Khai Quốc Công Tặc

Chương 33: Q.4 - Chương 33: Ván bài (33)






Chủ lực của quân Minh Châu đến rồi! Trình Danh Chấn chạy về rồi! Các quan quân tướng sĩ vốn không còn mấy sĩ khí càng ngày càng chẳng có lòng dạ chiến đấu, lần lượt tản ra gần cửa thành. Tình thế mạnh hơn người, Tang Hiển Hòa cũng không dám hành động theo cảm tính nữa, đành cố nén nỗi giận trong lòng xuống, ra lệnh toàn quân vừa đánh vừa lui.

May mà viện quân đuổi tới chiến trường chỉ là một bộ phận nhỏ dưới trướng của Trình tặc, đoán chừng cũng chính là mấy nhóm quân đảm đương vị trí tiên phong. Vì thế thấy Tang Hiển Hòa liền lui lại phía sau, không theo đuổi truy sát nữa, mà hô mở cửa thành, ngay ngắn rút lui vào bên trong thành.

Sau khi đứng vững địa thế, Tang Hiển Hòa liền kiểm kê tổn thất và nhận ra một chút sơ sẩy của mình đã tổn hại gần hai nghìn huynh đệ, vượt xa tổng số thương vong hai ngày tới công thành. Chịu đả kích lớn hơn nữa là uy danh vị chủ soái như y, ban đầu trong đội ngũ ráp ghép này có không ít người nghi ngờ năng lực chỉ huy của y. Giờ liên tục ăn quả đắng bởi một tên tiểu mao tặc vô danh tiểu tốt thế này, càng khiến lòng quân dưới trướng xao động.

Việc xui xẻo hơn vẫn còn ở phía sau. Không đợi Tang Hiển Hòa nghĩ ra cách để ổn định lòng quân, trong doanh trại đã truyền ra lời đồn cực kỳ bất lợi cho y. Đội quân vào thành lúc chập tối căn bản không phải nhóm chủ lực của Trình Danh Chấn, mà là lão tặc Đỗ Ba Lạt đóng quân tại huyện Bình Ân sợ Vương Nhị Mao không trụ được liền dùng cờ hiệu của Trình Danh Chấn để giương cao thanh thế. Tất cả quân viện trợ khoảng hơn năm trăm người, khiến chủ soái của hai vạn đại quân là Tang Hiển Hòa sợ khiếp vía.

- Lão tặc!

Tang Hiển Hòa nghe được tin này liền tối sầm mặt mũi, suýt nữa bất tỉnh tại chỗ. Đầu tiên là mắc lừa Vương Nhị Mao, sau đó mắc lừa Ngũ Thiên Tích, tiếp đó lại bị Đỗ Ba Lạt lừa gạt. Té ra thống soái đại quân như y là thằng ngu, ai trong đám tặc nhân đó đến đều có thể lừa y quay vòng vòng.

- Canh năm ngày mai ăn cơm, mặt trời mọc lập tức công thành. Sau khi phá thành, không được giữ lại một tên đạo tặc nào trong đó, tài sản của bọn chúng có thể tùy ý lấy đi!

Dừng lại một lúc, Tang Hiển Hòa cắn răng hạ lệnh. Hóa ra ý tưởng thu dụng thực lực lớn mạnh của thổ phỉ đã bị đạp đổ hoàn toàn, hận không thể lập tức xẻ thịt phanh thây mấy kẻ lừa gạt mình.

Không đợi các tướng đồng ý, Chủ bộ Dương Phủ là người đầu tiên nhảy ra phản đối.

- Không được, hành động này không thể được. Tang tướng quân xin tạm bớt giận, tình hình quân địch phức tạp, không cần thiết hành động theo cảm tính!

- Cái gì?

Tang Hiển Hòa rung mình, hai mắt đằng đằng sát khí.

- Lẽ nào ngươi vẫn muốn xin tha mạng cho lũ thổ phỉ hay sao?

- Thuộc hạ không dám!

Dương Phủ bị vẻ mặt hung tợn của Tang Hiển Hòa dọa tới mức hoảng sợ, lùi lại phía sau nửa bước, khom người thi lễ.

