Khai Quốc Công Tặc

Chương 55: Q.4 - Chương 55: Hoàng tước (16)




Trở lại đại doanh nhà mình, kể lại kỳ ngộ đêm hôm đó cho Đỗ Quyên nghe, tâm trạng của Trình Danh Chấn rất nhanh trở lại bình thường. Hiện tại hắn đã không còn là đứa trẻ mới lớn chưa từng trải sự đời sẽ không vì hành vi của một người như Tào Đán mà thay đổi cách nhìn đối với cả Đậu gia quân. Hơn nữa đi lại trên giang hồ nhất định phải giao tiếp với vô số loại người, trong đó tất nhiên có người tốt mà kẻ xấu cũng rất nhiều, có thể ở những lúc thuận buồn xuôi gió giữ được một tấc vuông trong lòng mình đã tốt lắm rồi, thật sự không cần quá mức so đo tính toán làm chi. Ngươi cũng không thể trông mong đám bạn bè xung quanh đều là cư sĩ ăn chay niệm phật, gặp bản thân là lễ nghĩa nhường nhịn ba phần. Như vậy sao còn gọi là lục lâm!

- Năm đó A gia cũng đã từng nói, vị trí càng cao đối diện với minh thương ám tiễn sẽ càng nhiều. Ngược lại, làm một tên lâu la nho nhỏ thanh nhàn bình thường sẽ không ai rảnh rỗi chú ý tới huynh, tự nhiên cũng sẽ không ganh ghét với huynh, hoặc giả bắt buộc huynh phải lựa chọn hàng ngũ!

Quan điểm của Đỗ Quyên cũng không khác Trình Danh Chấn là bao, cũng không xem hành động lỗ mãng của Tào Đán vào đâu. Công bằng mà nói, trước mắt trong nhà Đậu Kiến Đức, vị trí của Trình Danh Chấn thấp hơn rất nhiều so với ở Cự Lộc trạch năm xưa. Đương nhiên điều này cũng có thể bởi vì nguyên nhân hắn mới đến, dân gian có câu "Tình cảm tốt nhất là ở lần đầu gặp mặt", ở chung lâu ngày rồi xảy ra chuyện gì hiện tại không ai có thể dự đoán được.

-Hiện nay thế thời đại loạn, hào kiệt trong thiên hạ đều muốn làm hoàng đế. Chúng ta là vợ chồng cho dù hiện tại đã rửa tay chậu vàng nhưng sợ rằng không thể tìm được nơi nào yên ổn sống qua ngày!

Trình Danh Chấn cười hà hà, lắc đầu nói.

Rửa tay chậu vàng là lời nói vui đùa vào hai năm trước khi hai vợ chồng vừa mới đào lấy được một phần bảo tàng, vui sướng không ngủ được mà nói đùa với nhau. Đỗ Quyên cho rằng, với ngọn 'núi vàng' mười đời con cháu ăn cũng không hết trong tay trượng phu thì buông bỏ Bình Ân Tam Huyền tìm một nơi không người sống qua ngày cũng xong. Trình Danh Chấn tự giễu bản thân không có chí lớn, năm xưa thời niên thiếu chỉ có một tâm nguyện duy nhất đó là ở trong nha môn mỗi tháng kiếm một bữa cơm có thịt, cưới một người vợ cùng nhau phụ dưỡng mẹ già, cho nên cũng đồng ý với suy nghĩ của Đỗ Quyên. Chỉ là ý nghĩ này vẫn không có điều kiện để thực hiện, một mực kéo dài mãi dần dần trở nên xa lạ ở trong lòng hai người.

-Ài!

Đỗ Quyên khẽ thở dài. Mấy ngày nay trong mắt đám hào kiệt Đậu gia quân khi nhìn về phía trượng phu đều mang ý tôn kính, cô có thể quan sát thấy và có thể nghiệm rõ ràng. Bình Ân Trình công tử, Hà Bắc Cửu đầu giao! Mang theo danh hiệu vang dội như vậy, hai chữ 'lui thân' nói dễ mà làm sao khó thế! Hơn nữa, hiện tại thiên hạ đại loạn, đám 'anh hùng hào kiệt' đang lúc cầu người như khát nước, nào có ai chịu để cho một nhân tài như Trình Danh Chấn ẩn cư trong địa bàn của mình. Ai dám yên tâm để Trình Danh Chấn ẩn cư trong địa bàn của mình đây?

