Người dẫn đường cho Minh Châu Doanh, có mấy người trong đó là con cháu thân hào. Thấy Trình Danh Chấn vì duy trì hứa hẹn của Đậu Kiến Đức đối với mọi người, không ngờ thật sự đúng là nén đau mà hạ sát thủ đối với những con sâu làm rầu nồi canh, trong lòng vừa khâm phục vừa cảm kích, kích động rất nhiều, nói cái gì đều liên tiếp đưa ra ngoài.
-Họ Dương đích thực là con mẹ nó lừa người. Lừa ta nói nếu Đậu Thiên Vương vào thành, khẳng định giống như Trương Kim Xưng lần trước vậy, đem những người không kịp chạy trốn giết hết toàn bộ! Sớm biết Đậu Thiên Vương nhân nghĩa như vậy, mọi người nói gì cũng không đi theo gã!
-Chẳng phải sao, vừa muốn xuất đinh, lại vừa muốn xuất tiền, xuất lương thực, giày vò mọi nhà rơi đến tận đáy! Nếu sớm biết được nghĩa quân đều giống như Trình tướng quân, chúng ta đã mở cửa thành ra từ sớm.
Có người nhìn nhìn sắc mặt Trình Danh Chấn, thử xem mình nịnh nọt có đúng chỗ không. Rất kỳ quái chính là, từ trên mặt vị tướng quân trẻ tuổi này, mọi người không nhìn ra hỉ nộ ái ố. Một loại thành thục không tương xứng với tuổi hoàn toàn che giấu chân thực của bộ mặt, dường như đã trải qua rất nhiều lần tang thương, đã sớm như giếng cạn không có sóng.
-Đúng vậy a, đầu năm nay, Đại Tùy sắp xong đời, ai chúng ta chẳng phải làm đương sai a. Đều phải giao lương thực, nộp thuế như nhau…
-Ta đã sớm nói, Đậu Thiên Vương sẽ không lạm sát kẻ vô tội, các ngươi liền không tin. Lúc này đâu, biết tốt xấu đi!
Trình Danh Chấn không thể nói cho mọi người, sự thật là vì trong thành chống cự rất kịch liệt, mới khiến cho Đậu gia quân thay đổi sách lược. Đành phải cười cười, gật đầu không nói. Mọi người thấy hắn cười đến thân thiết, mới can đảm thêm một chút. Có người hiểu biết hơn, ngó ngó mọi nơi, vụng trộm hỏi:
-Xin hỏi tướng quân, ngài họ Trình, có phải cùng một nhà với Bình Ân Trình Danh Chấn ?
-Đây chính là Trình tướng quân nhà ta, các ngươi còn không mở to mắt ra!
Đoàn Thanh nghe thấy, không kìm nổi nhảy lên trước mắng chửi.
-A! Thảo nào nhân nghĩa như thế!
Chúng “nghĩa sĩ” đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền dựng ngón tay cái:
-Quả nhiên là danh bất hư truyền, danh bất hư truyền. Chúng ta đã sớm nghe nói đến đại danh tướng quân. Đều nói ngài là một đại nghĩa, đại nghĩa sĩ, đại anh hùng, đi qua nơi nào, cũng không mảy may tơ hào!
-Là nghĩa tặc a! Ha ha.
Trình Danh Chấn cười cắt ngang:
-Có thể làm một nghĩa tặc ta liền thỏa mãn, về phần hai chữ anh hùng, hổ thẹn không dám nhận!
Nghe nói về mình như vậy, thấy cố gắng của chính mình trước kia cũng chưa hoàn toàn uổng phí, ít nhất ở dân gian giành được thanh danh tốt, tâm tình của hắn cũng tốt lên một chút. Tùy tiện chuyện phiếm vài câu, quay đầu mệnh lệnh cho huynh đệ bên cạnh:
-Con đường chính thông đến huyện nha, tăng thêm hai trăm nhân thủ. Đều tỉnh ngủ một chút, miễn cho có người không cam lòng thất bại, nảy sinh oai tâm gì đó đối với Đậu Thiên Vương!
