Khai Quốc Công Tặc

Chương 56: Q.4 - Chương 56: Hoàng tước (17)




Ngày thứ hai, hai vợ chồng đều thức dậy muộn. May mắn là Đậu gia quân đang trong tình thế mở rộng địa bàn, còn chưa kịp định ra quy củ mỗi tướng lĩnh hàng ngày nhất định phải tới trung doanh báo cáo, do đó mà tránh được một trận xấu hổ khác.

Khó khăn lắm mới qua giờ tỵ đến giờ ngọ, huyện thừa Tiền Cảnh thành Khổng Đức Thiệu phụng lệnh mà tới, đưa tới biên lai do đích thân Đậu Kiến Đức viết, trên đó có ghi lấy đi từ Minh Châu doanh năm trăm cân thịt, hai ngàn cân rau quả, hai ngàn cân thực phẩm khô, các loại thịt thỏ hoang, gà đồi đã sơ chế mấy trăm con. Đối với đại quân đang thiếu thốn vật tư mà nói, điều này quả thực là hành động tặng than hồng sưởi ấm trong ngày đông tuyết. Cho nên Đậu Kiến Đức thay mặt tất cả mọi người cám ơn hành động cao thượng của Trình tướng quân. Ngày sau nếu có thu hoạch nhất định sẽ hoàn trả lại đầy đủ, tuyệt không nợ nần vân vân.

-Đậu thiên vương quá khách khí rồi. Đã là người một nhà không nói lời khách khí, Minh Châu doanh đã gia nhập vào Đậu gia quân tự nhiên tất cả mọi vật tư đều do Thiên vương phân phối. Một chút rau thịt này thật không dám làm phiền tới Khổng tiên sinh phải đích thân tới đây một chuyến!

Trình Danh Chấn không dám chậm trễ, chắp tay thi lễ với Khổng Đức Thiệu.

Khổng Đức Thiệu lùi sau nửa bước, vội vàng xua tay:

- Thiên vương nói, ngày sau mọi người là người một nhà tự nhiên đánh hạ thành thị bảo trại, tất cả vật tư án chiếu theo chiến công phân chia. Nhưng vật tư vốn thuộc về các doanh vẫn để các doanh tự mình xử lý. Cho dù ông ấy là tổng đương gia cũng không thể mạnh mẽ chiếm đoạt!

Trình Danh Chấn thoáng suy nghĩ lập tức hiểu rõ tại sao Đậu Kiến Đức lại làm như vậy. Từ tình hình trước mắt, đầu nhập vào Đậu Kiến Đức không chỉ một mình nhánh Minh Châu quân, đám người Dương Công Khanh, Thôi Nguyên Tốn, phạm Nguyện, Lưu Nhã, Vương Tiểu Hồ đều có doanh trại quân đội và vật tư của riêng mình. Nếu như hôm nay Đậu Kiến Đức không minh không bạch lấy đi thịt khô đồ ăn của Minh Châu doanh, ngày sau cũng có thể tiện tay lấy đi vật tư của các doanh trại khác. Mà chủ tướng các doanh khác chưa chắc đã thoải mái giống như mình, chỉ cần xảy ra tranh chấp tất nhiên sẽ khiến cho quần hùng Hà Bắc mới đoàn kết lại một lần nữa ly tán. Cho nên, Trình Danh Chấn không tiếp tục khách khí nhiều nữa, thoáng mỉm cười, sai người nhận lấy biên lai cẩn thận cất giữ, chuẩn bị cho tương lai tìm Đậu Kiến Đức đòi lại.

Khổng Đức Thiệu nhìn thấy Trình Danh Chấn trịnh trọng như vậy thì biết không cần bản thân lảm nhảm nhiều lời hơn nữa, đối phương đã lĩnh hội được ý tứ của Đậu Kiến Đức; thoáng tươi cười, tiếp tục nói:

- Thật ra cũng không quá vài ngày nữa, trước mắt quân ta càn quét hơn nửa Hà Bắc, rất nhiều hộ gia đình giàu có đều trốn vào trong vài quận thành còn sót lại. Một khi thành Thanh Hà bị phá, tự nhiên vật tư lương thảo có thể thu được bổ sung đầy đủ. . .

-Chẳng phải Đậu thiên vương chuẩn bị thu hàng Dương Thiện Hội sao?