Trình Danh Chấn mỉm cười không nói gì. Suy nghĩ của thê tử hắn rất rõ ràng, chỉ là người đi lên càng cao thì gánh nặng mang trên vai sẽ càng nặng. Thời thanh niên không có kinh nghiệm tất nhiên sẽ chỉ nghĩ đến chuyện khoái ý ân cừu, thong dong tự tại vô ưu vô lo, nhưng bây giờ hắn không chỉ một mình, đám lão huynh đệ Minh Châu quân, tương lai của đám hào kiệt Vương Nhị Mao, Trương Cẩn, Hùng Khoát Hải và Ngũ Thiên Tích có quan hệ vô cùng chặt chẽ với hắn. Không thể nói nhóm người này suốt đời phúc họa cùng chung nhưng ít ra trong khoảng thời gian ngắn tổn hại một người là tổn hại cả nhóm, một người vinh quang là cả nhóm vinh quang.

Đỗ Quyên cũng cười, nhỏ giọng truy hỏi:

- Huynh cảm thấy con người Đậu Kiến Đức thế nào, có bản lĩnh lại có tấm lòng rộng rãi sao?

Sở dĩ cô hỏi như vậy là bởi vì trước khi chia tay Trương Kim Xưng đã từng dặn dò Trình Danh Chấn, nếu như ngày sau dựa vào một người khác nhất định phải tìm được hào kiệt thật sự có bản lĩnh, có tấm lòng rộng rãi mà nương tựa còn không thì tự mình đứng ra tranh giành thiên hạ. Mặc dù làm như vậy nguy hiểm càng lớn nhưng ít ra cũng sẽ không lâm vào cảnh ngộ ' xà nhà quá lớn phá vỡ nóc nhà'. Mấy ngày nay Trình Danh Chấn vẫn luôn tự hỏi về chuyện này, mỉm cười rất yên tâm đáp lại: - Từ tình hình trước mắt thì khí độ chí hướng của ông ta rộng rãi khoát đạt hơn các hào kiệt khác rất nhiều, càng hiếm có nhất đó là tầm nhìn của ông ta, quả thực là đi một bước tình trước ba bước!

Tâm trạng lo lắng của Đỗ Quyên lập tức buông lỏng, mang theo vài phần mệt mỏi nói:

- Vậy là tốt rồi, mặc dù chúng ta bất đắc dĩ mà bị bức phải quy hàng nhưng ta chỉ sợ bước này đi sai, từng bước sai càng thêm sai. Nếu như huynh hối hận, bây giờ chúng ta lui về Bình Ân vẫn còn chưa muộn!

- Lui về Bình Ân đã không thể được nữa rồi. Ít nhiều chúng ta chú ý một chút là được! Theo ta thấy Đậu đại đương gia là người lỗi lạc, sẽ không có ý gây hại, cho nên sau này nếu như ta có trở về danh trại muộn muội cũng không cần phải lo lắng, càng không cần phải tiếp tục sai Hùng Khoát Hải và Ngũ Thiên Tích tới đón ta. Tránh để bị người ta nhìn thấy, bằng không sẽ nảy sinh lời bàn tàn.

- Vâng! _ Đỗ Quyên tủi thân đáp:

- Hôm nay ta. . .

- Hôm nay không sao. Lúc bọn họ đến thì tiệc rượu đã tan. Đậu thiên vương uống quá nhiều không tiễn ra ngoài cửa. Tào Đán đang muốn lôi kéo ta chưa chắc đã chú ý tới! Ta là nói sau này. Muội lo lắng cho ta, điều này không cần nói ta cũng biết nhưng nếu như xảy ra điều gì ngoài ý muốn, trong vài vạn đại quân này một mình ta đánh giết không thoát, cho dù thêm cả hai người Hùng Khoát Hải, Ngũ Thiên Tích cũng vô ích.

