Khai Quốc Công Tặc

Chương 31: Q.4 - Chương 31: Ván bài (31)






- Thăng trướng, cho gã vào đây báo môn!

Sắc mặt Tang Hiển Hòa trong phút chốc trở nên nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, mệnh lệnh rất uy nghiêm.

- Tang tướng quân có lệnh, vào báo môn!

Thân vệ hai bên tả hữu nhìn nhau cười, hướng về phía cửa trướng vải kêu lên.

Các tướng lĩnh trong mắt ẩn chứa nụ cười đều tự động trở về vị trí cũ, ưỡn ngực đứng hai bên soái án, yên lặng chờ đối phương khuất nhục. Cũng có lão phụ tá lão luyện âm thầm lắc đầu, đối với chủ trương của Tang Hiển Hòa rất bất mãn. Đã biết rõ lai lịch của đối phương còn bắt đối phương tự giới thiệu, đây là một hành vi làm nhục người khác. Tuy rằng giờ phút này quan quân chiếm thế thượng phong, nhất định phải tỏ rõ uy quyền, nhưng nếu khinh người quá đáng, thì khác gì không có lòng dạ con người.

Sự thật chứng minh, lo lắng của bọn hắn chỉ là điều dư thừa. Căn bản không hiểu rõ ý tứ của từ báo môn, càng không hiểu được làm nhục cái gì. Sau khi nhận được mệnh lệnh của Tang Hiển Hòa, lập tức phía dưới bắt đầu ồn ào:

- Báo môn, cái gì gọi là báo môn, ta đây là người thô thiển, không hiểu rõ quy củ này. Các ngươi ai biết, có thể giảng giải cho ta rõ.

Văn võ muốn cười nhưng lại sợ làm cho chủ soái không vui, nên đành cắn chặt môi lại. Thổ phỉ cuối cùng vẫn là thổ phỉ, ngay cả cầm lên mặt bàn cũng khiến mọi người tìm không ra. Cầm như vậy thẳng đến hàng đầu. Tang tướng quân làm như tất cả mọi người đều không nhìn thấy.

- Áp giải gã vào cho ta.

Tang Hiển Hòa vung cánh tay trái, hét lớn. Không cẩn thận đạp vào cái án soái, đau đến mức thân mình loạng choạng, hừ lên một tiếng.

- Tướng quân, cẩn thận!

Hành quân chủ bộ Dương Phủ vừa bước ra khỏi hàng đỡ, vừa nói mấy câu quan tâm.

- Không sao, ta chỉ cần cẩn thận chút là được.

Tang Hiển Hòa trả lời đầy tự tin. Đã dồn kẻ thù đến tình trạng này, y không tin đối phương còn có thể hại y. Hơn nữa với loại đối thủ này tính tình thô thiển, cũng không cần phải quá lo lắng.

Dương Phủ gật gật đầu, chậm rãi lui về vị trí. Các tướng lĩnh khác cũng không nói nhiều lời, ánh mắt đồng loạt chuyển về phía cửa quân trướng. Khi ánh mắt bọn họ có ý chế nhạo hoặc đề phòng, đối phương lại đĩnh đạc mà tiến vào. Chắp tay trước mặt chào chủ soái, lớn tiếng hỏi thăm:

- Ngài chính là Tang tướng quân, Ngũ Giáo Úy phái ta đến nói với ngài mấy câu!

- To gan!

- Không được vô lễ!

- Còn không mau mau quỳ xuống!

Các tướng lĩnh thay nhau thị uy, mồm năm miệng mười quát lớn. Có người rõ ràng đã rút thanh hoành đao ở bên hông ra một nửa, người khác đã có thể nhìn thấy sự lợi hại của lưỡi đao.

Đối phương bị hoảng sợ, méo hết cả miệng lại, rất ảo não oán giận.

- Người ta tới chỗ các ngươi, ai cũng được đón tiếp nồng hậu! Đến lượt ta đây đến chỗ các ngươi, tại sao sắc mặt ai cũng không tốt vậy? Không phải nói cái gì hai nước, cái gì giao binh, không liên quan đều được đối xử tốt sao? Ta đây còn tưởng rằng quan quân hiểu đạo lý hơn so với chúng ta… hóa ra còn không bằng chúng ta!

