Lúc nhận được thư của Nguyên Bảo Tàng là lúc Đậu Kiến Đức đang trên đường hành quân. Đọc xong thư, y quá sợ hãi, cau mày truy vấn Trình Danh Chấn:
- Thư được đưa tới khi nào, làm sao lại đưa tới tay ngươi?
- Dưới trướng mạt tướng có một gã huynh đệ họ Bảo bị Nguyên Bảo Tàng bắt, Nguyên Bảo Tàng bảo gã đưa thư đến cho mạt tướng, gã không thể không theo. Thư cho chủ công cũng ở cùng trong túi, mạt tướng không dám giấu diếm, khẩn trương đưa tới cho chủ công!
Trong lòng Trình Danh Chấn rất chán nản, thấp giọng đáp lại.
- Ồ thì ra là thế. Tên cáo già này.
Đậu Kiến Đức nghe vậy, đầu tiên là ngây cả người, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, Nguyên Bảo Tàng gửi thêm trong thư cho Trình Danh Chấn, lấy thân phận của Trình Danh Chấn trong Đậu gia quân, tất nhiên không dám ỉm đi. Như thế, chính mình liền không thể chối rằng không nhận được thư của Nguyên Bảo Tàng, chuẩn bị tấn công Võ Dương quận nay đã thành sở hữu Ngõa Cương Quân, lại chỉ vì một phong thư liền sợ tới trên đường rút quân, chính y một Đại đương gia cũng khiến các huynh đệ thất vọng rồi. Về sau nếu là cùng với Ngõa Cương Quân tranh đoạt thiên hạ, mọi người ai còn có thể kéo lên tin tưởng và dũng khí.
Nghĩ tới đây, Đậu Kiến Đức buông lỏng giọng điệu, cười hỏi;
- Vị Bảo huynh đệ kia ở đâu, gã…, ha hả, Trình tướng quân là người cẩn thận, nói vậy đã hỏi lời gã rồi!
- Thuộc hạ đã hỏi rồi, chủ công nếu cần, hiện tại có thể gọi gã tới!
Trình Danh Chấn nhẹ nhàng gật đầu, ỉu xìu buồn bã đáp lại. Hắn ngược lại không phải bởi vì phải nói chuyện cẩn thận với Đậu Kiến Đức mà mất tinh thần, dù sao song phương vừa đi cùng nhau, còn cần có thời gian để thích ứng thói quen của nhau. Sở dĩ hắn cảm thấy xui là bởi vì chuyện này lại dính dáng đến Ngõa Cương Quân. Với kinh nghiệm của bản thân, phàm những việc liên quan đến Ngõa Cương Quân và Lý Mật, chẳng có việc nào là người ta hài lòng. Vương Đức Nhân vừa mới đâm sau lưng mình một đao, vừa xoay đầu, lại biến thành giang hồ đồng đạo, chống cản trở chính mình không được trả thù trên dưới quận Võ Dương.
- Không cần!
Đậu Kiến Đức nhẹ nhàng xua tay:
- Người làm việc luôn luôn khiến người ta yên tâm. Hiện giờ, quận Võ Dương còn bao nhiêu tàn binh? Sĩ khí như thế nào?
- Hơn sáu trăm, sĩ khí hạ!
Trình Danh Chấn không cần nghĩ ngợi, rất nhanh báo ra số liệu cho Đậu Kiến Đức:
- Quân ta nếu công thành, chỉ một trống là có thể phá!
Sáu trăm tàn binh, mặc dù là sáu ngàn người, lấy thực lực của Đậu gia quân lúc này, cũng nắm chắc công phá thành Võ Dương. Nhưng Ngõa Cương Quân tồn tại khiến trận chiến này trở nên phức tạp hơn. Nghe Tống Chính Bản khuyến cáo, lúc này Đậu Kiến Đức đánh chính là lấy tay cờ hiệu thiên hạ hào kiệt phủ định bạo Tùy. Đúng là dựa vào lá cờ này, y mới có thể thuận lợi mà thu nạp dưới trướng trên trăm sơn trại lớn nhỏ các nơi ở Hà Bắc. Nếu lúc này mà phản bội Ngõa Cương Quân, khó tránh khỏi không bị người mượn cớ lật lọng. Mặc dù quận Võ Dương thực lực lại yếu, chiến sự tiến triển thuận lợi, cũng sẽ có người dưới nghị luận.
