi giết! Mẹ nó, không được, ta phải đi nói với lão Đậu mới được!
Trình Danh Chấn hoảng sợ, khẩn trương giơ tay kéo ống tay áo của Tào Đán.
- Đã trễ thế này, vẫn nên đừng quấy rầy Đậu Thiên Vương nghỉ ngơi? Còn nữa, chúng ta bí mật nghị luận sự tình, sao có thể kinh động ông ta?
Tào Đán nghiêng mắt quay đầu lại, vẻ mặt không cần quan tâm.
- Những lời này, dù sao cũng phải có người nói đi? Người đọc sách các ngươi vẫn thường nói như thế sao? Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không nói là nghe được từ ngươi đâu.
Trình Danh Chấn cực kỳ lúng túng, đỏ mặt rụt trở về.
-Ý ta không phải như vậy!
Hắn gấp đến độ thanh âm có chút thay đổi, nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào để Tào Đán hiểu được. Người ta là đại cữu ca của Đậu Kiến Đức, có thể thẳng thắn nói được. Mà mình dù sao cũng là người ngoài mới tới, liên lụy được càng sâu phiền toái càng lớn.
Đang vào lúc hoảng loạn, Tào Đán đột nhiên lại mỉm cười.
- Thôi đi, ngươi nói không đi ta sẽ không đi nữa! Lão Đậu tuổi càng lớn tâm địa càng mềm, qua mấy ngày, nói không chừng liền cấp phát một quyển kinh Phật cho các huynh đệ rồi. Đi thôi, hai người chúng ta tìm nơi nào uống mấy chén đi, đừng đứng mãi ở chỗ này nói chuyện nữa!
Đây đã là đề nghị thứ hai tối nay của gã, khiến Trình Danh Chấn khó có thể cự tuyệt. Có lòng không đáp ứng, lại sợ Tào Đán giận, ngày sau bị gã gây phiền toái. Nếu đáp ứng rồi, hiện tại quả là khó có thể đoán trước sau khi thân quen đối phương rồi, sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa.
Nhưng vào đúng lúc này, xa xa lại từ từ đi tới hai bóng đen cao lớn. Một tả một hữu bảo vệ Trình Danh Chấn, thanh âm hờn dỗi bẩm báo.
- Trình Tướng quân, phu nhân phái chúng ta tới tiếp ngài. Hỏi ngài đêm nay còn có trở về doanh nghỉ ngơi hay không!
-Tào tướng quân, ngài xem, ta đây...
Trình Danh Chấn khẩn trương bắt lấy cây cỏ cứu mạng này, mặt mày nhăn nhó với Tào Đán.
-Mụ nào to gan như vậy, không ngờ dám quản cả chuyện của nam nhân vậy!
Tào Đán trợn mắt lên, lớn tiếng tỏ bất mãn thay Trình Danh Chấn. Đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, lại không kìm nổi lắc đầu cười khổ.
- Ai bảo ngươi cưới con gái của Đỗ Ba Lạt, tự làm tự chịu đi nha! Ha hả, việc nhà của vợ chồng son, lão Tào muốn quản cũng không được. Ngươi tự mình giải quyết đi, chúng ta hôm nào lại tán gẫu!
-Vậy ta đây sẽ không tới quấy rầy ngài nữa!
Trình Danh Chấn như được đại xá, khẩn trương nói vài câu. Khi đi theo Hùng Khoát Hải và Ngũ Thiên Tích thật xa rồi, mới bước chậm lại, thấp giọng hỏi:
- Hai người các ngươi làm sao tới thế? Trong doanh có chuyện phát sinh sao?
-Không có, chỉ là mọi người lo lắng ngươi. Cho nên phái hai người chúng ta sang đây xem thế nào!
Ngũ Thiên Tích vỗ vỗ hoành đao bên hông, vô cùng tự tin đáp lại. Vừa rồi nếu quả thật có chuyện không hay xảy ra, gã và Hùng Khoát Hải dựa vào dũng lực cũng có thể giết đi vào, từ bỏ tính mạng cũng phải cứu Trình Danh Chấn đi ra.
-Đậu Thiên Vương sẽ không bày Hồng Môn Yến đâu!
Trình Danh Chấn khẽ thở dài, trên lưng có một cảm giác lạnh lẽo.
- Dù gì đã nói, không có trở ngại! Ôi!
Lời tiếp theo..., hắn không biết nên nói như thế nào. Trong Đậu Gia Quân, luôn có vô số niềm vui bất ngờ đang chờ hắn, đồng thời cũng có vô số thất vọng!