- Như thế nào là không giữ lời rồi!
Tống Chính Bản không nghĩ tới Đậu Kiến Đức thân là lục lâm hào kiệt, gò bó so với người đọc sách như y không ít hơn chút nào. Lườm y một cái, lớn tiếng phản bác:
- Lúc trước chủ công nói lục lâm thiên hạ bắt tay kháng bạo, liên quan gì đến chuyện của Nguyên Bảo Tàng? Lão đầu tiên là cấu kết Tang Hiển và hãm hại Trình tướng quân, sau đó lại không chịu trách nhiệm giữ gìn đất đai vì Đại Tùy, gặp sự không ổn lập tức thay đổi địa vị. Loại người lưỡng lự này, sao được tính là anh hùng hào kiệt?
- Đúng, lão là quận thủ Đại Tùy, làm sao có thể tính là đồng đạo với chúng ta đâu?
Mọi người cười vang, mồm năm miệng mười phụ họa.
- Hơn nữa ai cũng không nhìn thấy tín sử trở lại đại doanh quân ta. Trình tướng quân cũng chưa chắc đã nhận được thư của Nguyên Bảo Tàng, sao lại có thể đem thư cho chủ công. Mà quân ta khó khăn binh lâm thành hạ, Nguyên Bảo Tàng lại đột nhiên khơi mào cờ hiệu Ngõa Cương, ai có thể xác định lão không phải giả mạo tên Ngõa Cương?
- Đúng vậy! Ai nhìn thấy lão lui tới cùng Lý Mật, chứ không phải hoàn toàn bằng chính một miệng lão nói đi?
Chúng hào kiệt mừng rỡ dậm chân, trong quân trướng đều vang lên tiếng giáp trụ va chạm.
Rất mở mắt, hôm nay thực sự là rất mở mắt rồi. Người đọc sách không nói lý nổi, nhưng so với giang hồ hào kiệt thì vô lại hơn nhiều lắm. Dựa theo đề pháp của Tống Chính Bản, Trình Danh Chấn không cần phải gánh cái danh bắt nạt chủ, ngay cả bản thân Hoàng Nha Bảo cũng có thể xem như nửa đường lạc đường, chưa thể kịp thời hội hợp với đại quân. Dù sao gã làm trễ nải thư, chính là phá hư đại sự của Ngõa Cương Quân, căn bản không có gì liên lụy đến phía Đậu gia quân bên này.
- Tiên sinh nói như vậy thực rất có lý!
Đậu Kiến Đức vuốt vuốt ngực mình, thật vất vả mới thở lại được sau khi cười ngặt nghẽo. Nguyên Bảo Tàng có thể nói là tính toán mưu kế tường tận, chỉ có điều gặp phải kỳ tài có một không hai Tống Chính Bản này, tất cả mưu hoa liền trôi theo dòng nước:
- Trong thư Nguyên Bảo Tàng từng nói rõ, bộ phận Ngõa Cương Quân của Vương Đức Nhân đã tiến vào Võ Dương. Nếu gặp được gã, chúng ta nên ứng đối như thế nào?
- Tín sử rời khỏi Võ Dương khi nào? Có từng dừng lại trên đường? Lúc gã rời đi Vương Đức Nhân đã vào thành chưa?
Tống Chính Bản hơi trầm ngâm, lập tức hỏi lại.
Thấy Đậu Kiến Đức đưa mắt nhìn sang mình, Trình Danh Chấn lập tức đáp lại:
- Chiều hôm qua rời khỏi Võ Dương, lúc ấy còn chưa thấy được bóng dáng Ngõa Cương Quân. Bảo huynh đệ là một người tỉnh ngủ, trước khi thư chưa tới, dù mệt nhọc cũng sẽ không dừng lại nghỉ ngơi.
- Một mình cưỡi ngựa khẳng định di động phải nhanh hơn so với đại quân. Vương Đức Nhân chỉ có thời gian một ngày một đêm, chưa chắc có thể vào được thành. Chủ công có thể phái một chi khinh kỵ, nửa đường cuốn lấy gã. Sau đó chỉ huy thẳng đến Võ Dương. Nếu gã chưa vào thành, trận chiến này dễ dàng không liên quan đến Ngõa Cương Quân. Nếu gã đã vào thành thì sao?
Tống Chính Bản khẽ nhíu mày, trong mắt lóe ra một luồng hàn quang;
- Vậy đừng để cho gã một chuyến tay không. Ngày đó gã cấu kết Tang Hiển và hãm hại Trình tướng quân, vừa vặn tính toán một thể!
