- Ừ...
Đậu Kiến Đức cúi đầu trầm tư. Nói thực ra, cùng giao tiếp quan viên triều đình như Lý Trọng Kiên vậy, trong lòng ông vẫn là khó có thể thoát khỏi một tia tự ti. Dù sao đối phương nhiều năm qua vẫn lấy tiêu diệt phỉ vì nghiệp, mà Đậu Kiến Đức ông, cũng là cự phỉ tiếng tăm lừng lẫy trên đường Hà Bắc.
- Chủ công hay là lo lắng Lý Trọng Kiên không biết tốt xấu?
Thấy Đậu Kiến Đức do dự, Tống Chính Bản thấp giọng thúc giục.
Đậu Kiến Đức hạ quyết định, ngẩng đầu, lớn tiếng đáp lại:
- Một phong thư mà thôi, có cái gì phải lo lắng. Cùng lắm là bị họ Lý nhục nhã một phen thôi! Lão tử cũng không phải chưa từng bị sỉ nhục? Ta ngay lập tức đi viết, sau đó làm phiền tiên sinh chọn lấy một người đưa tin đưa qua cho gã!
- Ngoài ra, chủ công còn cần đem binh mã hướng đông chuyển đi!
Tống Chính Bản mặc kệ Đậu Kiến Đức có cao hứng hay không, trực tiếp đề xuất yêu cầu.
- Này là vì sao?
Đậu Kiến Đức nhíu mày một cái, vẻ mặt ôn hoà hỏi.
- Nếu thể hiện thiện ý, sao có đạo lý ở cửa nhà người múa đao?
Tống Chính Bản không có trực tiếp trả lời vấn đề của ông ta, mà là cười hỏi ngược lại.
Ngẫm lại vị trí cũ của chính mình, Đậu Kiến Đức không kìm nổi cười:
- Hắc, tiên sinh không nói, ta còn thực không nhìn ra. Ta hiện tại chính là không quan tâm phía bắc Vận Hà, ngươi nói Lý Trọng Kiên gã có khó chịu không? Thôi đi, lão tử làm người tốt đến cùng, dù đi về phía đông, cũng tránh Vận Hà ra, như vậy, gã chắc là sẽ không lại có lòng nghi ngờ đi à nha?
Dứt lời, chính ông từ dưới bàn rút ra một quyển dư đồ, mở ra cẩn thận thẩm tra đối chiếu. Vào trước lúc tấn công quận Thanh Hà, Đậu Gia Quân đã đem hai quận Bột Hải, Bình Nguyên hoàn toàn đã nhét vào trong túi. Hiện giờ lại liên tiếp đánh hạ Thanh Hà, Võ Dương, hơn nữa Trình Danh Chấn mang tới nửa Tương Quốc và hơn phân nửa Vũ An, có thể nói, từ hôm nay trở đi, gần như có năm nửa quận dưới cờ của Đậu Gia Quân. Ở trong loạn thế bảo toàn chúng nó không bị người khác cướp đi không phải là một chuyện dễ dàng. Thiết lập bố trí binh lực, trang bị quan viên, cơ cấu hành chính đều cần cẩn thận suy xét.
Thấy Đậu Kiến Đức lâm vào trong trầm tư, Tống Chính Bản cũng không quấy rầy nữa, lặng yên đứng ở một bên cùng ông ta xem xét dư đồ. Qua một thời gian thật dài, Đậu Kiến Đức mới mơ hồ có chút máy mắt, thở hổn hển chửi thề, thấp giọng nói:
- Tình huống vài cái quận này không giống nhau, chỉ sợ rất khó mới có thể điều chỉnh đúng chỗ. Bột Hải, Bình Nguyên vẫn chính là nơi chiến loạn, nhân khẩu đã không còn lại bao nhiêu. Có huyện vẫn chưa tới hai ngàn gia đình, có huyện rõ ràng đã thành đất trống! Mà quận Võ Dương tương đối tốt một chút, Nguyên Bảo Tàng người này không có bản lãnh gì, có chính là nhẫn. Uất ức là uất ức chút, đám dân chúng lại cũng có thể sống tạm được. Xa hơn là Tây, Tương Quốc quận, bao lấy cái đầm Cự Lộc, khẳng định không tốt hơn nơi nào. Võ An quận bên kia, cũng chính là Trình Danh Chấn đem ba huyện kinh doanh Bình Ân làm cho hơi có nhân khí, các huyện khác, giống nhau là khắp nơi đều là cỏ hoang và xương trắng!
