- Hơn một tháng nay, Hồng Tuyến chưa bao giờ nói với ta nàng là muội muội của Đậu Kiến Đức!
Một lát sau, lúng túng đi về phía trước, La Thành chủ động khơi mào câu chuyện.
- Tuy rằng xuất thân lục lâm, nhưng tâm tư của nàng trước sau vẫn thuần khiết như băng!
Trình Danh Chấn nhíu mày, thấp giọng đáp lại. Tuy rằng hắn không muốn thúc đẩy chuyện hôn sự này, nhưng trong lòng lúc nào cũng bảo vệ cho tôn nghiêm của lục lâm.
- Ta không phải có ý đó!
La Thành cũng đột nhiên trở nên vô cùng mẫn cảm, lên giọng giải thích:
- Gia phụ đã sớm không chịu sự trói buộc của triều đình, ở trong mắt ta, Trình Tướng quân ngươi và ta cũng không khác gì nhau.
'Đúng, U Châu ngươi đã sớm phản bội triều đình, tính ra, tốt xấu gì thì phía ta cũng chưa từng ăn bổng lộc của triều đình.' Trình Danh Chấn thầm nhủ trong lòng, trên mặt lại từ từ khôi phục vẻ ôn hòa. Nhưng hắn vẫn không nghĩ tham gia vào chuyện của La Thành và Đậu Hồng Tuyến, bởi vì hắn thật sự không biết mình nên nói như thế nào. Nếu để cho hắn làm chủ, hắn muốn vị hôn phu của Hồng Tuyến là Vương Phục Bảo chứ không phải La Thành. Thứ nhất, Đậu Hồng Tuyến và Vương Phục Bảo đã sớm có hôn ước trước đây, không nên bội ước. Thứ hai, phía sau Vương Phục Bảo không có bối cảnh phức tạp như vậy, Hồng Tuyến gả đi sau này có thể sống yên ổn. Nhưng nếu Đậu Hồng Tuyến gả cho La Thành, đầu tiên là việc hôn nhân này rất khó nói là có thể bị La Nghệ và Đậu Kiến Đức phản đối hay không, tiếp theo, mặc dù hai người kết nghĩa vợ chồng, giữa Trường Nhạc Vương và U Châu Đại tổng quản cũng vì sự ràng buộc về chính trị, tuyệt đối sẽ không mang đến cho hai người bất kì hạnh phúc nào.
- Nàng là một cô gái tốt hiếm có!
Không thấy đáp lại La Thành tiếp tục sâu kín thở dài:
- La mỗ không dám nói đã hiểu hết vô số người, nhưng cũng đã gặp rất nhiều cô gái xuất thân khác nhau. Cô gái giống nàng như vậy vừa tự nhiên hào phóng, lại biết lạnh biết ấm cũng là lần đầu tiên trong đời gặp được. La mỗ tỉnh lại trong gió tuyết lần đầu tiên nhìn thấy nàng, chỉ biết đời này đã nợ nàng rồi!
Lời này nghĩa là sao? Trình Danh Chấn vẫn không mở miệng hỏi giống như trước, nhưng ánh mắt nhìn về phía La Thành vẫn là toát ra vài phần khó hiểu. Diện mạo của vị công tử này, võ nghệ cũng chưa giỏi lắm, nói chuyện lại không đầu không đuôi. Một hơi nói nhiều câu vô nghĩa như vậy, rốt cuộc là đối với Đậu Hồng Tuyến có tình ý hay không, căn bản là vẫn chưa thể hiện rõ ràng.
- Nhưng dù sao La mỗ cũng là con trai của Đại tổng quản U Châu, sự thật này không thể thay đổi!
Hướng về phía Trình Danh Chấn nhếch môi, La Thành cười khổ:
- Mấy tháng nay, mỗi khi nghĩ đến vấn đề này, lòng ta trở nên bất an. Muốn đề cập với Hồng Tuyến, lại sợ nhìn thấy ánh mắt của nàng. Không ngờ cho tới hôm nay, trong lúc vô tình đã đem chuyện này nói ra rồi!
