- Tiểu Cửu tử, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì vậy!
Vừa mới trở lại doanh trại của mình, Trình Danh Chấn lập tức nhận lấy một trận oán trách. Người đầu tiên nhảy dựng lên lải nhải chính là Đỗ Ba Lạt, quyết định lớn như vậy, không ngờ con rể không hề tham khảo trước ý kiến của lão một chút nào, điều này làm cho lão nhân gia ông ta vô cùng phẫn uất. Hơn nữa, trước đó vài ngày Đậu Kiến Đức đã mở rộng phạm vi nắm bắt được nửa Hà Bắc, cũng đã đủ thể hiện thực lực hùng mạnh rồi. Một Đại đương gia có vận mệnh tốt như vậy, Trình Danh Chấn không dẫn theo Minh Châu Quân để lập công khai quốc, lại cố tình lựa chọn lùi về phía sau, ngoại trừ đầu óc ngốc nghếch như lợn ra thì còn có cái gì khác để giải thích nữa?
- Con cũng mới vừa quyết định. Trong việc này rất phức tạp, để từ từ con giải thích rõ ràng với cha!
Trình Danh Chấn vừa cởi bội đao bên hông đưa cho Đỗ Quyên, vừa khẽ đáp lại. Từ hôm nay trở đi, hắn chính là quan văn hoàn toàn rồi, mỗi ngày không cần phải đem đao gối ở sau ót. Chém giết, tranh giành trên giang hồ càng ngày càng cách xa hắn, cũng có chút lưu luyến, nhưng nhất định không hối hận.
- Con cũng vậy nữa, vì sao không sớm khuyên hắn một chút!
Đỗ Ba Lạt không thể nào nổi giận với con rể, quay đầu, tức giận quở trách Đỗ Quyên.
- Lão Đậu người ta thành tâm thành ý muốn tăng cường quân binh cho Tiểu Cửu, Tiểu Cửu làm như vậy chẳng phải là không xem lão Đậu vào đâu sao?
- Cha đừng nóng giận, hãy uống chút nước đã, nghỉ một chút. Huynh ấy làm như vậy, chắc chắn là có lý do của mình!
Đỗ Quyên sau khi cất binh khí rồi, bước tới trước, cười đỡ phụ thân ngồi vào ghế, tiện tay lại đem một tách trà đặt vào tay lão.
Đỗ Ba Lạt tức giận đến mức thở hồng hộc, lại không có cách nào khác với con gái và con rễ. Minh Châu Quân là do một tay con gái cùng con rể sáng lập ra, một trưởng bối như lão chỉ là quản gia thay người trông cửa. Ở mặt ngoài thì quyền lực không nhỏ, trên thực tế lại không có quyền ra bất cứ quyết định quan trọng nào.
Quay đầu, lão lại không cam lòng mà tìm tới Vương Nhị Mao:
- Còn ngươi, bình thường không phải ngươi rất thông minh sao? Vì sao hôm nay ngay cả ngăn cản cũng không ngăn cản một chút nào?
- Ta đứng ở bên ngoài đại trướng, căn bản không nghe rõ bên trong đang nói cái gì?
Vì giữ thể diện cho vợ chồng Trình Danh Chấn, Vương Nhị Mao không muốn cùng lão so đo, tùy tiện tìm một cái cớ cho có lệ.
Với quy mô của Minh Châu Doanh trước mắt, Đậu Gia Quân nghị sự trong đại trướng quả thật không có vị trí cho Vương Nhị Mao. Đỗ Ba Lạt không thể tìm ra chỗ sơ hở trong câu trả lời của Vương Nhị Mao, hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi.
Nhìn bộ dáng phụ thân tức giận như lửa, Đỗ Quyên không kìm nổi cười lắc đầu. Đối với việc lựa chọn hôm nay của Trình Danh Chấn, nàng cũng thấy rất đột ngột. Nhưng giữa phu thê sống chung với nhau nhiều năm như vậy, đối với bản tính của trượng phu, trong lòng của Đỗ Quyên ít nhiều cũng có thể hiểu được. Nhìn chung, Trình Danh Chấn là một người rất thích ứng trong mọi hoàn cảnh, thích nhượng bộ, không muốn cùng người đua tranh. Nếu như không có một đôi tay ở sau lưng phụ giúp hắn, khi gặp áp lực đầu tiên theo bản năng hắn sẽ lùi về sau một bước, mong muốn thanh nhàn. Nhưng mà, việc thoái lui như thế không phải là không có giới hạn, một khi áp lực bên ngoài uy hiếp hắn và người bên cạnh hắn, hắn sẽ không chút do dự tiến hành phản kích, và sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Cho nên, Đỗ Quyên cũng không cho rằng Trình Danh Chấn bỏ qua việc được chọn làm Đại tổng quản Tương Quốc là kích động nhất thời. Có thể là hắn thật sự chán ghét kiếp sống chém giết, muốn sống những ngày yên ổn. Cũng có thể hắn lại cảm nhận được nguy hiểm mới, bởi vậy không thể không chuẩn bị trước. Ai biết được? Hắn làm như thế nào, mình cứ làm theo là được. Huống chi bản thân mình nhìn vấn đề còn không rõ ràng như hắn, chi bằng nhắm mắt lại mà thuận theo.