- Đại soái đừng hiểu lầm. Thuộc hạ không phải xin tha mạng cho bọn thổ phỉ, mà cho rằng quân ta dù chịu áp chế nhỏ nhưng chưa tổn thương gân cốt. Không cần phải làm hành động được ăn cả ngã về không. Cứ thong thả chỉnh đốn, suy tính mưu kế. Trình tặc và đám thuộc hạ của hắn có giảo hoạt đến đâu cũng khó khoát khỏi mệnh diệt vong!

- Ừ, ngươi nói cũng có lý, nhưng không giết bọn đạo tặc này thì ta biết ăn nói thế nào với các huynh đệ?

Tang Hiển Hòa đã bớt lửa giận trong lòng, cau mày hỏi lại.

Vừa rồi người khuyên can y cũng từng nhắc nhở y ở thời khắc then chốt nhất – Dương Phủ, nếu đổi lại là người khác đã bị y khoác lên người tội danh “xảo ngôn gây nhiễu loạn lòng quân” rồi. Hiền lành không nắm quân, càng lúc lòng quân phân tâm nhất càng phải dùng thủ đoạn mạnh để bảo vệ uy nghiêm của chủ soái.

Nhìn thấy vẻ mặt Tang Hiển Hòa có phần dịu đi, Dương Phủ cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Gã nghĩ một lát khẽ nói:

- Đại soái coi các huynh đệ như con cháu trong nhà, thuộc hạ không phải là không hề nghĩ thế. Nhưng kế sách ngày hôm này, chúng ta càng nóng lòng công thành thì càng thỏa mãn ý đồ của Trình tặc, chắc là muốn hy sinh mấy nghìn quân dưới trướng Vương tặc để đạt được mục đích làm tiêu hao thực lực của quân ta. Đợi quân ta nắm được Thanh Chương, thực lực bị tổn hao lớn, hắn sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!

Sau mấy câu nói đơn thuần là cố ý đổ tội lên người kẻ địch, nhưng mấy câu trước đó lại phân tích rất độc đáo. Nếu Tang Hiển Hòa không tiếc cái giá phải trả để tấn công mạnh mẽ, quả thật có thể san bằng thành Thanh Chương. Tuy nhiên nếu thế, quan quân cũng sẽ phải trả giá khá lớn. Còn Trình Danh Chấn đúng lúc đêm tối vội tới Thanh Chương, nhỡ may lúc hắn tới lại đúng lúc quan quân đang sức cùng lực kiệt, e rằng đến lúc đó dù Tang Hiển Hòa lấy được Thanh Chương cũng sẽ trồng một cú ngã lớn hơn trong tay quân sinh lực mới đến.

Trình Tặc không giống như Vương tặc, hắn không chỉ xảo quyệt mà ra tay tàn nhẫn hơn Vương Tặc. Một khi bị hắn chiếm giữ cơ hội trước, Tang Hiển Hòa rất khó xoay chuyển lại cục diện.

- Vậy thì sao?

Biết rõ Dương Phủ phân tích chính xác, nhưng Tang Hiển Hòa vẫn thấy mất hết mặt mũi phủ định lại quyết định lúc trước.

- Với thủ đoạn của tướng quân, Trình tặc cuối cùng khó thoát cửa tử. Tuy nhiên các huynh đệ tổn thất quá nặng nề, e rằng cũng trái với chủ ý của tướng quân!

Dương Phủ vừa cười vừa khéo léo khuyên nhủ.

Bậc thang này được đưa ra cực kỳ kịp thời, Tang Hiển Hòa thoải mái đi xuống, gật đầu, kêu tên Dương Phủ:

- Tử Khanh nói rất đúng, Tang mỗ xin thụ giáo. Tuy nhiên không công phá thành này, lẽ nào ta ngồi nhìn hai tên Trình, Vương lại một lần nữa hợp hai làm một sao?

- Vậy thì sao?

Dương Phủ nhún vai, hỏi vặn lại bằng câu Tang Hiển Hòa vừa nói.

