https://agreyseventh.wordpress.com/2016/11/04/doan-thienkhai-thien-how-old-are-u-2/
Tác giả:witwis七
Chuyển ngữ:QT ||Biên tập:Grey
Pairing:Vương Tuấn Khải x Dịch Dương Thiên Tỉ
Chuyển ngữ đã được sự đồng ý của tác giả. Không đảm bảo sát nghĩa 100% so với bản gốc. Vui lòng không mang ra khỏi WordPress.
Cr: SoulResonance_921128
.
CHƯƠNG 2&Thời tiết nóng bức liên tiếp mấy ngày luôn cần một trận mưa thật lớn xoa dịu, chỉ là nếu như mưa suốt một tuần trời thì cho dù là ai cũng không thể chịu nổi.
Có điều, thứ bảy tỉnh dậy, bên ngoài vạn dặm quang đãng, bầu trời xanh một màu tựa như ai đó vừa đánh đổ thùng màu nước, lộ ra khí tức ướt át.
Dịch Dương Thiên Tỉ do dự một chút, cuối cùng vẫn đem cây dù vừa lấy ra nhét lại vào túi sách.
Phòng còn hơn chống, cẩn thận một chút cũng không có gì không tốt, đại khái thân là bác sĩ, tự nhiên sẽ có một chút cẩn thận tỉ mỉ câu nệ như vậy. Huống hồ, đây là lần đầu tiên cậu cùng con trai tham gia hoạt động ngoại khoá của trường học, cẩn thận tỉ mỉ như cậu, vài ngày trước đã chuẩn bị tốt tất cả những gì cần thiết, hy vọng có thể lưu lại cho Nam Nam một kỷ niệm thật đẹp.
Vậy nhưng kế hoạch tốt đẹp tổng hội cùng với thực tế xảy ra luôn khác nhau, tỷ như lúc Dịch Dương Thiên Tỉ nắm tay Dịch Nam, một lớn một nhỏ hai người, đứng giữa hàng ngũ khổng lồ của lớp, mà các nhà khác đều là một nhà ba người cha mẹ dắt tay bảo bối nhà mình cùng xếp hàng, cảm giác kì quái khác biệt không hề báo trước ập tới.
Dịch Nam một tay nắm tay ba ba, một tay để trong túi áo, cái đầu tròn vo cúi xuống, biểu cảm trên mặt không thấy rõ.
Dịch Dương Thiên Tỉ có điểm luống cuống, không biết làm sao mới có thể thoải mái mở miệng, đành vô thức nắm thật chặt tay con trai, thầm mong từ lòng bàn tay truyền qua một chút ấm áp.
Ngoài mặt, cậu vẫn như cũ duy trì biểu tình lạnh lùng xa cách, mắt nhìn về phía trước.
Phía trước, Vương Tuấn Khải đang bất diệc nhạc hồ* phân phát lều trại và áo phông cho gia đình học sinh.
*Bất diệc nhạc hồ (hay bất diệc lạc hồ): ý là làm việc gì đó rất vui, mải mê đến nỗi quên cả trời đất.(theo vodanhvg)
Trường học cung cấp cho mỗi gia đình một cái lều ba người, đồng thời còn có thêm đèn pin, một vài đồ dùng cần thiết khi đi dã ngoại, ngoài ra, từng gia đình còn nhận được một bộ ba chiếc áo phông đặc biệt, gồm ba màu đỏ, xanh, tím để phân biệt giữa cha, mẹ và con cái.
Dịch Dương Thiên Tỉ cùng Dịch Nam đứng ở cuối hàng, đến lượt hai người, trên tay Vương Tuấn Khải cũng là những vật phẩm cuối cùng.
“Thiên Tỉ, đây là của cậu.” Vương Tuấn Khải đưa cho Dịch Dương Thiên Tỉ một cái lều mới và một chiếc áo phông màu đỏ.
“Đây là của Dịch Nam.” Anh đưa cho Dịch Nam áo phông màu tím.
Sau đó Vương tUấn Khải cầm trên tay chiếc áo còn lại đi lên phía trước hàng ngũ.
Dịch Dương Thiên Tỉ vốn muốn tìm Vương Tuấn Khải để đổi sang chiếc áo màu xanh, thế nhưng lại nghĩ dù sao mình vừa là cha vừa mẹ, mặc áo màu gì mà chả được, vậy nên cũng không có để tâm đến chuyện này nữa.
