Khai Quốc Công Tặc

Chương 60: Q.3 - Chương 60: Tử Lưu (26)




Nhưng tên Lí Húc kia mặc dù không được triều đình yêu thích, nhưng lại rất được Dương Quảng yêu mến. Dương Quảng để y đến Tề Quận, dưới trướng Trương Tu Đà, rõ ràng là xuống dưới luyện tập. Đợi ngày nào đó nhớ lại, đương nhiên lại muốn gọi đến hộ tống bên cạnh. Bất luận Nguyên Bảo Tàng cố gắng thế nào, cũng đừng hòng trông cậy vào việc đưa y đến Võ Dương!

- Thật ra cũng không cần danh tướng như Lí tướng quân. Chỉ cần kinh nghiệm lâm trận tương đối phong phú, lại tính cách cẩn thận, thể lực dồi dào, là đủ để đảm nhiệm.

Không muốn nhìn thấy sắc mặt thất vọng của Nguyên Bảo Tàng, Ngụy Trưng khẽ khuyên giải.

- Đức Thâm sở dĩ không kham nổi việc làm tướng, là vì y từ trước đến nay chưa từng đánh trận, kinh nghiệm còn non nớt. Mà những người có tài lại không được triều đình trọng dụng, chắc chắn không chỉ có một mình Lí Trọng Kiên. Năm đó thuộc hạ cùng y đi đoạt Lê Dương, hiện giờ đều thuộc về Vũ Văn gia. Với sự kìm kẹp của Vũ Văn gia, ngày tháng của những người đó sống chưa chắc đã thoải mái.

Nguyên Bảo Tàng ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy những lời Ngụy Trưng nói có lí. Nhưng lão lại bắt đầu do dự, tùy tiện đưa một tên danh tướng đến, có thể đảm nhiệm nổi trọng trách hay không.

- Vệ Văn Thăng cũng bại trận rồi, đó là Tử Lưu Câu của bệ hạ. Đổi người khác…

- Tử Lưu già rồi!

Không đợi Nguyên Bảo Tàng nói xong, Ngụy Trưng cười ngắt lời lão.

- Vệ Văn Thăng già rồi, ngày hôm đó trên bờ Hoàng Hà, lão vốn dĩ có cơ hội chuyển bại thành thắng. Nhưng lão vừa gặp chút khó khăn, đã mất lòng tin với bản thân, trơ mắt nhìn thời cơ chiến đấu vụt mất, khiến quân địch thong dong rút lui!

Đối với việc hành quân đánh giặc, Nguyên Bảo Tàng thật sự không hiểu nhiều. Lão chau mày, nếp nhăn trên mặt giống như mặt đất giữa trời mùa hè khô hạn.

- Như thế sao? Ta còn tưởng quân Ngõa Cương được thần tiên ủng hộ cơ đấy? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, Huyền Thành không ngại nói lại với ta một chút chứ!

Đối với tình hình cụ thể trận chiến bên bờ Hoàng Hà, Ngụy Trưng sớm đã viết thành một bản báo cáo đưa đến bàn Nguyên Bảo Tàng rồi. Y đoán được Nguyên Bảo Tàng chắc chắn chưa xem kĩ, cũng hiểu sự hồ đồ và sơ ý của lão Quận Thủ. Y nghĩ một lát, giới thiệu phần mấu chốt:

- Bất kể là quân Ngõa Cương, hay là bọn trộm đầm Cự Lộc, thật sự đều không được coi là tinh nhuệ, đặc biệt là áo giáp khí giới, không bằng một nửa phủ binh Đại Tùy. Thậm chí đến quận binh của chúng ta, luận về trang bị, đều hoàn mĩ hơn những tên giặc đó. Điểm mấu chốt là ở tướng lãnh binh, thuộc hạ và Ngụy Quận Thừa không có chút kinh nghiệm nào, đóng trại ngoài trời, lại không hề bố trí hố bẫy và sừng hươu, rõ ràng là tự mình tìm cái chết. Còn lão tướng quân Vệ Văn Thăng, là tướng cũng không chú ý địa lợi, không nhìn thiên thời, chỉ một mực khoe dũng đấu hung, lại dẫn kị binh vội vội vàng vàng đến, đánh nhau với bộ tốt của quân Ngõa Cương ở trên mặt băng. Các tướng sĩ chạy hơn nửa ngày, sớm đã cạn kiệt sức lực không nói, chiến mã ở trên mặt băng Hoàng Hà căn bản đứng không vững, không cần quân Ngõa Cương đánh, tự mình làm cho mình ngã.

- Lão thất phu này!

