Quận Thanh Hà thất thủ, Dương Thiện Hội lấy thân hi sinh vì nước. Tin tức đó khuếch tán rất nhanh theo hai hướng nam bắc kênh đào, toàn bộ Hà Bắc lâm vào chấn động không ngừng. Đặc biệt là các quận phía Nam đầm Cự Lộc, trong nháy mắt nghe được tin tức đó, rất nhiều người như trời sụp trên đầu.
Thời gian dài tới nay, bởi vì Dương Thiện Hội – tên vũ phu bướng bỉnh này tồn tại, ánh mắt lục lâm hào kiệt Hà Bắc luôn bị hấp dẫn ở phụ cận quận Thanh Hà. Bất kể là e ngại thế nhân tàn nhẫn hay là khinh thường thế nhân kiêu ngạo, ngông cuồng, mục tiêu đối tượng lục lâm hào kiệt tiến công hoặc là phòng ngự luôn chủ yếu là quận Thanh Hà. Các quận khác như Võ Dương, Ngụy quận, thậm chí hướng lên phía bắc một chút như Tín Đô, Hà Gian đều bởi vì Dương Thiện Hội mà được giảm bớt rất nhiều áp lực. Hiện giờ, Dương Thiện Hội đã chết, Đại Tùy ở phía nam Hà Bắc, người cuối cùng chống đỡ được cũng đã bước đi, ai sẽ trở thành mục tiêu trọng điểm công kích kế tiếp của lục lâm hào kiệt?
Sầu, không cách nào giải sầu. Quan viên Đại Tùy thở ngắn thở dài, cũng không dám lại gửi hi vọng vào triều đình. Từ sau khi Lý Trọng Kiên binh bại mà chết, thế lực Ngõa Cương Quân đã bành trướng tới tận vùng ngoại thành Đông Đô Lạc Dương. Các đại lão trong triều đóng giữ tại Lạc Dương ngay cả an nguy của bản thân đều không đảm bảo được, làm sao còn thời gian để ý tới nạn trộm cướp ở ngoài xa xa mấy trăm dặm! Về phần vị bệ hạ ở Dương Châu kia, thì càng khỏi trông cậy vào rồi, nghe nói lão nhân gia ông ta đã liên tục bốn tháng không lộ mặt, mà cả ngày núp ở trong cung cùng với đám phi tần váng cả đầu óc, thường treo bên miệng một câu:
-Đầu lâu của trẫm, tay ai sẽ chém?
Tuyệt vọng, hoàn toàn tuyệt vọng. Mà người khi tuyệt vọng là lúc thường thường đều làm ra những lựa chọn không thể nói lý, biết rõ lơ lửng trước mắt chỉ là một cọng rơm rạ, cũng nghĩ giống như là sợi dây thừng cứu mạng, vội chặt chẽ níu lại, e sợ hơi lơi lỏng, liền mất đi sự cứu rỗi cuối cùng này.
Quang sơ Chủ bộ của quận Võ Dương Trữ Vạn Quân chính là loại người như vậy. Từ sau khi nghe nói hai người Đậu Kiến Đức và Trình Danh Chấn liên kết công phá quận Thanh Hà, y liền lập tức đình chỉ cung ứng lương thảo cho quận binh Võ Dương. Ngụy Đức Thâm vài lần tìm tới cửa, y đều lấy cớ qua loa là thu lương thực chưa nhập kho, tồn ở nhà kho quan phủ đã hết. Mắt thấy lương thực vào kho, y lại trực tiếp trốn ở vùng nông thôn, đổ thừa quan phủ điều lương không chịu đóng dấu phê văn.
Quận thừa Ngụy Đức Thâm đào sâu ba thước, rốt cục lôi Trữ Vạn Quân ra từ một bữa gia yến ở một hương thân. Ai ngờ ngay trước mặt tất cả thân sĩ quận, Trữ Vạn Quân đầu tiên là hùng hồn, đầy lý lẽ mà kể khổ, nói một mình quản gia rất khó. Sau đó lời nói vừa chuyển, dài thanh nói:
-Không dối gạt chư vị, thu lương thực năm nay đích xác đã nhập kho, và số lượng so với năm trước tăng không ít. Nhưng quận Võ Dương chúng ta, năm nay phải cấp cho Trình Danh Chấn số lương thảo, đồ quân nhu gấp bốn lần năm trước a! Mấy ngày nay ta hạch toán mấy lần, phát hiện tính cả tồn trữ của vài kho quan phủ, đều không thể thỏa mãn được yêu cầu của Trình Danh Chấn. Đang chuẩn bị đề nghị với quận thủ đại nhân, hướng về phụ lão tất cả các huyện để quyên tiền đâu này? Làm sao còn dám lấy thêm ra làm chút việc vô dụng?
-Ngươi…, họ Trữ kia, ngươi khinh người quá đáng.
Ngụy Đức Thâm bị lăng nhục xấu hổ vô cùng, rút hoành đao bên hông ra liền chuẩn bị sống mái với Trữ Vạn Quân. Chúng thân sĩ thấy thế, khẩn trương ba chân bốn cẳng kéo lại, khuyên giải an ủi. Nhưng từ đầu đến cuối lại không ai tiếp nhận cái vụ trọng chỉnh quận binh của Ngụy Đức Thâm.
