Khai Quốc Công Tặc

Chương 57: Q.4 - Chương 57: Hoàng tước (18)




Đích xác Đậu Kiến Đức đã không làm Trình Danh Chấn thất vọng, không biết đã dùng lý do gì để thoái thác, y dễ dàng để Tào Đán từ bỏ ý tưởng nhập Minh Châu Doanh vào dưới trướng. Nhưng hành động này cũng không làm cho Tào Đán từ đó về sau sinh lòng oán hận với Trình Danh Chấn, ngược lại, vị Tào quốc cữu thích dính mũi vào bụi rậm này chỉ cần rảnh rỗi là lại chui vào Minh Châu Doanh.

Lần đầu tiên là sau khi công thành thất bại, gã mượn danh nghĩa lãnh giáo chiến thuật của Trình Danh Chấn, lại bất ngờ phát hiện Tùy quân lang trung trong Minh Châu Doanh trang bị khá chỉnh tề, ngoại trừ Tôn Đà Tử với hắn có quan hệ đệ tử ra, còn có hơn mười du y giang hồ xử lý vết thương cho các huynh đệ. Toàn bộ binh lính trên chiến trường đều được xử lý thích đáng, rất nhiều người vốn đã đe dọa đến tính mạng, nhưng sau khi được đám người Tôn Đà Tử cứu chữa, không ngờ vẫn sống.

Sau bất ngờ kinh ngạc, y liền ngày ngày không ngừng chạy tới Minh Châu Doanh, hoặc là thăm hỏi Trình Danh Chấn, hoặc là thăm hỏi các huynh đệ bị thương. Dựa theo cách nói của Tào Đán, y cảm thấy mình với Trình Danh Chấn mới quen đã thân, cho nên hận không thể kết làm huynh đệ khác họ, giống như là kết nghĩa vườn đào trong truyền thuyết vậy, ăn cơm, ngủ đều cũng một chỗ. Mà trong lòng Đỗ Quyên và Trình Danh Chấn, vị Quốc cữu gia này ngoại trừ có tà tâm với Minh Châu Doanh ra, còn có ý đồ khác. Y đã nhìn trúng một nữ đồ đệ của Tôn Đà Tử, cho nên vô cùng vui mừng thích đến nơi này.

Cũng khó trách Tào quốc cữu để ý tới Minh Châu Doanh, thiếu y sĩ thiếu thuốc vẫn là hiện trạng mà nhóm lục lâm hào kiệt đau đầu, mỗi lần chiến đấu quy mô lớn chấm dứt, bất kể thắng bại, số thật sự chết tại chỗ và chưa kịp thống kê khoảng hai phần, còn lại tám phần huynh đệ qua đời hoặc là bởi vì thương thế quá nặng, không có danh y cứu chữa, không có thức ăn đồ uống để kéo dài mạng sống, hoặc là bởi vì miệng vết thương lây nhiễm mà biến thành trọng thương, trọng thương dần dần biến thành vết thương trí mạng, cứ thế mà chết. Mà thầy thuốc thường thường khinh miệt đối với những nhân vật giang hồ giết người cướp của, càng là danh y, lại càng rời xa thị phi. Nhóm hào kiệt mời không đến, cướp đến thì lại không cách nào công phá thành cao có quan binh trấn giữ, thường thường chỉ có thể trơ mắt nhìn nhóm huynh đệ của mình bệnh chết.

Minh Châu Quân không giống giặc cỏ bình thường, bản thân Tôn Đà Tử là một đại quốc thủ. Trình Danh Chấn xưa nay lại vô cùng coi trọng việc xử lý các huynh đệ bị thương, thu thập chung quanh rộng rãi. Dần dà, đã thu thập được một số thầy thuốc đáng tin tưởng, những người này có khi là bị đám người Vương Nhị Mao, Đoàn Thanh bắt cóc tới, có khi là thích sự an ổn của ba huyện Bình Ân mà tự mình chủ động tới. Còn có một số người, chiếm bảy phần trong đội ngũ thầy thuốc trở lên là đệ tử được Tôn Đà Tử truyền dạy, tuy rằng chưa chắc đã có thể kế thừa y bát của lão tiên sinh, nhưng xử lý các vết thương trúng tên đơn giản, vết đao, vết thương do đá, hỏa độc thì cũng rất thuần thục.

Từ lúc Đậu Gia Quân bắt đầu vây công Thanh Hà ngày đầu tiên, các doanh hào kiệt liền đầy đủ cảm nhận được Đậu Kiến Đức an bài Minh Châu Doanh thống nhất thu nạp xử lý những nơi tổn thương, các huynh đệ dưới trướng trước đây bị thương, có người không được trở về đơn vị cũ, trên cơ bản toàn bộ dựa vào vận khí thể chất để chống đỡ, mà nay, được sự hỗ trợ của đám người Tôn Đà Tử, số người đảm bảo sống sót ít nhất tăng lên bảy phần.

Bất kể quan quân hay là lục lâm, quý nhất vẫn là lão binh, bọn họ là một đội ngũ kinh nghiệm lão luyện, tân lâu la đánh xong, chỉ cần lão binh còn, đội ngũ bất cứ lúc nào cũng có thể bổ sung. Nếu lão binh chết trận hoặc bệnh chết, một chi đội ngũ cũng hoàn toàn bị khoá rồi. Tân lâu la mới chiêu mộ căn bản không ai dám mang theo xông lên về phía trước, chỉ cần hơi gặp suy sụp một chút chắc chắn sẽ lập tức bị tan tác.

