Cùng với chúng lâu la vào trong thành hò hét, tin tức Đông môn thất thủ đã nhanh chóng truyền khắp toàn thành. Dương Thiện Hội mệt mỏi, bệnh tật không thể điều hành toàn quân, chỉ có thể bảo đảm mấy trăm hương dũng xung quanh mình không lâm vào hỗn loạn. Nhưng trên hai phía Tây, Bắc tường thành, ý chí quân sĩ giống như thủy triều xuống, có người bỏ binh khí, chạy trốn chối chết, có người thì trực tiếp quỳ gối xuống bên cạnh thi thể đồng đội, cúi đầu mặc cho quân địch xâm lược
Nhìn thấy thủ quân tan vỡ, đám người Dương Công Khanh, Thạch Toản lập tức tự mình dẫn đội, hướng về phía bên trong thành đánh một kích cuối cùng. Đám lâu la giống như kiến gặp trời mưa, chen chen chúc chúc trèo lên trên. Vừa đặt chân đến thành đầu, liền lập tức múa binh khí chém xung quanh mình thành một vòng tròn máu. Huynh đệ theo sát phía sau nhảy vào vòng tròn này, đao chém búa chặt, đánh tan thủ quân. Càng thêm nhiều người lục tục gia nhập, chiến quả không ngừng mở rộng, tiến tới cướp đoạt cả đoạn tường thành.
Dương Công Khanh tính tình hấp tấp, không đợi các huynh đệ dưới trướng mở ra một điểm dừng chân an toàn liền nhảy lên thành đầu, Hoành đao vung lên, y đem hai gã hương dũng đang quỳ xin hàng quét xuống tường thành, sau đó một cước đá bay võ tướng thủ quân đang liều mạng xông tới, vững vàng đứng ở vị trí trung ương tường thành.
-Vài người đi xuống đoạt cửa, nơi này có ta trông coi!
Cảm giác xung phong hãm trận làm cho con người ta mê say, không để ý đến ánh đao còn chớp động xung quanh, y ra lệnh cho thân vệ bên cạnh mình.
Nhóm thân binh không dám tranh luận, chen chúc đánh về phía đường cái dưới thành. Nhưng vào lúc này, có một gã hương dũng mặc ngưu bì giáp, khắp người toàn máu, đột nhiên từ trong đống người chết nhảy dựng lên, hay tay ôm lấy phần eo Dương Công Khanh.
-Đi tìm chết, đi tìm chết!
Dương Công Khanh hoảng hốt, vung đao hướng tới vùng lưng đối phương chém bừa. Tiếc rằng, khoảng cách song phương địch ta quá gần, lưỡi đao không xuất hết toàn lực, chỉ có thể chém huyết nhục bay lả tả, lại không đủ để trí mạng. Hương dũng ôm y đã sớm không để ý đến sinh tử, kêu thảm, nhanh chóng đem hai người đẩy về phía bờ tường thành:
-Đi tìm chết, đi tìm chết, cứu ta!
Tiếng la của Dương Công Khanh đã thay đổi, dị thường thê lương.
Dưới chân đột nhiên mất đi điểm tựa, ngay sau đó, cả người mất đi trọng tâm, lật ra ngoài bờ tường. Y biết rằng mình bây giờ chạy trời không khỏi nắng rồi, liền nhắm mắt lại kêu thảm thiết. Thiên quân vừa hết sức, đột nhiên bên hông lại bị xiết chặt, hi vọng đè nén cảm giác nhức nhối chảy khắp toàn thân.
-Là dây thừng!
Dương Công Khanh không cần trợn mắt liền biết mình vừa vòng về từ quỷ môn quan. Hai tay bắt lấy sợi dây thừng, theo lực kéo của đối phương liều mạng mà kéo lên. Hai ba lần y lại đã đứng trên đầu thành. Buông tay ra, thuận thế lau mồ hôi và máu trên mặt, thở hổn hển nói:
-Cảm ơn huynh đệ, sau này cái mạng này của họ Dương chính là của ngươi!
-Dương tướng quân đừng khách khí, ai cũng đều có khi lỡ tay!
Âm thanh trả lời rất quen thuộc lộ ra vẻ khiêm tốn, Dương Công Khanh mở to mắt nhìn, lúc này mới nhìn rõ người cứu mình chính là một gã võ tướng dưới trướng Đậu Kiến Đức tên là Nguyễn Quân Minh, đã có một lần uống rượu, đối với nhau cũng rất thiện cảm.
-Mẹ nó, lão tử thật mất mặt!
Dương Công Khanh nhặt dưới chân một thanh hoành đao, hùng hùng hổ hổ múa may.
-Đậu Thiên Vương biết rằng tướng quân thích nêu gương cho binh sĩ, cho nên bảo ta theo sát ngươi không rời, y còn bảo ta tiện thể nhắn với ngươi, việc xung phong hãm trận, tự có các huynh đệ làm thay. Dương tướng quân là thân thể thiên kim, không thể dễ dàng lấy thân phạm hiểm.