“Các bạn nhỏ và các vị phụ huynh!” Vương Tuấn Khải đứng ở phía trước ra sức vỗ tay, tiếng động lớn khiến cho đội ngũ lập tức an tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người anh: “Đầu tiên hoan nghênh các gia đình đã tới tham gia chuyến dã ngoại lần này của trường, để cha mẹ cùng con cái có nhiều thời gian ở bên cạnh nhau hơn, đó là ý nghĩa chính của buổi dã ngoại lần này, thời gian cùng các hoạt động tôi sẽ không nhiều lời nữa, tôi tin là các vị phụ huynh đã xem qua thư thông báo mà nhà trường có gửi tới trước đó. Tiếp theo, chúng ta sẽ tới bãi đất trống phía nam để dựng lều, dù sao lều được dựng thật tốt, vấn đề chỗ ở giải quyết rồi, chúng ta mới có thể thoải mái vui chơi hai ngày, phải không nào?”
Dừng lại uống nước, Vương Tuấn Khải tiếp tục nhắc nhở: “Được rồi, để công bằng, thầy Vương tôi cũng chỉ có một người, cho nên tôi quyết định sẽ tham gia cùng gia đình Dịch Nam, thành một nhóm, như vậy mới có thể đảm bảo ở mấy cuộc tranh tài kế tiếp thầy Vương tôi không bị mọi người ngược thảm. Vậy nên, có vấn đề gì mọi người có thể tới chỗ Dịch Nam bên này để tìm tôi.”
Lời nói của Vương Tuấn Khải xảo diệu, không nói rõ đặc thù gia đình Dịch Nam, mà chuyển hướng lên người mình, giả vờ đau lòng, mong gia đình Dịch Nam thương xót chấp nhận sự xuất hiện của mình.
Ánh mắt Dịch Dương Thiên Tỉ chớp động, gửi tới Vương Tuấn Khải một cái nhìn cảm kích.
“Tất cả vật dụng mọi người đã có đầy đủ, chúng ta xuất phát thôi!”
Dứt lời, Vương Tuấn Khải hơi mím môi, đi về phía Dịch Dương Thiên Tỉ bên này, vừa đi vừa mặc chiếc áo phông màu xanh còn dư lại kia.
“Thật tốt quá! Thầy Vương cùng một nhóm với chúng ta! Như vậy con với ba ba sẽ không sợ bị bọn họ lấy nhiều bắt nạt ít nữa!” Thấy Vương Tuấn Khải được thêm vào, Dịch Nam hưng phấn cười vui vẻ, đây có lẽ là nụ cười đầu tiên của Dịch Nam kể từ lúc mới tới trường học sáng nay cho tới bây giờ.
“Đúng! Chúng ta cùng nhau liên thủ hạ gục bọn họ!” Vương Tuấn Khải giống như trẻ con ngồi xổm xuống cùng Dịch Nam đập tay, sau đó đứng lên xoè tay hướng về phía Dịch Dương Thiên Tỉ.
Dịch Dương Thiên Tỉ không có bất kỳ phản ứng nào.
Vương Tuấn Khải cũng không xấu hổ, tự mình nhấc cánh tay buông xuôi bên người cậu, sau đó đưa tay mình áp lên.&///
Hình dạng của lều nhìn qua là một hình bán cầu, đại thể chỉ cần mấy cái khung chống đỡ rồi cố định trên mặt đất là được, thế nhưng thao tác thực lại khiến cho người ta buồn đến hư người.
Có điều Vương Tuấn Khải rất có dáng vẻ của một người đầy kinh nghiệm, vào lúc Dịch Dương Thiên Tỉ còn đang ôm quyển hướng dẫn nghiên cứu tới lui, anh đã phân loại xong các loại vật dụng, chuẩn bị tiến hàng dựng lều.
“Thiên Tỉ, cậu lồng phần khung bên này vào trước, tôi sẽ làm phần đối diện.” Vương Tuấn Khải cầm khung lều được gập gọn đưa cho Dịch Dương Thiên Tỉ.
Dịch Dương Thiên Tỉ nhận lấy đồ vậy nhưng vẫn không thể hiểu nổi hướng dẫn mà hỏi: “Anh biết làm?”
“Đương nhiên! Tham gia nhiều hoạt động kiểu như thế này của trường học tổ chức, tôi cũng quen tay hay việc.”
