- Không phải thảo dân ta không giúp đỡ, quận thủ đại nhân, ngài hẳn cũng biết, cái gọi là một lần xung đột, tiền lương bảo an liền trở mình một lần, căn bản chính là Trình tướng quân nhất thời nói nhảm. Con người hắn từ nhỏ nhân từ nương tay, không thể nhìn thấy người khác chịu khổ, đương nhiên càng sẽ không khiến chư vị không có đường lui! Nhưng phía ngài làm việc cũng hơi lỗ mãng chút rồi, không phải một lần, mà ba lần chủ động tiến đánh đến tận cửa đi. Nếu tướng quân nhà ta không làm ra bất kỳ phản ứng nào, không phải sẽ khiến cho các quận huyện xung quanh đều noi theo sao?
Mở hai tay ra, trên mặt Hoàng Nha Bảo tràn ngập vẻ lực bất tòng tâm.
-Bảo tráng sĩ, Bảo tráng sĩ, ngài đừng vội, nhẫn nại nghe lão phu nói vài câu!
Nguyên Bảo Tàng hận không thể đập gẫy hai cái răng cửa của Hoàng Nha Bảo cho hả giận, nhưng trên mặt không thể không chất đầy nụ cười:
-Lão phu đã sớm biết, Trình tướng quân là một người nhân nghĩa. Nhưng thường thường rất nhiều chuyện lão phu cũng không tự chủ được. Cho nên mới lần nữa làm cho song phương hiểu lầm sâu sắc. Hiện giờ, quận Võ Dương giống như sơn dương đang đợi làm thịt. Nếu Bảo tráng sĩ đồng ý giúp quận Võ Dương qua được cửa trước mắt này, tất cả trên dưới trong quận, vĩnh viễn khắc ghi đại ân đại đức của tráng sĩ!
-Ngươi người này như thế nào không nghe rõ cơ chứ? Không phải ta không giúp đỡ cũng không phải là Trình giáo đầu không chịu thủ hạ lưu tình. Là Đậu Kiến Đức, mấu chốt là Đậu Kiến Đức bên kia. Y không gật đầu, giáo đầu nhà ta cũng không có biện pháp! Ta nói như vậy, ngài đã hiểu rõ ràng rồi đi!
Hoàng Nha Bảo phiết miệng rộng, vênh váo ngút trời.
Trình Danh Chấn đã phụ thuộc dưới cờ của Đậu Kiến Đức, căn bản không có khả năng một mình đưa ra hứa hẹn gì. Chớp mắt suy nghĩ nửa ngày, Nguyên Bảo Tàng dường như rốt cuộc hiểu rõ sự thật này. Thở dài thấp giọng nói:
-Trình tướng quân là người dũng cảm gánh vác, khoảng cách từ quận Võ Dương tới nơi Minh Châu quân dừng chân lại gần, hắn ít nhất cũng có thể làm chủ một nửa đi? Ngài cứ hỗ trợ đem tới những lời này, chuyện còn lại, Nguyên mỗ sẽ từ từ nghĩ biện pháp!
-Cũng được, chuyển lời cũng không uổng phí khí lực gì. Nhưng ta khuyên ngài vẫn là đừng hy vọng nữa. Đậu Kiến Đức không giống như giáo đầu nhà ta, không dễ dàng chăm sóc như vậy!
Hoàng Nha Bảo từ chối không được, đành phải gật đầu, suy suy nghĩ nghĩ mà đồng ý. Trong lời nói, y đối với Đậu Kiến Đức rất không tôn kính. Đồng thời đối với kết cục Trình Danh Chấn phụ thuộc vào Đậu gia quân vô cùng tức giận bất bình.
Chỉ cần đối phương hỗ trợ truyền lời, có vẻ như Nguyên Bảo Tàng cũng đã thỏa mãn. Cùng với Hoàng Nha Bảo ăn uống no nê, thiên ân vạn tạ mà tiễn đối phương xuất cảnh. Đợi khi quay lại nha môn quận thủ, lão liền lao đầu vào thư phòng, tự giam mình ở trong, thật lâu không chịu đi ra.
Đám thân tín sợ lão xảy ra bệnh cấp, nhanh chóng mời Trưởng sử Ngụy Trưng đến khuyên giải. Đợi khi Ngụy Trưng hấp tấp đi vào thư phòng, lại phát hiện Nguyên Bảo Tàng đã khôi phục thong dong bình tĩnh ngày xưa, bưng chén trà nóng, ngồi ở cạnh cửa sổ cẩn thận thưởng thức.
-Đông ông…
Ngụy Trưng lo lắng la lên một tiếng, e sợ Nguyên Bảo Tàng là cố ý giả bộ điềm tĩnh. Trong lòng có tích tụ, giải phóng ra là tốt nhất, nghẹn lâu, sớm muộn gì cũng sẽ bị bệnh.
Nghe tiếng hô đầy quan tâm của Ngụy Trưng, Nguyên Bảo Tàng quay sang, nhẹ nhàng vuốt cằm:
-Huyền ThànhThành, ngồi đi, uống trà, tự rót cho mình đi. Ta đang chuẩn bị phái người đi mời ngươi đâu. Ngươi tới vừa lúc!
-Đông ông, nước tận cùng sẽ thành mây lên, từ xưa trời không tuyệt đường người. Đông ông, mọi việc nghĩ thông suốt một chút, không cần phải quá mức lo âu!
Ngụy Trưng ngồi xuống, hết sức lo lắng khuyên.
Quận Võ Dương nguy như trứng xếp chồng, lúc này Nguyên Bảo Tàng lại biểu hiện vẻ mặt thoải mái, cũng không phải là biểu hiện bình thường. Nếu đối lại là Ngụy Trưng, chỉ sợ đã sớm giống như hỏa thiêu, làm sao còn có thể nhàn hạ thoải mái phẩm trà làm vui?
