Khai Quốc Công Tặc

Chương 64: Q.4 - Chương 64: Hoàng tước (25)




Thế này căn bản là không nói đạo lý rồi! Ngoại trừ lâu la của Đậu gia quân, trong thành làm sao còn có thể có loạn phỉ? Nhưng lúc mấu chốt này mà lên, cố tình lời nói không đạo lý lại càng dùng được. Vài vị ‘nghĩa sĩ” bị dọa đến ngừng bặt nỉ non, buồn bã khẩn cầu:

- Vậy hảo hán gia không thể để chúng ta đi gánh trách nhiệm!

-Phì! Còn nói cái gì, khẩn trương!

Vương Nhị Mao cũng đi tới, lớn tiếng thúc giục.

Chúng “Nghĩa sĩ” có công hiến thành bị buộc bất đắc dĩ, đành phải cúi đầu đi phía trước dẫn đường. Mới đi khỏi chưa được hai ngõ nhỏ, trước mặt quả nhiên xuất hiện người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Một gã mắt nhọn từng làm sai dịch, nhận ra bọn giết người giật tiền chính là vài tên vô lại nổi danh trong thành. Xé cổ họng, la lớn:

-Triệu Nhị, Cẩu Tử, ngươi đang làm cái gì? Còn có vương pháp hay không!

-Ngươi bớt lo chuyện người khác. Lão tử là quan tiên phong dưới trướng Đậu Thiên Vương, chính là phụng chỉ….

Tên vô lại gọi là Triệu Cẩu còn chưa kịp khoác lác xong, bị Vương Nhị Mao bắn một mũi tên thủng yết hầu. Bách tính không nghĩ tới Đậu gia quân vào thành sẽ lo chuyện bất công của thiên hạ, vài tên vô lại đang giở trò nhất thời bị dọa choáng váng, đứng bất động ở hiện trường, không dám nhúc nhích.

-Bắt!

Trình Danh Chấn giương mày, la lớn.

Hai người Hùng Khoát Hải và Ngũ Thiên Tích mang theo huynh đệ Minh Châu Doanh tiến lên, thuần thục đem đám vô lại trói nghiến lại.

-Kéo đến ngã tư phố, trảm thị chúng!

Trình Danh Chấn tiếp tục ra lệnh, trong giọng nói không mang theo một chút thương hại:

-Tha mạng a, hảo hán gia tha mạng a…

Tại một vùng buồn bã khóc than, đám vô lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của bị bắt tới chỗ đường giao nhau, mỗi tên một đao, xử ngay tại chỗ.

Vừa giết đám vô lại này xong, phố ngay gần đó có mấy chỗ bị cháy:

-Là tiệm vải của nhà lão Tôn!

Người từng là khoái bộ dẫn đường thấp giọng báo cáo:

-Dẫn đường, vây quanh nơi đó cho ta!

Trình Danh Chấn không chút do dự, đem vệ sĩ bên người phân thành hai đội, một trái một phải đi tới.

Đang giết người phóng hỏa là một đám hảo hán từ ngoài thành tới, nhìn phục sức, nhất định là cấp dưới của vị tướng của Đậu gia quân. Cảm thấy mình bị huynh đệ Minh Châu Doanh vây quanh, vẫn không thèm quan tâm, tiếp tục cướp đoạt từng bó tơ lụa lớn từ trong cửa hàng ra.

-Bắn chết toàn bộ tại đây cho ta!

Thanh âm lạnh băng lại vang lên lần nữa. Trong một vùng ánh mắt kinh ngạc, huynh đệ Minh Châu Doanh lấy ra cung sừng, dùng tên lông vũ bắn thẳng vào thân thể những người đồng hành.

-Ai không chết bổ sung thêm một đao, đã chết đều buộc lên cọc buộc ngựa trước cửa tiệm!

Căn bản không thèm nhìn lai lịch người chết là gì, Trình Danh Chấn bỏ lại một câu, xoay người đi về chỗ hỗn loạn tiếp theo.

Đám “nghĩa sĩ” phụ trách dẫn đường chưa từng gặp qua thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, sợ tới mức cứng lưỡi. Đồng thời bọn họ rốt cục tin tưởng, vị tướng quân trước mắt này không phải là làm bộ cho dân chúng xem, đích thực là dưới quân kỷ nghiêm túc của Đậu gia quân, lời hứa trước đó với đoàn người được Đậu Kiến Đức thực hiện.

Càng đến gần trong thành, các điểm hỗn loạn càng nhiều. Đặc biệt là ba nơi thị thự nha môn, nhà kho quan phủ, huyện nha. Bởi vì khả năng tích trữ của cải rất lớn,cho nên chẳng những vô lại trong thành mà một số tên bại hoại Đậu gia quân thừa dịp loạn mà lấy một số của phi nghĩa. Một số hương dũng theo trên thành đầu tháo chạy xuống, cũng nhập vào đội ngũ xông tới bên trong.