Nhưng để lại không đánh quận Võ Dương, đối với sự phát triển của Đậu gia quân lại cực kỳ bất lợi. Vị trí quận này nằm hoàn toàn giữa Hà Bắc, giống như một cái đập nước, đem bình nguyên ở phía đông, hai quận Bột Hải, phía tây Thanh Hà, Vũ An và những nơi khác cắt mở ra. Về sau nếu Đậu gia quân và Ngõa Cương trại có xích mích, Ngõa Cương Quân chỉ cần hơi duỗi thân về phương bắc, là có thể cắt đứt thế lực của Đậu gia quân thành hai nửa độc lập, trước sau đều khó khăn.
Trừ đó ra, Đậu Kiến Đức cũng không khỏi không suy xét tới cảm thụ của chư vị huynh đệ Minh Châu Doanh. Quận Võ Dương năm lần bảy lượt chủ động gây hấn với Minh Châu Doanh, Minh Châu Doanh từ sớm đã chuẩn bị đòi lại nợ máu, nếu ông nói ngăn trở, thân làm chủ tướng, Trình Danh Chấn không thể không kháng mệnh, nhưng đám Đô úy, giáo úy, trại chủ, đường chủ sẽ phản ứng như thế nào thì khó nói được, Hơi chút xử lý không ổn, rất dễ dàng làm rối loạn quân tâm. Làm cho Minh Châu chúng vừa quy thuận dưới cờ sẽ tan rã.
Suy nghĩ một mạch, Đậu Kiến Đức rốt cuộc cũng không biết nên quyết định làm như thế nào. Dần dần tới lúc sắc trời đã muộn, ông mệnh lệnh cho đoàn người trước tiên chấm dứt hành quân. Hạ đại doanh ở bờ đông Vận Hà, một mặt làm cho đám sĩ tốt có thời gian sung túc để nghỉ ngơi và chỉnh đốn, một mặt triệu tập tướng lĩnh tâm phúc thương lượng xem nên ứng đối với sự biến hóa mới như thế nào.
Vẫn như vậy, vấn đề rơi vào trong mắt Tống Chính Bản liền hoàn toàn không có gì khó khăn:
- Quân ta nhất định phải nắm quận Võ Dương trong tay, nếu không sau này khẳng định phải chịu giơ cao khủy tay, đây chính là mấu chốt vấn đề. Về phần thư của Nguyên Vụ Bản, ai có thể chứng minh đã giao vào tay chủ công?
- Việc này…
Lần đầu nhìn thấy văn nhân chơi xấu, Đậu Kiến Đức có chút không thích ứng:
- Này chẳng phải là muốn vùi Trình huynh đệ vào bất nghĩa sao? Người sáng suốt đều biết rằng, hắn căn bản không có khả năng lừa gạt ta!
- Chỉ cần trong lòng chủ công hiểu được, mạt tướng không cần quan tâm người ngoài nói nọ nói kia!
Trình Danh Chấn khấn trương thổ lộ, khâm phục đối với cơ trí của Tốn Chính Bản. Một câu không nhận được thư, là có thể phủi trách nhiệm sạch sẽ. Dù sao Đậu gia quân cũng không phải là biệt bộ của Ngõa Cương trại, thực lực của Lý Mật có lớn mạnh hơn hẳn, chẳng lẽ còn dám đếm doanh trại quân đội của Đậu Kiến Đức truy cứu hay sao?
- Đúng!
Tào Đán tính cách là e sợ thiên hạ không loạn, đứng ở bên cạnh Trình Danh Chấn châm ngòi thổi gió:
- Món hời không thể đều để cho Ngõa Cương trại chiếm, địa bàn chúng ta cực cực khổ khổ đánh được, dựa vào cái gì để cho gã đứng giữa?
Những người khác thấy Tào Đán đi đầu, cũng đều bắt đầu đánh trống reo hò. Đều cảm thấy không cần phải cho Ngõa Cương Quân mặt mũi gì cả, nhặt ngay cái lợi ích trước mắt vào tay mới là đúng đắn. Đậu Kiến Đức thấy tình hình quần chúng kích động, bất đắc dĩ e dè đè tay, tận lực uyển chuyển giải thích nói:
- Ta là nói, ta là nói lý do Tống tiên sinh vừa nói chưa được cân nhắc! Nếu Nguyên Bảo Tàng dám đưa thư cho ta, khẳng định đã định liệu Trình tướng quân sẽ không giấu đi bức thư này. Hơn nữa lấy thực lực trước mắt của quân ta, tạm thời còn không thích hợp kết thù với Ngõa Cương Quân!
