Khai Quốc Công Tặc

Chương 67: Q.4 - Chương 67: Hoàng tước (28)




Đậu Kiến Đức đang ở tại nhị đường cùng với Tống Chính Bản, Vương Phục Bảo, Tào Đán, Trình Danh Chấn và văn võ liên can thương lượng làm thế nào trả giá ít nhất để giải quyết mọi việc của quận Vũ Dương, nghe nói Dương Thiện Hội sẽ khuất phục, trong lòng vui vẻ, lập tức sai người bỏ hết xiềng xích cho Dương Thiện Hội, tắm rửa thay quần áo, lấy nghi lễ nghênh khách quý tiếp y tới nhị đường thưởng thức trà.

Đám lâu la lĩnh mệnh mà đi. Sau một lúc lâu, Dương Thiện Hội chỉnh đốn chỉnh tề, thản nhiên mà vào. Nhìn đến vài nhân vật chủ chốt của Đậu gia quân đều ở đây, bao gồm người từng nhiều lần đánh bại mình là Trình Danh Chấn cũng đã ở, y thở dài, hướng về phía mọi người chắp tay:

-Quận thừa Thanh Hà Đại Tùy Dương Thiện Hội, gặp qua chư vị anh hào!

-Dương công không cần khách khí. Chúng ta ngưỡng mộ Dương công như mạ đợi sương.

Đậu Kiến Đức dẫn đầu tiến lên nghênh đón, cười ha hả đáp lễ.

Có Đại đương gia đi đầu, những người khác không thể không đi theo. Hoặc là sa sầm mặt, hoặc là cười theo, một đám lục tục chào hỏi Dương Thiện Hội.

Hàn huyên qua đi, phân chủ khách mà ngồi xuống. Không đơi Đậu Kiến Đức mở miệng, Dương Thiện Hội cướp lời nói:

-Được Đậu đương gia ưu ái, để Dương mỗ ở trong lao ngục tự xét lại. Mỗ mấy ngày nay cũng nghĩ thông suốt, Đại Tùy hiện giờ đã như mặt trời sắp lặn, đích xác không ai có thể hồi thiên!

Đậu Kiến Đức nghe vậy, trên mặt lập tức nở ra nụ cười chân thành:

-Dương công nếu thấy rõ ràng rồi, sao không gia nhập quân ta cùng mưu nghiệp lớn? Tài của Dương công có thể so với Quản Nhạc, thêm thời gian nữa, lo gì ngày nào đó không chung đỉnh mà thực.

-Lúc còn trẻ có chí này, sao lại phí thời gian đến nay!

Dương Thiện Hội thở dài, lại đánh giá mọi người trong đó lần nữa. Y không nghĩ tới một giới thảo mãng như Đậu Kiến Đức lúc nói chuyện lại giống như người đọc sách nghiền ngẫm từng chữ một. Càng không nghĩ tới dưới trướng Đậu gia quân lại có nhiều gương mặt quen thuộc đến như vậy. Tống Chính Bản, Khổng Đức Thiệu, Lăng Kính, Vương Trọng Khanh, Hà Tư Mưu, những người này hóa ra đều là đồng liêu của y, giờ khắc này lại gặp trong trường hợp như thế này, khó tránh khỏi có chút xấu hổ. Bởi vậy cả đám đều hết sức cố gắng không nhìn vào ánh mắt hắn, vẻ mặt thật giống như là khuyên bảo: “Đầu hàng đi, liền giống như chúng ta. Đậu Kiến Đức là một đế vương có khí lượng, tuyệt đối sẽ không đối với những chuyện trong quá khứ mà canh cánh trong lòng”.

-Xưa kia Thái công đầu bạc buông câu, ai dám bắt nạt tới lão?

Nghe Dương Thiện Hội thở dài chứa đầy không cam lòng, Đậu Kiến Đức cho là tâm tư y đã dao động, tiếp tục tận tình khuyên nhủ.

