https://agreyseventh.wordpress.com/2016/11/01/doan-thienkhai-thien-how-old-are-u-1/
Tác giả:witwis七
Chuyển ngữ:QT ||Biên tập:Grey
Pairing:Vương Tuấn Khải x Dịch Dương Thiên Tỉ
Chuyển ngữ đã được sự đồng ý của tác giả. Không đảm bảo sát nghĩa 100% so với bản gốc. Vui lòng không mang ra khỏi WordPress.
Cr: SoulResonance_921128
.
CHƯƠNG 1&“Cây xương rồng của tôi là cây xương rồng sắc nhọn nhất thế gian, bất cứ thứ gì cũng có thể bị nó đâm thủng.”
“Da mặt của tôi là da mặt dày nhất thế gian, không có gì có thể đâm thủng được nó.”
Vậy vấn đề của chúng ta chính là, dùng cây xương rồng đâm da mặt, thì sẽ như thế nào nhỉ…&///
Ăn xong miếng bánh quy cuối cùng trong hộp, Vương Tuấn Khải cầm tập sách và ly nước trên bàn đi về phía lớp 1A2. Vừa đi tới cửa, chuông báo vào giờ học cũng vừa vặn vang lên, tiếng động lớn khiến cho phòng học lập tức trở lại vẻ yên lặng vốn có.
Vương Tuấn Khải thấy trên bàn mỗi bạn nhỏ là một chậu cây xinh xinh, hài lòng gật đầu.
“Thầy rất vui khi thấy các con đều theo như dặn dò mang theo chậu cây của mình, nhưng đây không chỉ là một chậu cây bình thường mà nó còn đại diện cho hình ảnh của ba ba ở trong lòng các con, cho nên tiếp theo đây, từng bạn sẽ đứng lên giới thiệu cho thầy và cả lớp cùng nghe lí do vì sao lại lựa chọn chậu cây mà mình đã mang tới, được không nào?”
Dứt lời, Vương Tuấn Khải đi xuống bục giảng, đứng ở giữa các dãy bàn học, chăm chú nghe từng bạn nhỏ cất tiếng phát biểu.
“Đây là hoa lan hồ điệp, lí do con chọn loại hoa này là bởi vì ba ba của con là giáo sư đại học! Đặc biệt có học vấn! Ba ba và thầy Vương giống nhau, có rất nhiều rất nhiều học sinh! Lan hồ điệp còn vô cùng cao quý, tượng trưng cho học vấn phong phú, rất giống ba ba của con.”
“Chậu cây của con trồng hoa hồng đỏ, bởi vì ba ba luôn tặng cho mẹ con loại hoa này, đây chính là chậu cây được trồng từ cành hoa thứ 99 của ba ba con tặng cho mẹ con đó!”
“Ba ba của con giống như hoa nhài! Bởi vì bài hát đầu tiên ba con sáng tác có tên là hoa nhài! Ba ba con là tay piano ở trong đội tuyển quốc gia!”
…
…
Các bạn nhỏ theo thứ tự đứng lên miêu tả ba ba trong lòng mình như thế nào, âm điệu cũng cao hơn bình thường, vẻ mặt mang theo kiêu ngạo, phảng phất tựa như một cuộc so xem ba ba của ai lợi hại hơn, nhất quyết không chịu thua cuộc.
Thẳng đến phiên bạn nhỏ cuối cùng lên tiếng.
“Dịch Nam, ba ba của con là hoa gì vậy?”
Đứa nhỏ tên Dịch Nam đó từ áo đồng phục màu lục ngẩng đầu lên, trong tay nhóc ôm một chậu cây màu sắc chẳng khác áo đồng phục trên người là bao, nhóc điều chỉnh thanh âm thật lớn nói: “Ba ba của con là… một cây xương rồng!”
Lời này vừa nói ra, trong lớp lập tức nổ tung, khắp nơi đều là tiếng cười cùng tiếng nghị luận.
Vương Tuấn Khải nhắc bọn nhỏ trật tự, ý bảo Dịch Nam tiếp tục.
Dịch Nam hơi cúi đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng: “Bởi vì ba ba con đối với người khác luôn rất lạnh lùng, giống như một cây xương rồng đầy gai, khiến cho bất kì ai cũng không dám tới gần.”
