Khai Quốc Công Tặc

Chương 62: Q.4 - Chương 62: Hoàng tước (23)




- Một kẻ mãng phu mà thôi, kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại, sớm muộn gì hỏng việc!

Thấy Đậu Kiến Đức vẫn ngẩn người theo bóng Lưu Hắc Thát rời đi, Tống Chính Bản không chút khách khí đánh thức.

- Ta chỉ là thích sự can đảm hơn người của hắn thôi!

Đậu Kiến Đức ngượng ngùng quay đầu, thấp giọng giải thích với mọi người.

-Gan lớn thì có ích gì?

Tống Chính Bản mở to hai mắt, vẻ mặt khinh miệt.

- Nếu đã đã đạt thành hiệp nghị, không nhanh đi về phục mệnh, cần gì phải nói những câu phức tạp thần bí? Nếu chẳng may chọc giận chủ công làm sao bây giờ? Chẳng phải là làm nhiễu đại sự của chủ công? Chỉ biết khoe mình vũ dũng mà không biết nặng nhẹ, loại người ngu xuẩn này, đừng có coi hắn là hào kiệt mà đối đãi.

Câu nói không chút nể nang gì lại đúng điểm mấu chốt, Đậu Kiến Đức á khẩu không trả lời được, đành phải nụ cười gượng để che giấu sự bối rối của mình. Tào Đán vốn không vừa mắt với Tống Chính Bản, duy có lần này là cảm thấy kẻ chua ngoa này nói đúng, nhếch miệng cười ha hả.

Đậu Kiến Đức nghiêm mặt, nhìn sang gã, quát:

- Cười cái gì, còn không quay về chuẩn bị sáng mai công thành. Nếu mà có được nội ứng còn bắt không đánh hạ được Thanh Hà, cẩn thận da của ngươi!

Tào Đán lè lưỡi, chạy vội ra. Đậu Kiến Đức nhìn theo bóng lưng của gã lắc lắc đầu, xoay người lại, quay sang Trình Danh Chấn trịnh trọng gửi lời cảm ơn:

- Trình Tướng quân vừa rồi liều mình bảo vệ, cả đời Đậu mỗ không dám quên!

- Chủ công nói quá lời!

Biết Đậu Kiến Đức chỉ là tỏ vẻ một chút, Trình Danh Chấn tránh đi.

- Được gọi là võ tướng, bảo hộ chủ công là chức trách của Trình mỗ. Không cần phải cảm tạ.

- Dù sao, ta hiểu ý tốt của ngươi là được!

Đậu Kiến Đức cười cười, chuyển đề tài.

- Ngày mai khi công thành, ngươi dẫn nhân mã đi theo phía sau canh giữ Tào Đán. Điền sản tổ nghiệp nhà hắn năm đó đều bị đại hộ địa phương cướp đoạt, trên dưới cả nhà hơn mười miệng ăn đói chết hơn nửa. Cho nên nỗi hận trong lòng vẫn khó có thể tiêu trừ. Ngươi chú ý đến hắn, duy trì quân kỷ, đừng để hắn loạn sát vô tội!

- Mạt tướng không dám!

Trình Danh Chấn lui về phía sau nửa bước, chắp tay trước ngực đứng trang nghiêm.

-Có cái gì không dám!

Đậu Kiến Đức nhíu mày, tháo hoành đao bên hông xuống.

- Ngươi mang theo đao của ta đi, phụng mệnh tuần phố. Bất kể là huynh đệ chúng ta hay là loạn binh trong thành, nếu có người nào dám nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, giết chết tại chỗ, không cần xin chỉ thị!