Trình Danh Chấn cảm thấy kỳ quái, nhíu mày hỏi. Chiếu theo ý tứ của Đậu Kiến Đức vừa mới tiết lộ tối hôm qua, hắn dùng chủ trương vỗ về bách tính trong thành Thanh Chương là chính, sẽ không áp dục thủ đoạn quá mức kịch liệt cướp đoạt tài vật ở trong tay đối phương. Làm sao mà mới qua một buổi tối thôi, Đậu Kiến Đức đã ngay lập tức thay đổi chủ ý?

Khổng Đức Thiệu cố ý cười hào phóng, hào hứng tiết lộ:

- Đối với Dương Thiện Hội tự nhiên là lấy vỗ về làm chủ. Gã này có chút danh tiếng trong quận Thanh Hà, thiên vương cần dùng hắn ra mặt để mau chóng bình ổn địa phương. Nhưng trong thành có vài phú hào, bình thường làm giàu bất chính lại không biết tiến thối, vào thời điểm này rồi còn dám bỏ tiền ra giúp đỡ Dương Thiện Hội chỉnh đốn binh mã thủ thành. Sau khi phá thành, nhất định phải lôi từng tên một ra, cẩn thận thẩm định xét xử.

Nói xong còn cố ý nghiến răng nghiến lợi làm bộ làm tịch, dường như đám phú hào kia có mối thù không đội trời chung vậy.

Trình Danh Chấn không thích bộ dạng này của Khổng Đức Thiệu, chỉ cười thăm dò:

- Tiên sinh xuất thân từ Khổng gia Khúc Phụ phải không? Nơi đó chính là cao đệ được muôn đời kính ngưỡng a!

Có thể kéo lên quan hệ họ hàng thân thích với Khổng phu tử, Khổng Đức Thiệu nào có dễ dàng phủ nhận? Vội vàng thu lại bộ dạng thô lỗ hào sảng, nhã nhặn lịch sự trả lời:

- Kẻ bất tài này đúng là hậu nhân Khúc Phụ Khổng thị, chỉ là tuổi đã xấp xỉ năm mươi rồi mà vẫn chưa gây dựng được sự nghiệp gì, thật hổ thẹn với tổ tông!

Nói được nửa lời y mới đột nhiên ý thức được đây là Trình Danh Chấn đang thăm dò lai lịch của bản thân. Cười khan vài tiếng, tự mình tự tạo nấc thang xuống cho mình:

- Mặc dù nhà ta là hậu nhân của bậc đại hiền nhưng trong tộc cũng chỉ là một chi nhỏ yếu. Trong nhà điền sản tổng cộng không quá sáu trăm khoảnh, lại là đất đai cằn cỗi nhiễm mặn. Bởi vậy ngày đó sau khi Đậu thiên vương vào thành đích thân hứa hẹn sẽ không đoạt tổ sản của Khổng mỗ. Ha ha, thật ra Hà Bắc mấy năm nay loạn lạc khắp nơi, đất hoang vô chủ đã đủ nhiều rồi. Khai hoang, khai hoang, đều có đất tốt hai bên bờ sông, tiểu môn tiểu hộ như nhà tôi thế này căn bản không lọt được vào mắt của Thiên vương lão nhân gia!

-Đã là hậu nhân của bậc đại hiền, Trình mỗ vừa rồi đã thất kính.

Trình Danh Chấn từ chối cho ý kiến, vì họ Khổng trăm ngàn năm trước một lần nữa thi lễ với Khổng Đức Thiệu.

Lần này Khổng Đức Thiệu không dám giả bộ thô bỉ nữa, lùi về phía sau nửa bước, lấy lễ đáp lễ:

- Ý của Trình tướng quân Khổng mỗ sẽ tận hết sức nói lại với Thiên vương. Thành Thanh Hà kiên cố, không nghi ngờ rằng không thể mãnh mẽ tấn công. Nếu như có thể khiến cho văn vũ trong thành chủ động xin hàng, quân ta cho dù thiếu chút đồ tiếp tế thì có ngại gì.

-Tiểu tử mới đến nào dám tham dự nhiều vào việc quân chính. Khổng tiên sinh là hậu nhân của bậc đại hiền, thân thụ tổ tông di đức, nhất định đã sớm chuẩn bị khuyên ngăn Đậu thiên vương!

