Khai Quốc Công Tặc

Chương 66: Q.4 - Chương 66: Hoàng tước (27)




So với Kinh Sư, trong những trọng trấn của Lạc Dương, Thành Thanh Hà cũng không tính là lớn. Đậu Kiến Đức ở cửa nha môn, trước mặt mọi người lập lời thề, không đến hai canh giờ liền truyền khắp toàn thành. Đám dân chúng nửa tin nửa ngờ, ai cũng không dám xác định nói ra xú danh của một đám thổ phỉ sẽ được giữ lời. Nhưng chuyện kế tiếp khiến mọi người hoàn toàn hiểu được Đậu Kiến Đức và đám người Cao Sĩ Đạt, Trương Kim Xưng đích xác khác nhau rất lớn. Vị tân nhậm Đại đương gia của Đậu Tử Cương này sau khi tiến vào phủ nha, cũng không giống như hai vị trước, đều phóng thích đám tù phạm bị quan phủ phán trọng hình, mà là tỉ mỉ bảo toàn hồ sơ quan phủ, đem những án “Thông phỉ” và những người bị gia đình giàu có đổ oan bỏ tù, cùng với những vụ việc nhỏ do quan ti chưa phân ra phải trái, thả cho bọn họ về đoàn tụ với gia đình. Đối với những trọng phạm của các vụ án liên quan đến giết người, vào nhà cướp giật và gian dâm, thì duy trì phán quyết vốn có, nên trảm thì trảm, nên tiếp tục ngồi tù thì tiếp tục ngồi tù, không một chút bởi vì đối phương là giang hồ đồng đạo mà khoan dung ngoài pháp luật.

Chịu ảnh hưởng của Dương Thiện Hội, quan viên chấp pháp quận Thanh Hà vô cùng không nghiêm cẩn, cho nên đại lao phủ nha kín người hết chỗ. Trước khi Đậu Kiến Đức vào rừng làm cướp đã từng làm bộ đầu, Tống Chính Bản và Khổng Đức Thiệu cũng coi như là quan lại địa phương, dù là như thế, ba người vẫn ước chừng phải mất chút thời gian mới đọc xong tài liệu tất cả các vụ án. Rà soát một phen từ trên xuống dưới, phạm nhân trong đại lao ước chừng phải giảm đi bảy phần. Hoài nghi của bách tính bên ngoài đối với Đậu gia quân cũng nhanh chóng hạ thấp giống như số phạm nhân trong lao.

Bất kể ở triều đại nào, Thanh Thiên đại lão gia vẫn luôn được bách tính ủng hộ. Cho dù xuất thân của Thanh Thiên đại lão gia này thật sự có chút mập mờ. Đám bách tính đều không phải người ngu, trong lòng đền cảm thấy được. Trương Kim Xưng đã làm gì ở trong thành này, Dương Thiện Hội ở trong thành làm cái đó, Đậu Kiến Đức lại đang làm cái gì, mọi người rõ như ban ngày. So sánh ra, ai đáng giá được tin tưởng hơn, ai đáng giá được ủng hộ hơn, không cần nói cũng sáng tỏ.

Tin tưởng khi khôi phục, sinh cơ trên thị trường cũng từng chút khôi phục. Củi, gạo, dầu, muối, mọi thứ mặc trên người của mỗi nhà, đều cần thông qua giao dịch mới có. Mà ở chợ lại là nơi tập trung tin tức nhất, thật thật giả giả, việc thường ngày, đều ở thời điểm mọi người mua bán mà truyền bá rất nhanh.

-Đậu Thiên Vương là người tốt, y không giống với những người khác!

-Đậu Thiên Vương so với Dương quận thừa mạnh hơn, ít nhất nơi đó không làm việc hồ đồ.

Mấy ngày qua, nghị luận tương tự chỗ nào cũng có, đương nhiên cũng có người trong lòng vẫn tồn tại chút đề phòng, thừa dịp lúc không có binh đinh tuần thị, nhỏ giọng nói:

-Làm sao ngươi biết họ Đậu so với Dương quận thừa mạnh hơn? Nói không chừng y đều giả vờ!

