- Không được, chúng ta phải nói lão Đậu, đánh như vậy, dù là đánh hạ được Thanh Hà, ngày sau nếu chẳng may La Nghệ xuôi nam, chúng ta cũng không còn khí lực mà thủ nữa!
- Đúng, cần phải nhắc lão Đậu!
Mọi người mồm năm miệng mười nghị luận, cùng nhau đi trung quân tìm Đậu Kiến Đức, giục ông ta thay đổi phương thức chiến đấu. Đậu Kiến Đức rất giỏi tài ăn nói, nói mấy câu đã một lần nữa làm tăng khí thế của mọi người. Nhưng sĩ khí chỉ giữ vững được vài ngày, rất nhanh, đoàn người lại bắt đầu phát khởi bực tức. Lúc này không chỉ là đau xót cho sự tổn thất của các huynh đệ dưới trướng, mà còn nổi lên nghi ngờ có đánh hạ được thành Thanh Hà hay không.
-Không phải có thể đánh hạ hay không, mà là nhất định phải đánh hạ. Các ngươi nhìn bản đồ đi, thành Thanh Hà bị bao vây ở vị trí nào!
Đối với sự nghi ngờ của mọi người, Đậu Kiến Đức không áp dụng quyền uy của mình để mạnh mẽ duy trì, mà là giảng đạo lý cho mọi người.
Bản đồ này đối với đại đa số lục lâm hào kiệt đang ngồi đây mà nói, đều là đồ chơi mới mẻ. Trước kia đoàn người đánh giặc, hoàn toàn dựa vào khứu giác đối với tiền tài, nơi nào có tiền của có thể đoạt, phòng bị lơi lỏng liền đánh, cần gì phải xem bản đồ làm gì? Nhưng nếu Đậu Đại Đương gia bày bản đồ ra, mọi người nể mặt ông ta cũng giả vờ giả vịt xem xem vài lần, vừa nhìn, còn tìm được một đường để đi.
Trước tiên, thành Thanh Hà kẹt ở giữa kênh Vĩnh Tế, khống chế được thành này, chẳng khác nào khống chế được một nửa thủy đạo kênh Vĩnh Tế. Ngày sau bất kể là hướng nam hay là hướng bắc, vận binh vận lương đều vô cùng tiện lợi.
Tiếp theo, khoảng cách thành Thanh Hà với hai sào huyệt lớn nơi mọi người từng ẩn thân là đầm Cự Lộc và hồ Cao Kê cũng không tính xa. Nói đúng hơn một chút, là nằm giữa yếu địa chiến lược đầm Cự Lộc và hồ Cao Kê, bảo vệ thành này, nếu quan quân phương bắc muốn xuôi nam, phải đường vòng quá phía đông đầm Cự Lộc hoặc là phía tây hồ Cao Kê, tả hữu đều phải đi vòng hơn bốn năm trăm dặm. Mà đầm Cự Lộc và hồ Cao Kê đều là phúc địa của các lục lâm hào kiệt, ở hai nơi này cất giấu hơn mấy vạn binh mã, thời khắc mấu chốt giết đi ra chặt đứt đường lui của quan quân, đảm bảo khiến cho quân địch đến xâm chiếm có đến mà không có về.
Thứ ba, cũng là người sáng suốt vừa thấy đã biết điểm mấu chốt. Đầm Cự Lộc, hồ Cao Kê và Thành Thanh Hà này giờ tạo thành ba phòng tuyến hướng bắc, đó là địa bàn của Bác Lăng Quân Đại tổng quản Lý Trọng Kiên. Tuy rằng lúc này không rõ tung tích của Lý Trọng Kiên, La Nghệ mang theo Hổ Bí thiết kỵ cùng đàn bà góa Lý gia, thứ nữ Lý Kỳ của Lý Uyên đánh cho khó phân thắng bại. Nhưng ngày sau bất kể là con gái Lý Uyên hay là La Nghệ đứng vững gót chân ở sáu quận Bác Lăng, cũng đều có thể chỉ huy nam tiến. Đến lúc đó, giữ được Thành Thanh Hà, tương đương giữ được môn hộ các quận Hà Bắc nam bộ. Tuyệt sẽ không tái diễn thảm cục năm đó đám người Cao Sĩ Đạt bị quan quân đánh cho vỡ tan ngàn dặm.
-Hà Bắc lục lâm chúng ta trước đây cũng từng rất phát triển.
Đợi đoàn người đều yên lặng rồi, Đậu Kiến Đức trịnh trọng tổng kết.
- Có thể nói, bất kể là Trương Kim Xưng Đại đương gia, hay là Cao Sĩ Đạt Đại đương gia, đều từng phát triển hơn so với chúng ta hiện tại. Nhưng bọn họ có kết cục thế nào? Đầu lúc trời tối còn nở mày nở mặt, một trận chiến, liền mất cả chì lẫn chài. Lão Đậu ta nếu tiếp nhận chọn lấy Đại Lương này từ Cao Đại đương gia, không thể dẫn theo đoàn người tái hiện một kết cục giống như thế. Cho nên ta tiếp nạp chỉ giáo của Tống tiên sinh, phải thừa dịp người khác chẳng quan tâm chúng ta, trước tiên sẽ đánh hạ một địa bàn hoàn chỉnh cho mọi người đã!