-Nào dám, nào dám a!
Vài “nghĩa sĩ” hiến thành đáp lại so với các huynh đệ còn tích cực hơn.
-Cả con đường sau này đều dựa vào hai đại đức Đậu Thiên Vương và Trình tướng quân ngài mới có thể bảo toàn. Ai lại không biết tốt xấu như vậy, còn dám lấy oán trả ơn?
Nói đến đây, vài vị “nghĩa sĩ” nhìn nhau thử thăm dò đề nghị:
-Đậu Thiên Vương hạ đại ân như vậy, chúng ta chẳng phải cũng nên tỏ vẻ một chút. Nếu không khi có người sau này gièm pha với Trình tướng quân, chúng ta không phải có lỗi với người sao?
Không đợi Trình Danh Chấn hiểu rõ ràng mấy người bọn họ là có ý gì, người làm nha dịch kia đã nhảy ra ngoài:
-Đúng, đúng, lần trước hương án các hộ hoan nghênh Dương Thiện sẽ chiến thắng trở về vẫn còn. Mật sáp, nhang thơm cũng đều có sẵn đấy. Chạy nhanh, chúng ta thông tri mọi nhà chuẩn bị một chút, hi vọng còn có thể tới kịp!
-Lão Phí, ngươi quen thuộc nhất, ngươi hỗ trợ thu xếp!
Mọi người mồm năm miệng mười, cùng đề cử người làm nha dịch, phụ tránh tổ chức nghi thức nghênh đón nghĩa quân.
Trình Danh Chấn phải bỏ ra khí lực rất lớn mới hiểu được những người này muốn làm gì, có tâm phản đối, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống bụng. Hành động này đối với hắn không có chỗ nào xấu, và có thể ngăn chặn miệng của nhiều người, cớ gì mà lại không làm? Dù sao hương án, mật sáp đều có sẵn đấy, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.
Suy nghĩ rõ ràng điểm này, hắn lập tức sai khiến mười mấy huynh đệ thông minh, cầm thủ lệnh của mình, đi theo đám người lão Phí tới các nhà các hộ “thông báo” tin tức Đậu Thiên Vương sắp vào thành. Trong tâm lý những người phú quý chính là chưa biết làm thế nào để lấy lòng Đậu Kiến Đức, nghe thấy trương la của lão Phí, lập tức vui vẻ theo lệnh.
Không đến thời gian nửa nén hương, trên đường chính phụ cận huyện nha, tất cả thi thể liền bị lôi vào ngõ nhỏ. Các gia các hộ đều treo đèn lồng trước cửa, bày xong hương án. Có mấy người già còn mang theo nam nữ liên quan cầm nhang thơm trong tay, quỳ lạy ở đường.
Lúc Đậu Kiến Đức vào thành, đi đến cửa nha môn, bị loại phô trương này làm hoảng sợ. Khi ông ta hỏi rõ nhóm phụ lão là “chủ động” tiến đến nghênh đón chính mình, bất giác nét mặt lộ rõ vui mừng, nhìn trái phải, lớn tiếng nói:
-Các ngươi còn có cái gì không hài lòng? Nhìn đi, nhìn đi, có được nhân tâm người sống, còn không bằng vàng bạc châu báu, những vật đã chết hay sao?
Vài người mới vừa rồi còn ở bên tai Đậu Kiến Đức không ngừng trách cứ tướng lĩnh Trình Danh Chấn chưa từng gặp qua trận chiến như thế, nhếch miệng nhìn xung quanh, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Đích xác Trình Danh Chấn giết huynh đệ thủ hạ của bọn họ, nhưng Trình Danh Chấn cũng đích xác vì thắng được nhân tâm cho Đậu gia quân. Dĩ vãng đoàn người vào nhà cướp của, đám dân chúng không nghe ngóng mà chạy mất đã tính là rất nể tình rồi, có ai sẽ để cho đoàn người chân chính hưởng thụ đãi ngộ cho anh hùng thế này, bên đường dâng hương, nhìn trời cầu phúc?