Nói được mấy câu không đầu không cuối, lại làm cho các tướng lĩnh trên mặt ai cũng nóng ran. Quan quân nhất định phải hiểu đạo lý hơn so với thổ phỉ, trên thế gian hình như chưa từng có quy định này. Có thể làm đoàn người thừa nhận chính mình còn không bằng một người thổ phỉ, thật sự lại làm cho người ta cảm thấy có một chút uất ức.

Tang Hiển Hòa Hòa cũng bị tức giận không ít, nhưng lại nhẫn nhịn, cố gắng làm ra vẻ mặt ôn hòa,

- Người trong binh nghiệp, cơ bản cũng không cần nhiều nghi thức xã giao. Ngũ Thiên Tích phái ngươi tới đây làm gì? Đem thư hắn ta tự tay viết ra cho ta xem?

- Ngài chính là Tang Hiển Hòa Hòa?

Lui về sau hai bước, cau mày chất vấn.

- Điều này có thể giả dối sao?!

Lần đầu tiên bị người khác chất vấn như thế này, Tang Hiển Hòa với tay vịn vào án soái, đốt ngón tay hơi có màu trắng bạch. Nếu không phải vì thu hàng viên mãnh tướng trong thành, y đã sớm đem tên không biết phép tắc này ra trảm thị chúng rồi. Quan quân và thổ phỉ vốn không có quan hệ gì…, không cần tuân thủ quy củ cái gì mà hai nước giao chiến không chém sứ?

- Nhưng Ngũ Giáo Úy nói, y đã theo ngài nhiều năm, ngài biết rằng y không biết chữ!

Đối phương lặp lại đánh giá của Tang Hiển Hòa, trong lòng đầy hồ nghi.

- Hơn nữa, là Ngũ Giáo Úy nhà ta muốn đầu hàng ngài, chứ không phải tất cả những người trong thành đều muốn đầu hàng. Y viết thư, bị người khác lục soát thì biết làm thế nào bây giờ?

Tang Hiển Hòa bị tức đến mức hơi thở gấp gáp không thở nổi, thiếu chút nữa bị té xỉu. Tới bây giờ rồi, y rốt cuộc đã nhìn ra được, làm cho mặt ngoài thô bỉ vô lễ, trên thực tế lại là một tên vô cùng thông minh. Từ lúc tiến vào cửa quân trướng đến giờ, người này vẫn cố tình giả ngây giả dại. Cố tình trêu đùa những anh hùng hào kiệt đang ngồi đây, tất cả đều bị vẻ ngoài giống bao cỏ đó lừa gạt rồi.

- Không có bằng chứng, tướng quân của chúng ta làm thế nào có thể tin tưởng ngươi?

Chủ bộ Dương Phủ không đành lòng nhìn chủ tướng như vậy kinh ngạc, lắc mình bước ra khỏi hàng, thay Tang Hiển Hòa chất vấn.

- Ai nói không có bằng chứng, không viết chữ, thì không có biện pháp nào khác sao?

Vừa nhìn chằm chằm vào Dương Phủ vừa rất khinh miệt mình, vừa giơ tay cởi y phục của mình ra.

- Ở đại sảnh có rất nhiều người, chớ có vô lễ!

Mắt nhìn đối phương trần truồng, Dương Phủ vừa nhanh chóng tránh sang bên cạnh nửa bước, vừa thấp giọng quát lớn.

- Ngươi không phải là muốn có bằng chứng sao? Ở đây, ngươi nhìn vào trong quần áo ta xem có vật gì!

Đối phương không chịu dừng tay, cởi áo xuống, cuộn lại đem ra ngoài.

- Nơi này, nơi này, còn có nơi này, Võ Giáo Úy nói, đại nhân nhìn thấy, sẽ tự hiểu được!

Các tướng lĩnh nín cười nhìn kỹ, quả nhiên trong cái áo có một bức tranh thủy mặc. Bị mồ hôi thấm ướt, đã ít nhiều bị biến dạng, nhưng ý muốn biểu đạt lại vẫn rất rõ ràng.

Bức họa thứ nhất diễn tả một gã Đại Hán vác một bó củi khô lớn, cúi đầu, bộ dạng giống như sẽ đói chết. mà phía xa xa có một đội kỵ binh đang đi tới, diễu võ dương oai, tinh thần rất phấn chấn.

Bức họa thứ hai vẽ một vị tướng quân rất oai hùng, đem Đại Hán kéo đến trước ngựa, nói với gã cái gì đó. Mà Đại Hán thì hai tay ôm quyền, sợ hãi.