Lời vừa dứt, cả lớp hoàn toàn yên tĩnh, những đứa nhỏ lớn lên trong mật ngọt này nghe những lời đó tựa như đang nghe thiên thư, không cách nào lý giải được tại sao cây xương rồng từ miệng Dịch Nam lại lạnh lùng như vậy.
Vương Tuấn Khải mím chặt môi, nghĩ xem nên nói tiếp như thế nào thì Dịch Nam lại bổ sung thêm.
“Thế nhưng ba ba đối xử với con rất tốt, bởi vì có gai nhọn của ba ba, con mới không bị tổn thương. Cho nên ở trong lòng con, ba ba là một cây xương rồng.”
Lần này nói xong, Vương Tuấn Khải là người đầu tiên vỗ tay cho những lời của Dịch Nam.
Trong lòng cũng âm thầm xếp đứa bé này vào danh sách cần đặc biệt chú ý. Năm năm dạy học, không phải anh chưa từng gặp những học sinh đặc biệt, thế nhưng lần này là lần đầu tiên anh ở góc độ của một giáo viên chủ nhiệm lớp xử lý vấn đề, tự nhiên sẽ phá lệ để tâm tới.
Buổi tối tan việc về nhà, Vương Tuấn Khải từ trong ngăn kéo lấy ra túi tài liệu đựng bản sơ yếu lí lịch mà học sinh đã điền vào ngày khai giảng đầu năm, chăm chú nghiên cứu.
Dịch Nam, điểm thi khảo sát đầu năm xếp thứ bảy, từ nhỏ đã tham gia các cuộc thi nhảy, còn có mấy lần được giải ba.
Xuống một chút nữa, người giám hộ chỉ có một, miêu tả rất đơn giản.
Mẹ, bỏ trống.
Cha, Dịch Dương Thiên Tỉ, bác sĩ ngoại khoa[1].
Con ngươi mở lớn, Vương Tuấn Khải đọc thêm vài lần sau đó mới hiểu ra vấn đề, cuối cùng nheo mắt gật đầu một cái, mà khoé miệng anh cũng không tự chủ được khẽ cong lên.&///
Từ lúc hiểu được bối cảnh gia đình Dịch Nam, Vương Tuấn Khải chăm sóc cho học sinh này và ba ba xương rồng của nhóc dị thường chu đáo.
Ngoại trừ mỗi ngày tiếp nhận phản hồi từ phụ huynh học sinh về con em mình thời gian ngoài giờ học, anh còn sẽ đặc biệt nhắn tin cho cha của Dịch Nam, thông báo tình hình trên lớp của nhóc.
Có điều, lần nào anh cũng nhận được những lời hồi phục rất khách khí, ngắn gọn.
“Thầy Vương! Thầy Vương! Trong lớp có hai bạn đang đánh nhau!”
Vương Tuấn Khải vừa đặt điện thoại di động xuống để chuẩn bị cho bài giảng tiếp theo thì bị tiếng gọi lớn của lớp trưởng cắt ngang, sau đó anh một đường bị kéo tới phòng học.
Dịch Nam ôm cây xương rồng của mình đứng giữa lớp, vẻ mặt quật cường, bên cạnh là một bạn học đang nằm trên đất, là đứa nhỏ được các bạn trong lớp gọi là Tiểu Bá Vương, sách vở của Tiểu Bá Vương rơi ở khắp nơi, khoé mắt có xuất hiện vết bầm.
“Chuyện gì xảy ra?” Vương Tuấn Khải đến gần hai đứa nhỏ vừa gây hoạ kia, nghiêm khắc đặt câu hỏi.
“Thưa thầy, Dịch Nam đánh con!” Tiểu Bá Vương vừa thấy thầy chủ nhiệm tới, lập tức giống như có hậu thuẫn vững chắc liền từ dưới đất ngồi dậy, lau mắt lớn tiếng lên án.
Vương Tuấn Khải đưa ánh mắt chuyển về phía Dịch Nam: “Sao con lại đánh bạn?”