- Thật ra, thật ra cũng không phức tạp như vậy!
Trình Danh Chấn nghe thấy lời nói của mình cũng bắt đầu khó khăn, không kìm nổi đổi chủ ý, cười khuyên:
- Nói không chừng hôn sự này, còn có thể thúc đẩy liên kết giữa hai nhà!
- Như vậy, chỉ có hại Hồng Tuyến!
La Thành cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ngươi căn bản không hiểu cha của ta. Ha hả, phỏng chừng với tính cách bỏ võ theo văn, không tiến không lui như ngươi, cũng không chắc là đã hiểu rõ Đậu Kiến Đức. Hay là thôi đi, nợ nhiều ít cũng là nợ. Nếu sau này nàng thật sự muốn La mỗ trả ơn, La mỗ ngoại trừ lấy mạng ra, cũng không có lựa chọn nào khác!
- Ha hả, thật đúng là đã để cho La huynh đệ nói trúng rồi, ta là người tiểu phú tức an (dễ dàng thỏa mãn với thành tích hiện có, không có suy nghĩ tiến thủ).
Trình Danh Chấn nhún nhún vai, cố ý đem đề tài nói sang chuyện khác. Nếu La Thành không có ý định cưới Đậu Hồng Tuyến, hắn lại càng không nên mù quáng nhúng tay vào. Hắn vốn chẳng hiểu nhiều đối với chuyện tình yêu nam nữ, hơn nữa đối với hắn, bất kể là Vương Phục Bảo hay là Đậu Gia Quân, La Thành chủ động rời khỏi chưa hẳn không phải là chuyện tốt.
- Trình huynh đừng hiểu lầm, ta không phải châm biếm ngươi. Trong loạn thế, còn có thể giống Trình huynh như vậy biết tiến thoái, chỉ sợ không có bao nhiêu người.
La Thành sợ làm cho hiểu lầm, vội vàng giải thích:
- Ít nhiều hào kiệt bởi vì một sự sai lầm mà phải mất đầu, rốt cuộc vẫn chỉ là tạo hóa trêu người, lại không nghĩ bản thân có năng lực để tranh giành hay không! Không như Trình huynh, lui giữ một phương, cười nhìn mưa gió bên ngoài ...
Trình Danh Chấn nghe đến nỗi sởn cả gai ốc, vội vàng chen ngang:
- Được, những lời này của huynh đệ dù cho có thật lòng hay là nói quá, ta cũng sẽ hết mình vì ngươi!
- Ăn ngay nói thật mà, giữa bạn bè, gặp nhau chẳng lẽ không nên thẳng thắn hay sao?
Nói mấy câu này đã không còn như người xa lạ rồi, trên mặt La Thành lại từ từ khôi phục lại bộ dáng bình tĩnh.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Trình Danh Chấn tuyệt đối sẽ không tin tưởng người vừa rồi còn khốn đốn vì tình là cùng một người. Ở trong lòng đối với vị công tử trước mắt này không kìm nổi lại đề cao một ít, huơ roi ngựa trên không trung một cái, cười nói:
- Nếu nói gặp nhau phải thẳng thắn, ngươi nên nói cho ta biết, U Châu Hổ Bí ngươi lần sau nam tiến là lúc nào, đi con đường nào, cũng phải cho ta biết trước để có sự chuẩn bị. Bằng không một khi La huynh đệ ngươi đến nơi, làm ca ca ta đây ngay cả một chút khí lực chống đỡ cũng đều không có đã chạy trối chết, trên mặt ngươi chắc cũng không vẻ vang gì!
- Ta còn ước gì không đánh mà thắng!
Biết Trình Danh Chấn đang đùa mình, La Thành hi hi ha ha đáp lại:
- Địa bàn này mất nhiều tâm huyết của lão huynh ngươi như vậy, bị hư hao thật đáng tiếc. Không bằng ngoan ngoãn giao cho ta, dân chúng đỡ phải chịu khổ!