Bức họa thư ba là vẽ Đại Hán làm người thân tín bên tướng quân, có ăn có uống, mặt mày hớn hở.

Bức họa thứ tư, là Đại Hán bị trói, người khác lấy đao đặt lên cổ của gã. Gã vốn đang nhắm mắt chờ chết. Phía sau lưng lại xuất hiện rất nhiều huynh đệ.

Bức họa thứ năm vẽ, Đại Hán cầm đao đang bị vây giữa một đám người, do dự không dám tiến lên. Xa xa là một người quan quân, cùng y xa xa nhìn nhau.

Rất rõ ràng, trong bức tranh Đại Hán chính là Ngũ Thiên Tích rồi. Y không biết chữ, tìm người viết thư lại sợ để lộ bí mật, cho nên dùng mấy bức tranh này để diễn tả tâm ý của mình.Trước, y nhớ rõ mình được một tay Tang Hiển Hòa cất nhắc lên, ơn tri ngộ suốt đời không quên. Tiếp theo, y đầu hàng thổ phỉ là bất đắc dĩ, vốn có ý hy sinh một cách khẳng khái, nhưng các huynh đệ bị bắt nhiều quá. Y lại muốn báo tin, nhưng bọn thổ phỉ giám sát rất chặt chẽ, thật sự không thấy có cơ hội nào để liên lạc…

Nội dung của mấy bức tranh chưa chắc là đúng, nhưng cơ bản lại rất phù hợp với sự thật. Đặc biệt là bộ dạng sau khi được Tang Hiển Hòa đề bạt, Ngũ Thiên Tích lúc đó sống rất vui vẻ. Ngoài ra, những trận chiến gần đây, Ngũ Thiên Tích cũng không tự mình giao đấu với đoàn người. Nhiều lắm chỉ là đứng trên tường thành xa xa nhìn xuống vài lần, rất nhanh sau đó lại biến mất giữa đám người rồi.

- Người ta phái đi đâu rồi, Ngũ Thiên Tích không biết viết chữ, chẳng lẽ hắn ta cũng không biết viết chữ sao?

Bán tín bán nghi ở trong lòng, Tang Hiển Hòa cau mày truy hỏi.

- Người là đại nhân như thế nào lại không hiểu chuyện…! Y vốn có quan hệ với đại nhân, đại nhân phái người đưa tin vào, trốn tránh còn không kịp, có thể liều mạng tiếp cận sao? Người suy nghĩ một chút xem, ở đó có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào người đưa tin của ngài. Ngũ Giáo Úy nếu chủ động tìm hắn ta, không phải rõ ràng muốn nói cho người khác biết là mình muốn tạo phản sao?

Người đưa tin nhìn gã một cái, chỉ trích với thái độ rất bất mãn.

Những lời nói này cực kỳ có lý, Tang Hiển Hòa không thể không tin. Vì tránh việc bị lừa mắc mưu, gã ngẫm nghĩ một chút, tiếp tục hỏi:

- Ngũ Thiên Tích chuẩn bị khi nào thì trở về? Y phái ngươi tới, còn có lời nào muốn nói không?

- Ngũ Giáo Úy nói, lần sau ngài công thành, chủ công thành nam, sau đó phái một lực lượng huynh đệ đi về phía đông thành. Đến lúc đó y sẽ tìm cơ hội mở cửa đông thành, tiếp ứng đoàn người đi vào! Còn việc bao giờ trở về, phải xem cơ hội thích hợp hay không đã. Ngài không ngại có thể thử một vài lần, không chừng lúc nào y cũng có thể tiếp ứng được!

Suy nghĩ một chút, rồi trả lời cộc lốc.

- Lời này là có ý gì? Nếu như đã quy thuận, sao vẫn chưa chọn ngày quay về?

Tang Hiển Hòa vỗ bàn một cái, lớn tiếng quát hỏi.

Người đưa tin bị gã làm cho hoảng sợ, lui về phía sau mấy bước, cảm thấy cực kỳ oan ức liền giải thích nói:

- Không phải nói với ngài rồi sao? Bên trong mọi người rất đề phòng Ngũ Giáo Úy! Y chỉ có thể tận lực nghĩ biện pháp tiếp cận hồ phía đông, người ta có đồng ý hay không, sau khi đồng ý có phòng bị hay không, hai việc đó làm sao mà nói trước được đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.