Dịch Nam giống như không nghe thấy gì hết, bàn tay gắt gao giữ chặt chậu cây trong lòng, cắn chặt răng, không nói một lời.
“Tại sao con lại đánh bạn như vậy?”
Vương Tuấn Khải hơi cao giọng hỏi một lần nữa, Dịch Nam vẫn không nói câu nào.
Nhìn thời gian, sắp tới tiết học tiếp theo, không thể tiếp tục đứng đây được.
“Những bạn học khác chuẩn bị vào tiết, còn thầy sẽ dẫn con xuống phòng y tế.” Dừng một chút, anh đưa tay gõ nhẹ lên đầu Dịch Nam: “Còn con thì vào phòng giáo viên chờ thầy!”
Mang theo Tiểu Bá Vương từ phòng y tế đi ra, cũng đã qua nửa tiết học. Vết thương không có gì quá nghiêm trọng, chỉ là thời điểm bị đẩy ngã không cẩn thận khoé mắt bị va chạm, có chút máu tụ lại, bôi thuốc mấy ngày là hết. Có điều không biết ba mẹ của đứa nhỏ có thể bỏ qua hay không, dù sao ở nhà cũng là cục vàng cục bạc, giờ đi học dù chỉ va chạm một chút cũng làm sao có thể đơn giản không giải quyết được.
Nghĩ tới đây, Vương Tuấn Khải không khỏi bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm.
Trong giờ học, cả trường luôn phá lệ an tĩnh, thỉnh thoảng sẽ nghe đâu đó tiếng đọc sách chầm chậm vang lên, thập phần êm tai. Đẩy cửa phòng giáo viên ra, các giáo viên đều đã mang theo tài liệu của mình vào lớp dạy học, chỉ có một mình Dịch Nam đang ngồi xổm ở góc tường ôm chặt lấy chậu cây xương rồng của mình.
Dịch Nam nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu nhìn lên rồi lại cụp mắt chăm chú nghiên cứu hoạ tiết kì lạ của những miếng gạch trên sàn.
Vương Tuấn Khải đi tới trước mặt Dịch Nam, anh hơi cúi người xuống bế nhóc lên rồi đặt nhóc ngồi xuống ghế, sau đó anh từ bàn làm việc của thầy Biện kéo tới một chiếc ghế, ngồi xuống đối diện nhóc.
“Được rồi con nói đi, tại sao lại đánh bạn như vậy?”
Yên lặng mấy giây, Dịch Nam cúi đầu nhỏ giọng trả lời: “Tiểu Bá Vương nói, cây xương rồng của con sẽ không nở hoa, bởi vì con không có mẹ. Chậu cây của các bạn đều có hoa nhỏ xinh đẹp bởi vì cả lớp ai ai cũng có cả cha và mẹ.”
Vương Tuấn Khải khẽ thở dài, anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của đứa nhỏ: “Con không được nghe các bạn nói mò linh tinh, không có mẹ thì làm sao có con ở đây được? Chỉ là mẹ của con không thường xuyên ở bên cạnh con được thôi.”
“Như vậy có nghĩa là cây xương rồng của con sẽ nở hoa ạ?”
“Đúng vậy.” Vương Tuấn Khải nhìn ánh mắt đầy mong chờ của Dịch Nam, nghiêm túc nói: “Cây xương rồng sẽ không dễ dàng nở hoa, bởi vì lớp áo giáp bên ngoài của nó cứng rắn hơn các loài thực vật khác rất nhiều, cho nên cần phải ở bên cạnh che chở và chăm sóc cho nó, còn phải đặc biệt kiên trì chờ đến ngày nó nở hoa, sẽ có thể thấy được bông hoa vô cùng xinh đẹp.”
“Con nhất định sẽ dụng tâm chăm sóc cho cây xương rồng của con, chờ ngày hoa nhỏ xuất hiện, là có thể chứng minh con cũng có cả ba ba lẫn mẹ!” Dịch Nam nâng cây xương rồng của mình lên, ánh mắt kiên định.
“Con không những cần chăm sóc cho nó, mà còn cần chăm sóc cho cả ba con nữa, con biết cây xương rồng tượng trương cho điều gì không?”
Dịch Nam ngây thơ lắc đầu.