Nói mấy câu thanh sắc đều mãnh liệt. Trong lòng Trình Danh Chấn rùng mình, đi lên trước, hai tay tiếp nhận hoành đao. Đậu Kiến Đức sợ hắn lần đầu tiên làm việc trói chân trói tay, lại dùng lực đè bờ vai của hắn, cười dặn dò:

- Ngươi yên tâm đi làm việc, ta ở sau lưng làm chỗ dựa cho ngươi. Mọi việc sau nửa canh giờ nữa, khi đại đội nhân mã đều vào thành, ta cũng theo vào. Dương Công Khanh, Ân Thu, Thạch Toản mấy người bọn hắn đi theo ta từng có ước định, tuyệt sẽ không trọng phạm sai lầm trước đây. Nếu bọn họ quản lý không được thuộc hạ của mình, thì không thể trách ta lòng dạ độc ác không nói tình cảm.

Ăn nhiều an thần thuốc như vậy, trong lòng Trình Danh Chấn mặc dù không yên, cũng phải kiên trì tiếp nhận nhiệm vụ. Đậu Kiến Đức cười cười, quay sang phía Vương Phục Bảo.

- Ngươi vẫn phụ trách tuần tra ở phạm vi bên ngoài. Sau khi phá thành, tất nhiên sẽ có người thừa dịp loạn chạy trốn. Người khác có thể mặc kệ, nhưng Dương Thiện Hội nhất định phải bắt được cho ta. Nếu để hắn giả trang trốn được, tự ngươi xách đầu mình trở về gặp ta!

Vương Phục Bảo chắp tay đồng ý:

- Chủ công cứ việc yên tâm, dù Dương Thiện Hội có chắp cánh, ta cũng bắt hắn mang đến cho ngươi!

Gã là họ hàng gần với Đậu Kiến Đức, xưa nay vẫn gọi Đậu Kiến Đức là Thiên Vương, lão Đậu các loại xưng hô lung tung, lần đầu tiên học người khác đổi giọng gọi là chủ công, khiến cả hai bên đều không quen. Đậu Kiến Đức ngây ra một lúc, cười khổ lắc đầu:

- Ngươi cũng đừng giả bộ nhã nhặn cái gì. Kê học tiếng kêu của con vịt, khẳng định học không giống. Một xưng hô mà thôi, không cần phải quá cứng nhắc như thế!

- Cũng không phải!

Không đợi Vương Phục Bảo đáp lại, Tống Chính Bản giành trước xen mồm.

- Danh hiệu, trật tự, chức vị, đều là căn bản thành lập cơ nghiệp. Nếu loạn từ trên xuống dưới, chính lệnh sẽ rất khó thẳng đường. Sau khi đánh hạ Huyện Thanh Hà, chủ công vẫn sớm thương lượng cùng đoàn người về việc định quan bậc, chính danh vị...

- Đợi chỉnh hợp các nơi rồi nói sau, chữ Bát (八) còn không có chổng đít lên đâu!

Đậu Kiến Đức cũng không quá nóng tâm đối với việc này , cau mày đáp lại.

- Các huynh đệ vừa mới khởi nghiệp cùng nhau, quá mức trang trọng ngược lại sẽ có vẻ xa lạ. Đợi đoàn người đều thân quen với nhau rồi, hiểu biết tính cách, kiến thức và năng lực lẫn nhau rồi mới lo liệu mấy thứ này cũng không muộn.

- Chủ công nói như vậy rất có lý. Chỉnh hợp toàn quân là sự việc cần giải quyết đầu tiên. Sự tình khác không ngại để sau đi

Khổng Đức Thiệu vẫn đứng ở bên cạnh không nói lời nào tiếp nhận câu chuyện, cười phụ họa.

Tống Chính Bản có tâm khuyên nữa vài câu, nghe Khổng Đức Thiệu không ủng hộ mình, quay đầu nhìn, lại phát hiện Trình Danh Chấn ánh mắt mơ hồ, giống như với không quá cảm thấy hứng thú điều này, đành phải nhún vai, không kiên trì nữa.

Đậu Kiến Đức sợ y thất vọng, cười giải thích:

- Ta biết rằng tiên sinh hoàn toàn là muốn tốt cho ta hảo. Nhưng cơm phải ăn từng miếng. Dương Công Khanh bọn họ đã quen này phong cách phân tán, lúc này có thể nghe theo hiệu lệnh của ta đã vô cùng không dễ dàng rồi. Nếu hiện tại quá nghiêm khắc trói buộc bọn họ, ngược lại dễ dàng làm cho bọn họ rời xa tập thể.