-Ai hài, ngươi nên nói chuyện bằng lương tâm. Trước kia sai dịch ở thị thự này, như thế nào cũng ít nhiều rút thuế, bây giờ Đậu gia quân người ta rút ra bao nhiêu thuế, so sánh chẳng phải sẽ biết sao?

Lập tức có người tới trừng mắt phản bác lại đồng bạn.

-Không phải sao? Trước kia bị người ta ăn không, lấy không không trả tiền, cũng không thấy lá gan ngươi lớn như vậy. Hôm nay không ai lấy không đồ của ngươi, ngược lại ngươi ngứa da phải không?

Xuất phát từ các loại tâm lý, những người bên cạnh cũng tiến lên trước, khiển trách người “chửi bới” Đậu gia quân.

-Trước kia là vì tiêu diệt phỉ? Nếu không bọn thổ phỉ…

Người bị phê phán vẫn không phục, nhưng thanh âm lại trở nên thấp hơn, nhỏ tới khó có thể nghe thấy.

-Tiêu diệt phỉ, ta nhổ vào. Còn tiêu diệt phỉ nữa, cầm nhiều tiền như vậy, cũng không làm cái gì. Kết quả thì sao, còn không phải là bị người ta tiêu diệt rồi!

Những người đồng hành không thèm lý giải nỗi khổ tâm của người bị lên án, thanh âm nháy mắt đã tăng lên rất cao.

Bốn, năm năm gần đây, Dương Thiện Hội chiến bại nhiều, mỗi lần khôi phục lại cần phải có số lượng tiền tài rất lớn, một bộ phận đều tính trên đầu đám lái buôn. Vì bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng, cũng vì tìm cái cớ hợp lí để tăng thuế, khi quan phủ đồng thời trưng thu, bình thường sẽ miêu tả hậu quả thổ phỉ vào thành rất thê thảm. Dần dà, mọi người tự nhiên sẽ tạo thành một loại nhận thức giả dối chung, đó chính là tất cả quan địa phương phủ tự thiết sưu cao thuế nặng đều là vì đám cường đạo Trương Kim Xưng, Đậu Kiến Đức, Trình Danh Chấn tồn tại mới không thể không trưng thu. Các quan lão gia là bị bức bất đắc dĩ, mọi người muốn hận thì hận đám thổ phỉ, chứ đừng cho rằng các quan lão gia là tham lam hoặc vô năng.

Mắt thấy nhiều biểu hiện sau ba ngày vào thành của Đậu Kiến Đức, một số nhận thức ban đầu khác nhau của mọi người tự nhiên cũng tan thành mây khói. Cùng lúc đó, rất nhiều người trong lòng đều dâng lên một cảm giác bị mắc lừa. Nếu sớm biết Đậu gia quân quy củ như vậy, thì mọi người cần gì phải kiếm tiền giúp đỡ Dương Thiện Hội nuôi quân đâu. Để Đậu gia quân đánh đến sớm một ngày, thì đã sớm không phải chịu khổ cực như vậy rồi. Mỗi ngày mệt sống mệt chết khó được ấm no không nói, ngày nào đó hơi không để ý bị quan phủ tìm được sai sót, thì có thể nhà tan cửa nát. Mặc dù trước mắt hành vi của Đậu Kiến Đức đều là giả vờ, ít nhất ông ta làm người cũng coi như phúc hậu, sẽ không bởi vì một đồng tiền mà một chút sai lầm đã chém rớt đầu người.