“Một ngày nào đó, nếu như tình yêu đến, tuyệt đối sẽ không buông tay.”
“Có nghĩa là, nếu như con đã xuất hiện ở bên cạnh ba ba, vậy thì không thể để ba rời đi, phải yêu thương chăm sóc cho ba ba, giống như ba ba vẫn luôn đối với con có đúng không ạ?”
Vương Tuấn Khải nở nụ cười, anh xoa đầu Dịch Nam, khen: “Thật thông minh! Quả nhiên là con trai của bác sĩ!”
“Ba ba con còn thông minh hơn con nhiều!” Nhắc đến ba ba, khoé miệng Dịch Nam cong lên để lộ hai xoáy lê nhỏ xinh nhàn nhạt.
“Nhưng mà, Dịch Nam này, nếu như sau này còn có những chuyện tương tự xảy ra thì nghìn vạn lần không được động thủ đánh bạn, trực tiếp tới tìm thầy, thầy sẽ giống ba ba con bảo vệ con, biết không?”
“Thầy như ba ba?” Trẻ nhỏ luôn là như vậy, ở một phương diện này có thể đặc biệt thông minh nhanh trí, ở một phương diện khác lại ngây ngây ngốc ngốc.
“Ở trường, thầy sẽ là ba ba của con.”
Dịch Nam cái hiểu cái không gật đầu, ngập ngừng nói: “Thầy… Chuyện này… Ba ba, thầy sẽ nói cho ba ba biết chuyện ngày hôm nay sao ạ?”
“Chuyện này thì nhất định phải nói rồi, thế nhưng thầy cam đoan với con, ba ba sẽ không mắng con.”
Dịch Nam không yên tâm nhìn Vương Tuấn Khải hỏi thêm: “Thật không ạ? Ba ba con lúc tức giận, sẽ giống như biển rộng đóng thành băng vậy!”
“Không sao hết, thầy là liệt hoả*, chuyên trị băng sơn**.”
*Liệt hoả (烈火): ngọn lửa mãnh liệt.
**Băng sơn (冰山): núi băng.
Xử lý xong chuyện của Dịch Nam, chuông báo hết tiết học vừa vặn vang lên. Đứa nhỏ gấp gáp muốn chạy ra chơi với các bạn, Vương Tuấn Khải thấy mong muốn bùng cháy trong ánh mắt nhóc, liền bảo Dịch Nam có thể trở về lớp.
“Còn một chuyện, con có biết vì sao ba ba và mẹ con lại không sống cùng nhau nữa không?” Trước khi để nhóc rời đi, Vương Tuấn Khải vẫn không nhịn được hỏi ra nghi vấn trong lòng.
“Dạ có, ba ba luôn nói với con là tính cách hai người không hợp nhau, kỳ thực lúc ba ba và mẹ cãi nhau con đều nghe được hết, rõ ràng là không phải như vậy.”
“Vậy thì là gì?”
“Con nói với thầy, thầy không được nói cho người khác đâu nha.”
“Được!”
Dịch Nam tiến đến bên tai Vương Tuấn Khải, giọng nhỏ như muỗi kêu nói: “Mẹ bảo, ba ba không thích con gái.”
Trong lòng Vương Tuấn Khải có tiếng rơi lộp bộp, mà chiếc bút trên tay cũng theo đó rơi xuống đất.
Khom lưng nhặt bút lên, Vương Tuấn Khải giả vờ trấn định nói: “Thầy biết rồi, nhất định sẽ không nói cho người khác biết, con mau ra chơi với các bạn đi.”
“Con chào thầy.”
“Chào con.”&///
Chiều tối, Vương Tuấn Khải hoàn thành phần chuẩn bị cho bài giảng sáng mai mới nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã tám giờ hơn, lại nhìn một chút Dịch Nam đứa nhỏ này đang an tĩnh tập trung làm bài tập ở phía sau mình, anh khẽ thở dài, người lớn bây giờ đều bận rộn như chủ tịch nước vậy, bảo sao trẻ nhỏ gặp phải đủ loại vấn đề về tâm lý. Như ngày xưa khi anh còn nhỏ, cha mẹ cũng không cần phải chờ đúng giờ tan sở mới được về nhà nấu cơm, người một nhà cùng nhau ăn tối chuyện nói chẳng bao giờ hết, trẻ con cũng tự nhiên như vậy mà thoải mái hơn nhiều.
