Khai Quốc Công Tặc

Chương 94: Q.4 - Chương 94: Phiêu tơ (23)




- Vì sao?

La Thành nghe thấy mình đang hỏi, nhưng rõ ràng lại không thể mở miệng. Từ khi bị bại trận về sau, không có lúc nào mà y không muốn biết đáp án, hiện giờ đáp án xảy ra ngay trước mắt, nhưng y không thể nào bắt mình phải thừa nhận.

Hổ Bí thiết kỵ, từng khiến cho người Đột Quyết nghe tin đã sợ mất mật, hơn mấy chục ngàn quân U Châu tinh nhuệ trẻ khỏe cũng như mình, ào ạt tiến đến, cuối cùng lại nhận lấy một cái kết cục thảm bại. Luận về kinh nghiệm lâm chiến, Bác Lăng Quân căn bản không cùng cấp bậc với U Châu Hổ Bí. Luận về trang bị áo giáp, thiên hạ không có bất kỳ đội quân nào có thể sánh với U Châu Hổ Bí. Luận về vũ dũng, đóng giữ Bác Lăng đều là người già yếu, mà tướng sĩ U Châu lại dũng mãnh trẻ trung. Luận về tài năng của người chỉ huy, Lý Trọng Kiên bố trí không phải là không có sai sót, ngay trong ngày quyết chiến, La Thành đã từng nhìn thấy vô số sơ hở, chỉ tiếc là không có một cơ hội nào để y có thể nắm bắt.

Đang khi các tướng sĩ Bác Lăng đang liều chết chiến đấu trước trận, những sơ hở ấy cũng không thể được coi là sơ hở. La Thành chỉ huy quân U Châu nhào tới, nhưng không có cách nào nắm bắt được sơ hở. Lý Trọng Kiên không ngừng điều chỉnh bố trí, mỗi một bước đều bị La Thành thấy rất rõ ràng. Nhưng Bác Lăng Quân biến hóa cực nhanh, lại làm cho y không thể nắm bắt kịp, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn thất bại rơi xuống đầu mình, lại không thể chạy trốn. Mãi cho đến cuối cùng, La Thành tỉnh táo lại mới hiểu được vì sao mình lại có thể thoát ra được trùng vây. Là Lý Trọng Kiên cố ý thả y, lấy lý do là cho U Châu Vương La Nghệ một thể diện lui binh, song phương không cần phải liều đến cá chết lưới rách. Cũng hoàn toàn hiểu được vì sao chỉ có một mình mình thoát được, sau khi La Thành đột phá ra khỏi trùng vây vẫn không có Bắc thượng về nhà, mà là một mình đi dọc theo quan đạo hướng nam, đi không mục đích về phía nam, chỉ là hướng nam.

Trong gió tuyết, y sắp sửa an giấc nghìn thu nơi hoang dã mà không một ai có thể tìm thấy, hoàn toàn quên hết mọi nhục nhã. Nhưng Đậu Hồng Tuyến lại vừa vặn xuất hiện đúng lúc đó, có lòng tốt cứu y, mang y vào trong núi chữa thương. La Thành biết mình không thể nào cứu chữa nổi, nhưng không đành lòng làm đối phương thất vọng, cho nên tùy ý Hồng Tuyến bài bố. Mãi cho tới hôm nay, khi cùng với Trình Danh Chấn nói chuyện, y mới bỗng nhiên phát hiện, thì ra trong lòng của mình vẫn còn sống, hơn nữa lại sống trong cái cảnh cam chịu như thế.

Trình Danh Chấn này, dưới trướng chỉ có mấy ngàn người, lại làm cho hào kiệt Hà Bắc không thể làm gì được, quân ngũ Ác tặc chỉ lớn như cái nắm tay dựa vào cái gì có thể sinh tồn được ở trong khe hẹp? Dựa vào cái gì lại lần lượt đánh bại các đối thủ mạnh mẽ hơn y nhiều? Nguyên nhân thật ra rất đơn giản, đơn giản giống như nguyên nhân quân U Châu thất bại quay về.Thủ thiên hạ, thủ hiểm không bằng thủ đức! Lời nói của người xưa đã nói rõ ràng từ lâu. Lưu dân các nơi ở Bình Ân đều thiếu nợ ân tình của Trình Danh Chấn, đều đã coi nơi này là chỗ tránh nạn cuối cùng của mình, cho nên, thiên quân vạn mã đánh tới, nếu chỉ vội vàng đảo qua, thì làm sao có thể lay động được căn cơ của Minh Châu Quân. Sáu quận của Bác Lăng đều như vậy, trong mấy năm nay chỉ có dân chúng đi vào, chưa từng có một người dân nào rời khỏi, trong mắt bọn họ đó là cõi thiên đường duy nhất, bất kể là ai nếu dám cướp đi, tất sẽ gặp sự phản kháng dữ dội của mọi người.