Trong lời nói của y trích dẫn tới điển cố Thương Chu giao thế, đem đối phương so với Khương Tử Nha phụ tá Chu Vũ Vương phạt Trụ. Tống Chính Bản và Khổng Đức Thiệu nghe vậy, mỉm cười gật đầu, đám người Vương Phục Bảo, Thạch Toản và Dương Công Khanh nghe không hiểu nhưng cũng biết đây là một câu khen tặng rất lợi hại, cũng ha hả cười theo nhìn Dương Thiện Hội, chờ y trả lời. Chỉ có Tào Đán không quá cao hứng, trợn tròn mắt kích động, chờ chỉ cần Dương Thiện Hội nói sai một câu, liền nhảy lên trước xách ra ngoài đem chém chết.

-Bệ hạ tuy rằng hoa mắt ù tai, nhưng lại không phải là người tàn bạo nhất.

Dương Thiện Hội nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng phản bác:

-Mà tài của Dương mỗ, lại không dám sánh với Khương Thái công. Đậu tướng quân lòng ôm chí lớn, dưới trướng có nhiều văn thần võ tướng như vậy, có năng lực ước thúc sĩ tốt, không phạm vào bách tính. Nghiệp bá vương, sẽ có ngày đạt tới. Nhưng trong phần bá nghiệp này, Dương mỗ không muốn lại dệt hoa trên gấm rồi!

-Dương công cần gì cố chấp như thế?

Đậu Kiến Đức không dự đoán được Dương Thiện Hội lại đột nhiên đem lời vòng sang một hướng khác, nghe vậy sửng sốt, trực tiếp truy vấn.

-Rất đơn giản, ta là nhân thần mà thôi!

Dương Thiện Hội chắp tay, thoạt nhìn tươi cười vô cùng bình thản:

-Mấy ngày này, ta mắng cũng mắng đủ rồi, nghĩ cũng nghĩ đã hiểu rõ. Đậu tướng quân có tâm hung, có nhãn giới, cũng có bản lĩnh. Dương mỗ bị ngươi bắt không oan chút nào. Nhưng xã tắc bị diệt, là thần không thể không chết. Sau này tướng quân tranh giành tới đỉnh, nói vậy cũng không hy vọng văn võ binh bại dưới trướng lập tức phản chiến qua hướng khác đi?

Nửa câu cuối cùng này, Tào Đán nói chung đã nghe rõ. Tức giận đến trừng hai mắt, bổ nhào lên phía trước:

-Nếu không hàng, ngươi con mẹ nó còn dông dài cái gì. Lão tử cho ngươi thống khoái, cũng đỡ để ngươi lãng phí lương thực!

Không có giáp trụ xiềng xích ràng buộc, thân thủ Dương Thiện Hội lại khôi phục sự linh hoạt ngày thường. Lui lại nửa bước, tránh được mũi anh thương của Tào Đán. Sau đó vô cùng khách khí chắp tay thi lễ, không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói:

-Đức đối xử tử tế của Đậu tướng quân, Dương mỗ không dám không báo, cho nên đặc biệt tới đây cầu chết. Vốn với nhân phẩm và bản lĩnh của tướng quân, lại không tư cách làm người nâng đao! Bằng không, Dương mỗ chết không nhắm mắt!

-Ngươi!

Tào Đán chụp phải khoảng không, tức giận lớn tiếng rít gào:

-Ngươi phản rồi, bị chém còn muốn chọn ba chọn bốn!

Đang chuẩn bị lại nhào tới lần nữa, phong kín toàn bộ đường lui của Dương Thiện Hội. Đậu Kiến Đức vỗ bàn thật mạnh, lớn tiếng gào:

-Khốn kiếp, trong mắt người có còn Đại đương gia ta sao?

