Lời vừa nói ra, trong đại trướng lập tức lặng ngắt như tờ. Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Trình Danh Chấn, trên mặt tràn ngập sự khó hiểu lẫn ngạc nhiên.
Đối với hào kiệt của Đậu Gia Quân mà nói, trước mặt mọi người chống đối thượng cấp cũng không phải là chuyện lạ. Việc làm liều lĩnh như thế này hầu như mọi người đều trải qua. Lục Lâm Đạo chỉ nói chuyện bằng thực lực, chỉ cần trong tay ngươi có đủ năng lực, sẽ không phải lo lắng chuyện thượng cấp tính sổ sau này! Nhưng trước kia mọi người chống đối với thượng cấp, tám chín phần đều là bởi vì phân phối vật tư không đồng đều, hoặc là nhận lấy quyền lực trong tay đã bị suy yếu cho nên mới chống đối. Cho tới bây giờ không ai giống như Trình Danh Chấn vậy, binh mã trong tay từ năm nghìn người tăng lên mười lăm nghìn người, thực lực mở rộng ít nhất cũng gấp năm lần, vậy mà lại còn không hài lòng, ngược lại làm mất mặt mũi của Đại đương gia!
- Tuy là Tương Quốc và Võ An vẫn còn rất nhiều nơi chưa được quân ta chiếm, nhưng ta sẽ phái Phục Bảo càn quét hai quận kia một lần.
Trong lúc nhất thời, Đậu Kiến Đức cũng không đoán được Trình Danh Chấn thực sự muốn gì, giọng điệu mềm mỏng, vô cùng kiên trì bổ sung:
- Ngươi cứ việc yên tâm đi nhậm chức, thuế ruộng, khí giới, ta sẽ ưu tiên bổ sung cho ngươi!
- Chủ công coi trọng mạt tướng như vậy, mạt tướng vô cùng cảm kích!
Trình Danh Chấn lại vái Đậu Kiến Đức một vái, tiếp tục chối từ:
- Càng như vậy, mạt tướng càng sợ phụ lòng của chủ công. Cho nên lại càng không dám nhậm chức, chi bằng đem chức vị chọn người khác thích hợp hơn!
- Sao? Như thế nào? Trình tướng quân, theo ý kiến của ngươi, ai là người thích hợp hơn ngươi?
Trên mặt Đậu Kiến Đức vẫn tươi cười như trước, vẻ mặt ôn hoà hỏi.
- Thuộc hạ không biết!
Trình Danh Chấn suy nghĩ một chút, rất thẳng thắn trả lời.
Cái này có chút quá đáng, quả thực là cố ý làm cho người khác sượng mặt. Lời vừa nói ra Tống Chính Bản sợ Đậu Kiến Đức nổi giận, vội vàng tiến lên khuyên:
- Trình tướng quân, chủ công đã nhiều lần cân nhắc mới quyết định đem chức vị quan trọng này đặt vào tay ngươi!
Vừa nói, y vừa khẽ nháy mắt với Trình Danh Chấn, ám chỉ đối phương trước hết hãy đi nhậm chức, về phần cá nhân còn ý kiến gì, sau này sẽ trao đổi riêng với Đậu Kiến Đức.
Vậy mà hết lần này tới lần khác Trình Danh Chấn vẫn không lay chuyển, căn bản không thèm để tâm tới ý tốt của y, nhìn quanh một chút, vô cùng thẳng thắn đáp lại:
- Hai quận Tương Quốc cùng Võ An tuy nhỏ, nhưng lại kẹt giữa Thái Hành Sơn và Kênh Đào. Phía bắc thì giáp với Bác Lăng địa bàn của Đại tổng quản Lý Trọng Kiên, phía tây đối diện với sào huyệt Thái Nguyên của Lý Uyên ở Hà Đông. Nếu có chút sơ sẩy, là có khả năng sẽ bị hai nơi tây, bắc công kích. Người cầm quyền hơi buông lỏng, là có thể dân chúng sẽ vứt bỏ chủ công mà chuyển sang đầu phục người khác. Cho nên, chức vị tổng quản này, ngoại trừ người văn võ song toàn ra mới có thể tiếp nhận chức vụ. Với chút bản lĩnh của mạt tướng, quản một huyện thì còn có thể, nếu lớn một chút, ha hả. . .