Suy xét đến việc Trình Danh Chấn cũng là lực lượng ngoài tới tìm nơi nương tựa, dừng một chút, ông ta tiếp tục nói:

- Tiên sinh và Trình Tướng quân đều là người đọc sách, khá để ý lễ tiết. Đổi lại Tào Đán và Vương Phục Bảo bọn họ, đã cảm thấy càng tùy tiện càng thân cận. Mà lúc này trong quân, trong mười người cũng có chín là không biết chữ, ngươi bảo ta miễn cưỡng bọn họ như thế nào?

Lời nói này vô cùng phù hợp thực tế. Tống Chính Bản nghe được liên tiếp gật đầu.

- Chủ công nói rất có lý, vừa rồi thần nói năng quá lỗ mãng!

-Ngươi là Trưởng sử, bày mưu tính kế là chức trách phân nội. Không có gì lỗ mãng cả!

Đậu Kiến Đức lắc lắc đầu, cười cổ vũ.

- Tựa như ngươi ngày đó đáp ứng ta đấy, biết thì sẽ nói, đã nói là nói hết những gì mình biết. Không cần phải e dè nhiều lắm. Nếu mọi người khi đề nghị với ta cứ phải nhìn trước ngó sau, ta đây rất nhanh sẽ biến thành kẻ điếc rồi!

Mọi người nhìn nhau mỉm cười, đều cảm thấy Đậu Kiến Đức nói trúng tim lòng mình. Thấy lúc sau đã không còn sớm, Đậu Kiến Đức cười chỉ bảo.

- Đều trở về ngủ một giấc đi, ngày mai phỏng chừng còn phải bận việc cả ngày. Sáng sớm ta sẽ ở trung quân an bài nhiệm vụ cho những người khác, nhiệm vụ mấy người các ngươi đã rõ ràng đấy, không phải đến nữa, cứ chuẩn bị kỹ càng một chút, cũng đỡ phải lâm trận mới mài gươm. Đi thôi, đi thôi, ta cũng mệt mỏi rồi. Đánh loại trận mục nát này, hao tâm tổn sức nhất!

Mọi người cười cười, đều tự cáo từ quay về doanh. Sáng ngày hôm sau, dựa theo ước định với nội ứng, Đậu Kiến Đức tự mình lĩnh quân đến thành nam, Dương Công Khanh cưỡng bức thành bắc, Thạch Toản đốc sư thành tây. Ba mặt tấn công rất gấp. Duy chỉ có ở thành đông do hai người Tào Đán và Trình Danh Chấn đều tự dẫn theo ngàn huynh đệ, thưa thớt làm qua loa.

Binh lực bên trong thành vốn cũng không còn lại bao nhiêu, Dương Thiện Hội điều hành như trứng chọi đá. Rất nhanh liền làm như Đậu Kiến Đức, theo ý đồ của ông ta rút binh mã đến thành đông. Tào Đán thấy thời cơ đã đến, giục ngựa đi tới cửa thành, ngước lên trên hô lớn:

- Các ngươi còn kiên trì tiếp làm gì? Thành này dù kiên cố đến mấy cũng thủ được mấy ngày chứ? Đậu Thiên vương sau khi vào thành sẽ không xét bất cứ nhà nghèo nào, các ngươi bỏ mạng vô ích ở đây, có ý nghĩa gì không?