Nếu như bình thường, có người dùng giọng này nói với y, Dương Công Khanh đã sớm vặc lại. Đều là người lăn lộn trên đầu đao ai có tư cách giáo huấn ai? Nhưng hôm nay, vừa mới từ Quỷ môn quan về, y lại tâm phục khẩu phục, hướng về phía thành nam chắp tay, thấp giọng nói:
-Ta đây tạ ơn Đậu đương gia. Yên tâm, ngày sau Dương mỗ tuyệt đối không lỗ mãng như hôm nay!
Dứt lời, y chỉ đao về phía cửa thành, tiếp tục la lớn:
-Nhanh lên một chút cho lão tử, chậm một lát, đều bị người ta uống cạn sạch. Nhanh lên, buổi sáng các người không ăn cơm a!
Thân binh đã vọt tới cửa thành nghe vậy, ra tay càng tàn nhẫn. Chỉ một lát đã giết sạch khu vực phụ cận cửa thành, đập nát then cửa, mở ra cổng chính.
-Đậu Thiên Vương còn bảo ta tiện thể nhắn với tướng quân, hôm nay phụng mệnh quân kỷ nghiêm túc chính là Trình Danh Chấn. Hắn đối với các huynh đệ đều chưa quen thuộc, cho nên có khi nào vô ý đắc tội, tướng quân ngàn vạn đừng để trong lòng!
Trước khi Dương Công Khanh tiếp tục nổi nóng, Nguyễn Quân Minh lại nhắc nhở lần nữa.
-Ai?
Dương Công Khanh nhe răng nhếch miệng. Đem những lời nói độc ác đã đến cửa miệng đều nuốt trở về. Đậu Kiến Đức dụng ý an bài Trình Danh Chấn phụ trách giám sát quân kỷ đã vô cùng rõ ràng, chính là phòng ngừa các lộ hào kiệt sau khi vào thành quá dung túng thuộc hạ. Trình Danh Chấn mới nhập bọn, xưa nay cũng không thân quen với ai, cho nên bắt được người nào phạm vào quân pháp đều rất khó lừa dối qua cửa. về sau mặc dù đám chủ tướng tự bênh vực mình có bới móc, cũng không thể trách tội Trình Danh Chấn cố ý gây khó dễ. Dù sao sau lần ra khỏi Đậu Tử Cương này, Đậu Kiến Đức đã năm lần bảy lượt cường điệu rằng không được lạm sát kẻ vô tội. Trình Danh Chấn phụng mệnh chấp pháp, không phạm lỗi có thể được chọn. Người bị bắt hiện hành chặt đầu, chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
Hiểu điều này, mệnh lệnh của Dương Công Khanh lập tức thay đổi:
-Sau khi vào thành, đều thêm chút tiền đồ cho ta. Cái gì nên phân chia cho các ngươi, sau này sẽ không thiếu một xu. Ai tiện tay cướp loạn, thì đừng trách ta không bảo kê các ngươi!
-Dạ!
Đám lâu la trong thành hò hét đáp ứng, phân công nhau tăng thêm kết quả chiến đấu về phía bên trong thành. Về phần lời nói của Dương Công Khanh, bọn họ nghe lọt được bao nhiêu thì không ai dám cam đoan.
-Cũng xứng đáng để cho họ Trình thu thập một chút!
Nhìn thấy đức hạnh hỗn loạn của thuộc hạ, Dương Công Khanh từng biết đến Trình Danh Chấn oán hận nói. Nhấc lên hoành đao, lách xuống ngựa, chính mình chủ động đuổi theo mau nghiêm chỉnh quân kỷ.
Bởi vì thứ tự công kích thật sự hỗn loạn, lúc Trình Danh Chấn vào thành hơi muộn một chút. Tìm qua tìm lại ở trong Úng thành, hắn mới từ trong đám tù binh của Tương Hiến Thành tìm lôi ra vài vị “nghĩa sĩ” có công:
-Các ngươi ai quen thuộc đường phố trong thành, đi theo ta giữ gìn trật tự, đừng để cho loạn binh nhân cơ hội làm hại dân chúng!
Nhìn mấy người kia từ trên xuống dưới, Trình Danh Chấn thấp giọng mệnh lệnh. Trả lời hắn chính là một trận uể oải khóc hô yếu ớt:
-Hảo hán gia, hảo hán gia tha mạng a. Đồ vật trong thành tùy tiện lấy đi, tha cho tiểu nhân lần này đi!
-Đậu Thiên Vương có lệnh, không được động đến bất cứ cái gì!
Trình Danh Chấn lâm vào chán nản, lên giọng nhắc lại.
Đã được biết cách thức giết người của Tào Đán, đám “nghĩa sĩ” đâu còn dám nói đến ước định trước khi vào thành, khóc lóc gạt lệ năn nỉ:
-Là tiểu nhân không hiểu chuyện, hảo hán ngài đừng để trong lòng. Nhà tiểu nhân dưới có mẹ già tám mươi, trên có con nhỏ chưa đầy tháng…
-Đưa ta đi duy trì trật tự.
Trình Danh Chấn tức giận gào to:
-Im miệng, đều đừng khóc nữa. Đi muộn, nếu bên trong thành có loạn phỉ giả mạo Đậu gia quân giết hại dân chúng, ta cứ các ngươi mà hỏi?