“Vậy thì tốt rồi, tôi đỡ tốn công nghiên cứu.”
Có điều, sự thật chứng minh, tuỳ rằng đoàn đội có quân sư, thế nhưng lại có cả người chưa từng dựng lều bao giờ, thành thể cũng rất khó hoàn thành công việc, tỷ như nhiệm vụ lồng khung lều với vải bạt, Dịch Dương Thiên Tỉ xuyên qua xỏ lại nhiều lần, vẫn không đúng vị trí.
“Thiên Tỉ, để tôi giúp cậu.”
“Không cần…” Dịch Dương Thiên Tỉ cúi đầu loay hoay quyển hướng dẫn trong tay, hai hàng lông mày nhăn lại, vô thức từ chối.
Vương Tuấn Khải đè bàn tay không ngừng lật qua lật lại mặt giấy của Dịch Dương Thiên Tỉ, nghiêm túc nói: “Cha của Dịch Nam, cậu cứ tiếp tục giống một cây xương rồng như vậy, rất dễ ảnh hưởng tới thái độ đối nhân xử thế của Dịch Nam.”
Bị những lời này của Vương Tuấn Khải làm cho xúc động, thần sắc của Dịch Dương Thiên Tỉ hoà hoãn đi không ít, cậu nhỏ giọng nói: “Vậy mời thầy Vương chỉ điểm cho tôi một chút.”
Vừa dứt lời, bên cạnh truyền đến một giọng nữ êm dịu: “Thầy Vương! Có thể giúp tôi nhìn xem cái cửa này lắp như thế nào được không?”
Một vị phụ huynh của một bạn nhỏ trong lớp đang cần sự viện trợ của Vương Tuấn Khải.
“Được!” Vương Tuấn Khải lên tiếng, nhỏ giọng nói với Dịch Dương Thiên Tỉ: “Cậu xem, nên giống như vậy, ở thời điểm khó khăn dũng cảm nhờ giúp đỡ, tiếp nhận sự hỗ trợ từ người khác.”
Đặt hướng dẫn trong tay xuống, anh xoay người đi về phía lều trại của vị phụ huynh nhờ trợ giúp kia. Đi được hai bước, Vương Tuấn Khải lộn trở lại, từ trong túi lấy ra hai tờ khăn giấy đặt vào trong tay Dịch Dương Thiên Tỉ, dặn dò: “Trước tiên cậu lau mồ hôi rồi nghỉ ngơi một chút đi đã, tôi giúp họ xong sẽ trở lại giúp cậu một tay.”
Vui vẻ tiếp nhận đề nghi của Vương Tuấn Khải, thao tác quả nhiên đỡ phức tạp hơi rất nhiều. Chỉ là chủ lực trong đội thường xuyên phải ra ngoài giúp đỡ những nhà khác, vậy nên tiến độ giữa các nhà cũng không giống nhau.
Quanh đi quẩn lại đã hết một buổi chiều, sắc trời dần tối, người lớn bởi vì trên vai còn chịu trách nhiệm chuẩn bị tốt chỗ ở thành ra đành phải nghiêm túc làm việc. Thế nhưng mấy đứa nhỏ chỉ có ba phần nhiệt tình kia thì đã sớm chạy thành đàn vào rừng núi chơi đùa từ lâu rồi.
“Thầy Vương! Thầy Vương!” Dịch Nam nửa ngày không thấy bóng dáng đâu giờ lại từ trong rừng cây vừa ho tô vừa chạy đến, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mồ hôi: “Tiểu Bá Vương… Tiểu Bá Vương… Cậu ấy… vừa ngã xuống sườn núi! Tay… Tay cậu ấy chảy rất nhiều máu!”
Vương Tuấn Khải vừa nghe lời này liền bật dậy ném công việc đang dở tay qua một bên mà chạy thẳng vào rừng, cha mẹ Tiểu Bá Vương nghe vậy cũng đuổi theo, bởi vì lo lắng tới sự an toàn của các bạn học khác, cho nên Dịch Dương Thiên Tỉ cũng dắt Dịch Nam đi vào rừng cây.
Sắc trời đã không còn sớm, hơn nữa rừng cây nhiều cành lá che lấp ánh sáng, cho nên lại càng thêm tối tăm. Sườn núi có một đám trẻ con vây quanh, Tiểu Bá Vương ngồi trên một cành cây nhô ra từ sườn núi, một cánh tay bởi vì trật khớp mà không thể cử động, cánh tay còn lại bị đầu nhọn của tảng đá làm cho bị thương một vết lớn, máu không ngừng chảy ra từ đó.