Cũng không trách mọi người lạnh nhạt. Thật sự là biểu hiện của quận binh làm cho mọi người rất đau khổ thất vọng. Trữ Vạn Quân nói rất có đạo lý, nếu Ngụy Đức Thâm không năm lần bảy lượt chủ động đi trêu chọc cái lão hổ Trình Danh Chấn kia, thì quận Võ Dương căn bản sẽ không phải trải qua những ngày gian nan như thế. Căn cứ hiệp nghị song phương đạt thành năm kia, chỉ cần quận Võ Dương hàng năm đúng hạn đem “Bảo an phí” đưa qua sông Chương Thủy, Minh Châu quân liền tuyệt không chủ động xâm phạm biên giới. Kết quả thì sao, trong vòng một năm, hai lần Ngụy Đức Thâm chủ động gây sự, hai lần chiến bại. Gã cũng thật thoải mái, sau khi chiến bại, mồm miệng động một cái sẽ liền tập hợp phân phối lại vật tư. Nhưng trên quận thì sao? Vốn đang có thể thừa nhận một khoản chi tiền lương thực, đảo mắt biến thành tăng thêm bốn lần. Kho quan phủ chi trả không nổi, phải từ túi áo đám thân sĩ mà đào ra. Một lần chưa được còn phải đến lần thứ hai, ai có gia nghiệp lớn như vậy mà chống lại được sức ép của Ngụy Đức Thâm?
Nếu như có thể gây sức ép mà ra cái kết quả, cũng coi như Ngụy Đức Thâm có bản lĩnh. Nhưng gã cùng Trình Danh Chấn giao thủ từ đầu đến giờ vẫn chưa từng thắng. Hiện nay sau lưng Trình Danh Chấn lại thêm chỗ dựa là Đậu Kiến Đức, mặc dù để cho Ngụy Đức Thâm một lần nữa bổ sung đầy đủ cho quận binh thì thế nào, gã còn có thể có bản lĩnh như Dương Thiện Hội? có thể một kích ngăn hai người Đậu Kiến Đức và Trình Danh Chấn liên kết với nhau?
Người sáng suốt đều biết rằng, trông cậy vào Ngụy Đức Thâm để đánh bại Trình Danh Chấn và Đậu Kiến Đức, không khác gì người si nói mộng. Nếu biết rõ không có khả năng này, mọi người rõ ràng là không mơ cái mộng kia rồi. Phó thác số mệnh cho trời! hơn nữa Đậu Kiến Đức người ta không giống với Trương Kim Xưng, Cao Sĩ Đạt, người ta không hề xâm phạm đối với trăm họ. Việc làm của Đậu gia quân ở quận Thanh Hà đã sớm truyền tới, tuy rằng đám người này thân là thổ phỉ, mỗi lời nói, hành động cũng tuyệt đối không thể giống như bậc vương giả. Nhưng dù sao phía Đại Tùy đã không thể trông cậy vào rồi, Đậu gia quân đánh tới, vừa vặn giảm đi việc mọi người phải tìm chỗ dựa mới. Chỉ cần y đồng ý nói đạo lý, nộp thuế má cho ai cũng chưa biết được?
Mặc dù trong lòng Trình Danh Chấn đối với quận Võ Dương vẫn còn khúc mắc, nhưng đám thân sĩ cũng không cần quá khẩn trương. Cứ phỏng theo thông lệ của Đậu gia quân ở quận Thanh Hà, chỉ giết đầu đảng tội ác, không hỏi tòng phạm bị cưỡng bức. Trước kia năm lần bảy lượt mang binh mã đi tìm Minh Châu quân làm phiền là Ngụy Đức Thâm, hiện giờ oan có đầu, nợ có chủ. Trình Danh Chấn muốn báo thù, cứ việc tìm Ngụy Đức Thâm mà báo, có quan hệ gì với tất cả phụ lão trong quận?
Thấy đủ loại tâm thái, cuối cùng Ngụy Đức Thâm cũng không thể lấy từ trong tay Trữ Vạn Quân một chút lương thảo nào. Vì thế hai người huyên náo một trận túi bụi, gần như đao kiếm tương đối. Cuối cùng, quận thủ Nguyên Bảo Tàng không thể không ra mặt điều đình. Trước sự can thiệp trực tiếp của lão quận thủ, Trữ Vạn Quân bất đắc dĩ mở kho lương quan phủ, căn cứ quy mô thực tế còn sót lại trước mắt của quận binh Võ Dương, cấp tiền cho Ngụy Đức Thâm đủ để cung cấp gạo cho 1500 người trong hai tháng. Về phần tập hợp tính toán, Ngụy Đức Thâm cũng khỏi cần phải nghĩ. Có công phu kia, Nguyên Bảo Tàng còn không bằng đi cầu xin Trình Danh Chấn, khiến hắn nể tình trên dưới quận Võ Dương luôn luôn kính cẩn, giảm miễn bộ phận phí bảo an đâu này? Thấy hiện thực Nguyên Bảo Tàng lại lần nữa mời Hoàng Nha Bảo Minh Châu tặc từ trong lao đi ra như thượng khách, Ngụy Đức Thâm chỉ biết mình đã hoàn toàn bị trên dưới quận Võ Dương vứt bỏ.
Mấy lần từ trong tử lao quận Võ Dương vào ra, lá gan Hoàng Nha Bảo cũng được tôi luyện ra. Không để ý mạng nhỏ của mình còn bị người ta nắm trong tay, ăn uống no nê, lau miệng xong, lập tức trả lời Nguyên Bảo Tàng, đòi tiền miễn tai, lúc này tuyệt nhiên không phải đùa!