Nếu người đưa tin một mức chọn ngày, và chọn phương thức nội ứng ngoại hợp, Tang Hiển Hòa ngược lại sẽ hoài nghi trong đó có cạm bẫy gì hay không. Mà người đưa tin lại rất thẳng thắn nói cho gã biết nội ứng ngoại hợp không có nhiều phần thắng, việc này không khỏi khiến gã đối với Ngũ Thiên Tích có thêm vài phần tin tưởng. Cẩn thận suy nghĩ một lát, gật đầu nói:
- Ngươi nói cũng rất có lý. Nhưng ta không có nhiều thời gian như vậy. Sau khi trở về nói cho Ngũ Thiên Tích biết, sáng sớm ngày mai ta công thành ba lần, bảo y nhất định phải nắm lấy cơ hội. Nếu y không nắm được cơ hội mà nói…, sau này đừng trách ta không niệm tình xưa!
- Ta không thể trở về!
Người đưa tin lắc lắc đầu, lớn tiếng cự tuyệt.
- Ngươi không quay về, làm sao có thể truyền lời của ta vào trong đó?
Sắc mặt Tang Hiển Hòa trầm xuống, trợn mắt nhìn.
- Không phải là ý này!
Người đưa tin khoát tay áo, ấp a ấp úng bổ sung,
- Ngũ Giáo Úy, Ngũ Giáo Úy nói với ta, chỉ cần chuyển lời tới đây là được. Sau đó ta phải ở đây làm con tin. Nếu đại nhân không tin y, thì hãy cứ chờ xem. Chỉ cần lời nói của y có câu nào không thật, có thể đem ta ra chém đầu ngay tức khắc. Như vậy, y sẽ không nợ ngài cái gì!
- Nói cái gì! Ta giữ ngươi lại làm cái gì?
Tang Hiển Hòa vừa tức giận, vừa buồn cười. Ngũ Thiên Tích là người thô thiển, nên mới nghĩ ra chủ ý ngu xuẩn như vậy. Nếu như mình không tin y, không chọn phương pháp công thành nữa là xong. Cần gì phải giữ lại con tin làm gì để cả hai bên đều không thoải mái. Hơn nữa, người đưa tin ở trước mặt cũng không phải là người làm chức quan gì lớn ở trong doanh trại, giữ lại làm con tin có ích lợi gì?
- Vị huynh đệ nói vậy cũng không phải là người bình thường, xin hỏi họ gì?
Tang Hiển Hòa là võ tướng nên rất thẳng thắn, thân là văn chức cũng cần có vài phần cẩn thận. Trước khi gã đuổi người đưa tin đi, liền cười ha hả hỏi han.
Người đưa tin liền chắp tay lại, hai đấm ôm chặt, thở dài:
- Ta đây đi không đổi danh , ngồi không đổi họ phó đường chủ đầm Cự Lộc Trương Trư Bì chính là ta.
- Chính là Trương Trư Bì cùng Vương Nhị Mao phá tan quân Dương Phủ?
Dương Phủ âm thanh vừa truy vấn vừa hoảng sợ.
- Đúng vậy, đúng vậy. Thành Lê Dương năm đó chính là do ta hạ. Tuy nhiên công lao đều thuộc về tên tiểu tử Vương Nhị Mao kia. Hắn ta bên trên có người hậu thuẫn, ta đây không có, nên đành chịu thiệt!
Trương Trư Bì gật gật đầu, nhớ lại cảm giác lúc đó.
Nói xong, giống như e sợ đoàn người không tin, lại ngượng ngùng bổ sung:
- Ta đây cũng vốn là Giáo Úy, cùng cấp với Vương Nhị Mao. Ngũ Thiên Tích là cấp dưới của ta. Nhưng Trương Tiểu Cửu không ưu ái chúng ta như Trương Đại Đương gia trước kia, cho nên cách chức Giáo Úy của ta, phong chức đó cho Ngũ Thiên Tích!
Nói như vậy, Tang Hiển Hòa đã hoàn toàn hiểu rõ. Trương Trì Bì sở dĩ cấu kết với Ngũ Thiên Tích đầu hàng quan quân, là bởi vì nguyên nhân gã bị xa lanh trong Minh Châu Quân. Về phần chính mình tự ở lại đây làm con tin, hoàn toàn là do Ngũ Thiên Tích suy xét không chu toàn. Trương Trư Bì lại không được coi trọng, dù gì gã cũng đường đường là một phó Đường chủ, tự nhiên lại biến mất không thấy. Vương Nhị Mao chẳng lẽ không hoài nghi?