Bởi vậy, không đơn giản một mình Tào Đán thích đến Minh Châu Doanh, các tướng lĩnh Nguyễn Quân Minh, Cao Nhã Hiền, Ân Thu, Thạch Toản trong những lúc rảnh rỗi cung thích đến hội hợp với Trình Danh Chấn. Mà ngay cả Dương Công Khanh năm đó phản ra đầm Cự Lộc tuy rằng biết rõ sẽ không được Tôn Đà Tử chào đón gì những vẫn cứ lấy danh nghĩa đến thăm hỏi các huynh đệ dưới trướng bị thương, liên tiếp đến đây nhiều lần.

Đám người Tôn Đà Tử đã làm cho lòng người càng thêm kiên định, Trình Danh Chấn phân chia an trí các huynh đệ ở các doanh bị thương, cố gắng tránh đụng chạm tới sự mẫn cảm của các vị hào kiệt, hơn nữa bên Trình Danh Chấn thức ăn lại không tệ, mọi người muốn giữ khoảng cách với hắn, nhưng lại không kìm nén được cổ họng và cái bụng ngứa ngáy.

Theo các tướng lĩnh lui tới, những tin tức tiến triển có liên quan đến chiến sự đều lọt vào tai Trình Danh Chấn, không cần cố ý đi thám thính, hắn đều biết rằng đoàn người gặp một chút phiền toái. Dương Thiện Hội sẽ không phải là hạng người hư danh nói chơi, người này nếu có thể bắt giết được Trương Kim Xưng, tuyệt đối không chỉ dựa vào âm mưu quỷ kế. Ngoài ra, “uy danh” của một số lục lâm hào kiệt nào đó cũng đã làm tăng thêm quyết tâm chống ở cự trong thành. Tuy rằng Đậu Kiến Đức hứa hẹn sẽ không phân biệt giàu nghèo trong thành, chỉ giết những kẻ xưa nay làm hại dân chúng, tội ác tày trời, quyết không gây họa tới người vô tội. Nhưng ở trong loạn thể cường hào lập đủ, trong tay nhà ai mà không có nhân mạng án tử? Mặc dù chưa từng có kết oán gì với lục lâm đạo và dân chúng xung quanh, gia tộc kia và cường hào khác cũng gần gũi gắn bó. Dù ai cũng không có cách nào đảm bảo mình không chịu liên lụy. Hơn nữa hứa hẹn bằng miệng trước nay không đủ để tin tưởng, đầu năm nay bất kể quan phủ hay là lục lâm, đều có thói quen này. Khi Đậu Kiến Đức ngươi công thành có thể nói rất hay ho, đợi khi quân coi giữ mở cửa thành ra, hai mắt ngươi lại nhắm chặt, đến chết cũng không thừa nhận, khiến mọi người biết tìm ai kêu oan đây?

Mới đầu nhóm hào kiệt lòng dạ rất cao, gặp chút chuyện nhỏ cũng không để trong lòng, dù sao Đậu Kiến Đức đáp ứng các doanh tổn thất bao nhiêu huynh đệ, ngày sau ông ta sẽ cấp bổ sung bấy nhiêu. Bên này Trình Danh Chấn còn có thể cứu chữa người bị thương được một nửa, tính như thế nào, cuộc mua bán lần này cuối cùng chỉ là kiếm không bồi thường. Đầu tư nhiều một chút tiền vốn cũng hẳn được, nhưng qua ba bốn ngày, “tiền vốn” ít hơn người, như đám người Dương Công Khanh và Thạch Toản liền không chịu nổi rồi. Hai người bọn họ trên lục lâm đạo có kinh nghiệm lý lịch không kém hơn Đậu Kiến Đức bao nhiêu, cho nên nói chuyện cũng không quá để ý, phân công nhau thăm hỏi binh lính bị thương của mình, tụ tập một chỗ kêu la.

-Không thể để chuyện này tiếp tục nữa!

Dương Công Khanh đầu quấn băng trắng xóa, giống như người khác thiếu mình hai đấu lúa mạch.

- Lão Thạch ngươi nói có đúng không? Lần công thành này đã hơn hai mươi lần rồi, mỗi một lần đều thiệt một hai trăm người. Đợi khi thật sự đánh hạ được thành Thanh Hà, thì thi thể các huynh đệ cũng chất đống cùng tường thành rồi sao?

-Ai nói không phải, Dương Bạch Nhãn này đúng là phỏng tay!

Thạch Toản sinh ra ở đất Yến, khẩu âm cứng hơn so với người khác.

- Công thành công thành! Chỉ có vài dụng cụ tiện tay, ngày ngày bị người ta bắn lên đỉnh đầu giống như bắn cóc, nhưng ngay cả nước tiểu cũng không bắn lên được.

-Vấn đề tiễn không lớn, dù sao chỉ cần không làm mình bị thương ở chỗ trí mạng, Trình gia sẽ có thầy thuốc chữa cho.

Một gã lục lâm hào kiệt đến từ Hà Nam nhếch miệng chen vào.

- Nhưng họ Dương tạt phân nóng vào người, cũng quá ghê tởm đi. Hôm qua huynh đệ chúng ta bị thiệt hơn bốn mươi người, bỏng chết cũng chiếm hơn một nửa rồi, còn những người khác đều là bị thối chết đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.