Đúng vậy, mặc dù Trình tặc và Vương tặc tụ hợp lại với nhau thì cũng gây ra được sóng gió gì lớn chứ? Trong phút chốc, trong lòng Tang Hiển Hòa dâng lên một nỗi kiêu hãnh khó tả. Toàn bộ thực lực của quân Minh Châu cộng lại cũng chỉ là vạn người mà thôi, còn y hiện giờ mặc dù thực lực bị tổn thất, dưới trướng vẫn có mười sáu ngàn quân chiến đấu. Cho dù nhượng bộ trước thì sao chứ?

- Ừ, Tử Khanh nói đúng, xem ra ta vẫn quá câu nệ thắng bại nhất thời!

Tang Hiển Hòa nở nụ cười, đồng thời thoáng nhìn Dương Phủ đầy cảm kích. Y không phải không hiểu bản thân mình trước đây sở dĩ chiếm lấy Thanh Chương trước khi Trình Danh Chấn tới là vì quá sợ hãi đối thủ. Nhưng bức bách với tình thế trước mắt, y phải làm một số điều chỉnh lớn về chiến thuật. Đề nghị của Dương Phủ vừa hay đã tìm được lý do điều chỉnh thích hợp cho y. Cùng lúc đó cũng có thể ăn nói thể diện với những người còn giữ lòng hồ nghi kia.

Xuyên suốt tình thế trước mặt, Tang Hiển Hòa lập tức truyền lệnh toàn quân rút về phía sau hai mươi dặm, tới gần thành lũy Quảng Bình của Chương Thủy để tạm thời nghỉ ngơi điều chỉnh.

Phía quan quân vừa rút lui, đầu thành Thanh Chương lập tức dậy tiếng hoan hô như sấm. Tất cả đám lâu la đều hiểu, đoàn người lần này đúng là gặp được đường sống trong cõi chết rồi. Chỉ còn mấy canh giờ nữa là đến ngày hẹn tụ họp với Trình Danh Chấn, mà Trình giáo đầu từ trước đến nay chưa hề nói phải giẫm đạp, chưa bao giờ mạnh miệng lừa dối thủ hạ đi chịu chết.

- Vẫn nên cẩn thận một chút, kẻo Tang Hiển Hòa học được cách lừa gạt!

Đỗ Ba Lạt càng già càng cẩn thận, chỉ vào chỗ khói bụi phía xa đề nghị với mọi người.

- Đúng vậy, đừng hủy hoại gia nghiệp của con gái và con rể ngài!

Trương Trư Bì và Đỗ Ba Lạt vốn rất thân thiết, thường trêu đùa không phân lớn nhỏ. Trong ấn tượng của gã, Đỗ Ba Lạt chưa bao giờ chủ động cứu viện bất cứ giang hồ đồng hành nào. Lần này bỗng nhiên đổi tính, liều chết tới cứu trợ Thanh Chương, không phải vì bảo vệ địa bàn của con gái và con rể thì còn vì cái gì chứ?

- Ta sợ tên nhãi con nhà ngươi bị chết quá sớm, để lại một đống cô nhi quả phụ để ta giúp chăm sóc!

Đỗ Ba Lạt liếc nhìn hung tợn, bĩu môi nói.

- Đỗ Ba Lạt, điều đó vẫn không thể khiến tính ăn uống của ông nổi tiếng!

Một gã Giáo Úy khác vừa hay đi qua, nghiêng đầu lại trợ trận thay Trương Trư Bì.

- Không sao, không sao. Đỗ Ba Lạt sẽ không để ý đến việc ăn uống nhỏ nhặt đó ư? Ông ta sẽ ghi lại từng chút một, sau đó cuối năm sẽ tìm Quyên Tử tỷ báo sổ sách!

Mạnh Đại Bằng bước lên tiếp lời trêu trọc.

Sự keo kiệt của Đỗ Ba Lạt giống thói nhát gan của ông, đều nổi tiếng. Mọi người nghe vậy đều cười ha hả. Cười xong, bọn họ lại lên tinh thần mạnh mẽ, kéo cơ thể mệt mỏi đi thị sát các khu vực phòng thủ của mình, tránh Tang Hiển Hòa thật sự như lời Đỗ Ba Lạt đã nói, thình lình quay về chém giết.

- Lũ ranh con các ngươi, một chút cũng không biết tôn kính người lớn tuổi!

Đỗ Ba Lạt không chịu bỏ qua, đuổi theo đá vờ vào lưng từng người.