Nghĩ đến điều này, y lại vô cùng không cam lòng, liền hỏi han:
- Vương Nhị Mao đâu? Chẳng lẽ hắn ta vẫn một mực đi theo Trình kẻ tặc đi vào vũng bùn lầy?
- Ta đây không biết!
Trương Trư Bì lớn tiếng nói thật,
- Người đưa tin ngài phái đến, Ngũ Giáo Úy đã dẫn đến gặp Vương Nhị Mao rồi, nhưng bây giờ người ấy sống chết như thế nào đoàn người không ai chắc chắn. Ngũ Giáo Úy bình thường không được gã chào đón, cho nên cũng không dám thảo luận sâu. Lại sợ ngài không chờ được, đành phải phái ta tới đây trước để chào hỏi ngài!
- Vậy coi như hết!
Tang Hiển Hòa bĩu môi, có chút mất hứng nói.
- Đơii bổn soái bắt được hắn ta ngươi và Ngũ Thiên Tích nghĩ biện pháp khuyên hắn ta đi. Ta cũng không tin, đầu hắn ta cứng được như đá đâu!
- Cũng phải!
Trương Trư Bì gật đầu đồng ý
- Tuy nhiên ngươi đó đã cùng Trình Tiểu Cửu đồng sinh cộng tử, chưa chắc đã chịu nghe lời khuyên! Chi bằng giết hắn ta sớm một chút, sau này sẽ không bị hắn ta phản bội!
Không đợi nhập doanh, ngược lại đã đấu đá nhau, có thể thấy được người này đối với Vương Nhị Mao có ân oán sâu. Loại hành vi xấu xa này cũng làm cho Tang Hiển Hòa tin tưởng vững chắc vào thành ý của gã, khoát tay áo, cười nói:
- Đến lúc đó rồi nói sau. Ngươi mang phong thư này chuyển cho Ngũ Thiên Tích đi. Sau trận chiến này, Tang mỗ tuyệt đối sẽ không bạc đãi y. Về phần ngươi, ban đầu là Giáo Úy đúng không. Sau này ngươi cũng sẽ là Giáo Úy, ta tuyệt đối không nói dối nửa lời!
- Ha hả, ha hả!
Trương Trư Bì cao hứng đến mức gãi đầu, lại không chịu nhúc nhíc. Đợi Tang Hiển Hòa thúc giục lại một lần nữa, mới chậm giãi giải thích:
- Vừa rồi là có người quen đang trực, nên lén lút ra khỏi thành. Bây giờ sớm đã đến phiên người khác rồi. Nếu phải về, cũng phải đợi đến khi trời sáng. Đến lúc ấy là ca trực của thủ hạ ta, sẽ không ai bán đứng ta!
Nhìn không ra, nhưng đúng là người này rất cẩn thận. Tang Hiển Hòa cười gật đầu.
- Vậy cũng tốt, khi nào trở về thì tự ngươi xử lý đi. Người đâu, tìm trướng để Trương tráng sĩ nghỉ ngơi. Sau đó lấy cho y hai thỏi bạc!
- Không cần không cần!
Trương Trư Bì liên tục xua tay, ánh mắt lại vô cùng cảm kích. Bạc ở Đại Tùy không được lưu thông như tiền, giá trị vô cùng cao. Hai thỏi bạc, cũng có đến hai mươi lượng, tương đương với bốn vạn quan tiền, cũng đủ để một người nông dân phải phấn đấu cả đời đấy.
- Ngươi đi nghỉ ngơi đi, bổn soái ở đây còn có việc cần xử lý!
Tang Hiển Hòa nhìn đối phương thấy toát ra dáng vẻ quê mùa, khoát tay, lệnh cho thân vệ dẫn Trương Trư Bì ra khỏi trướng lớn. Sau đó lập tức bố trí nhiệm vụ tác chiến ngày mai, đem một lần công dải thành ba lượt đánh nghi binh, mặt khác cũng an bài nhân mã mai phục ở gần cửa đông, chờ Ngũ Thiên Tích tiếp ứng bất cứ lúc nào.
Trận đầu chiến đấu bắt đầu vào giờ tỵ buổi sáng. Không đợi thuộc hạ hồi báo, Tang Hiển Hòa đã biết nhiệm vụ thất bại. Bởi vì Ngũ Thiên Tích và Trương Trư Bì cả hai người đều đứng trên tường thành, gào thét chém giết, e sợ người khác không chú ý đến mình.
Giữa trưa là trận chiến đấu phí công,, Ngũ Thiên Tích mặc dù không đứng trên tường thành, nhưng ở cửa Đông vẫn chưa có tin tức của gã, đành phải cố nén xung động hạ thành Thanh Chương để tranh rút dây động rừng, đợi khi đêm đến Tang Hiển Hòa đếnần thứ ba tấn công thành vừa mới bắt đầu, trên tường thành đột ngột xuất hiện một đoàn loạn tác.