Người bị phê phán không dám cãi lại. Lâu la của Đậu gia quân đang tuần tra cách đó không xa, nếu chẳng may bị bọn họ nghe thấy, chẳng phải là mình tự tìm phiền phức sao?:

-Chính là đáng thương lão nhân gia Dương công, ông ta…

Nhìn nhìn mọi nơi, gã thở dài. Dương Thiện Hội hạ thủ đối với những người có liên quan với thổ phỉ xác thực có độc một chút, nhưng những năm gần đây, toàn bộ quận Thanh Hà là dựa vào Dương Thiện Hội ở đây mới không giống như hai quận Tương Quốc, Võ An, bị thổ phỉ phá hoại không còn một nơi an thân. Chỉ có điều ân đức của y, nhanh chóng đã bị những người được bảo hộ quên toàn bộ. Bị các phú hào trong thành liên kết bán đứng, bị bắt lúc kiệt lực khi thành bị phá, bị Đậu gia quân dùng dây thừng trói chặt, như kéo chó qua các phố. Việc này mọi người đều làm như không nhìn thấy, hoặc là nhìn thấy cũng làm như không liên quan tới bọn họ chút nào.

Ngày thành bị phá, Dương Thiện Hội chính là bị Đậu Kiến Đức tự tay bắt sống. Lúc ấy y phát hiện đã vô lực xoay chuyển trời đất, liền sinh ra ý niệm ngọc nát đá tan trong đầu, mang theo hai mươi mấy tử sĩ lao xuống đường cái, lao thẳng tới đại kỳ của Đậu Kiến Đức. Không đợi đi được nửa đường, các tử sĩ đã bị biển người nuốt sống. Dương Thiện Hội tự tay đâm mấy người, sức cùng lực kiệt, lúc này lại phát hiện đám lâu la binh vây khốn mình lùi lại phía sau.

Mục tiêu đang ở trước mắt, cầm đao quay chào chính mình. Khi đó Dương Thiện Hội hét lớn một tiếng, tập trung khí lực cuối cùng của toàn thân bổ nhào tới. Y mong muốn mình cùng Đậu Kiến Đức có thể đồng quy vu tận, tiếc rằng song phương võ nghệ chênh lệch thực sự quá lớn. Chính lúc đối mặt, Đậu Kiến Đức liền đánh rớt binh khí của y, tiếp theo xoay người một cái nhẹ tênh, đặt hoành đao lên cổ y.

-Giết ta!

Dương Thiện Hội quay đầu, lấy cổ vuốt lưỡi đao, Đậu Kiến Đức xoay rút đao nhanh hơn so với động tác của cổ y, nhanh chóng lui ra, sau đó quét ngang một chân, đá ngất tại chỗ.

Đối với một tên không biết tốt xấu như vậy, trên dưới Đậu gia quân hận không thể lập tức bầm thây vạn đoạn. Đậu Kiến Đức lại không cưỡng lại được tấm lòng ái tài của mình, phân phó mọi người trói Dương Thiện Hội lại giải vào nhà giam, trước tiên mài mòn ngạo khí sau đó mới định đoạt.

Đậu Kiến Đức thẩm án năm ngày, Dương Thiện Hội ở trong nhà giam năm ngày, ba ngày đầu mỗi lần tỉnh dậy, liền lập tức chửi Đậu Kiến Đức ầm lên. Tới đầu ngày thứ tư, y rốt cục mắng tới nằm bất động. Tìm người của Đậu Kiến Đức sai mang rượu tới, uống thả cửa, sau đó say ngủ. Tới ngày thứ sáu, nhìn đại lao trống rỗng và những ánh mắt căm thù của những người ngồi tù đối với chính mình, y ngay cả hứng thú ăn uống cũng không còn, mang theo ý cười ấm áp vài phần, nói với lâu la trông giữ mình:

-Đậu Đại đương gia đã hết bận chưa? Làm phiền ngươi đi thông bẩm một tiếng, nói ta muốn gặp y!

Đám lâu la ngày ngày trông giữ y, sợ y tự tử, đang ước gì sớm ngày được giải thoát. Trong giây lát phát hiện miệng y thay đổi, cho là y bị mài mòn ngạo khí như Đậu Kiến Đức đã nói, khẩn trương chạy tới chỗ Đại đương gia hồi bẩm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.