Trình Danh Chấn cẩn trọng lựa chọn từ ngữ nói năng.

Khổng Đức Thiệu đã được lãnh giáo sự lợi hại của người trẻ tuổi này, nào còn ý nghĩ lừa gạt khinh dễ. Tươi cười thấp giọng giải thích:

- Những lời tương tự thật ra Tống huynh đã từng nói qua với Thiên vương, Thiên vương cũng có ý cùng thi hành ân uy. Chỉ là sáng sớm ngày hôm nay, Tào Đán ồn ào đòi giết sạch người trong thành với ý răn đe cảnh cáo. Cho nên cuối cùng mới dàn xếp có kết quả như hiện tại. Với ánh mắt của tướng quân có lẽ cũng nhìn ra được, hiện nay rất nhiều chuyện thiên vương cũng không thể nhất ngôn cửu đỉnh. Việc gì cũng đi một bước tính một bước, có thương có lượng, mọi người mới có thể cùng nhau tiến về một phía!

Trình Danh Chấn vốn không có ý cầu xin cho đám giàu có trong thành, đám người đó không phải người nhà của hắn, sống hay chết, táng gia bại sản hay không thì liên quan gì đến hắn? Mới vừa rồi sở dĩ hắn liều mạng dùng lời nói sỉ nhục Khổng Đức Thiệu, thật ra là vì không muốn bị kẻ này coi thường, tránh cho ngày sau khi nói chuyện cứ úp úp mở mở. Hôm nay nếu Khổng Đức Thiệu đã bắt đầu chịu thua, hắn cũng không bức bách quá đáng, chắp tay cười nói:

- Cũng không nhất thiết phải là hôm nay. Khổng tiên sinh là cận thần bên cạnh Thiên vương, muốn nói gì đều có thể từ từ mà nói. Ngày sau Trình mỗ có chỗ nào làm phiền, xin tiên sinh giúp đỡ nhiều hơn cho!

- Tướng quân quá khen, tướng quân quá khen!

Khổng Đức Thiệu lén hít sâu một hơi, liên thanh đáp ứng. Sáng sớm nay y nghe nói tối qua Đậu Kiến Đức, Tống Chánh Bổn và Trình Danh Chấn ba người uống rượu đến nửa đêm mới tan, trong lòng nổi máu ghen cho nên mới chủ động xin đưa thư đi. Vốn tưởng rằng tìm cơ hội sỉ nhục Trình Danh Chấn một phen nhưng không ngờ được cơ hội sỉ nhục người ta không thấy đâu mà bản thân thiếu chút nữa rơi vào trong tay người tuổi trẻ này.

- Tiên sinh không cần phải khách khí.

Trình Danh Chấn xua xua tay, cười làm lành:

- Tiên sinh mới từ trong quân tới đây chắc hẳn đi lại vất vả nóng bức, hay là tới chỗ ta uống vài ly trà lạnh, thông cổ họng rồi trở về phục lệnh. Mấy lá trà của tôi mặc dù không ngon như của Thiên vương nhưng còn có thể miễn cưỡng lấy ra uống!

-Không dám làm phiền, nào dám làm phiền!

Khổng Đức Thiệu vừa chắp tay thi lễ vừa xua tay:

- Thiên vương ra thời hạn cho Dương Thiện Hội suy nghĩ là giữa trưa ngày hôm nay, qua giữa trưa sẽ đốc quân khai chiến. Ta cần phải mau chóng trở về để tùy thời phụng lệnh. Nhiệm vụ của Trình tướng quân là cứu trị người bị thương đúng không? Việc này thoạt nhìn đơn giản nhưng trên thực tế để hoàn thành có chút khó khăn. Tổng cộng có hơn mười chi binh mã từ bốn phía leo thanh công thành, thương vong của mỗi chi binh mã rất khó tập trung lại một chỗ. Nếu sau này thống lĩnh các doanh tìm tới, phát hiện ra người của mình không được chăm sóc, lại khó tránh khỏi một trận tranh cãi.

Nửa lời sau đã biến tướng chỉ điểm đối phương phải làm như thế nào, không lo người ta không cảm kích. Trình Danh Chấn chắp tay cám ơn, sau đó đích thân dẫn ra ngoài lều. Trước khi chia tay, thừa dịp người ngoài không chú ý tháo chiếc nhẫn đeo trên ngón tay xuống dúi vào trong tay áo đối phương:

- Ngày sau nếu có thời gian rảnh, mời tiên sinh nhiều hơn chỉ điểm cho. Tiểu tử cám kích vô cùng!