Lúc Dịch Dương Thiên Tỉ chạy đến, Vương Tuấn Khải đã xắn tay áo, một chân đưa ra bên ngoài sườn núi, chuẩn bị leo xuống cứu người.
“Chờ một chút!” Dịch Dương Thiên Tỉ đi lên trước kéo Vương Tuấn Khải lại.
Vương Tuấn Khải gỡ tay cậu ra, giả vờ thoải mái lên tiếng nói: “Không cần lo lắng, Thiên Tỉ, thời cao trung không ít lần tôi leo trèo bên sườn núi, sẽ không sao đâu.”
Chân mày Dịch Dương Thiên Tỉ nhảy một cái, ngay sau đó thay một biểu tình tỉnh táo: “Tay phải của đứa nhỏ bị trật khớp, tay trái bị thương chảy máu, anh không có kỹ năng cứu hộ chuyên nghiệp, chỉ mù quáng cứu người có thể sẽ khiến cho bệnh tình càng thêm nghiêm trọng. Tôi là bác sĩ ngoại khoa, hay là để tôi đi.”
Nguyên lai cũng không phải lo lắng cho mình, Vương Tuấn Khải trong bóng tối lúng túng bĩu môi, cười gượng hai tiếng, từ sát sườn núi lui lại.
Thần kinh vận động của Dịch Dương Thiên Tỉ từ nhỏ đã nhanh nhạy, thành tích ở đại hội thể dục thể thao hồi cao trung đã mang tới cho cậu biệt danh “Dịch Trận Phong”, cho nên mấy chuyện leo núi xuống biển này có thể nói là hạ bút thành văn. Chỉ một chút đã xuống đến bên cạnh Tiểu Bá Vương.
Có điều, một người ở sườn núi thì dễ, hai người thật không đơn giản.
Kiểm tra vết thương xong, Dịch Dương Thiên Tỉ tạm thời băng bó lại vết thương, sau đó ngay tại chỗ bẻ một cành cây cố định lại cánh tay bị trật khớp rồi cõng đứa nhỏ trên lưng, tiểu tâm dực dực* men theo sườn núi leo lên.
*Tiểu tâm dực dực: thật cẩn thận, nhẹ nhàng.
Tránh để cho cành cây làm tổn thương đứa nhỏ trên lưng mình một lần nữa, Dịch Dương Thiên Tỉ trực tiếp dùng tay mình làm lưỡi rìu, đem cành cây bẻ gãy rồi dẫm nát dưới chân, mở ra một đường nhỏ an toàn.
Dọc theo sườn núi leo lên khoảng cách cũng không xa, chỉ là trên người còn cõng theo một đứa nhỏ, đi chưa được mấy bước đã lực bất tòng tâm.
May là có Vương Tuấn Khải ở phía trên vươn tay về phía Dịch Dương Thiên Tỉ, toàn bộ sau đó đều là dựa vào sức kéo vững vàng mới có thể trèo lên.
Đến nơi an toàn, không kịp thở một cái, cả nhóm người lại vội vàng đưa đứa nhỏ về nơi dừng chân ban đầu.
Có lẽ là vì bệnh nghề nghiệp của một bác sĩ, phòng bệnh còn hơn chữa bệnh, mặc dù có nặng cũng vẫn sẽ mang theo một bộ đồ sơ cứu. Dịch Dương Thiên Tỉ rửa sạch tay bằng nước suối, sau đó lập tức bắt đầu băng bó cho Tiểu Bá Vương.
Xử lý xong vết thương lớn nhỏ các loại thì trời cũng đã tối.
Những học sinh cùng phụ huynh vây xem lúc này mới trở về chỗ ở, tiếp tục những bước cuối cùng hoàn thành công việc dựng lều của mình.
“Thiên Tỉ!” Vương Tuấn Khải đè xuống bàn tay đang thu thập hòm thuốc của Dịch Dương Thiên Tỉ, sau đó bắt đầu ở trong hòm tìm tới tìm lui, cuối cùng nương theo ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn xa xa, anh tìm thấy một gói bông cùng băng gạc, một lọ cồn sát trùng và một lọ Vân Nam bạch dược[1].
“Tay cậu cũng cần khử trùng, băng bó.”