Ngồi ở trên ngựa, khí trời bốn phía vẫn còn se lạnh, La Thành lại mồ hôi đầm đìa. Trầm ngâm không biết bao lâu, bỗng nhiên y ở trên yên ngựa cúi người, ôm quyền vái:

- Hôm nay gặp được Trình huynh, là may mắn ba đời của La mỗ.

- La công tử nói quá lời rồi!

Trình Danh Chấn vốn định khước từ, đột nhiên nghĩ đến bối cảnh phía sau La Thành có lẽ trong tương lai còn có chỗ mình cần phải nhờ, cười cười, thấp giọng nói:

- Hôm nay ta và ngươi mới quen đã thân, nếu La công tử không chê Trình mỗ với cao, kết giao bằng hữu là được. Đâu cần phải khách sáo như vậy?

- Là La mỗ với cao Trình huynh!

La Thành ngồi thẳng người trên yên ngựa, cười khổ lắc đầu:

- Hôm nay Trình huynh kính La mỗ, là vì gia thế của La mỗ. Mà La mỗ hôm nay kính Trình huynh, lại là vì bản lĩnh và thành tựu của Trình huynh! Nếu như...

- La huynh đệ, chúng ta đừng nói những chuyện đó được không? Coi như sau lưng ta không có những thứ này, hai kẻ lãng du tình cờ gặp nhau, đều hợp ý nhau liền kết giao bạn bè, thế nào?

- Một khi đã như vậy, La Thành xin chào Trình huynh!

La Thành lại chắp tay thi lễ lần nữa.

Trình Danh Chấn để cho y cúi đầu, sau đó cũng vòng tay trả lễ:

- Dựa vào tướng mạo, ta chắc lớn hơn ngươi. Cho nên, sẽ kêu ngươi La huynh đệ, như thế nào?

- Trình huynh!

- Đi thôi, La huynh đệ, đến nhà ta uống rượu!

Trình Danh Chấn cười to, chỉ con đường lớn vắng vẻ phía trước mời.

Hai người cười ha ha, tâm tình đều thoải mái khác thường. Đúng lúc đó Đậu Hồng Tuyến vượt lên trên Đỗ Quyên, thấy hai người đột nhiên cười sảng khoái như thế, chớp đôi mắt trong veo như nước hỏi:

- Cười gì vậy, các ngươi, có chuyện gì mà cười vui vẻ thế!

- Ta cùng với Trình huynh hai người hợp ý, cũng giống như Đỗ Quyên và nàng!

La Thành cười giải thích, ánh mắt trong phút chốc đã không còn lạnh lùng và trống rỗng như trước nữa, mà là ấm áp sáng sủa tỏa ra sức sống.

Đậu Hồng Tuyến thấy rất rõ thay đổi trên người của La Thành, có thể nói, mấy tháng qua nàng cho La Thành dùng vô số hảo dược, chưa từng có một loại thuốc nào có hiệu quả tốt như Trình Danh Chấn hôm nay. Cười một hồi, nàng bỗng nhiên chợt nghĩ ra một điều, nghiêng đầu đề nghị:

- Ta nhớ lúc trước Trình đại ca cùng Vương đại ca hợp ý, liền cùng nhau kết bái. Hôm nay nếu La đại ca và Trình đại ca cũng hợp ý, sao không cùng kết làm huynh đệ!

- Ừ, chủ ý này không tồi!

Trình Danh Chấn cùng La Thành đồng thanh tán thành, nhưng nhìn nhau cười, lại một trước một sau nói:

- Hai người chúng ta à, ha hả, sẽ không bắt chước lời người khác đi à nha!

- Đúng vậy, quân tử tương giao, chủ yếu là ở tâm, cần gì phải câu nệ hình thức?

