Khai Quốc Công Tặc

Chương 59: Q.4 - Chương 59: Hoàng tước (20)




Nghe Đậu Kiến Đức nói như vậy, sĩ khí mọi người lại từ từ bắt đầu khôi phục. Thầm nghĩ, nếu chín mươi chín bái đều đã bái, cũng không sợ lần này nữa. Ngày mai sẽ dồn hết sức lực mà chiến đấu, nói không chừng công đầu phá thành chính là mình.

- Nếu ai hiện tại ai muốn rút lui, lão Đậu ta cũng không ngăn trở. Huynh đệ các ngươi bỏ mình cứ tính nợ lên người lão Đậu ta, tương lai khẳng định cấp bổ sung. Kể cả ngày sau địa phương nào mà có các ngươi ở đó, lão Đậu ta đều đi vòng qua. Quyết không lôi kéo các ngươi làm thâm hụt tiền mua bán!

Mấu chốt này mà một mình lui lại, tương đương với cách làm việc lúc trước rồi. Mọi người không ai ngốc, ai cũng biết lợi hại trong đó. Có vài tiếng cười vang, mồm năm miệng mười nói:

- Xem ngài nói kìa, cứ làm như chúng ta không ra gì ấy?

- Đậu đại ca yên tâm, ngày mai ta đích thân dẫn đội xông đi lên. Xem Dương Thiện Hội có thể chống đỡ được bao lâu!

-Một khi đã như vậy, Đậu mỗ liền kính nhờ chư vị rồi

Đậu Kiến Đức đứng lên, chắp tay với mọi người chung quanh.

- Đoàn người trở về nghỉ ngơi thật tốt. Ngày mai chúng ta giờ Thìn công thành, không phá thành này, thề không bỏ qua!

Mọi người vui vẻ lĩnh mệnh, đều đứng dậy cáo từ. Đậu Kiến Đức ngồi ở soái án ngẫm nghĩ một chút, lại thấp giọng hô:

- Tống tiên sinh và Trình Tướng quân tạm tạm dừng bước, Phục Bảo, Trấn Viễn, hai người các ngươi cũng lưu lại, chúng ta có việc thương lượng!

Trình Danh Chấn đã đi lẫn trong đám đông ra tới cửa trướng, nghe mệnh lệnh, đành phải bất đắc dĩ quay lại. Tào Đán vốn là e sợ cho mình bị hạ thấp, giành trước vài bước vọt tới bên Đậu Kiến Đức, khẩn cấp nói:

- Dù thế nào? Ngày mai cũng phải đánh một kích cuối cùn với họ Dương kia sao? Ta đích thân dẫn đội lên, ngươi cứ việc coi là được rồi!

Đậu Kiến Đức lườm gã một cái, im lặng không nói. Sau một lúc lâu, nhìn các tướng sĩ đều đi hết, mới thấp giọng thở dài:

- Đã hơn nửa tháng rồi, có thể đánh hạ, đã sớm đánh hạ rồi. Cái đầu tỏi nát của ngươi thì có tác dụng gì?

Tào Đán bị quở trách, cũng không buồn bực, gãi đầu cười ha hả. Đậu Kiến Đức thấy gã không có biện pháp gì cả, lắc lắc đầu, tiếp tục nói:

- Ta muốn cùng Tống tiên sinh, Trình Tướng quân thương lượng phương pháp xử lý thích hợp. Ngươi đứng bên nghe là được rồi, không hiểu cũng đừng loạn xen mồm vào!

Tào Đán liên tục gật đầu, che miệng tìm một vị trí ngồi xuống. Đậu Kiến Đức sai người dâng trà cho Tống Chính Bản và Trình Danh Chấn, sau đó hắng giọng, thấp giọng đề nghị:

- Sĩ khí các huynh đệ đều đã suy giảm, tiếp tục cứng rắn đánh tiếp, chỉ sợ kết quả sẽ không xong. Nhị vị đều là người hiểu binh, có biện pháp gì tốt không ngại nói rõ. Thành Thanh Hà chúng ta nhất định phải nắm ở trong tay đấy, nếu không, sách lược của Tống tiên sinh không thể nào thực thi được rồi!

-Ôi!

Tống Chính Bản thở dài gật đầu. Nhất thời nhưng không có được chủ ý gì tốt. Y từng đề nghị với Đậu Kiến Đức lấy chiến bức bách hàng, nhưng điều kiện tiên quyết là ích lợi của phú hộ trong thành sau chiến đấu nhất định phải duy trì không thay đổi. Nhưng Tào Đán cầm đầu nhóm võ tướng vô cùng bài xích chủ ý này, cho rằng như vậy là làm trái với ước nguyện sự ban đầu của mọi người. Ngoài ra, vật tư tiếp tế tiếp viện tình trạng hiện nay của Đậu Gia Quân cũng không chấp nhận dung nạp quá độ phú hào đối với Đậu Kiến Đức

Vương Phục Bảo mấy ngày qua vẫn lĩnh kỵ binh đảm nhiệm cảnh giới bên ngoài chiến trường, không có tổng kết và mưu hoa tham dự chiến sự, thấy đoàn người ai nấy đều thần sắc ác liệt, do dự một chút, cười nói:

- Trước đây ta từng ở quán trà nghe người ta kể chuyện xưa, luôn nói cổ nhân đánh hạ một thành thị, thích vây quanh ba mặt, để mở ra một đường thành cho người thủ thành chạy trốn. Vậy thì, người bên trong không thể đồng lòng, dễ dàng bị đánh hạ. Mà chúng ta đánh Thanh Hà, lại vây thành đến nỗi ngay cả ruồi bọ cũng không ra được…

-Muốn cho chạy, trước khi chúng ta đến, Dương Bạch Nhãn sớm vắt chân lên cổ chạy tan tác rồi. Làm gì đợi đến hiện tại?