Vật này vốn không có xuất xứ từ trung nguyên cho nên lưu truyền rất ít trong dân gian. Nhưng vào thời kỳ loạn Ngũ Hồ, rất nhiều hậu duệ quý tộc người Tiên Ti mang theo đồ vật này, vốn là biểu thị không quên tổ tiên lập nghiệp bằng cung ngựa, sau đó biến thành vật trang sức thuần túy. Được đúc bằng vàng ròng, trên có khảm bảo thạch cho nên có thể lấy ra giá trị nhất định là trên mười điếu. (Điếu= đơn vị tiền tệ ngày xưa)

Vật trên tay Trình Danh Chấn là do hắn cố ý chuẩn bị khi nghe nói Khổng Đức Thiệu tới, đương nhiên giá cả rất cao. Khổng Đức Thiệu cũng là kẻ biết hàng, sớm bị ánh sáng lấp lánh của chiếc nhẫn làm cho hoa mắt. Lúc này phát hiện vật đó đã rơi vào trong tay áo của mình, vội vàng nâng cao cổ tay áo, cười đáp ứng:

- "Chỉ điểm" hai chữ này Khổng mỗ không dám nhận, nhưng ngươi và ta đều đã từng làm quan địa phương, có kinh nghiệm chính trị gì không ngại thường xuyên giao lưu với nhau. Ừm, Trình tướng quân đại tài, có văn có võ, hôm nay Tào đại tướng quân còn ở trước mặt Thiên vương khen ngợi ngài không thôi đấy. Nói ngài là tuấn kiệt hiếm có trong lớp thanh niên, mà dưới tay hắn nhân tài khuyết thiếu, khi đánh trận luôn lực bất tòng tâm. . .

Vừa nói chuyện y vừa nhảy lên tọa kỵ, vung roi chạy đi.

Lời còn lại không cần nói hết Trình Danh Chấn đã sáng tỏ trong lòng. Thiên công tướng quân Tào Đán đã nhìn trúng mình, chuẩn bị kéo mình về dưới trướng của hắn. Nhưng căn cứ vào việc quan sát mấy ngày nay, Trình Danh Chấn đã phát hiện ra Tào Đán và người huynh đệ mình vừa kết bái Vương Phục Bảo không cùng một phái hệ. Hai người này tuy rằng trên biểu hiện không xảy ra xung đột gì nhưng trong bóng tối thường xuyên tỉ thí với nhau. Minh chứng tốt nhất là, sau khi Tào Đán phát hiện ra Vương Phục Bảo không đánh mà thắng lấy được Minh Châu lập tức bất chấp tất cả muốn chiếm công đầu trong việc đánh hạ Thanh Hà, e sợ công lao và uy vọng của mình thua kém Vương Phục Bảo.

Hai vị này là cánh tay trái phải của Đậu Kiến Đức, thành ra Đậu Kiến Đức cũng không thể nào bên nặng bên nhẹ. Nhưng Minh Châu doanh không nên rơi vào tay Tào Đán, không đề cập đến tình nghĩa huynh đệ giữa Trình Danh Chấn và Vương Phục Bảo, chỉ tính phần quang minh lỗi lạc Tào Đán còn thua xa Vương Phục Bảo.

Trong lòng đã có chủ ý, Trình Danh Chấn coi như chưa xảy ra chuyện gì mà buồn bực. Hắn tin tưởng chỉ cần bản thân không chủ động mở miệng Đậu Kiến Đức sẽ không dễ dàng đáp ứng thỉnh cầu của Tào Đán, bởi vì hắn chính miệng hứa hẹn giữ nguyên tình độc lập của Minh Châu doanh. Nếu như nhanh nuối lời như vậy rất dễ khiến cho đám hào kiệt tìm tới nương tựa lo lắng bị thâu tóm.

Tranh đấu giành thiên hạ không thể so bì với việc làm Tổng biều bả tử trên giang hồ, có rất nhiều việc cần phải suy nghĩ, càng nhiều chuyện cần phải cân nhắc nặng nhẹ thiệt hơn. Trình Danh Chấn chờ mong Đậu Kiến Đức sẽ không khiến cho bản thân thất vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.