Đỗ Quyên chớp mắt, cảm thấy điều này cũng có lý. Vũ dũng một người trả thù trên giang hồ có tác dụng nhưng rất khó xác định có thể có bao nhiêu hữu ích trong thiên quân vạn mã, trừ khi sau lưng ngươi còn có một đám huynh đệ kết trận đi theo. Nhưng trước nay chưa từng có lệ nào đi dự tiệc lại mang theo cả mấy trăm người.

- Vậy lần sau để một mình huynh đi, được chưa?

-Nếu thật sự có một ngày như vậy, muội lập tức dẫn theo mọi người bỏ chạy, chạy càng xa càng tốt, ta càng thêm an tâm!

Trình Danh Chấn nắm chặt lấy bàn tay Đỗ Quyên, tiếp tục nhấn mạnh.

Đỗ Quyên khẽ cười, không tranh cãi với Trình Danh Chấn, đổi sang chủ đề khác:

- Ngoại trừ Đậu Kiến Đức ra, nhưng kẻ khác thế nào? Huynh vừa nói tên Tào Đán là kẻ chẳng ra gì, còn những người khác thì sao? Ta quen với Vương đại ca và Hồng Tuyến, hai người bọn họ cũng là người tốt, đáng giá tín nhiệm!

- Ta tiếp xúc cũng không nhiều, cứ theo tình hình trước mắt có thể nói tốt xấu lẫn lộn. Nhưng điều này cũng chứng minh được Đậu thiên vương quả thực có chỗ hơn người, cho dù là dạng hào kiệt nào tới chỗ ông ta đều có thể ở lại được, hơn nữa đều phát huy tác dụng. Trình Danh Chấn dùng năm ngón tay lần lượt chỉ ra từng nhân vật trọng yếu dưới trướng Đậu Kiến Đức:

- Kém một chút, như Dương Công Khanh, Từ Nguyên Lang, hai kẻ này không cần nói tới, nguyên bản đều là giặc cỏ giết người cướp của, chỉ dựa vào bốn chữ 'gan lớn tâm ngoan' không hơn không kém. Ta chỉ đếm những người nổi bật, như Vương đại ca mà muội đã gặp qua, tuy rằng hắn chưa từng đọc qua binh thư nhưng thuộc hàng tướng tài đứng đầu; nhân phẩm, võ nghệ, lòng dạ không cái nào không phải là lựa chọn tốt nhất. Những người khác, như Nguyễn Quân Minh, Cao Nhã Hiền, Ân Thu, Thạch Toản, được xem là hào kiệt đương thời, bản lãnh không dưới ta và muội.

- Ta sao có thể so sáng với đám đại lão gia các người được? Đỗ Quyên dịu dàng liếc xéo trượng phu, oán trách.

- Bản thân muội trước tới nay không hề kém ta, thật sự!

Trình Danh Chấn cười giải thích:

- Thời kỳ thái bình thịnh vượng nhất định không lộ ra điểm tốt của muội. Mà trong loạn thế, chỉ có duy nhất muội ở sau lưng mới có thể để cho ta yên lòng. Kỳ thật mặc dù ta đã từng đọc qua sách vở nhưng không phải là kẻ chịu sách vở trói buộc. Muội thích là hào kiệt trong giới nữ thì cứ thoải mái làm, ta nhất định sẽ không ngăn cản muội!

Nghe trượng phu khen mình như vậy trong lòng Đỗ Quyên cảm thấy ấm áp, giống như uống mật ngọt. Cô không biết thuê thùa may vá, cũng không quá hiểu lòng dạ đàn ông, công việc bếp núc lại càng kém. Cho nên mấy năm sau khi cưới đều cảm thấy bản thân không làm tròn bổn phận, luôn cảm thấy trượng phu mình thua thiệt. Hôm nay chỉ một câu nói ' chỉ có muội ở sau lưng mới để cho ta yên lòng' của Trình Danh Chấn mà phiền muộn tan hết, tinh thần thoải mái phấn chấn.

- Thật đấy, mấy năm nay may mắn có muội ở sau lưng ta.

Trình Danh Chấn nắm chặt lấy tay thê tử, trịnh trọng lặp lại. Có vài lời hắn không nói ra nhưng trong lòng rất rõ ràng, năm xưa bản thân có thể ở lại Cự Lộc trạch sau đó có thể đứng vững chân ở Bình Ân Tam Huyền có công lao rất lớn của Đỗ Quyên. Đặc biệt là vài lần đại chiến, nếu không phải có Đỗ Quyên bảo vệ người già yếu lui vào núi sâu hắn tuyệt đối không thể buông chân buông tay mà chiến.