Anh còn đang suy nghĩ, hành lang phía trước truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cửa phòng lập tức vang lên tiếng gõ.
“Mời vào.” Vương Tuấn Khải vừa trả lời vừa từ bàn làm việc thuận thế chậm rãi đứng lên.
Cửa phòng ngà trắng được đẩy ra, một người đàn ông dáng người cao lớn xuất hiện trong tầm mắt, người này mặc áo sơ mi trắng, từ cổ áo đến hàng khuy đều vô cùng chỉnh tề, bởi vì vội vã mà tóc ở trên trán rẽ sang hai bên.
“Xin chào, tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp Dịch Nam, Vương Tuấn Khải.” Vương Tuấn Khải nghênh đón, chủ động đưa tay phải ra.
“Ba ba!” Thấy ba ba của mình tới, Dịch Nam ném bài tập sang một bên nhanh chân chạy ào vào lòng ba ba.
Dịch Dương Thiên Tỉ dịu dàng xoa đầu con trai, ấm áp nở nụ cười.
Thấy tay của Vương Tuấn Khải vẫn lơ lửng giữa không trung, cậu mới sửng sốt một chút, sau đó đưa tay nắm lấy.
“Chào anh, tôi là cha của Dịch Nam, Dịch Dương Thiên Tỉ.” Cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: “Lần đầu gặp mặt, mong được giúp đỡ.”
Vương Tuấn Khải thiêu mi, thu hồi cánh tay: “Cậu khách khí rồi.”
Không có cảnh người tới ta đi cùng nhau hàn huyên, Vương Tuấn Khải trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói với Dịch Dương Thiên Tỉ tình huống của Dịch Nam, may mắn, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng là một người cha có hàm dưỡng, không có truy cứu lời nói đồng ngôn vô kị của đứa nhỏ kia, mà trước tiên là phê bình hành động của Dịch Nam ngày hôm nay.
“Dịch Nam này, con chạy qua lớp của thầy Bạng kiểm tra hộ thầy xem cửa sổ đã đóng kỹ hay chưa được không?”
Thấy đứa nhỏ giống như một cơn giáo chạy ra ngoài, Vương Tuấn Khải mới đóng cửa phòng giáo viện, đi tới bình nước lấy thêm cho Dịch Dương Thiên Tỉ một cốc nước, sau đó thấp giọng nói:
“Thực ra, tôi có một chuyện muốn trao đổi với cậu.”
Dịch Dương Thiên Tỉ nhấp một ngụm nước, sau đó giữ ly giấy trong tay, bày tỏ mình sẵn sàng lắng nghe: “Chuyện gì vậy?”
“Lần trước tiết sinh hoạt, tôi đã dặn cả lớp mỗi bạn nhỏ mang tới một chậu cây, chậu cây đó chính là hình ảnh của ba ba trong lòng, cậu biết Dịch Nam mang tới cây gì không?”
Dịch Dương Thiên Tỉ mơ màng lắc đầu.
“Cây xương rồng.” Vương Tuấn Khải dừng lại mấy giây, nói tiếp: “Thằng bé nói, ba ba của mình đối với người khác rất lạnh lùng, giống như cây xương rồng đầy gai nhọn.”
Dịch Dương Thiên Tỉ không khỏi siết chặt ly giấy trong tay, nước trong cốc bởi vì bị đè ép mà sắp tràn ra ngoài: “Cái này… là tôi có lí do của riêng mình…”
“Tôi biết chuyện của gia đình cậu, thế nhưng, không thể biến điều đó thành một cái cớ, bởi vì nó ảnh hưởng rất lớn tới trẻ nhỏ. Tôi phát hiện, cũng lâu rồi, lúc Dịch Nam cần được giúp đỡ, thằng bé sẽ theo bản năng cự tuyệt các bạn học xung quanh mình, biểu hiện vô cùng lạnh lùng.”