Đậu Kiến Đức biết rằng tư tưởng của đám người này còn dừng lại ở giai đoạn năm xưa làm thổ phỉ, cười cười, lớn tiếng chỉ điểm:
-Thì ra chúng ta làm sơn đại vương, ý đồ tự gây quấy rối triều đình, chuyện giết người phóng hỏa đã làm cũng làm rồi, cũng không tính là sai lầm lớn. Hiện nay phía Đại Tùy xem ra cũng sắp hết thời, chúng ta chuẩn bị cho bản thân tranh đấu giành thiên hạ, an bách tính để định thiên hạ, quân kỷ phải nghiêm minh một chút.Nếu không được chút tài lộc nhỏ lại mất đi lòng người, kẻ thù bên ngoài tới đây, bách tính tranh nhau dẫn đường cho chúng, chúng ta không phải tự mình đi tìm chết sao?
Mọi người nghe vậy liên tục gật đầu, sau đó những oán hận đối với Trình Danh Chấn cũng giảm bớt không ít. Đậu Kiến Đức lại giục ngựa đi về phía trước vài bước, nhìn thấy một ông lão quỳ gối trước hương án, khẩn trương nhảy xuống ngựa, quỳ gối dìu đối phương đứng lên:
-Lão nhân gia ngài lớn tuổi như vậy, đừng quỳ trên mặt đất nữa. Thế này không phải làm giảm thọ của ta sao?
-Đại vương sau khi tiến vào thành không vô pháp một li, còn xuất binh mã đến thủ vệ cho chúng ta. Phần ân đức này giống như tái sinh, mặc dù là nhận cúi đầu của lão nhân, cũng là đúng đắn!
Ông lão rõ ràng là đã gặp qua nhiều việc đời, nói chuyện gọn gàng ngăn nắp. Đậu Kiến Đức nghe vào tai, vui trong lòng, hai tay nâng ông lão dậy, tiếp tục nói chuyện việc nhà:
-Lão nhân gia người thọ a, thoạt nhìn gân cốt thật tráng kiện đó!
-Phiền đại vương hỏi đến, tiểu lão nhân năm nay cũng đã bảy mươi ba, sống vô ích lâu đến như vậy, còn chưa từng thấy qua anh hùng hào kiệt giống như đại vương vậy!
Ông lão lôi kéo Đậu Kiến Đức cười ha hả khen nịnh.
-Bảy mươi ba rồi a?
Đậu Kiến Đức há miệng cảm thán:
-Là tuổi hổ đi, cùng tuổi với a gia ta!
-Ừ, ừ!
Ông lão liên tục gật đầu:
-Có dũng khí là anh hùng, sức khỏe lệnh tôn tốt chứ?
Đậu Kiến Đức lập tức bị tâm sự xúc động, đôi mắt đỏ lên nghẹn ngào nói:
-Năm đó ta bị cẩu quan vu cáo hãm hại làm phỉ, gia phụ bị ta liên lụy, bị cẩu quan phỏng hỏa chết cháy ở…
Nói đến đây, ông ta không kìm nổi, cúi đầu gạt lệ. Ông lão lúc này cũng không ứng đối thêm, cùng y thở dài vài tiếng, chán nản nói:
-Anh hùng nén bi thương. Triều đình Đại Tùy thất đức, mấy năm qua cửa nát nhà tan đếm không hết. Hiện nay anh hùng có thể không mảy may tơ hào, ngày sau nhất định có thể xây dựng nên thịnh thế!
-Xin nhận cát ngôn của lão!
Đậu Kiến Đức thu hồi nước mắt, chắp tay cùng cáo biệt. Đi bộ về phía trước vài bước, lại nhìn thấy một thiếu niên mặc hoa phục, theo người nhà quỳ gối sau hương án, cũng nâng đứng lên, thấp giọng nói:
-Nhanh chóng đứng lên, vừa rồi khi phá thành có người gây rối, không dọa đến ngươi đi?