Xã dũng trên thành đã sức cùng lực kiệt, nghe xong Tào Đán nói, người nào cũng nhìn vết chai trên tay, không ai nói gì. Trong bọn họ giữa, mười phần đều là tá điền, gia đinh của nhà phú hào, xưa nay vất vả lăn lộn mới có thể được miếng cơm lửng dạ. Hơi chút khiến chủ nhà mất hứng, cả nhà già trẻ của mình phải cuốn gói cút đi. Cho nên căn bản không có lòng trung thành gì cả. Lúc trước sở dĩ liều mạng khổ sở chống đỡ, là vì thấy trước đây Dương Thiên Hội lấy đức đối đãi, đồng thời gia đình giàu có cung cấp tiền thưởng kếch xù. Hiện giờ thủ thành đã vô vọng, tiền thưởng và tình nghĩa xem ra không còn có sức hấp dẫn nữa rồi. Bởi vậy mỗi người đều nản lòng thoái chí, mặc cho số phận định đoạt.

Thấy trên thành một mũi tên cũng chưa bắn xuống, Tào Đán biết bên trong quân tâm đã rối loạn. Hắng giọng một cái, tiếp tục mê hoặc:

- Đậu Thiên Vương nói, quan phủ không quản chính sự, khiến mọi người đều sống không nổi, hắn đành phải thay thế quan phủ, tìm một con đường sống chop mọi người. Việc khác hắn không dám đáp ứng, nhưng sau khi trở thành địa bàn của Đậu Gia Quân, khẳng định mỗi người đều có trồng trọt, quan lại nửa đêm sẽ không đến nhà các ngươi đập cửa gây loạn nữa!

Dân tráng trên thành nghe xong câu này, không đề nổi tinh thần tác chiến. Nếu không phải vài quan lại quan phủ đang theo dõi thật chặt, sớm đã có người đứng lên tự mưu đường ra rồi. Vài quan lại xưa nay cưỡi ở trên đầu đoàn người tác oai tác quái giờ phút này cũng mất đi uy phong ngày xưa, dùng ánh mắt thăm dò nhau, đứng lên chậm rãi đi đến trên cổng thành. Cúi người xuống, hô:

- Lời của Đậu Thiên Vương, có đảm bảo không?

Bọn họ không hỏi câu nào của Đậu Kiến Đức, nhưng trong lòng nhân vật mấu chốt trên thành dưới thành đều hiểu được. Tào Đán ngẩng đầu nhìn lên trên, rút hoành đao ra, giơ cao nhiệt huyết thề:

- Những lời Thiên vương đã nói, từ trước đến nay đều là nhất ngôn cửu đỉnh. Lão tử đứng ở giữa thương thiên đại địa đảm bảo, nếu có nửa lời không thực hiện, sẽ bị Thiên Lôi giáng xuống hài cốt không còn!

Vừa dứt lời, cửa thành lập tức tức mở rộng ra. Mấy chục người ăn mặc như gia đinh và quan lại đứng ở hai bên cửa thành.

- Tướng quân mau mời, đừng chậm trễ nữa...

-Có người hiến thành!

Nhóm xã dũng giờ mới hiểu, kinh hoảng địa hô. Không đợi bọn họ quyết định là chạy trốn hay là chiến đấu với nội gian, Tào Đán đã thúc dục chiến mã, trực tiếp xông qua Ủng thành. Hoành đao trong tay vung lên, chém những người có ý đồ tới gần nội môn Ủng thành, bất kể địch ta, đều quét trở mình đầy đất.

- Giết!

Thân binh đi theo phía sau Tào Đán thấy đoạt được cửa thành, lập tức cùng hưởng ứng, lên ngựa, khống chế cửa thành, chớp mắt đã nắm trong tay nắm hoàn toàn cửa Đông.

- Vương Lão Ngũ, Lý Quải Tử, hai người các ngươi mang ba trăm huynh đệ giữ ở chỗ này, người còn lại, theo ta giết đi vào, đoạt cửa nam, tiếp ứng Đại đương gia vào thành!

- Tào Đán giơ hoành đao máu chảy đầm đìa lên, lớn tiếng tiếp đón. Chúng lâu la đáp ứng một tiếng, cùng ở phía sau gã gào thét tiến vào. Một đao chém hết thảy những vật còn sống chắn ở trước mặt vật thành hai đoạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.