Cay độc, quyết đoát, làm việc chủ yếu và thứ yếu rõ ràng, quyết không giằng co những chi tiết không quan hệ. Càng khó là đem hành động tranh giành địa bàn đoạt lấy chỗ tốt nói ra một cách hiên ngang lẫm liệt như thế, dường như đem đạo lý chiếm mười đủ mười. Tới giờ khắc này, Trình Danh Chấn nhìn về phía Tống Chính Bản, trong ánh mắt chỉ có hai chữ khâm phục, không còn ý gì khác. Những người khác đại khái cũng là như thế, ngoại trừ ủng hộ bên ngoài, cũng không nói lên bất kỳ lời nghi ngờ nào.
Sau khi chỉ rõ phương hướng hành động tiếp theo, chuyện kế tiếp Tống Chính Bản cũng không muốn quan tâm nhiều. Thổi thổi chén trà nóng, ở một bên cẩn thận thưởng thức. Đậu Kiến Đức sai người mở dư đồ, lập tức bắt đầu điều binh khiển tướng. Sau khi rõ ràng tình huống song phương địch ta, lấy tay chỉ hướng thành quận Võ Dương, lớn tiếng mệnh lệnh:
- Trấn Viễn, bộ phận của ngươi sau khi ăn cơm tối lập tức nhổ trại khởi hành, trực tiếp giết tới thành Võ Dương. Không cần phải xem cờ hiệu trong thành là của người nào, lập tức đốn củi làm thang, suốt đêm công thành. Chỉ cần song phương bắt đầu giao thủ, mặc dù Nguyên Bảo Tàng đem chủ công lão tử xuất ra, chúng ta cũng không nhận nợ của lão!
- Tuân lệnh!
Tào Đán sớm muốn cướp công đến nghẹn, nghe thấy Đậu Kiến Đức vừa lên tiếng đề điểm chính mình, cao hứng tới nỗi nói cũng không lưu loát nữa, thanh âm kéo dài.
Đậu Kiến Đức lườm gã một cái, tiếp tục dặn dò:
- Nhưng cũng đừng xem tính mạng huynh đệ không ra gì. Có thể đánh cho Nguyên Bảo Tàng trở tay không kịp, liền đánh cho lão trở tay không kịp. Nếu thực sự không thể đánh hạ được, thì trì hoãn một đêm, đợi sáng sớm ngày mai đại quân đến đông đủ mới tiến công bốn phía.
- Vâng!
Tào Đán cười hì hì chắp tay, lĩnh mệnh mà ra.
Không đợi gã đi xa, Đậu Kiến Đức đã đưa mắt nhìn sang Vương Phục Bảo:
- Ngươi mang theo sở bộ kỵ binh nhanh chóng xuôi nam, đi vòng sang phía tây thành Võ Dương, tận lực chớ kinh động người dân trong thành. Nếu như có thể ngăn đón Vương Đức Nhân nửa đường, liền cuốn lấy gã không rời. Nếu ngăn gã không được, liền phong kín đường lui của gã cho ta!
- Vâng!
Vương Phục Bảo chắp tay đứng trang nghiêm, sau đó tiến lên tiếp nhận lệnh tiễn.
Đạo quân thứ ba được giao cho Dương Công Khanh, ngoại trừ chi sở bộ của Vương Phục Bảo, dưới trướng người này nhiều chiến mã nhất, tốc độ hành quân nhanh nhất:
- Làm phiền Dương trại chủ cũng đi một chuyến, từ vùng đất hoang phía đông vượt qua Võ Dương, cắm quân tại Bắc Vọng Sơn. Nếu Vương Đức Nhân chịu nghe lời khuyên, không cùng chúng ta động thủ, ngươi liền án binh bất động. Nếu Vương Đức Nhân không tán thưởng, ỉ vào chỗ dựa là Ngõa Cương Quân cùng quân ta phân cao thấp, ngươi liền trực tiếp bưng ổ của gã ở Bác Vọng Sơn cho ta!
- Ngài hãy chờ tin tức tốt của ta đi!
Dương Công Khanh cười cười, tiến lên tiếp nhận công việc béo bở này. Y ước gì Vương Đức Nhân không nghe khuyên bảo, bởi vì người sau khi vội vã chạy tới Võ Dương trợ quyền cho Nguyên Bảo Tàng, đồ quân nhu tế nhuyễn trong hang ổ khẳng định không kịp mang đi toàn bộ. Đến lúc đó chỉ cần trước khi song phương giao thủ, y lập tức rửa sạch hang ổ của Vương Đức Nhân, sẽ không để lại cho đối phương cái gì.
Người khác rất khó phát hiện mí mắt Đậu Kiến Đức nhảy một cái, chợt khôi phục bình tĩnh. Rút ra lệnh tiễn còn lại, ông lại hướng tới tướng lĩnh và các lộ hào kiệt phân công nhau đi ra ngoài. Thẳng đến khi trời tối, mới cầm lên, cười ha hả giao cho Trình Danh Chấn:
- Sau khi vào thành, việc giữ gìn trị an và trấn an dân chúng, có khi phải làm phiền Trình tướng quân. Ta biết rằng sĩ thân bách tính trong thành người người đều nợ ngươi một món lớn. Sau khi vào thành, mở kho quan phủ, có thể ưu tiên bổ sung Minh Châu Doanh!