“Tại sao có thể như vậy.” Dịch Dương Thiên Tỉ ảo não nhíu chặt hai hàng lông mày, ánh đèn che đi bóng ma xám tro mơ hồ xuất hiện trên khuôn mặt cậu.
“Có điều cậu không cần lo lắng, những chuyện này có thể từ từ cải thiện.” Vương Tuấn Khải vừa nói vừa đưa tay vỗ vai Dịch Dương Thiên Tỉ: “Tôi sẽ toàn lực trợ giúp cậu.”
Dứt lời còn dùng lực bóp vai cậu hai cái.
Dịch Dương Thiên Tỉ mạnh mẽ ngẩng đầu chống lại ánh mắt dịu dàng đầy ý cười của Vương Tuấn Khải.
“Thầy Vương! Cửa sổ đều đã được đóng kỹ ạ!” Dịch Nam đột nhiên mở cửa chạy vào, giọng trẻ con non nớt ở trong căn phòng yên tĩnh phá lệ trở nên thanh thuý.
“Thế thì được rồi.” Vương Tuấn Khải thu cánh tay về, tiện tay sửa lại mặt bàn vốn không lộn xộn lắm: “Cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên về nhà thôi.”
Dịch Dương Thiên Tỉ cũng đem ly giấy đặt lên bàn đứng dậy: “Cảm ơn thầy Vương, những lời đó tôi sẽ nhớ kỹ.”
Thu dọn một chút, Vương Tuấn Khải khoá cửa theo hai cha con Dịch Dương Thiên Tỉ rời khỏi phòng giáo viên. Lúc này, trong sân trường đen kịt chỉ còn đèn hành lang các lớp học vẫn sáng, kéo dài cái bóng của người đi đường.
Hàng lang rất rộng, ba người sóng vai cùng đi vẫn thừa ra khoảng trống, có điều Dịch Nam còn đang bận rộn lôi kéo tay Dịch Dương Thiên Tỉ.
“Ba ba, hôm nay đã trễ thế này khi nào về ba làm cho con gà hầm hạt dẻ được không ạ?”
“Chẳng phải con vừa cùng thầy tới căng tin ăn cơm tối sao? Còn ăn hết sạch một bát cơm.” Không đợi Dịch Dương Thiên Tỉ trả lời, Vương Tuấn Khải đã giành trước hỏi ngược lại.
Bởi vì chuyện Dịch Nam đánh nhau, Vương Tuấn Khải nhắn tin cho Dịch Dương Thiên Tỉ mời cậu tới gặp giáo viên chủ nhiệm, một lúc sau Dịch Dương Thiên Tỉ mới trả lời, giải thích có một ca phẫu thuật lớn cần hoàn thành, có thể sẽ tới trễ một chút. Cho nên, sau khi tan lớp, Vương Tuấn Khải liền dẫn theo Dịch Nam tới căng tin ăn cơm tối, còn ở tiệm trà sữa gần trường học mua một cốc trà sữa cho nhóc, sau đó mới trở về phòng giáo viên tiếp tục ai làm việc người đấy chờ Dịch Dương Thiên Tỉ.
“Thế nhưng bây giờ con lại hơi đói bụng!” Dịch Nam nháy đôi mắt tựa như hai quả nho đen của mình bổ sung thêm: “Hơn nữa ba ba con làm gà hầm hạt dẻ cực kì ngon luôn! Dù có ăn no rồi, con cũng có thể ăn thêm một bát cơm lớn nữa ý chứ ạ! Thầy có muốn tới nhà con nếm thử không thầy?”
Nghe xong lời này, Vương Tuấn Khải sờ sờ cái bụng không no lắm của mình, không khách khí nói: “Nghe con nói như vậy, thầy nghĩ thôi cũng đã cảm thấy đói bụng rồi.”
Sau đó anh đưa ánh mắt lén nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn đang phụng phịu ở bên cạnh.
“Ba ba, con và thầy Vương đều muốn ăn…” Dịch Nam giống như gặp được cứu binh, kích động lắc cánh tay Dịch Dương Thiên Tỉ.
Dịch Dương Thiên TỈ nhìn vẻ mặt mong chờ của Dịch Nam, lại nhìn Vương Tuấn Khải đang cười thành cái bánh bao ở bên cạnh, không có cách nào khác đành phải gật đầu.