Nguyên Bảo Tàng mặc dù không hiểu quân vụ, cũng hiểu nguyên nhân tại sao Vệ Văn Thăng lại thất bại, lão tức giận lấy tay đấm vào cột, chửi ầm lên:

- Còn Tử Lưu Câu đâu, ta thấy chẳng khác nào đồ con lừa. Kỵ binh ngã từ trên ngựa xuống, còn không dẫn bộ binh đi xâu xé. Y, đồ con lừa, đồ con lừa, rõ ràng là đồ con lừa đầu không thuốc chữa!

Chiếc cột ở đại sảnh chịu lực, những mảnh vỡ trên trần nhà rơi xuống. Lão Quận Thủ ngừng nắm đấm, nhìn Ngụy Trưng, cười gượng:

- Đây gọi là thói đời gì? Người biết đánh giặc thì không cho lãnh binh, đồ con lừa thì lại binh hùng tướng mạnh! Trận chiến mở màn bất lợi, lão nhất định sẽ sợ tác chiến trên băng. Quân Ngõa Cương chỉ cần không rời khỏi băng, Vệ Văn Thăng chắc chắn không dám chủ động tấn công lần nữa!

Ngụy Trưng nhún nhún vai, cười khổ gật đầu:

- Sau khi bộ tốt của Hữu Hầu Vệ đến bờ bắc Hoàng Hà, Vệ Đại Tướng quân cũng không dám tiến về phía quân địch nữa. Từ Tặc Mậu Công thấy phủ binh nhiều, biết bên mình thế yếu, liền men theo sông nghênh ngang rút lui, căn bản không sợ bị Vệ Văn Thăng đuổi giết!

- Ta nghe đồn là bọn chúng cưỡi mây mà đi?

Nguyên Bảo Tàng lại nói.

- Là xe băng!

Ngụy Trưng giải thích.

- Là loại xe băng mà bọn trẻ con chơi, một tấm ván gỗ lớn, bên dưới đệm hai cây gỗ hoặc hai cây sắt, dùng dùi chống vào mặt băng, chạy nhanh như gió. Quân Ngõa Cương dựa vào cướp bóc trên các kênh đào mà sống, nên biết làm sao để đối phó với các hố băng. Xe băng của bọn chúng kích thước giống như xe ngựa, căn bản không thể rơi vào các hố băng nhỏ. Cho dù đen đủi gặp phải hố băng lớn, cũng có thể làm tấm gỗ nổi để vớt người bị rơi xuống nước. Bên trên xe băng còn có vị trí có thể dựng thẳng tường vây lên chống mũi tên. Bình thường hạ tâm ván gỗ tường này xuống, có thể đứng ba đến bốn người, đồng tâm hiệp lực chiến đấu. Lúc chiến trận sẽ dựng thẳng tấm gỗ lên, các xe liên kết, liền trở thành một thành lũy di động. Kỵ binh của Vệ Đại Tử Lưu đã trơn ngã hơn nửa trên mặt băng, những tên còn lại đầu đụng vào thành tường, những tên lâu là trốn trong tường thành dùng mộc mâu đấm ra, chết như ngả rạ!

- Ngu xuẩn, ngu xuẩn! Không còn thuốc chữa!

Nguyên Bảo Tàng tức giận lại bắt đầu đập vào cột, càng chấn động càng nhiều tro bụi rơi xuống.

- Cái đồ gì thế này, có nhiều kỵ binh như vậy, lão phu còn lo Trương Kim Xưng đến đánh? Đúng là đồ con lừa, còn Tử Lưu, lừa cũng còn thông minh hơn y!

Mắng đủ rồi, lão lại bắt đầu khâm phục cơ trí của quân Ngõa Cương.

- Xe băng cũng có thể biến thành xe chiến, kẻ này không thể xem thường. Ngươi điều tra kĩ càng, cái gã Từ Mậu Công lai lịch từ đâu? Hình như không hề thua kém con cháu nhà tướng như Trình Danh Chấn!

- Con trai của Cự Cổ Từ Cái, mấy năm trước bị trục xuất khỏi gia môn, phụ tử ân đoạn nghĩa tuyệt!

Ngụy Trưng trả lời rất chính xác, nhưng bản thân y cũng không tin tưởng vào những lời này.

- Ha ha, dù sao nhà Lão Từ không nhận đứa con này nữa rồi, quan phủ cũng không thể truy cứu tội phản nghịch của gia tộc này. Làm thương nhân, chính là phải khôn khéo!

- Còn không phải trên dưới đều chạy tiền! Mấy tên đó trong triều đình, còn có gì không dám bán nữa?