- Cho nên chủ công có thể tạo ra nơi yên ổn, nhưng thật ra là phúc của dân chúng!
Tống Chính Bản ngẫm nghĩ một chút, gật đầu thừa nhận.
- Dù sao cũng phải để cho người ta lưu một con đường sống đi!
Đậu Kiến Đức cũng không kể công, thở dài nói:
- Đám người đều chết hết, đoàn người còn tự mình đi trồng trọt hay sao?
Tống Chính Bản cười khổ, không nói gì. Đậu Kiến Đức chính là có điểm này tốt, làm người cũng đủ chân thật. Một chính là một, hai chính là hai, mặc dù chính là làm việc thiện vạn nhân xưng tụng, cũng sẽ không cố ý giả bộ cái gì từ bi bộ dáng. Đi theo một vị chủ công như vậy, y cũng không cần phải giả vờ giả vịt. Khi nên nói thẳng liền nói thẳng, khi không nói có thể lựa chọn ngậm miệng không đáp cũng không cần lo lắng khiến cho hiểu lầm cái gì.
Đậu Kiến Đức lại nghĩ một lát, tiếp tục hỏi:
- Ta chuẩn bị đem binh mã chủ lực tụ tập đến Đường Ấp huyện phía đông quận Vũ Dương đi chỉnh đốn. Ỷ vào đánh mấy tháng, mọi người vừa vặn cũng mượn cơ hội nghỉ một chút. Ngươi thấy thế nào?
- Ta thấy có thể. Chỗ kia cách quận thành hai quận Thanh Hà, Vũ Dương cũng không tính xa, cũng với tới Vận Hà!
Tống Chính Bản suy nghĩ cũng không khác biệt lắm, thấp giọng phụ họa.
- Về phương diện xây dựng chính quyền, ta nghĩ một lần nữa phân chia khu vực, đem huyện đã không còn vài người phế bỏ. Đem mấy huyện, thậm chí vài quận người ở thưa thớt nên sáp nhập thì sáp nhập, nên huỷ bỏ huỷ bỏ. Làm như vậy, thứ nhất là vì trong tay chúng ta không nhiều lắm quan văn, ấn theo phương thức phân chia căn bản không đủ phân công đến quận huyện. Thứ hai có thể ít nuôi dưỡng quá nhiều quan địa phương, miễn cho đám dân chúng gánh vác không nổi. Chúng ta đưa ra cờ hiệu xây dựng lại thái bình, nếu đám dân chúng bị Đậu Kiến Đức ta bức đến tạo phản, đó mới thật sự là chuyện cười lớn!
- Mười dê chăn chín, vốn chính là một trong các tệ nạn kéo dài lâu ngày của Đại Tùy!
Tống Chính Bản nhè nhẹ vỗ án:
- Chủ công hành động bây giờ vừa kịp lúc. Ngay khi mới bắt đầu liền tạo bước đầu tốt đẹp, sau này cũng sẽ miễn đi rất nhiều phiền toái.
- Nhưng chọn người lên làm quan địa phương, cần cẩn thận châm chước, không có khả năng dùng đám khốn khiếp gây họa cho dân chúng này!
Đậu Kiến Đức cau mày, vừa nói chuyện vừa cân nhắc:
- Còn có, hai quận Tương Quốc, Võ An, ta cho phép chuẩn bị hợp hai làm một. Phái một người đắc lực đi xuống, tựa như Đại tổng quản triều đình vậy, một thân kiêm quản quân vụ và dân chính.
Tống Chính Bản lại là sửng sốt, cau chặt mày không biết như thế nào đáp lại. Ngay tại ngày hôm qua, y từ trong lời nói mơ hồ của Đậu Kiến Đức đoán ra, đối phương căn bản lo lắng đem Trình Danh Chấn thả lại phụ cận đầm Cự Lộc, e sợ cho người này có cơ hội từ từ phát triển an toàn. Như thế nào mới qua một buổi tối, chủ công liền hoàn toàn thay đổi suy nghĩ.
- Ngay tiếp theo đầm Cự Lộc quận Tương Quốc chính là Triệu quận của Lý Trọng Kiên, cho nên người được phái đi đầm Cự Lộc không thể quá lỗ mãng, để tránh khiến Lý Trọng Kiên tìm được cớ làm khó dễ. Ngoài ra, người này còn phải hiểu được dụng binh, không bị người ta coi thường, tùy tiện duỗi cánh tay lại đây liền bóp chết!
Đậu Kiến Đức không để ý tới Tống Chính Bản, tự quyết định.