Bất quá, cậu vẫn nhịn không được liếc Vương Tuấn Khải một cái, trong lòng thầm suy nghĩ, vô lại như vậy có thể dạy dỗ những đoá hoa nhỏ của tổ quốc thật sao?&///
Vương Tuấn Khải theo hai cha con Dịch Dương Thiên Tỉ về đến nhà, ngạc nhiên phát hiện hai nhà cách nhau cũng không xa, chỉ cần đi qua một cái quảng trường cùng một vài dãy phố, toàn bộ lộ trình thật chưa đến hai mươi phút.
Vào cửa, Dịch Dương Thiên Tỉ tìm cho Vương Tuấn Khải một đôi dép, rót một cốc nước chanh mời anh rồi nhanh chóng mặc tạp dề xắn tay áo vào bếp.
“Có cần tôi giúp gì không?” Vương Tuấn Khải mở cửa phòng bếp, dựa ở khung cửa đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng: “Tỷ như bóc hạt dẻ hay gì đó.”
Dịch Dương Thiên Tỉ vừa ướp thịt gà vừa trả lời: “Không cần, hạt dẻ tôi đã bóc vỏ từ hôm qua rồi.”
“Những thứ khác thì sao?”
Chuẩn bị xong thịt gà, Dịch Dương Thiên Tỉ lấy các loại gia vị chai chai lọ lọ bắt đầu điều nước: “Đều không cần, anh ra bên ngoài nghỉ ngơi một lúc đi, cũng không có gì phức tạp, chỉ cần đun nấu một lúc là ăn được rồi.”
Thấy Dịch Dương Thiên Tỉ một chút cũng không ngẩng đầu lên, Vương Tuấn Khải bĩu môi, thức thời đóng cửa lại.
Từ phòng bếp đi ra thật không có việc gì để làm, Dịch Nam ở trong phòng nhóc tiếp tục hoàn thành bài tập, mà trên TV chuyển kênh nguyên một vòng cũng không có tiết mục nào hấp dẫn, Vương Tuấn Khải chuyển qua nhìn xung quanh căn nhà của Dịch Dương Thiên Tỉ.
Lại nói, cách bày trí nhà cửa của Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không có giống như vẻ lạnh lùng của cậu, nội thất đều là một màu vàng nhạt sáng sủa, các loại trang trí bày biện đều lấy màu sáng làm chủ, đèn trong phòng đều là ánh vàng ấm áp, ngoại trừ chăn đệm màu tím và giá sách màu hạt dẻ.
Nhìn bày trí bên ngoài có vẻ giống như là lúc tân hôn làm theo yêu cầu của người kia, phong cách của bên ngoài và bên trong phòng ngủ thật sự hoàn toàn bất đồng, có lẽ là kiệt tác sau khi rời đi của người kia, đại khái là đem chiếc giường đôi đổi lại thành giường đơn, chỗ thừa trong phòng liền mua thêm một giá sách mới.
Vương Tuấn Khải đi tới trước giá sách, sau cửa kính là từng hàng sách dày cộp được bày ngay ngắn, tên sách rất khó đọc, đa phần đều là từ chuyên môn, thậm chí còn có một số là sách nguyên bản bằng tiếng Anh, Vương Tuấn Khải xoa bàn tay, nghĩ thầm sau này nghìn vạn lần không được để con mình học y, nếu không thực sự là học hải vô nhai khổ tác chu*.
*Học hải vô nhai khổ tác chu (学海无涯苦作舟): Biển học vô bờ, khổ luyện sẽ là con thuyền đưa về bến thành công.
Ở giữa một tủ sách chuyên ngành dày cộp, Vương Tuấn Khải thấy được một quyển sổ mỏng hơn rất nhiều, bìa da bên ngoài có màu xanh da trời nhàn nhạt, trên đó là hai chữ “Lưu Bút” đã mờ đi không ít, có vẻ như thường xuyên được lấy ra xem.
Vương Tuấn Khải lặng lẽ mở ra cửa kính, giống như kẻ trộm mà lén la lén lút đưa tay về phía cuốn lưu bút kia.