- Ngươi xem, ngươi xem, đây là cách đối đãi của dưỡng nữ ngươi đấy!
Đỗ Ba Lạt bị con gái cười đến mức càng thêm buồn bực, kéo Tôn Đà Tử bên cạnh tìm giúp đỡ.
- Tam ca, huynh hãy bình tĩnh một chút đi, ta cảm thấy Tiểu Cửu làm như vậy không có gì là không đúng!
Tôn Đà Tử lại không chịu theo ý của lão, nhìn lão một cái, hạ giọng nói.
- Sao lại đúng, đúng ở chỗ nào?
Thấy Tôn Đà Tử không chịu theo mình, Đỗ Ba Lạt hầm hừ chất vấn.
- Ít nhất là hắn bảo vệ ba huyện Bình Ân, không đến nỗi phải lỗ vốn!
Tôn Đà Tử ngẫm nghĩ một chút, rất nghiêm túc giải thích.
- Đại tổng quản, Đại tướng quân cái gì, người ta hôm nay có thể cho ngươi, ngày mai cũng có thể lấy đi. Địa bàn trong tay mình nếu đã giao ra trước, sau này làm sao lấy lại!
- Lão Đậu là cái loại người này sao? Hắn là đang chủ động tăng cường binh mã cho Tiểu Cửu!
- Lão Đậu là ai, Tam ca huynh hẳn là rõ ràng hơn so với chúng ta! Hơn nữa tri nhân tri diện bất tri tâm, tất nhiên hiện tại hắn không có gì, nhưng ngày sau ai có thể bảo đảm hắn sẽ như thế nào!
Tôn Đà Tử nhíu mày, không hề nhượng bộ đáp lại.
- Ngoại trừ dược liệu ra, ngươi thì biết cái gì!
Đỗ Ba Lạt hổn hển, trợn mắt lên châm chọc.
Tôn Đà Tử chẳng muốn so đo với lão, thu dọn một số đồ đạc linh tinh trước mặt, liền đứng dậy chuẩn bị rời khỏi. Trình Danh Chấn thấy thế, bước nhanh tới giữ chặt cánh tay của Tôn Đà Tử:
- Lục thúc, thúc đừng đi vội như thế. Sự việc hôm nay, ta cũng cần giải thích với mọi người mà. Và cũng cần thúc giúp tính kế bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào nữa!
- Ta thì chỉ biết có thuốc thôi! Còn có nhạc phụ thối của ngươi đấy!
Tôn Đà Tử đảo cặp mắt trắng dã, hầm hừ đáp lại. Tuy nói như vậy, rốt cuộc lão vẫn ngồi xuống, cầm chén trà lên, thở phì phì đáp lại Trình Danh Chấn.
- Trong tay có bao nhiêu binh mã, sẽ gánh vác trách nhiệm bấy nhiêu. Lấy thực lực hiện giờ của chúng ta, ta sợ ở chức vị tổng quản Tương Quốc không lâu!
Trình Danh Chấn cân nhắc một chút, thấp giọng giải thích.
- Đánh giặc cũng không phải chuyện riêng của ngươi? Lý Trọng Kiên thật sự đã lĩnh quân xuôi nam, lão Đậu hắn còn có thể tùy ý để địa bàn của mình bị người ta đoạt hay sao?
Cơn giận còn sót lại của Đỗ Ba Lạt chưa mất, trợn tròn tròng mắt phản bác.
- Con không phải có ý này!
Trình Danh Chấn thở dài, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Uy hiếp chúng ta không chỉ có đến từ phía tây và phương Bắc, mấy ngày nay ở bên cạnh Đậu Kiến Đức, ta nghĩ rất nhiều!
- Ngươi nói là lão Đậu?
Đỗ Ba Lạt không nghĩ tới ý tưởng của con rể sẽ giống với Tôn Đà Tử, đầu tiên là ngây ra một lúc, đang ngồi trên ghế chợt nhảy dựng lên:
- Làm sao có thể? Nếu hắn có ý đồ gây bất lợi cho ngươi, vì sao còn chủ động tăng cường binh mã cho ngươi? Hơn nữa nếu phải thật sự phòng bị hắn, chúng ta cũng là binh càng nhiều càng an toàn!
- Sao lại không có khả năng! Ta xem tướng mạo của hắn, dưới hai hàng lông mày đều có tà vân nhập mục, là tướng giống như kẻ gian, lòng dạ hẹp hòi!
Giống như là đang cố ý đối chọi lại với Đỗ Ba Lạt, Tôn Đà Tử cười lạnh xen ngang.
- Ngươi còn nói Tiểu Cửu tử cùng nha đầu Chu Ninh kia có tướng vợ chồng nữa!
Đỗ Ba Lạt nghiêng đầu trừng mắt nhìn Tôn Đà Tử, không chút khách khí vạch trần gốc gác đối phương.
Lời vừa ra khỏi miệng, ngay lập tức lão bắt đầu hối hận. Bởi vì ánh mắt chung quanh toàn bộ vòng đi qua, gần như trong mỗi cặp mắt đều mang theo trách cứ.