- Lão tử ta giờ đã lớn tuổi, không chấp nhặt với các ngươi. Suốt ngày rút lui, hừ hừ…

Rút lui năm lần bảy lượt, cuộc sống của lão không vừa ý như bây giờ. Vừa phải bảo toàn thực lực của mình, tránh cho các trại chủ khác thâu tóm, vừa phải khống chế phong mang của mình, không để Trương Kim Xưng nghi kỵ. Cho đến sau khi con rể tới đầm Cự Lộc, cuộc sống mới ngày càng thoải mái hơn. Nếu không phải Tang Hiển Hòa đột nhiên dẫn đại quân tới, Đỗ Ba Lạt gần như đã quên mình vẫn còn là đầu lĩnh lục lâm. Lão đã sớm coi mình là một phú ông, thường ngày giúp vãn bối quản lý sổ sách, thỉnh thoảng ra tay sắp xếp nhà cửa, cuộc sống rất thư thái. Duy chỉ có điểm chưa hoàn mỹ là lão không được trêu đùa với cháu ngoại, Quyên Tử và Tiểu Cửu thành thân cũng đã lâu nhưng đến giờ vẫn chưa có kết quả gì…

Có phải trước đây lão tử sát nghiệt quá nặng không? Nhưng điều đó thì có quan hệ gì với Tiểu Cửu, hắn họ Trình mà! Vừa nghĩ tới vấn đề con nối dõi của Đỗ Quyên và Trình Danh Chấn là lão đương gia Đỗ Ba Lạt lại rất sợ hãi. Lão không xác định được chỗ ngẩng đầu ba thước rốt cuộc có thần minh hay không, nhưng tính tình lại ngày càng ôn hòa, đối xử với mọi người cũng thân thiết hơn.

Đang ngơ ngẩn thì Vương Nhị Mao dẫn Hùng Khoát Hải và Ngũ Thiên Tích đi lên đầu thành. Thấy hai mắt Đỗ Ba Lạt vô thần, cho rằng lão nhân gia mệt liền tiến lên đỡ lấy cánh tay lão, khẽ khuyên nhủ:

- Ngài xuống ngủ một lát trước đi, ở đây có bọn tại hạ quan sát là được. Chậm nhất trưa mai, Tiểu Cửu ca chắc chắn sẽ đuổi kịp tới!

Đỗ Ba Lạt lơ đễnh đồng ý, rồi rất nhanh định thần lại, nhìn chăm chú hỏi:

- Ngươi vừa nói gì, chẳng phải sáng sớm mai hắn tới rồi sao?

- Trên đường mai phục thu phục Ngụy Đức Thâm, vì thế có thể sẽ trì hoãn mấy canh giờ!

Vương Nhị Mao gật đầu, bẩm báo tình hình nhận được mới nhất cho lão nhân.

- Ồ!

Đỗ Ba Lạt khẽ gật đầu.

- Thắng rồi sao?

- Thắng rồi, toàn thắng!

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt. Lần này có thể toàn lực đối phó với Tang Hiển Hòa. Đánh bại được y thì về sau chắc mới có thể sống yên ổn!

Đỗ Ba Lạt rất vui, chòm râu hoa râm bay lên bay xuống, những người càng trải qua chiến loạn càng khát vọng yên ổn. Đặc biệt khi lão tận mắt nhìn thấy Bình Ân, Thanh Chương và Minh Thủy từng chút khôi phục sức sống, nếu có thể, Đỗ Ba Lạt đều không mong người ngoài đến phá hoại từng cọng cây ngọn cỏ nơi đây.

- Ừ!

Vương Nhị Mao cười gật đầu, dìu lão nhân chậm rãi bước xuống. Sống những ngày yên ổn, có thể không? Đánh bại Tang Hiển Hòa rồi sẽ còn Lý Hiển Hòa, Vương Hiển Hòa. Xa hơn nữa còn có quân Ngõa Cương, quân Đậu Gia, quân Cao Gia, ai không muốn nhét ba huyện Bình Ân phồn vinh giàu có vào trong túi? Những ngày tháng lăn lộn này, ai có thể nói rõ khi nào mới là điểm cuối?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.