- Cửa Đông, bên kia Cửa Đông có tiếng tù và!
Thân binh đoán được Ngũ Thiên Tích đã tiếp ứng thành công, định thần lắng nghe, quả nhiên nghe thấy được tiếng tù và lúc có lúc không.
- Sai phục binh nhanh chóng tiến vào thành giết hết cho ta. Những người khác, đi theo bổn soái sang hướng Đông!
Tang Hiển Hòa vui mừng quá đỗi, quơ đao mệnh lệnh.
Các tướng sĩ như thủy triều triệt hạ thành nam, nhanh chóng chuyển sang chiến trường phía Đông. Khi bọn họ đuổi tới nơi, cửa thành đã hoàn toàn bị phá, Trương trư Bì mang theo đao mổ lợn máu chảy đầm đìa đứng trước cửa, hướng về phía bên ngoài, lớn tiếng tiếp đón.
- Liễu tướng quân đã đi vào thành, mọi người khẩn trương lên. Ngũ Thiên Tích đang ở bên trong chờ người tiếp ứng!
Tang Hiển Hòa thúc ngựa, xông thẳng vào cửa thành. Mới đi được vài bước, liền kéo dây cương trong tay lại.
- Đề phòng bị mai phục!
Tang Hiển Hòa nổi giận quay lại, Chủ bộ Dương Phủ lớn tiếng giải thích.
- Ngoài của thành không phát hiện bất cứ người nào của chúng ta!
Tang Hiển Hòa định thần nhìn lại, quả nhiên phát hiện những người mình bố trí ở ngoài cửa Đông tiếp ứng không thấy một ai. Không đợi y hạ lệnh vì nóng lòng lập công các tướng sĩ vẫn đi vào thành với tốc độ rất chậm, bên tai chỉ kịp nghe một tiếng nổ ầm vang, có một hàng rào làm bằng sắt từ trên rơi xuống, các huynh đệ trong thành và ngoài thành bị chia cắt làm hai.
Quay đầu tìm Trương Trư Bì nhưng không thấy bóng dáng gã đâu. Tường thành đang vắng vẻ, đột nhiên mấy ngàn binh lính lâu la xuất hiện, ai cũng giương cung cài xẵn tên, hướng về phía quan binh ở phía tường thành và phụ cận.
- Tang Hiển Hòa ở bên kìa, Tang Hiển Hòa ở bên kia!
Đang lúc phẫn nộ, nghe thấy một âm thanh quen thuộc xuất hiện trên đỉnh đầu của y. Trương Trư Bì kéo một đội cung thủ xông ra, dẫn dắt mấy chục tên lâu la, hướng về phía Tang Hiển Hòa và vị trí mình vừa mở ra bắn loạn xạ.
- Tặc tử, hôm nay bố không để yên cho ngươi!
Mũi tên lông vũ đang lao tới bị đám thân vệ dùng tấm chắn ngăn lại, Tang Hiển Hòa giống như bị bắn trúng trái tim, đau đến khóe miệng chảy máu.
- Chỉnh đốn đội ngũ, đánh hạ thành này, đem những tên tặc tử ở bên trong băm ra làm vạn mảnh!
Lau vết máu trên khóe miệng, y lớn tiếng la lên. Chiến mã xoay quanh, làm đao cầm trên tay quét thành một vầng hào quang.
- Tướng quân, sĩ khí đã hết!
Dương Phủ lại một lần nữa giữ chặt cương ngựa của y,
- Đánh thêm nữa, càng ngày sẽ càng lún sâu!
- Các huynh đệ, còn có huynh đệ bị bắt trong thành!
Biết rõ đối phương nói có lý, nhưng Tang Hiển Hòa vẫn một mực không buông tha. Là do y sơ ý khinh thường địch, nên mới đưa mấy ngàn huynh đệ đi vào miệng hổ. Nếu không cứu bọn họ ra, mà rút lui một mình, ngày sau biết đối mặt với các tướng sĩ như thế nào?
- Tướng quân, người xem bên kia một chút!
Dương Phủ nghiến răng nghiến lợi, chỉ về hướng Bắc lớn tiếng nhắc nhở.
- Bên kia, Trình kẻ tặc sớm đã tới rồi!
- Ở đâu?
Tang Hiển Hòa quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một cây chiến kỳ màu đỏ tươi đi tới. Trên cờ xí viết hai chữ lớn, Minh Châu!