-Ta…

Trong mắt Tào Đán không phục, một đôi mắt đỏ bừng nhìn về phía Đậu Kiến Đức. Hai hàng lông mày Đậu Kiến Đức nhíu chặt, ánh mắt sắc bén như đao. Ánh mắt hai người vừa đối nhau, Tào Đán lập tức hạ bại trận, cắn chặt răng uất ức khiếu nại:

-Y, y căn bản không định đầu hàng, ngươi, ngươi còn phí khí lực này…

-Có đối thủ như Dương công, là may mắn của ngươi ta!

Đậu Kiến Đức cũng trợn mắt nhìn gã một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Quay đầu nhìn về phía Dương Thiện Hội, nụ cười của y lập tức tràn đầy tiếc hận:

-Dương công, sao ngươi không ngẫm lại nhiều hơn chút nữa. Thật sự không muốn tham mưu cho Đậu mỗ, Đậu mỗ cũng có thể đưa ngươi một số đồ tế nhuyễn, cho ngươi dưỡng thọ.

-Thôi đi, tình nghĩa của tướng quân, Dương mỗ tâm lĩnh!

Dương Thiện Hội lắc đầu cự tuyệt:

-Hiện giờ hết sức, chỉ sợ thân sĩ trong thành đều muốn ta chết. Dương mỗ vì bọn họ bôn ba chục năm, đơn giản thành toàn nguyện vọng cuối cùng của bọn họ. tướng quân không giết ta, lòng người ở đây khó có thể bình an. Tướng quân không giết ta, ta cũng không còn mặt mũi đợi già xuống suối vàng. Không bằng mọi người đều bớt việc, hôm nay xong hết mọi chuyện đi!

Nói xong, ánh mắt của y quét nhìn văn võ quan viên xung quanh Đậu Kiến Đức. Đảo qua đám người Tống Chính Bản, Khổng Đức Thiệu, Dương Công Khanh trực tiếp rơi vào trên mặt Trình Danh Chấn.

Trình Danh Chấn trong lòng biết không ổn, vội vàng quay đầu sang một bên. Dương Thiện Hội cũng không buông tha lê tới, chắp tay thi lễ:

-Dương mỗ từ lúc lĩnh binh diệt phỉ tới nay, chưa có bại tích. Mặc dù tình cờ gặp áp chế nhỏ, cũng có thể hấp thủ giáo huấn, chuyển bại thành thắng. Duy chỉ có hai lần thất thủ dưới tay ngươi, và mỗi lần lại thảm hơn. Lấy cách nhìn của tướng quân, có phải là mệnh phủ?

-Này…?

Trình Danh Chấn bị bức tới không còn chỗ trốn, trầm ngâm đáp lại:

-Dương quận thừa tiêu diệt phỉ mười năm, giết hơn vạn người. Nề hà phỉ càng diệt càng nhiều, đây cũng là lúc hay là vận?

-Này?

Dương Thiện Hội cũng bị hỏi ngẩn người, cau mày trầm ngâm.

-Người đều mong muốn sống tốt!

Trình Danh Chấn cười khổ một cái, dùng lời rõ ràng mọi người đều có thể nghe hiểu:

-Những người có tiền có thế mong muốn sống tốt, bách tính thấp cổ bé họng không tiền không thế cũng mong muốn sống tốt. Nếu như hai bên đã như nước lửa không cùng lò, Dương quận thừa thử nghĩ, ai là trời sinh đáng chết?

-Này…

Dương Thiện Hội lại ngây ra một lúc, đánh giá Trình Danh Chấn, phảng phất từ xưa đến nay chưa từng gặp người giống như đối phương. Sau một lát, y lại thở dài một tiếng, hướng về phía Trình Danh Chấn và Đậu Kiến Đức thi lễ một cái, sau đó đi nhanh ra ngoài.

Ngày đó, Đậu gia quân chém Dương Thiện Hội tại giáo trường, sau ba ngày treo đầu, lấy lễ đối với quận thừa mà chôn cất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.