- Nghĩ khá lắm!
Trình Danh Chấn hướng trên mặt đất phun nước bọt, cười mắng:
- Có tin ta hiện tại sẽ đem ngươi trói lại, đưa đến Đậu Vương Gia thỉnh công hay không!
- Vậy ngươi là người bên trong không giống như bên ngoài rồi.
La Thành cười ha hả lắc đầu
- Với thực lực hiện giờ của Đậu Vương Gia, khẳng định không muốn cùng U Châu kết thù. Ngươi đem ta đưa qua, hắn tự nhiên sẽ đối đãi như thượng khách, sau đó phái người hộ tống ta về nhà.
- Đúng vậy, giữa U Châu hay là một con hổ nữa ở nơi này, chỉ sợ ở đây mới là điều lo lắng nhất của Đậu Vương Gia vào lúc này!
Trình Danh Chấn ngẫm nghĩ một chút, gật đầu thừa nhận.
Hắn sở dĩ biết rõ thân phận của La Thành, còn dám dẫn đối phương đến Bình Ân, thì ra chủ yếu là vì nguyên nhân này. Đối với Đậu Gia Quân lúc này mà nói, uy hiếp của U Châu Hổ Bí không nghiêm trọng bằng Bác Lăng tinh giáp gần trong gang tấc. Lý Trọng Kiên chẳng những là Đại tướng quân của triều đình, mà còn là con rể của Thái Nguyên Lý Uyên, nếu y muốn thể hiện thiện ý đối với bất kì bên nào trong hai phe, không thể nghi ngờ Đậu Gia Quân là tặng lễ lựa chọn tốt nhất.
Ngoài ra, Trình Danh Chấn trăm phương nghìn kế đem La Thành đến nhà mình là còn nghĩ đến mặt khác. Trong số những người hắn quen biết, đối phương là người duy nhất đã giao thủ cùng với Bác Lăng tinh giáp, cũng là tướng lĩnh còn sống sót. Bất kể bị bại có bao nhiêu thảm, chuyện này đối với Bác Lăng Quân, đối với sự hiểu biết và kinh nghiệm về Lý Trọng Kiên, cũng có thể cho Minh Châu Doanh tham khảo.
- Chỉ sợ, lo lắng cũng vô dụng!
Nghe người ta nhắc tới cái người mà mình muốn quên nhất, La Thành đột nhiên dừng ngựa, chậm rãi thở dài.
Trình Danh Chấn vừa rồi chỉ là muốn nói bóng nói gió mà thăm dò một chút cảm nhận của La Thành đối với Bác Lăng Quân, lại không nghĩ rằng khiến cho đối phương phản ứng lớn như vậy. Vội vàng dừng ngựa, lớn tiếng hỏi:
- Huynh đệ làm sao vậy? Không thoải mái sao?
- Không có!
La Thành khẽ lắc đầu, sau đó nhếch miệng đáp lại:
- Đi thôi, đến Na Hưu của ngươi vài ngày, sau đó sẽ từ từ nói cho ngươi.
- Huynh đệ đừng trách ta, đối với cái người ở phương Bắc kia, lòng ta vẫn không yên!
Biết đối phương sớm muộn gì cũng có thể nhìn thấy dụng ý vừa rồi của mình, Trình Danh Chấn thản nhiên thừa nhận.
- Trình đại ca không hỏi, ta cũng sẽ nói cho ngươi.
La Thành lộ vẻ sầu thảm cười, trong mắt hiện vẻ thê lương:
- Thật ra từ khi thua trận về sau, ta mỗi ngày đều nghĩ, phải như thế nào để đòi lại món nợ này. Địa bàn của ngươi đang đứng chắn trước ngựa của sáu quận Bác Lăng, vì người vì mình, ta nên đem thực lực chân chính của Lý Trọng Kiên nói cho ngươi biết!