-Ngay từ đầu có mấy người bại hoại đập cửa chính nhà ta!
Thiếu niên không có lịch duyệt giống như ông lão, thấy vẻ mặt Đậu Kiến Đức thẳng thắn thành khẩn, do dự một chút, quyết định ăn ngay nói thật:
-Thiếu chút nữa liền tiến công vào viện. Chúng ta đều nghĩ hôm nay nhất định phải chết rồi. Kết quả tới thời khắc mấu chốt thì xuất hiện một hảo hán, giết tan đám bại hoại kia. Đậu Thiên Vương, ngươi là người tốt, đám bại hoại này khẳng định không phải là thuộc hạ của ngươi.
Đậu Kiến Đức nghe vậy sửng sốt, chợt nín khóc mỉm cười:
-Ta là người tốt, Đậu mỗ hôm nay cũng trở thành người tốt.
Quay đầu lại, y mở họng hô với các tướng sĩ bên cạnh:
-Các ngươi có nghe thấy không, chúng ta là người tốt, không phải kẻ trộm!
Dường như còn chưa đủ nghiền, ông ta hít sâu một hơi, đem thanh âm nhắc tới mức lớn nhất:
-Lão tử hôm nay nhắc lại rõ một lần, chúng ta không phải là kẻ tặc, dựa mạnh hiếp yếu, ỷ thế hiếp người mới là kẻ trộm. Sau này chúng ta phải an thiên hạ, không thể lại làm ra những hành động hại dân chúng. Mới vừa hồi đám bại hoại bị giết này, không phải là huynh đệ của Đậu Kiến Đức ta. Ngày sau nếu ai làm hại bách tính, vô luận là ai, mọi người đều có thể giết hắn. Làm xong tới gặp ta, ta ghi công cho các ngươi, công lao ngang với giết chết tướng địch trên chiến trường! Có nghe được không?
-Nghe được!
Hào kiệt Đậu gia quân rất xúc động, cùng lớn tiếng hô đáp lại.
-Đậu Thiên Vương uy vũ!
-Đậu Thiên Vương anh minh!
Đám người bách tính được lão Phỉ mạnh mẽ kéo ra nghênh tiếp Đậu Kiến Đức đại đa số vốn là trong lòng không yên, nghe thấy lời dặn dò thuộc hạ của Đậu Kiến Đức cùng nhau hô lớn.
Nghe được tiếng hoan hô từ nội tâm xung quanh, Đậu Kiến Đức cảm động sâu sắc. Bước đi tới giữa ngã tư đường, hướng về phía thị vệ giơ tay lên:
-Mang đao tới, mang một cây đao tới cho ta!
Bọn thị vệ không biết tiếp theo ông ta định chuẩn bị làm gì, chần chờ đưa qua một thanh hoành đao. Đậu Kiến Đức rút đao ra khỏi vỏ, dùng ngón tay thử một chút ở trên lưỡi đao, sau đó giơ cao:
-Mọi người nghe rõ, hôm nay, ta, Đậu Kiến Đức nhắc lại quân kỷ. Tất cả quân dân bách tính đều có thể làm chứng. Về sau phá thành, chỉ giết ác tặc, không phạm dân chúng. Có người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, mỗi người đều có thể giết…
-Ô! Ô! Ô!
Lời của ông ta bị tiếng hoan hô xung quanh nuốt hết.
Vô cùng hưng phấn mà thở dốc một lát, đợi tiếng hoan hô xung quanh giảm dần, Đậu Kiến Đức lại lần nữa giơ đao lên, thề trước mặt mọi người:
-Chư vị huynh đệ, phụ lão hương thân, ta, Đậu Kiến Đức hôm nay lập lời thề với các ngươi. Từ nay về sau, trên dưới toàn quân, giết một người vô tội như giết cha ta, làm nhục một người dân nữ như làm nhục mẹ ta. Lời thề này, thiên địa chứng giám.
Dứt lời, vung đao tự đâm cánh tay, tạo nên một vệt máu nóng bắn ra giữa bầu trời quang đãng.