- Trình tướng quân không cần khiêm tốn!
Đậu Kiến Đức nghe xong câu chuyện, cười thoải mái. Ông ta nhìn ra được, Trình Danh Chấn thật sự không muốn làm chức vị Đại tổng quản Tương Quốc. Về phần nguyên nhân cụ thể trong đó, có khả năng giống như hắn vừa nói vậy, là cho rằng cái chức vị này quá trọng yếu, sợ hắn không đủ năng lực để tiếp nhận. Càng có khả năng là do hắn đang giận lẫy, bởi vì liên tiếp hai trận chiến đều bị cử người giám sát quân kỷ mà hờn dỗi. Bất luận là nguyên nhân trước hay là vì nguyên nhân sau, Đậu Kiến Đức đều có thể hiểu được. Dù sao người thiếu niên này ngày hôm nay đứng đây nói chuyện vẫn còn nghĩ tới lợi ích lâu dài của Đậu Gia Quân, về tình về lý đều không có sai lầm gì lớn.
Có điều nếu như Trình Danh Chấn không chịu đảm nhiệm chức Đại tổng quản Tương Quốc, chọn người cho chức vị này sẽ rất khó khăn. Tào Đán, Vương Phục Bảo năng lực lĩnh quân không thua gì hắn, nhưng không am hiểu dân chính. Tống Chính Bản, Khổng Đức Thiệu đều đã làm quan địa phương, Trì Chính kinh nghiệm tương đối khá, nhưng lại không giỏi võ. Về phần những người khác, nói thật, cho dù là bọn họ chủ động đứng ra xin đi giết giặc, Đậu Kiến Đức còn chưa thể tin được, đương nhiên lại càng không thể đem một vị trí trọng yếu như vậy mà giao cho.
Đang lúc do dự, Nội sử xá nhân Khổng Đức Thiệu lách mình ra khỏi hàng, cười can ngăn:
- Nếu quận Tương Quốc vị trí trọng yếu như vậy, sao chủ công không đặt riêng hai chức văn võ? Quan văn chỉ lo việc dân chính, võ tướng coi việc quân vụ. Ngày thường văn võ không can thiệp chuyện của ai. Một khi có việc, chủ công sai trọng thần khác, hoặc là tự mình dẫn theo đại quân đến, cũng đã có thể bảo đảm sơn hà được vững chắc!
- Cái này thật là biện pháp tốt, thỉnh chủ công cân nhắc!
Tế Tửu Lăng Kính suy nghĩ một chút, cũng phụ họa theo kiến nghị của Đại Đức Thiệu. Y cũng đã nhận thấy, hôm nay việc làm liều lĩnh của Trình Danh Chấn làm cho Đậu Kiến Đức rất khó xuống đài, chỉ có ý kiến hòa hoãn của Khổng Đức Thiệu mới có thể tránh cho hai bên phải mất mặt.
Đậu Kiến Đức từ trước đến nay luôn có đức tính là dám nghe lời can gián, trầm ngâm suy nghĩ rồi khẽ đồng ý:
- Hai vị tiên sinh nói có lý. An bài lúc đầu của Đậu mỗ, quả thật có chút không chu đáo. Một phần là nhờ có sự nhắc nhở của hai vị, một phần cũng do sự kiên trì của Trình tướng quân!
- Tranh luận hôm nay, không vì danh, không vì lợi, mà đều là vì cơ nghiệp của chủ công. Nếu lan truyền ra ngoài, chắc hẳn là một đoạn giai thoại!
Khổng Đức Thiệu là người khôn khéo, lên giọng cười ha hả nói về cuộc tranh luận vừa rồi.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều tươi cười hài lòng. Đúng vậy, chủ công giao cho Trình tướng quân trọng trách, là xuất phát từ việc coi trọng người trẻ tuổi, chỉ cần có tài là được đề cử. Mà Trình tướng quân từ chối, cũng là vì trung thành với chủ công. Sự hòa thuận giữa quân thần với nhau như vậy biết tìm ở đâu ra, cũng chỉ có ở Đậu Gia Quân, mới có thể thấy tình cảnh cảm động như vậy.