“Thầy Vương, Nam Nam, có thể ăn cơm được rồi!” Thanh âm của Dịch Dương Thiên Tỉ đột nhiên từ phòng bếp truyền đến.
Đầu ngón tay vừa mới đụng được tới gáy cuốn sổ đã phải buồn bực thu hồi lại, đáp lại một tiếng, anh đóng cửa đi ra ngoài.
“Anh nếm xem có hợp khẩu vị hay không, tôi chỉ sợ có chút mặn.” Dịch Dương Thiên Tỉ đặt một đôi đũa tới trươc mặt Vương Tuấn Khải, cũng đưa cho Nam Nam một đôi đũa nhỏ của trẻ con.
Vương Tuấn Khải không kịp chờ đợi mà nhanh chóng gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, thịt mềm nóng hổi ở trong khoang miệng không khỏi làm anh liên tục phù phù thổi ra hơi nóng, nhiều lần nhai rồi cắn, cuối cùng mới có thể nuốt thịt gà xuống bụng: “Ăn thật ngon quá đi Thiên Tỉ!”
Nghe được Vương Tuấn Khải xưng hô với mình như vậy, Dịch Dương Thiên Tỉ không khống chế được lập tức trợn tròn mắt.
“Tôi… có thể… gọi cậu… là Thiên Tỉ… được không?” Vương Tuấn Khải lo lắng cẩn thận hỏi.
“Được ạ! Bạn bè của ba ba đều gọi ba ba như vậy mà thầy!” Không thấy được bầu không khí xấu hổ của hai người lớn trước mặt mình, Dịch Nam vừa gặm thịt gà vừa trả lời.
Dịch Dương Thiên Tỉ cũng chỉ có thể lễ phép gật đầu.
Một bữa cơm, Dịch Dương Thiên Tỉ người chưa ăn cơm tối lại chẳng ăn được là bao nhiêu, mà Dịch Nam và Vương Tuấn Khải trước đó mỗi người đã lấp bụng một bát cơm lại ăn như hổ, một nồi gà hầm hạt dẻ đều hết sạch, cuối cùng còn tiếc hận không thể liếm sạch bát nữa kia.
Chờ Dịch Dương Thiên Tỉ rửa xong bát đũa, còn có ăn xong hoa quả, Vương Tuấn Khải mới đứng dậy cáo từ.
“Cảm ơn cậu vì bữa cơm ngày hôm nay.” Vương Tuấn Khải đứng ở cửa hướng Dịch Dương Thiên Tỉ phất tay một cái.
“Không có gì. Anh đi đường cẩn thận.”
“Tạm biệt.” Vương Tuấn Khải xoay người chuẩn bị xuống lầu, đột nhiên lại như nhớ tới cái gì đó liền quay người lại nói: “Cuối tuần này trường học tổ chức một chuyến dã ngoại cho cả phụ huynh và học sinh, mong cậu thu xếp công việc cùng Nam Nam tới tham gia.”
Dịch Dương Thiên Tỉ ở trong đầu lướt qua toàn bộ công việc của cuối tuần này, sau đó đồng ý nói: “Được.”
Nhận được câu trả lời như mong muốn, Vương Tuấn Khải mới bỏ hai tay vào túi, hài lòng đi xuống lầu.&Hoàn chương 1.
—
*Chú thích:
[1] Ngoại khoa là phân ngành trong y khoa liên quan đến điều trị bệnh hoặc tổn thương bằng phẫu thuật. Phẫu thuật là các thủ thuật dùng trong ngoại khoa để chữa bệnh hoặc chẩn đoán bệnh. Ngoài ra còn mục đích tìm tòi trên cơ sở khoa học những phương pháp và kỹ thuật mổ mới để giải quyết các yêu cầu chữa bệnh ngày một cao hơn.(theowikipedia)
.
.
Vừa mới gặp đã đi ăn chực cơm nhà người ta, dễ sợ =))
Tiện thông báo cho các mẹ luôn lịch post là cách hai ngày một chương, đúng 21h28′ nha ~
Cơ mà riêng 7/11, 16/11 và 28/11 giờ post sẽ thay đổi ha :”