Thì ra là thế! Tống Chính Bản thở phào trong lòng một cái thật dài. Ở trước đại cục diện, xem ra Đậu Kiến Đức còn là cực kỳ hiểu được cân nhắc nặng nhẹ đấy. Bản năng ông ta đối với Trình Danh Chấn và tất cả lục lâm hào kiệt đều có tâm phòng bị và ngờ vực vô căn cứ, nhưng khi đang hết sức cần dùng người, ông ta lại có thể làm được đó là buông tha cho hoài nghi, chỉ có tài mới được trọng dụng. Đây mới là chân bản sắc của hào kiệt một phương, lúc nên cẩn thận thì đặc biệt cẩn thận, nên đưa ra quyết định thì quyết không dây dưa.
- Ta chuẩn bị ủy thác Trình Danh Chấn làm Tương Quốc Đại tổng quản, thay ta nắm trong tay quân dân hai địa phương Vũ An và Tương Quốc, ngươi xem thế nào?
Quả nhiên như Tống Chính Bản sở đoán, Đậu Kiến Đức điểm Trình Danh Chấn trước.
- Chủ công biết dùng người, thuộc hạ khâm phục!
Tống Chính Bản cười cười, khen ngợi từ đáy lòng.
- Hắn là một nhân tài, Đậu mỗ không thể mai một hắn!
Rốt cục đưa ra một cái quyết định gian nan nhất cho tới nay. Đậu Kiến Đức như trút được gánh nặng:
- Đậu mỗ nếu quyết đi quyết lại một lần rồi lại ba lần, lấy bảo đao làm búa chẻ củi, chẳng phải là còn không bằng Trương Kim Xưng?
- Tục ngữ nói, lòng người rộng bao nhiêu, liền có thể thành tựu nhiều đại sự nghiệp. Hiện giờ xem ra, lời ấy quả nhiên không giả!
Tống Chính Bản không có ý định nịnh bợ Đậu Kiến Đức, khi nói ra lại cực kỳ dễ nghe.
- Khó được tiên sinh thật tâm tán tụng Đậu mỗ một hồi!
Đậu Kiến Đức được khen ngợi có chút đỏ mặt, cười cười, thấp giọng nói.
- Chủ công nếu là luôn làm việc như thế, chỉ sợ ngày sau thật tâm tán tụng chủ công không chỉ một mình Tống mỗ?
Tống Chính Bản cũng mỉm cười, vuốt râu đáp lại.
Quân thần hai người nhìn nhau cười, đều từ trong mắt đối phương thấy được ý vị của sự thưởng thức. Lại thẳng thắn thành khẩn trao đổi chút ý kiến, biện pháp chính trị cơ bản thi hành sắp tới được đưa ra.
Tối hôm đó, Đậu Kiến Đức tiến vào chiếm giữ quận Võ Dương thành, ở huyện nha huyện Kim Hương thiết yến khao tướng sĩ có công. Lại qua mấy ngày, đợi đám người Vương Phục Bảo, Dương Công Khanh lục tục lãnh binh trở về, liền thăng trướng nghị sự, tuyên bố sắp tới chỉnh quân, thi hành đủ loại biện pháp chính trị. Bởi vì trước tiên nghĩ tới trình độ tiếp nhận của các huynh đệ, cho nên phần này do Tống Chính Bản chủ bút khởi thảo, Đậu Kiến Đức cân nhắc sửa chữa, Khổng Đức Thiệu trau chuốt quá chỉnh quân trị phía chính trị khiến cho không có quá nhiều phản đạn. Người khác như Dương Công Khanh, Thạch Toản..., tuy rằng cảm thấy quyền lực của mình nhận lấy có nhiều hạn chế, nhưng thấy tiền lương và chiến binh phối ngạch ở danh hiệu tân ủy nhiệm tổng quản địa phương nhiều hơn, nên cũng cau mày tiếp nhận nó.
Nhưng, lúc Đậu Kiến Đức lên giọng tuyên bố, hợp hai quận Tương Quốc, Võ An làm một, do Trình Danh Chấn đảm nhiệm Tương Quốc Đại tổng quản, tổng quản quân vụ, dân chính hai quận, lại xuất hiện một điều mà ai cũng không dự đoán được. Ông ta vừa mới dứt lời, Trình Danh Chấn đã lắc mình đi ra, ôm quyền đứng trang nghiêm:
- Mạt tướng mới đến, tài năng, uy danh đều không đủ để gánh vác chức tổng quản, không dám phụ lòng chủ công coi trọng, kính xin chủ công thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, tuyển người hiền tài khác!