Xuất phát từ lo lắng của mọi người, mọi người đều nhao nhao ca ngợi Đậu Kiến Đức. Đậu Kiến Đức nghe những lời này, trong lòng vốn có chút không hài lòng cũng đã tiêu tán mất. Gật đầu, cười nói:
- Sau này nếu như ta có chỗ nào tính toán chưa chu đáo, chư vị cũng phải giống như Trình tướng quân thẳng thắn mà nhắc nhở ta. Không cần thiết phải nể mặt mũi của ta. Chuyện của chúng ta không lớn, không thể làm lại nhiều lần. Mọi chuyện đều phải cẩn thận, mới có thể tìm được nơi ổn định trong thời loạn thế!
- Vâng!
Mọi người hô lên vang dội. Một trận phong ba tới đột ngột trước đó bởi vì tiếng cười vang mà trở nên biến mất.
Đợi mọi người cười xong, Đậu Kiến Đức giơ tay hạ thấp một lượt, tiếp tục nói:
- Lúc này thực lực của quân ta không đủ để tranh đấu cùng với bọn người Lý Uyên, Lý Trọng Kiên, cho nên quận Tương Quốc cũng không thể dồn quá nhiều binh, để tránh cho người phải kiêng dè. Chức Quận Thừa này. . .
Ông nhìn Trình Danh Chấn, do dự rồi ngừng lại:
- Chức Quận Thừa, đương nhiên Trình tướng quân là thích hợp nhất. Nhưng hiện giờ quân ta võ tướng thì nhiều, quan văn lại ít. Nếu ngươi lại làm Quận Thừa, Quận Thủ Tương Quốc sẽ do ai làm?
- Mạt tướng bất tài, nguyện ý nhận chức Quận Thủ Tương Quốc!
Trình Danh Chấn ôm quyền, không chút do dự nói.
Lời vừa nói xong, cả sảnh đường yên lặng. Hiện giờ trong tay có binh mới là trọng yếu, quan văn căn bản không đáng tiền. Danh tiếng của Quận Thủ nghe cũng không tệ, nhưng tùy tiện một tên giáo úy mang đao tới, cũng phải nhất nhất nghe theo lệnh của y mà làm. Xem ra hôm nay Trình Danh Chấn thực sự là ngủ đến mức hồ đồ rồi, đầu tiên là Đại tổng quản dành sẵn lại không làm, hiện tại lại nhất định chuẩn bị giao ra binh quyền.
Qua một hồi lâu, Đậu Kiến Đức mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, quan sát nhiều lần Trình Danh Chấn, cau mày hỏi:
- Với tài năng cầm quyền của ngươi thì thừa sức làm Quận Thủ. Nhưng các tướng sĩ trong Minh Châu Doanh thì làm sao bây giờ? Ngươi không dẫn theo bọn họ, bảo ta phải giao bọn họ cho ai?
- Chủ công có thể giao bọn họ cho Vương tướng quân hoặc là Tào tướng quân!
Trình Danh Chấn suy nghĩ một chút, rất thành khẩn đáp lại.
- Dù sao Minh Châu Doanh cũng chỉ có bốn ngàn người, bổ sung dưới tướng của vị tướng quân nào cũng không gây phiền hà gì. Nếu như chủ công thấy phiền phức, để cho bọn họ chuyển làm hương dũng của địa phương cũng được. Xưa nay ở địa phương đều bắt trộm cướp để giữ gìn trị an, khi có chiến tranh chủ công chỉ cần ra lệnh một tiếng, là có thể tập hợp lại để đi theo làm tùy tùng cho chủ công!
- Ừm. . .
Đậu Kiến Đức trầm ngâm hồi lâu. Quả thật ông rất mong muốn đem Minh Châu Doanh đưa vào đội ngũ chính quy. Thế nhưng, lúc này Trình Danh Chấn đã chủ động từ chối chức Đại tổng quản, bỏ võ theo văn, nếu như đem Minh Châu Doanh giao cho Tào Đán hay Vương Phục Bảo, làm vậy là quá không hợp lẽ rồi. Việc ngày hôm nay, mọi người đều đã tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ tám chín phần mười cười Đậu Kiến Đức ông là kẻ vô tâm, nuốt địa bàn của Trình Danh Chấn rồi ngay cả căn cơ của người cũng muốn lấy đi.