Không đợi Vương Phục Bảo nói cho hết lời, Tào Đán hùng hổ phản bác.

-Đây chẳng phải là không có biện pháp nào sao? Mấu chốt là có người liên tục công lâu như vậy, lại không có kết quảgì.

Vương Phục Bảo dựng lông mi mi lên, trả lời lại một cách mỉa mai.

- Đúng vậy a, ta không được. Thay đổi kỵ binh lên, tường cao hai trượng có là gì chứ, chiến mã phủi đất một chút là qua ngay.

- Kỵ binh xuống ngựa, không thể kém hơn so với người khác!

Hai người xưa nay không phục lẫn nhau, giờ phút này chiến sự không như ý, nhìn đối phương càng không hợp mắt. Lập tức ngươi một lời, ta một câu chế giễu nhau, bày tỏ không thích nghe đối phương nói. Đậu Kiến Đức tức giận vỗ bàn, lớn tiếng giận dữ mắng mỏ:

- Đủ rồi, các ngươi cũng không phải đứa trẻ, tranh cãi gì mà tranh cãi, nếu không câm miệng, cút ra ngoài cho ta!

Hai người Vương, Tào lập tức ngậm miệng, chỉ trừng mắt thổi chòm râu nhìn nhau. Đậu Kiến Đức lười để ý tới bọn họ, quay sang Trình Danh Chấn.

- Trình Tướng quân, ngươi từng có kinh nghiệm giao thủ với Dương Thiện Hội. Ngươi nói, kế tiếp chúng ta phải đánh thế nào?

Vấn đề này dường như khó trả lời, Trình Danh Chấn do dự rất lâu, mới thấp giọng đáp lại.

- Chủ công lúc trước bố trí không có bất kỳ sai lầm. Dương Thiện Hội lúc này đích thật là tính toán tuẫn theo thành rồi, cho nên mới không bỏ thành mà đi. Vây ba để trống một, và vây kín tứ phía, với hắn mà nói chỉ sợ không có gì khác nhau!

Thấy Trình Danh Chấn giúp lễ không giúp thân, Tào Đán lập tức cao hứng trở lại, nhướn mày nháy mắt với Vương Phục Bảo, ý tứ nói, xem đi, ngay cả huynh đệ kết nghĩa của ngươi đều không ủng hộ ngươi. Còn chống đối ta làm gì?

Vương Phục Bảo hiểu rõ Trình Danh Chấn hơn Tào Đán nhiều, liếc gã một cái, khẽ chắp tay với Trình Danh Chấn.

- Huynh đệ, ngươi giải thích một chút được không, để ca ca học thêm một chiêu.

-Cũng không phải nói lời của ngươi hoàn toàn không đúng. Vây ba bỏ một, đích thật là thủ đoạn cao minh là tan rã quân tâm đối phương!

Trình Danh Chấn chắp tay đáp lễ, đồng thời giải thích thay Vương Phục Bảo.

- Vấn đề là ở chỗ, lúc này Dương Thiện Hội cùng đại hộ trong thành đã không có chỗ để đi, cho nên chúng ta bất kể vài lần tiến công, hắn cũng không chịu chạy!

-Chỉ giáo cho?

Nửa câu sau khiến Tào Đán nghe cũng sững sờ, chẳng quan tâm tranh phong với Vương Phục Bảo nữa, hỏi.

Trình Danh Chấn nhìn nhìn Đậu Kiến Đức, nhận được sự cổ vũ rất lớn từ ông ta.

- Thật ra, đây là Đậu Thiên Vương dạy bảo, nhìn sự việc phải nhìn khắp đại cục.

-Ngươi đừng kéo ta vào, lúc này ta cũng không có ý tưởng gì đâu.

Đậu Kiến Đức vuốt râu, ha hả cười.

-Dương Thiện Hội không phải là hạng người giao trụ, đổi lại năm rồi, hắn sớm chạy rồi. Đối với Trương Đại Đương Gia và Cao Đại đương gia, hắn không phải là chưa từng bỏ chạy!

Trình Danh Chấn gật gật đầu, tiếp tục bổ sung.

- Nhưng lần này khác năm ngoái. Lộ phía nam trên cơ bản đã bị chúng ta chặt đứt, hắn không có chỗ để đi. Mà phương Bắc, sáu quận Bác Lăng dưới thiết kỵ của La Nghệ đang đau khổ giãy dụa, kết cục khó liệu. Dương Thiện Hội cùng đại hộ trong thành mà bỏ đi, La Nghệ kia sao chịu bỏ qua quả ngon không ăn chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.