Đậu Hồng Tuyến nghe xong cả buổi vẫn không hiểu, chớp chớp mắt vài cái, cười hỏi:

- Hai người các ngươi vì sao lại bỗng nhiên hợp ý đến như thế, so với người khác hợp ý cỡ nào? Hay là không muốn để cho ta biết các ngươi nói gì?

- Thân phận của hai người chúng ta, không nên kết bái làm huynh đệ. Nhưng hai người chúng ta, lại có thể làm huynh đệ tốt!

La Thành thương tiếc nhìn nàng một cái, thản nhiên nói.

Thấy La Thành nói thẳng ra như thế, Trình Danh Chấn cũng không giấu diếm Đậu Hồng Tuyến, ngẫm nghĩ một chút, cười giải thích.

- Ngày nào đó La công tử còn có thể quay về U Châu. Mà ta, một ngày nào đó cũng có thể sẽ khoác áo giáp một lần nữa. Nếu chẳng may gặp lại, trước luận về việc công, sau sẽ lén luận về giao tình. Nếu đời này sẽ không săn tại miền quê hoang dã, thì từng giây từng phút đều là bạn tốt!

- Cùng đi săn tại miền quê hoang dã, cái gì gọi là cùng đi săn tại miền quê hoang dã!

Đậu Hồng Tuyến vẫn chưa rõ, cau mày suy nghĩ. Thoáng chốc, nàng đã thấy nụ cười của hai người Trình Danh Chấn và La Thành, hơi sửng sốt, trong ánh mắt nhất thời hiện lên vẻ u ám.

Đỗ Quyên lúc ấy thúc ngựa đuổi theo, nhìn thấy hai đại nam nhân chuyện trò vui vẻ, mà một tiểu cô nương ở bên cạnh thì lại rơi nước mắt, không kìm nổi tức giận bất bình:

- Hai người các ngươi làm gì đó? Hồng Tuyến chọc gì các ngươi!

- Chúng ta có làm gì đâu!

Hai đại nam nhân hai miệng một lời cùng kêu oan. Vừa rồi hai người nói chuyện cao hứng, thật đúng là không chú ý tới cảm nhận của người khác.

Thấy có người thay mình nói chuyện, Đậu Hồng Tuyến trở nên thấy uất ức. Không kìm nổi cái mũi cay cay, nước mắt ào ào chảy xuống. Nàng không muốn bị người chế giễu, hai chân kẹp chặt lưng ngựa, lao nhanh như gió về phía trước, chỉ trong chốc lát, đem mọi người đang ngơ ngác để lại phía sau.

- Hai đại nam nhân ức hiếp một tiểu cô nương, có gì hay sao?

Đỗ Quyên sợ Đậu Hồng Tuyến gặp chuyện không may, bỏ lại một câu oán trách rồi vội vàng đuổi theo. Còn lại La Thành và Trình Danh Chấn hai người, một người không biết nên giải thích như thế nào, người kia không biết an ủi như thế nào, chỉ có thể lặng yên ở trên lưng ngựa với đôi mắt ngạc nhiên.

Qua một hồi lâu, Trình Danh Chấn mới ngượng ngùng nói:

- Chuyết kinh (cách gọi vợ thời cổ) tính tình thật sự là kém một chút mà, La công tử ngàn vạn lần đừng để trong lòng!

- Anh thư trên lưng ngựa, lẽ ra nên như vậy. Nếu ai cũng đều liễu yếu đào tơ, nam nhân làm sao sống nổi!

La Thành cười khổ đáp lại. Cũng không biết là đang nói Đỗ Quyên hay là Đậu Hồng Tuyến.

Trình Danh Chấn nhẹ nhàng thở dài, không nói gì nữa. Từ ánh mắt của Đậu Hồng Tuyến nhìn về phía La Thành, hắn đã sớm phát giác cô gái có tình ý sâu đậm với La Thành. Nhưng mà La Thành đối với Đậu Hồng Tuyến rốt cuộc như thế nào, hắn lại thủy chung nhìn không ra. Có thể rất tôn kính, có lẽ còn mang theo một chút dung túng và sợ hãi, nhưng duy nhất có một điều có thể khẳng định, chính rất khác với cảm giác của mình đối với Đỗ Quyên trước kia. Sự khác biệt ấy, còn muốn lớn hơn so với nước lũ mùa thu của sông Chương Thủy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.