- Đừng nói những điều này nữa, nói tiếp chuyện về thủ hạ Đậu Thiên vương đi! Đ

ỗ Quyên dịu dàng liếc trượng phu một cái, đỏ mắt cúi đầu.

Trình Danh Chấn cắn nhẹ vào tai thê tử, cười hà hà tiếp tục:

- Thật ra luận về võ tướng bên phía chúng ta không thiếu. Điều khiến ta thật sự khâm phục Đậu thiên vương chính là bản lãnh thu phục quan văn. Tống Chánh Bổn, Khổng Đức Thiệu, Lăng Kính, kiến thức không thể xem thường. Hôm nay Tống Chánh Bổn còn hiến kế an định Hà Bắc cho ông ta, sau này nếu như Đậu thiên vương thực hiện kế sách đó chỉ sợ sẽ có tác dụng rất lớn!

-Ý nói đến chuyện kia sao?

Trong lòng Đỗ Quyên càng cảm thấy yên ổn, đẩy cái miệng nóng rực của Trình Danh Chấn ra, mỉm cười đi sửa sang lại giường chiếu.

-Ừm!

Trình Danh Chấn gật đầu đáp lại. Đi tới sau lưng thê tử, giúp đỡ cô, ngẫu nhiên cọ sát, rõ ràng là tiếp xúc thân mật giữa hai vợ chồng.

Bầu không khí trong phòng càng lúc càng nóng, ngọn nến nơi đầu giường bập bùng ánh lửa tỏa ra làn khí ấm áp. Đỗ Quyên vừa nhanh chóng thu dọn vừa dùng câu chuyện kéo dài thời gian:

- Mặc dù hắn tính tình cổ quái nhưng quả thực một thân chính khí. Còn tên họ Khổng thì sao? Ngoại trừ nịnh hót ra ta thấy hắn chẳng làm được chuyện gì!

- Uốn mình theo người cũng cần một thân bản lãnh. Nếu không vỗ mông ngựa không được lại chộp nhầm chân ngựa thì sao?

Trình Danh Chấn cười ôm lấy thê tử, không để cô tiếp tục đào thoát:

- Người ta nói việc quân như việc phu, không những phải biết nói lời thật khó nghe đốc xúc hắn tiến tới nhằm cầu chồng vinh vợ quý mà còn phải biết hiểu rõ tâm tư của hắn, thuận theo ý tứ hắn, phu xướng phụ tùy. . .

-Lời này mà huynh cũng nói được!

Đỗ Quyên rất nhanh hơi thở đã rối loạn, xoay đôi môi anh đào lại, uyển chuyển đáp:

- Có phải vậy hay không. . .

Lời còn chưa nói hết đã bị Trình Danh Chấn ngăn lại trong cổ họng, dần dần biến thành tiếng nỉ non nhẹ nhàng. Hai người đã thành thân được vài năm trước nay vẫn vì bản thân và người khác mà bôn ba không ngừng, ở chung thì ít mà xa nhau thì nhiều, cho đến hiện tại vẫn chưa có con cái. Không thể không nói đây là một điều tiếc nuối trong sự mỹ mãn. Hiện tại, Trình Danh Chấn đã giao Minh Châu quân ra, Đậu Kiến Đức xem ra là một anh hùng có thể làm việc lớn. Tương lai hai người đã không còn đen tối như trước nữa mà tràn ngập ánh sáng và hi vọng. Nếu như thêm vài đứa con nữa để cho chúng lớn lên trong ánh sáng và hi vọng thật là tốt biết bao!

Đau khổ mà cha mẹ đã trải qua chúng vĩnh viễn không cần trải nghiệm. Thương tổn mà cha mẹ đã phải chịu đựng, chúng vĩnh viễn không cần phải tiếp tục chịu đựng. Chúng sinh ra cho thời thịnh thế tới mà không phải thừa nhận sự rối ren thời thế. . .

Đêm, ánh lửa bấp bùng, mưa phùn gió nhẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.