Ồ, hóa ra là Tống Chính Bản kia ở sau giật dây đấy. Các tướng biết rõ mục tiêu lâu dài của Đậu Kiến Đức, nhưng vẫn đưa ánh mắt căm hận chuyển về phía Tống Chính Bản.
Đây là oán hận chất chứa nhiều năm, một chốc cũng không hóa giải được. Đậu Kiến Đức ho mạnh một tiếng, một lần nữa dẫn sự chú ý của mọi người vào mình.
- Ta đã quyết định, để Tống tiên sinh làm hành quân Trưởng sử của chúng ta. Dù chỉ là quân sư, nhưng ngày sau ai bất kính đối với Tống tiên sinh, chính là bất kính đối với Đậu Kiến Đức ta, bất kính đối với tất cả mọi người. Các ngươi nghe thấy không?
-A! Nghe, nghe thấy!
Phía dưới mồm năm miệng mười đáp lại, kinh ngạc và hâm mộ. Chức vụ Hành quân Trưởng sử không hiển hách, nhưng cũng là một nhân vật vô cùng quan trọng có quyền lực. Có thể nói, trong đội ngũ lành nghề, ngoại trừ chủ soái ra, Hành quân Trưởng sử là quan lớn thứ hai có quyền điều binh khiển tướng. Tống Chính Bản mới đầu nhập được vài ngày, lại dễ dàng trở thành nhân vật số hai ngoài Đậu Kiến Đức, “loạn mệnh” như vậy, sao có thể làm cho đoàn người tâm phục.
-Ta biết rằng các ngươi không phục!
Đậu Kiến Đức ánh mắt sáng ngời, dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng mọi người.
- Công thành nhổ trại, Tống tiên sinh chẳng những không bằng bất luận vị nào trong số các ngươi, thậm chí cũng không bằng một tạp binh chuyên rửa chân cho các ngươi. Nhưng ngoại trừ Tống tiên sinh ra, trong các ngươi có ai từng suy xét sau này chúng ta phải làm gì chưa? Ai có thể vạch ra một con đường cho Đậu Kiến Đức ta?
- Quá một ngày tính một ngày, Đậu Kiến Đức ta không làm được. Muốn lăn lộn như trước kia, vị trí Đại đương gia này trí mời các ngươi khác đẩy người ngoài lên. Chỉ cần Đậu Kiến Đức ta ở một ngày, sẽ luôn nghĩ tìm đường sống cho mọi người. Làm Đại tướng quân, làm Đại tổng quản, làm hoàng đế, làm Vương gia. Người khác làm được, chúng ta sao đảm đương không nổi chứ?
- Thiên vương nói đúng!
- Thiên Vương Uy võ!
- Chúng ta đi theo ngài!
Quần hùng bị nói đến nhiệt huyết sôi trào, bày tỏ thái độ.
-Muốn đi theo ta, cứ dựa theo con đường của ta nói tới!
Đậu Kiến Đức huy động cánh tay, rèn sắt khi còn nóng.
- Đánh giặc, các ngươi lành nghề. Ai cũng chớ làm bộ ẻo lả. Vẫn câu nói kia, tổn hại bao nhiêu ngày sau lão Đậu ta sẽ bổ sung cho các ngươi bấy nhiêu, không thiếu một chút nào. Bày mưu tính kế, Tống tiên sinh lành nghề, cho nên bao gồm cả ta ở bên trong, đoàn người đều phải nghe hắn đấy. Về phần thống trị địa bàn như thế nào, chúng ta phải học Trình Danh Chấn. Các ngươi nhìn người ta một chút đi, ba thị trấn giờ cuộc sống trôi qua rất an bình, còn các ngươi, trước đó đảo qua trên trăm huyện rồi, nhưng đi đến đâu phá hỏng đến đấy, đi đến đâu cướp sạch đến đấy, mẹ nó còn tham hơn cả tham quan nữa!
Mọi người ha hả cười to, trên mặt khó nén một tia hổ thẹn. Lúc mới bắt đầu hổ thẹn, chỉ sợ không ai không ôm ý tưởng thay người nghèo xả giận. Nhưng tới hiện tại rồi, đoàn người còn mang đến tai họa nghiêm trọng cho dân chúng hơn so với tham quan ô lại. Cũng không phải đoàn người sau khi đắc ý thì đánh mất bản chất, nhưng thống trị địa phương thật ra cũng không hề dễ dàng, đoàn người không hiểu, cũng không ai dạy, đương nhiên là càng gây sức ép càng nghèo?
-Chúng ta liên tiếp đánh nhiều ngày như vậy, Dương Thiện Hội dù là cả người là sắt thép, cũng sớm bị kẹp thủng đấy.
Lời nói xoay chuyển, Đậu Kiến Đức càng làm lực chú ý của mọi người chuyển tới vấn đề chiến sự.
- Ta từng bàn bạc với Tống tiên sinh, đến hiện tại, chúng ta đã thương vong hơn một vạn ba ngàn nhân. Cho dù mười đổi một, trong thành cũng có hơn một ngàn tử thương. Dương Thiện Hội vừa mới đánh một trận thất bại, dù gì trong tay cũng còn bao nhiêu binh mã chứ? Chúng ta cố hết sức, hắn khẳng định cũng cố hết sức. . Đoàn người tiếp tục kiên trì, nói không chừng buổi sáng ngày mai, họ Dương sẽ nhận thua.