Lúc này Dịch Dương Thiên Tỉ mới nhớ tới tay của mình cũng bị cành cây khứa rách: “Không sao cả, tôi có thể tự làm.”
“Này… Cậu lại cự tuyệt!” Vương Tuấn Khải cau mày căm tức nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ.
Dịch Dương Thiên Tỉ cúi đầu không lên tiếng, yên lặng đem cánh tay vừa rút về đưa tới trước mặt anh.
Vương Tuấn Khải nắm lấy cổ tay đối phương, học thao tác trước đó của cậu, trước tiên dùng cồn để khử trùng, tiếp theo là thoa một tầng Vân Nam bạch dược[1].
Thời điểm thoa thuốc, Vương Tuấn Khải liếc trộm Dịch Dương Thiên Tỉ, người nọ cau mày, mím chặt đôi môi, vẫn như trước mang theo biểu tình lạnh lùng xa cách.
Anh bất chợt vì muốn trêu đùa cậu gia tăng lực đạo trên tay, chính là có chút cố chấp muốn nhìn xem gương mặt này ngoại trừ diện vô biểu tình liệu sẽ có vẻ gì khác.
Dịch Dương Thiên Tỉ cảm nhận được lực đạo truyền tới cánh tay, hai hàng lông mày càng nhíu chặt hơn, đôi môi mím lại trắng bệch, biểu tình cũng không có thay đổi gì quá lớn.
“Quả nhiên vẫn như vậy, không thoải mái cũng sẽ không nói ra.”
Vương Tuấn Khải ném xuống miếng bông trong tay, lấy một miếng mới, lại một lần nữa nhúng cồn, sau đó giữ cằm Dịch Dương Thiên Tỉ khiến cho người nọ ngẩng đầu.
“Thầy Vương, tôi nghĩ là anh nhớ nhầm rồi, chúng ta, chưa từng quen biết.” Theo động tác của Vương Tuấn Khải, Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn chằm chằm cặp mặt đào hoa vừa khẩn trương vừa tức giận* kia, bình tĩnh nói.
*Nguyên văn là “Khí cấp bại phôi” (气急败坏):vừa có nghĩa là rất tức giận hoặc rất bối rối.(theo Tịnh Nguyệt Cổ Trấn @WP)
Lời vừa dứt, khuôn mặt cũng trốn thoát khỏi móng vuốt của Vương Tuấn Khải.
“Trở lại!” Vương Tuấn Khải lần thứ hai bắt được cái cằm tinh xảo của cậu, sau đó sát lại gần: “Còn chưa thoa xong thuốc.”
Sau đó miếng bông lạnh lẽo bất ngờ chạm lên vết thương nóng bỏng, không một chút lưu tình.
“Shhhhh!” Dịch Dương Thiên Tỉ hít một hơi lạnh.
“Biết tôi là ai không?”
Dịch Dương Thiên Tỉ khẽ cong khoé miệng, cười khẽ: “Giáo viên chủ nhiệm lớp Dịch Nam.”
“Phải không?” Vương Tuấn Khải tới gần hơn, hơi thở ấm nóng chạm tới khuôn mặt Dịch Dương Thiên Tỉ, lực đạo trên tay cũng mạnh hơn không ít: “Biết tôi là ai không?”
Khuôn mặt bị đau, Dịch Dương Thiên Tỉ không tình nguyện nghiến răng nghiến lợi đáp: “Karry học trưởng!”
“Ba ba! Thầy Vương! Hoá ra hai người là bạn học?!”
Dịch Nam vừa đúng lúc uống nước trở lại, miệng nhóc há lớn, kinh ngạc đến độ có thể nhét vừa một quả trứng gà.&///
Buổi đêm, cành lá trên cây đung đưa tạo thành tiếng xào xạc quanh lều trại, trong lều bật một cái đèn nhỏ màu vàng, nhìn từ bên ngoài, sẽ thấy giống như đèn Khổng Minh[2] rong ruổi trong màn đêm.
Không gian của lều trại dành cho ba người cũng không lớn, chỉ có thể chứa vừa đủ ba người, xoay người thật có chút trắc trở. Tay phải Vương Tuấn Khải chống đầu, cùng với Dịch Nam nằm ở giữa nói chuyện phiếm.
Dịch Dương Thiên Tỉ đang ở lều của gia đình Tiểu Bá Vương đổi thuốc cho đứa nhỏ.