Lúc Trình Danh Chấn chạy tới thị thự, vừa lúc hai đám cướp bóc, bại binh và đám lâu la sinh ra xung đột, xách theo đao, liều lĩnh chém loạn vào nhau. Hắn phất phất tay, Hùng Khoát Hải dẫn dắt đám người ra nhập chiến đoàn, thuần thục giết sạch đám bại binh. Không đợi nhóm người khác nói ra chữ tạ, Trình Danh Chấn lại vung tay lên, chỉ huy các huynh đệ giơ đao hướng về các đồng hành:

-Ta là…

Đám lâu la bị chém trở tay không kịp, vừa liều chết chống cự, vừa ý đồ lộ ra thân phận. Ngũ Thiên Tích làm sao lại để cho bọn họ có cơ hội nói chuyện, quay quay mạch đao chém tới, xoay tròn, đảo qua… chỉ trong chốc lát, chân cụt tay đứt bay toán loạn, sắc máu ánh đỏ nửa bầu trời.

-Giết người, giết người!

Một đám người khác tới gần thị thự nha môn đánh cướp sợ tới mức hồn bay phách lạc, xé họng kêu to.

-Phụng quân lệnh của Đậu Thiên Vương, người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, tru sát ngay tại chỗ.

-Giết hại dân chúng, tru sát ngay tại chỗ!

-Gian dâm phụ nữ, tru sát ngay tại chỗ!

-Xông loạn vào nhà dân, bôi nhọ thể diện đại quân, tru sát ngay tại chỗ!

“….”

Liên tiếp hô mười mấy chữ “sát”, Trình Danh Chấn mới khiến cho chúng than binh ngừng gào thét. Nhìn lại sự cướp bóc xung quanh thị thự, bất kể đến từ đội ngũ của ai, đều sợ tới mức vứt bỏ hàng hóa trong tay, lập tức giải tán.

Nương theo cỗ uy thế này, Minh Châu Doanh lại tiến về phía kho quan phủ, huyện nha và mấy viện lạc của các thân hào nổi danh trong thành. Đến mỗi một chỗ, đều là giết chết loạn binh lập uy trước, sau đó nhắc lại chế định quân kỷ của Đậu Kiến Đức. Lúc mới bắt đầu còn có người không tin, ý đồ tụ tập chống cự, về sau Minh Châu quân giương đao không chút do dự chém đầu người một nhà, đều bị dọa sợ hãi, vội vàng bỏ của chạy lấy người.

-Đóng cửa mọi nhà lại, mỗi nơi lưu lại một đội gác. Không có thủ lệnh của Đậu Thiên Vương, ngay cả thần tiên muốn xông vào trong, thấy người nào chém người đó!

Trình Danh Chấn thở dài, lớn tiếng phân phó.

Trải qua hành động lúc này, xem như hắn đã đắc tội với các đồng liêu. Những người thông tình đạt lý như Vương Phục Bảo còn dễ nói, biết mình làm là vì tương lai của Đậu gia quân, có chút bất đắc dĩ. Giống như loại người Dương Công Khanh, Thạch Toản hoành hành đã quen, không biết sẽ quở trách sau lưng mình như thế nào.

Nhưng tiếng oan này hắn nhất định phải cõng. Lúc Đậu Kiến Đức giao nhiệm vụ này cho mình, Trình Danh Chấn cũng mơ hồ đoán được kết quả hôm nay. Đậu Kiến Đức thưởng thức mình, tín nhiệm mình, không có chút nào giả dối. Nhưng đồng thời Đậu Kiến Đức cũng sẽ không để cho bất kỳ tướng lĩnh dưới trướng nào giữa danh vọng và mạng lưới quan hệ tạo thành uy hiếp. Sức chiến đấu của Minh Châu Doanh mọi người đều biết, ba huyện Bình Ân lại là nơi giàu có và đông đúc ít có, Vương Phục Bảo là huynh đệ kết nghĩa của bản thân, mấy ngày qua Tào Đán không làm gì lại chạy tới Minh Châu Doanh. Nếu đổi lại là bất cứ kẻ nào ngồi vào vị trí của Đậu Kiến Đức, sợ rằng cũng phải dự phòng trước vài tay.

Đây được coi là âm mưu hay dương mưu, Trình Danh Chấn không rõ lắm. Nhưng hắn vẫn biết rõ chính mình lúc đầu căn bản không thể cự tuyệt nhiệm vụ Đậu Kiến Đức giao, cũng không nên cự tuyệt. Mặc dù sau khi tiếp nhận nhiệm vụ này, trong lòng hắn mơ hồ thấy cay đắng.

-Không phải lão Trương ta lòng dạ hẹp hòi, nếu đổi là người khác, như nhau cũng không tha cho ngươi. Xà lớn sẽ đâm nóc nhà…

Giữa ánh đao ánh lửa, lời nói của Trương Cẩm Trình trước lúc ly biệt lại hiện lên trong lòng hắn.

-Tương lai nếu như ngươi theo người nào đó, nhất định phải theo người có bản lĩnh, cũng có lòng dạ, nếu không, thật đúng là không bằng chính mình tự đả thiên hạ. Làm như vậy phiêu lưu lớn, nhưng ít ra được cái trong lòng thư thái!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.