-Huyền Thành quá lo lắng! Chuyện cho tới nước này, lão phu còn có cái gì gấp gáp. Uống trà, khó được thanh nhàn, chúng ta chủ khách hàn huyên một chút!
Nguyên Bảo Tàng liếc Ngụy Trưng một cái, vô cùng điềm tĩnh khuyên bảo.
-Đông ông…
Ngụy Trưng không biết mình còn có thể nói cái gì. Tòa nhà đã nghiêng, không cây nào có thể chống đỡ được. Có lẽ ngồi chờ chết giống như Nguyên Bảo Tàng mới là lựa chọn tốt nhất. Nhưng mấy chục vạn tính mạng người thân trên dưới đều ký thác tại trên người quận thủ đại nhân, y trốn tránh như vậy, cũng quá không chịu trách nhiệm rồi.
-Có phải hay không Huyền Thành cảm thấy lão phu đã bỏ đi rồi hả?
Dường như đoán được ý nghĩ của Ngụy Trưng, Nguyên Bảo Tàng cười truy vấn.
-Đông ông hay có những hành động kinh người, thuộc hạ rất khó đoán trước!
Ngụy Trưng lắc lắc đầu, thấp giọng đáp lại. Y không muốn nói rằng lời của Nguyên Bảo Tàng rất không chịu nổi, hiện nay đối phương cần có nhất chính là cổ vũ, mà không phải là ăn ngay nói thật.
-Ha ha, vẫn là Huyền Thành biết ý ta!
Nguyên Bảo Tàng đắc ý cười cười, dường như thật giống như chính mình định liệu trước:
-Những người bên ngoài đó a, căn bản không biết nông sâu của lão phu. Ngươi ngồi đi, có mấy lời ta nói đến ngọn nguồn với ngươi!
-Đông ông mời nói!
Ngụy Trưng hoàn toàn bị mê hoặc đi rồi, chắp tay, trịnh trọng nói.
-Còn nhớ năm xưa ta tiêu tiền thay mấy người các ngươi bãi bình quan tòa chuyện gì không? Còn nhớ lời nói ta đã nói với ngươi, ngươi không nên tiêu hao năm tháng dưới trướng của lão phu không?
Nguyên Bảo Tàng ra vẻ thần bí cười cười, đem đề tài nói chuyện dẫn hướng về chuyện năm xưa.
-Đức đối đãi của Đông ông, Ngụy mỗ vĩnh viễn không dám quên!
Trong mắt Ngụy Trưng đột nhiên dâng lên một tầng hơi nước, trầm giọng đáp lại. Nếu Nguyên Bảo Tàng thật sự đợi chết như vậy… chính mình hãy theo lão chết đi. Dù sao song phương khách chủ một thời gian đã giao đãi thật sâu đậm.
-Ta không phải là ý tứ kia, không phải là cần ngươi cảm kích!
Nguyên Bảo Tàng nhẹ nhàng lắc đầu, đối với phản ứng chậm chạp của Ngụy Trưng rất là bất mãn.
-Lúc trước ngươi không hỏi ta trên dưới chuẩn bị tiền tới từ nơi nào, ta cũng không nói cho ngươi. Lần trước ta nói nếu đổi minh quân khác tại vị, ngươi đương lập cho triều đình, chỉ điểm giang sơn. Nhưng ta cũng không nói cho ngươi biết minh quân ở đâu? Đường ra của ta với ngươi ở đâu? Hiện giờ, lúc này rồi, lão phu nói với ngươi vài câu từ đáy lòng!
-Đông ông!
Ngụy Trưng nhẹ nhàng phát ra một tiếng kinh hãi, trong giây lát, trong lòng liên hệ tới vài chuyện. Mọi chuyện đều biểu thị một đáp án, y không dám nghĩ lại, mơ hồ đoán được, kia có thể là sự thực.
-Năm xưa lão phu là tâm phúc của Sở công. Rất được hậu đãi!
Không đợi Ngụy Trưng tiếp tục truy vấn, Nguyên Bảo Tàng chậm rãi giới thiệu:
-Cho nên khi thiếu chủ đem lương thảo của đại quân Đông chinh tán nhập nhân gian, ngươi tới nhắc nhở lão phu, lão phu lại không cố gắng làm việc gì. Về sau thiếu chủ binh bại, đã chết, huyện lệnh Quán Đào Lâm Đức Ân muốn giết Trình Danh Chấn diệt khẩu, lão phu cũng chỉ nghe tới.
Đây là việc đã lâu rồi, nếu lúc trước Nguyên Bảo Tàng lấy thân phận quận thủ can thiệp vào huyện Quán Đào, mọi người hãm hại đối với Trình Danh Chấn, có lẽ sẽ không đẩy Trình Danh Chấn vào đầm Cự Lộc. Có lẽ tình hình đại địa Hà Bắc hôm nay sẽ hoàn toàn khác. Nhưng đó đều là ý tưởng của một mình Ngụy Trưng. Nếu hành vi Lâm Đức Ân cấu kết Dương Huyền Cảm phạm tội bị vạch trần mà nói nếu bản thân không bị nghiền xương thành tro, tính cả Nguyên Bảo Tàng và chính mình, khả năng tính mệnh đều khó bảo toàn.
Cho nên, năm đó nhất định phải hi sinh Trình Danh Chấn. Chỉ có hi sinh hắn, mới có thể bảo vệ bí mật của mọi người. Cho nên, kết cục của quận Võ Dương hôm nay là không thể trốn tránh, giống như vận mệnh đã sớm được viết xong, chỉ đợi thời cơ thích hợp đến liền hiện ra đáp án.