- Vốn chính là lời nói hù dọa người mà thôi, chủ công không cần lo lắng!
Trình Danh Chấn cười cười, trịnh trọng tiếp nhận lệnh tiễn:
- Chỉ cần không làm lỡ sự tình của chủ công là tốt rồi. Về phần tiền tài đồ tế nhuyễn, tốt nhất vẫn là do chủ công phân công!
Đậu Kiến Đức chính là thưởng thức thái độ tư văn hữu lễ này của hắn, gật gật đầu cười nói:
- Khoản nợ trước kia Nguyên Bảo Tàng nợ ngươi, ta phỏng chừng đem đất quận Võ Dương cạo lên ba thước vẫn là không đủ rồi. Tuy nhiên cũng không thể quá thua thiệt ngươi, cứ như vậy đi, lương thảo trong kho quan phủ sung công, tiền tài trong thị thự nha môn thì Minh Châu Doanh độc hưởng. mấy tháng nay Minh Châu Doanh luôn đánh giặc, tổn thất rất nặng, đích xác cũng nên mạnh mẽ mở rộng một chút!
- Nếu chỉ là thay chủ công duy trì địa phương, ba năm nghìn người là đủ rồi!
Trình Danh Chấn do dự một chút, thấp giọng hổi bẩm. Giờ phút này trong quân trướng đã không còn mấy người, và đều là tâm phúc của Đậu Kiến Đức, cho nên thanh âm của hắn tuy rằng không cao, nhưng lời nói lại rất rõ:
- Chủ công muốn thành đại sự, sớm muộn gì đều thống nhất hiệu lệnh. Cho nên mặc dù mở rộng, cũng nên bắt đầu từ trung quân, mạt tướng không thể, cũng không nên giành trước.
Ánh mắt Đậu Kiến Đức lại càng sáng ngời, trong lòng tràn đầy suy nghĩ tán thưởng. So với Tào Đán tùy tiện, Dương Công Khanh ngang ngược kiêu ngạo, ương ngạnh, có thể nói Trình Danh Chấn là được lòng ông nhất:
- Ngươi nói bao nhiêu người đủ thì bấy nhiêu người đủ. Ta thay ngươi hạ một đạo lệnh, cho ngươi có một danh đầu, người khác không nhận tội không không chê là được! Về phần chỉnh quân, Tống tiên sinh cũng từng nhắc nhở ta, nhưng gần đây bận quá, ta còn chưa suy nghĩ lại. Nếu ngươi có chủ ý gì tốt, hiện tại không ngại nói ra!
Trình Danh Chấn vốn muốn xin Đậu Kiến Đức tham chiếu theo chế độ phủ binh cũ của Đại Tùy, đem tất cả binh mã dưới trướng biên làm một thể, để hình thành sức chiến đấu càng ngày càng mạnh. Nhưng lại không muốn bởi vậy mà đắc tội đồng liêu, do dự một lát, cười đáp lại:
- Đại sự như thế, mạt tướng tuyệt đối không dám nghĩ kế lung tung. Hãy tìm cơ hội tụ tập mọi người lại, cộng đồng thảo luận cho thỏa đáng. Bất kể Hán chế, Tùy chế hay là quân chế Cao thị Tiên ti, đều có chỗ nên. Chủ công cùng Tống tiên sinh không ngại lấy ra xem xét cặn kẽ, chọn những điểm tinh túy.
- Ngươi tiểu tử này!
Đậu Kiến Đức cười lắc đầu:
- Được, ta không làm khó ngươi. Hãy để cho Tống tiên sinh đưa ra một phương án, đợi sau khi đánh hạ Võ Dương, mọi người cộng đồng thảo luận đi. Đêm nay ngươi không cần vội vàng hành quân, chúng ta một đường vào thành!
- Hãy để cho Trình tướng quân đi trước một bước, miễn cho Tào tướng quân giết được nhất thời hứng khởi!
Nghe Đậu Kiến Đức muốn lưu Trình Danh Chấn làm hậu đội, Tống Chính Bản khẩn trương ngăn cản.
Đậu Kiến Đức sửng sốt, sau đó nhớ tới tính tình lỗ mãng của Tào Đán, cười khổ gật đầu:
- Tiên sinh nói rất đúng. Trình tướng quân vẫn là theo sát sau Tào Đán cái thằng kia thì tốt hơn, cái thằng kia, ôi! Cái thằng kia cho tới bây giờ đều không để cho ta yên tâm!