“Thầy Vương, có thể kể cho con một chút chuyện của ba ba khi còn nhỏ được không ạ?”
“Thầy và ba ba con là bạn học cùng trường cao trung, thầy học trên ba ba con một lớp, là học trưởng của ba ba con. Vừa vào năm học mới đã nghe nói lớp mười mới có một học sinh rất xuất sắc, không chỉ IQ cao mà nhan trị cũng cao, mê đảo không ít nữ sinh, bao gồm cả các học tỷ lớp trên nữa.”
“Học sinh rất xuất sắc kia là ba ba con phải không ạ?”
“Đúng vậy. Khi đó thầy và ba ba con cùng tham gia câu lạc bộ mật mã. Nhớ khi đó, ba ba con thích một nữ sinh, là hoa khôi của lớp cậu ấy, lớn lên xinh đẹp, mắt thấy sắp theo đuổi được tới tay, kết quả lại bị một học trưởng khác nhanh chân đến trước, mang nữ sinh kia đẩy ra xa. Sau khi biết được mọi chuyện, ba ba con khó mà vượt qua nổi, cao trung ngày đó lần đầu tiên cậu ấy hút thuốc cũng là bởi vì chuyện này, có điều sau đấy vị học trưởng kia và nữ sinh đó cũng không thành, chỉ được vài ngày liền tan vỡ.”
“Ba ba không quay lại bên nữ sinh kia sao ạ?”
“Đương nhiên không, ba ba con từ nhỏ tính tình quật cường, thời điểm bị người khác vứt bỏ, dù cho thích đến đâu cũng sẽ không quay lại. Cậu ấy nghĩ như vậy là ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, kỳ thực, có đôi khi, làm sao chúng ta có thể biết được đó có phải là loại cỏ thích hợp với mình hay không? Có điều, thanh xuân tâm luôn rung động, sau đó cậu ấy và một nữ sinh lớp khác ở bên nhau, chỉ là cũng không được bao lâu thì lại bị vị học trưởng kia phá đám. Người kia thủ đoạn cũng thật ác liệt, sẽ ở buổi hẹn hò của hai người đột nhiên xuất hiện, không thì làm bóng đèn phá vỡ bầu không khí hai người, nếu không thì sẽ mượn các loại công việc của câu lạc bộ khiến cho cậu ấy lỡ hẹn… Nói chung là cuối cùng nữ sinh kia không chịu nổi, chủ động chia tay trước. Lần này ba ba con đã có kinh nghiệm từ trước đó, không có hút thuốc, chỉ là ở dưới trời mưa to chạy quanh sân trường, hết hai mươi mấy vòng, thiếu chút nữa không dậy nổi, cuối cùng nằm viện một tuần, khi đó hai môi trắng bệch chẳng khác gì màu giường bệnh.”
“Thêm hai lần nữa, cũng không ở bên nhau lâu dài, ba ba con trở nên lãnh tĩnh. Thế nhưng đôi khi cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, cậu ấy không chủ động tìm bạn gái, trái lại có rất nhiều nữ sinh chạy tới bày tỏ với cậu ấy. Nữ sinh cùng khối tìm bạn trai cũng không nhiều lắm, đại đa số bọn họ cũng không có lá gan lớn như vậy, thế nhưng các học tỷ thì không nhất định. Có ít nhất hai học tỷ thổ lộ với cậu ấy, bất quá có một người bị từ chối thẳng thắn, một người dù rằng mối quan hệ có chút mập mờ, loại hình so với hai người trước kia cũng không khác lắm, có vẻ như cậu ấy rất thích học tỷ này. Có điều sau này lại cũng không thành, bởi vì vị học trưởng kia lại xuất hiện, đi khắp nơi nói ba ba con thích nam sinh, hù chạy rất nhiều người theo đuổi.”
“Ba ba con thực sự thích nam nhân sao ạ?”
“Thầy không biết, chí ít thì khi đó hoàn toàn không phải. Bởi vì vị học trưởng kia dùng nhiều thủ đoạn vụng về như vậy, kỳ thực đều là bởi vì thích ba ba con, cho nên cuối cùng vào ngày tốt nghiệp, nam sinh kia đã lấy hết dũng khí tỏ tình với ba ba con, lại bị ba ba con nghiêm túc từ chối, giống như những nữ sinh ngày trước cự tuyệt ba ba con. Đồng thời cậu ấy còn nói, mong rằng sau này hai người sẽ giống như hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không giao nhau, nếu như thật sự phải xuất hiện trong cuộc đời nhau một lần nữa, vậy thì cậu ấy cũng sẽ đối đãi như người xa lạ lần đầu gặp mặt.” Vương Tuấn Khải cười khổ nói.