Với tiếng tăm của Đậu Kiến Đức hiện giờ, tuyệt đối sẽ không làm chuyện dơ bẩn như vậy. Bởi vậy, mặc dù vô cùng yêu thích sức chiến đấu của Minh Châu Doanh, ông cũng quyết định nhịn đau dứt bỏ.
- Trong địa bàn của quận mới Tương Quốc vẫn còn có một vài thành huyện chưa có thái độ rõ ràng. Nếu như ta thân lĩnh đại quân đến chinh phạt, sợ rằng sẽ khiến bọn người Lý Uyên hiểu lầm. Thôi thì thế này, hay là đem mấy vùng đất chưa yên giao cho địa phương, do Quận Thủ ngươi dẫn theo binh của quận đi đến bình định.
Cười hướng về phía Trình Danh Chấn gật đầu, ông thẳng thắn thành khẩn ra mệnh lệnh.
- Kế hoạch tăng binh cho Minh Châu Doanh trước kia hủy bỏ, quy mô chính vẫn giữ ở mức trên dưới năm nghìn người. Xem như là quận binh đi, về địa phương do cấp trên trực tiếp điều khiển. Ngoài ra, ta sẽ phái Tào Chấn Viễn đóng quân ở huyện Ngụy. Nếu ngươi gặp khó khăn, lúc nào cũng có thể cầu viện hắn!
- Tạ ơn chủ công tín nhiệm, thần lĩnh mệnh!
Trình Danh Chấn thay đổi thân phận cực nhanh, nghe Đậu Kiến Đức nói xong, lập tức thay đổi cách trả lời theo giọng điệu của một quan văn.
- Ngươi . . .
Đậu Kiến Đức lắc đầu mà cười, không biết là bị cử chỉ của Trình Danh Chấn làm cho tức cười, hay là vì nguyên nhân nào khác.
- Ha ha, ha ha. . .
Thấy sự việc đã được giải quyết tốt đẹp, bọn người Tào Đán, Vương Phục Bảo, Dương Công Khanh cũng phát ra tiếng cười nhẹ nhõm.
Tống Chính Bản vẫn một mực thờ ơ lạnh nhạt âm thầm lắc đầu, muốn nói gì đó, nhìn dáng vẻ mọi người khoái trá như vậy, đành nhẫn nhịn, đem lời muốn nói đã ra tới miệng nuốt xuống dưới. Việc này Đậu Kiến Đức xử lý vô cùng không thích hợp, có thể nói, từ khi bắt đầu đánh quận Thanh Hà, Đậu Kiến Đức xử lí Minh Châu Doanh không hề thoả đáng. Mà hôm nay, ông ta sai lại càng sai. Là một người từng trải đã từng lăn lộn ở chốn quan trường, hiện giờ Tống Chính Bản đã có thể bình tĩnh nhận ra điều vi diệu của việc xảy ra ngày hôm nay. Đáng tiếc, y phát hiện đã quá muộn rồi, muốn sửa đổi đã không còn kịp.
- Quận mới Tương Quốc ở Bình Ân, quận này là do hai quận hợp lại làm một, trên thực tế địa bàn còn không lớn hơn một quận Võ Dương. Cho nên cũng không cần phải lập ra nhiều huyện, bốn huyện là đủ. Về phần chọn ai làm Huyện lệnh, tự ngươi quyết định đi. Sau đó báo cho Tống trường sử chuẩn bị. . .
Đậu Kiến Đức vẫn còn đang truyền lệnh, Trình Danh Chấn đáp ứng từng cái một. Thế nhưng, những lời hai người nói Tống Chính Bản một chữ nghe cũng không vào.
Thân cây đã đủ dài rồi mới cắt tỉa cành lá cho gọn gàng thì đâu còn tác dụng gì nữa. Chỉ tiếc, ngoại trừ những người trong cuộc, hầu như không ai có khả năng thấy được chuyện này. Cho dù là người trong cuộc, bọn họ đối với hành vi của bản thân có thể hiểu được bao nhiêu? Trình Danh Chấn biết hắn đang làm gì sao? Đậu Kiến Đức biết mình đang làm gì sao? Tống Chính Bản đoán không được, chỉ thấy bị một trận uể oải vô cùng che khuất con mắt, cả người bất tri bất giác chìm xuống, từ từ chìm xuống.