Nửa câu sau mới là mâu thuẫn chủ yếu nhất trong lòng y. Ngõa Cương Quân tung hoành Hà Nam nhiều năm, dưới cờ binh nhiều tướng mạnh. Gần nhất lại thu phục đám dũng tướng Bùi Nhân Cơ, Tần Thúc bảo, La Sĩ Tín, thực lực có thể nói là như mặt trời ban trưa. Mà Đậu gia quân lại vừa hình thành quy mô, nội bộ còn chưa hoàn toàn chỉnh hợp, không thể bảo đảm sức chiến đấu. Tùy tiện khai chiến với Ngõa Cương Quân, nhất định là bại nhiều thắng ít.
Tại lục lâm đạo, từ trước đến nay chính là nắm đấm ai cứng người đó có lý. Mọi người nghe xong lời nói của Đậu Kiến Đức, trong lòng tuy rằng tức giận bất bình, nhưng ngoài mặt lại không thể không tạm thời an tĩnh lại. Để thu thập xong Nguyên Bảo Tàng, tùy tiện xuất ra một chi đội ngũ đều dư dả. Chỉ khi nào mấy người Từ Mậu Công, Trình Chi Tiết lĩnh quân lên phía bắc trả thù, mặc dù là ai đều phải cẩn thận suy nghĩ một hai.
Thấy sĩ khí mọi người hơi trầm, Tống Chính Bản không kìm nổi lắc đầu:
- Chủ công nói như vậy là sai lớn. Quân ta và Ngõa Cương trại sớm muộn gì cũng tất phải có một trận chiến, việc lấy hay không lấy quận Võ Dương không quan hệ, Lý Mật chí ở thiên hạ, sao có thể dung chúng ta ở bên cạnh gã mưu tính phát triển? Còn không bằng sớm triển lộ ra chút thực lực, để không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đậu Kiến Đức vốn không cam lòng nhượng bộ, nghe xong lời nói của Tống Chính Bản, ánh mắt lập tức sáng ngời:
- Xin tiên sinh nói rõ?
Quay sang thi lễ với đối phương, ông rất cung kính thỉnh cầu, căn bản không quan tâm ngữ khí của người nói bất lễ đối với chính mình bao nhiêu.
- Rất đơn giản, giống như đàn sói phân chia địa bàn, thực lực tương đương thì bình an vô sự.
Tống Chính Bản cười cười, không chút khách khí chỉ ra mấu chốt của vấn đề:
- Nếu hôm nay chủ công nhượng bộ, Lý Mật và tướng sĩ dưới trướng gã tất nhiên sẽ cảm thấy chủ công yếu đuối dễ bắt nạt. Thiên hạ lục lâm đồng đạo cũng sẽ cảm thấy thực lực của chủ công quá yếu, không đáng đi theo. Nếu lần này cho Ngõa Cương Quân một chút màu sắc trước, Lý Mật ăn đau, tất nhiên sẽ coi trọng chúng ta. Hiện nay ý chí y là đánh chiếm Đông Đô Lạc Dương, thấy sẽ hoàn thành trước mắt, sẽ không dễ dàng làm những hành động quá lớn làm hao tổn lực lượng của mình. Mà đợi sau khi y đánh hạ Lạc Dương, mặc dù chúng ta không chêu chọc y, y cũng nghĩ đến lấy Hà Bắc làm nơi dựng nghiệp lớn! Mà lúc đó, chúng ta cũng không có khả năng khoanh tay chịu chết!
Nói một phen, lời nói được tất cả mọi người gật đầu liên tục. Đậu Kiến Đức cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy đích thực rất có lý. Tranh giành thiên hạ không giả vờ nhã nhặn được, khi nên chủ động không thể nhìn trước ngó sau. Nhưng hứa hẹn lúc trước của mình thì làm sao bây giờ đây? Y lại lắc đầu, hạ giọng nói:
- Theo đạo lý, lúc này Ngõa Cương Quân nhúng tay vào Hà Bắc, là bất nghĩa trước. Nhưng thiên hạ hào kiệt thiên hạ chưa hẳn đều thấy rõ ràng, sự nghiệp của chúng ta vừa khởi bước, thật sự không nên, thật sự không nên nói không giữ lời!