Dịch Nam xoay người ngồi dậy, nhìn Vương Tuấn Khải nghiêm túc nói: “Thầy Vương, thầy còn giữ phương thức liên lạc của người nam sinh kia không ạ?”
“Sao con lại hỏi vậy?”
“Nếu như người đó thích ba ba như vậy, con thật sự mong người đó không từ bỏ ba ba, có thể thay mẹ ở bên cạnh ba ba, huống hồ ba ba hiện tại cũng thích nam nhân. Bà nội giới thiệu rất nhiều đối tượng cho ba ba nhưng đều bị ba ba từ chối, thế nhưng một mình ba ba chăm sóc cho con đôi khi thực sự rất khổ cực, con mong có người có thể giúp ba ba chia sẻ.”
Nghe xong những lời Dịch Nam nói, mắt Vương Tuấn Khải có điểm cay cay nói ra những lời vừa xuất phát từ sự cảm động, vừa vui mừng thay cho Dịch Dương Thiên Tỉ: “Nam Nam của chúng ta thực sự trưởng thành rồi! Thế nhưng con có thể chấp nhận việc ba ba con thích nam nhân sao?”
“Ba ba thích là tốt rồi, giống như con thích ăn sầu riêng mà ba ba không thích, thế nhưng ba ba vẫn thường xuyên mua cho con ăn.” Nói xong, Dịch Nam không nhịn được liếm liếm môi: “Đương nhiên, con mong người nam sinh kia giống như thầy Vương, như vậy con sẽ càng vui vẻ hơn! Bởi vì như vậy con cũng sẽ đặc biệt thích người đó!”
“Úi cha, con nhà ai mà miệng ngọt như vậy nha! Có phải vừa ăn trộm mật đúng không!” Vương Tuấn Khải một tay ôm Dịch Nam vào lòng, một tay xoa mái tóc mềm mại của nhóc, chọc cho Dịch Nam khanh khách cười không ngừng.
“Thầy nói cho con biết một bí mật nha,” Vương Tuấn Khải tiến đến bên tai Dịch Nam, thì thầm nói: “Thực ra người nam sinh kia… chính, là, thầy.”
Dịch Nam trợn tròn mắt hé miệng, muốn hét to thật một tiếng.
Lại bị Vương Tuấn Khải nhanh chóng che miệng: “Không được đổi ý.”
Dịch Nam liều mạng gật đầu.
Vương Tuấn Khải lúc này mới buông nhóc ra: “Con phải giúp thầy thực hiện nguyện vọng của con nha.”
“Yes sir, tất cả nghe theo thầy Vương sắp xếp!” Dịch Nam từ trong lòng Vương Tuấn Khải chui ra, nghiêm chỉnh chào theo kiểu nhà binh.
“Tốt!”
Vương Tuấn Khải giơ nắm đấm chạm một cái vào nắm đấm nhỏ nhắn của Dịch Nam, thành giao.
Mà vào lúc đó, mũi của vị bác sĩ họ Dịch vừa thay thuốc xong nào đó bỗng dưng ngưa ngứa liền hắt xì một cái thật lớn.&Hoàn chương 2.
—
*Chú thích:
[1] Vân Nam bạch dược: Được tạo thành từ thảo dược nổi tiếng độc đáo của Vân Nam, có công dụng hoá ứ cầm máu, hoạt huyết giảm đau, giải độc tiêu sưng.
cr: muaban.com.vn
[2] Đèn Khổng Minh, Khổng Minh đăng (孔明灯), còn gọi là đèn trời hay thiên đăng (天燈), là loại đèn làm bằng giấy, dùng để thả cho bay lên trời sau khi đốt đèn. (theowikipedia)
cr: Khả Lạc @tumblr
.
.
Và em nó đã bán ba ba em nó đi như thế đấy các mẹ ạ…
À không, không phải bán, mà là em đã lớn rồi, em biết suy nghĩ chu toàn vẹn cả đôi đường rồi :'(
Tự dưng thấy em nó nên họ Vương chứ không phải họ Dịch ahuhuT