Nguyên Bảo Tàng phẫn nộ bĩu môi.

- Thôi đi, không nói những người đó nữa. Việc tuyển tướng, lão phu sẽ lưu ý thay ngươi. Nói tiếp bên Chư Chủ bộ, ngươi chuẩn bị giúp y bổ sung hoàn chỉnh kế sách như thế nào?

- Tạm thời bỏ ra chút tiền bạc lương thực mua bình an, e là việc chắc chắn phải làm rồi!

Ngụy Trưng không chịu nổi bụi trong phòng, đi ra ngoài cửa sổ, đẩy một khe hở, nhìn màu xanh đang dần dần hiện ra ở bên ngoài.

Mùa xuân đã tới, trong không khí phảng phất hương hoa, trên bầu trời những đám mây xám bồng bềnh, đang sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể có gió bão ập đến.

Nguyên Bảo Tàng cũng nhận ra tro bụi trong phòng nhiều quá, cười đi ra phía cửa sổ, đứng sóng vai với Ngụy Trưng.

- Mở cửa sổ lớn ra một chút, trời không lạnh, lão phu cũng hít thở không khí. Mấy ngày nay, lão phu bí bách đến phát điên rồi. Ngươi nói tiếp xem, tiêu hết tiền rồi, tiếp theo phải làm sao?

- Trương Kim Xưng không phải là người có thể phú quý!

Ngụy Trưng không trả lời thẳng câu hỏi của Nguyên Bảo Tàng, mà chuyển đề tài sang tính cách của Trương Kim Xưng.

Điểm này, Nguyên Bảo Tàng cũng đồng ý.

- Thu hoạch được hơn hai thạch lúa mạch đã muốn đổi vợ. Những người gọi là giang hồ này, có mấy người không phải là đức hạnh như vậy?

- Ba người Trương Kim Xưng, Tôn An Tổ và Đậu Kiến Đức làm một đạo tạo phản. Chớp mắt lão đã giết Tôn An Tổ, trục xuất Đậu Kiến Đức. Sau đó trong đầm Cự Lộc luôn luôn có mâu thuẫn nảy lửa. Trận gần đây nhất xảy ra vào mùa thu năm kia, từ đó về sau, ngược lại lại yên bình trở lại. Chủ Công, người không cho rằng điều này rất khác thường sao?

- Đúng là không giống như tác phong bình thường của lão!

Nguyên Bảo Tàng nghe thấy thế trong lòng vui mừng, vuốt râu trả lời.

- Tên trộm thuộc tính sói, bọn chúng không nội loạn, là vì bọn chúng vẫn còn bận đánh giặc, không có thời gian cắn xé nhau!

Ngụy Trưng cười gằn, tiếp tục nói:

- Nếu chúng ta cho bọn chúng lương thực tiền bạc, nuôi bọn họ béo tốt, bọn chúng nhàn rỗi không có việc gì làm, đoán chắc lại cắn xé với nhau!

- Sau đó Huyền Thành lại nghĩ cách đổ thêm dầu vào lửa!

Nguyên Bảo Tàng cười u ám, lộ ra miệng đầy những răng vàng.

- Không cần đổ thêm dầu vào lửa, mấy trận chiến gần đây ở đầm Cự Lộc, đều là Trình Danh Chấn chỉ huy. Cứ theo lẽ thường, hắn đã công cao chấn chủ! Chúng ta chỉ cần lúc đưa tiền bạc lương thực đến, tỏ ý ngưỡng mộ Cửu Đương Gia… Ha ha…

Nụ cười của Ngụy Trưng cũng trở nên âm trầm, từ những kẽ răng phát ra một độc kế.

Y không phải là một tiểu nhân hèn hạ, nhưng đối phó với cường đạo, bất kì thủ đoạn nào cũng không coi là quá đáng.

- Ta đưa tiền bạc đến, tỏ ý ngưỡng mộ…

Nguyên Bảo Tàng đưa mắt nhìn sang Ngụy Trưng, thử thăm dò nói.

- Tỏ ý ngưỡng mộ, đương nhiền là thuộc hạ nghĩ cách bày tỏ. Mấy ngày hôm nay có người liên tục hỏi thăm tin tức trận chiến Hoàng Hà, ta dám khẳng định, gã không đơn thuần là hiếu kì. Nhờ miệng của bọn chúng bày tỏ sự ngưỡng mộ, ngược lại còn đáng tin hơn!

Ngụy Trưng vui vẻ lĩnh mệnh, cười lớn nói.

Một luồng khí nước đập về phía trước, sét đánh, cơn bão tố đang ấp ủ càng ngày càng đến gần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.