[Khải+Thiên]Tổng Hợp Truyện Ngắn

Chương 24: Chương 24: [Đoản thiên|Khải Thiên] How old are U? – 3.




https://agreyseventh.wordpress.com/2016/11/07/doan-thienkhai-thien-how-old-are-u-3/

Tác giả: witwis七

Chuyển ngữ: QT ||Biên tập: Grey

Pairing: Vương Tuấn Khải x Dịch Dương Thiên Tỉ

Chuyển ngữ đã được sự đồng ý của tác giả. Không đảm bảo sát nghĩa 100% so với bản gốc. Vui lòng không mang ra khỏi WordPress.

Cr: SoulResonance_921128

CHƯƠNG 3&Chuyến dã ngoại của trường học, dựng lều trại rồi nấu vài món ăn, sau đó là tiến hành một cuộc thi đấu các hoạt động thể chất, đem thời gian cha mẹ ở bên con cái đẩy đến cao trào. Đương nhiên cao trào qua đi, sẽ không quên để cho các bạn nhỏ viết một bài văn kể lại quá trình thi đấu đặc sắc này.

Cái bẫy rất sâu.

Vậy nhưng đối với các bạn nhỏ thì những hoạt động này lại rất đáng mong chờ, người làm cha làm mẹ đương nhiên lại càng cam tâm tình nguyện tham gia cùng con cái tới cùng.

Trường học của Dịch Nam lần này đã bỏ ra một số tiền không nhỏ để chuẩn bị, ở giữa mảnh đất trống không chỉ bày rất nhiều thảm mát xa mà còn có một cái bể bơi được bơm khí rất lớn, bên trong là bóng nhựa đủ các màu sắc.

Cuộc tranh tài tổng cộng được chia làm ba hạng mục, ở mỗi hạng mục sẽ lần lượt thu được 3 điểm, 2 điểm và 1 điểm, sau ba hạng mục, điểm tổng cộng lại của đội nào cao nhất thì sẽ chiến thắng.

Hạng mục thứ nhất có tên là “Tình thương của cha như núi”, người cha trong mỗi đội sẽ ôm người mẹ và đứa nhỏ đã được trói lại đi trên thảm mát xa, sau khi đến nơi đứa nhỏ sẽ chạy tới bắn nổ bóng bay, bắn hết ba quả tức là chiến thắng.

Nghe xong quy tắc trò chơi, Dịch Dương Thiên Tỉ lúng túng sờ sờ chóp mũi, cũng không phải là trò chơi có gì khó khăn, mà vấn đề là làm thế nào để phân vị trí ai là cha, ai là mẹ.

“Thiên Tỉ, cánh tay của cậu còn đang bị thương, vậy nên để tôi ôm cậu đi.” Không đợi Dịch Dương Thiên Tỉ tự hỏi xong, Vương Tuấn Khải đã lên tiếng trước, đồng thời đưa ra một lý do không thể phản bác.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn băng gạc trên tay mình, cũng chỉ có thể yên lặng gật đầu đồng ý.

Cuộc tranh tài bắt đầu.

Vương Tuấn Khải ôm lấy Dịch Nam hướng về phía tấm đệm lớn đằng trước. Tuy rằng thảm mát xa đều khiến cho người cha đi tập tễnh, thế nhưng bởi vì có ưu thế là cặp chân dài trời sinh, Vương Tuấn Khải là người thứ nhất đưa Dịch Nam tới nơi, rất nhanh cởi trói cho nhóc.

Tiếp theo là Dịch Dương Thiên Tỉ.

Không thể không nói, trò chơi này đối với một đội đều là nam như vậy thực sự là một điểm bất lợi. Mặc dù Dịch Dương Thiên Tỉ cũng thon gầy, thế nhưng so với phụ nữ, đương nhiên vẫn có chút phân lượng hơn.

Vương Tuấn Khải nhanh chóng đi về phía Dịch Dương Thiên Tỉ, anh cẩn thận vòng qua cánh tay đầy băng gạc để nâng cậu lên rồi ôm chặt cậu vào trong lòng. Tay chân Dịch Dương Thiên Tỉ bị bó lại, rất khó để giữ được cân đối, chỉ có thể dính chặt vào lồng ngực phập phồng của Vương Tuấn Khải đang hung hăng chiến đấu.

Hai chân giẫm trên thảm mát xa, rõ ràng cảm giác được một trận run rẩy của Vương Tuấn Khải, có điều người nọ chỉ mím chặt môi, duy trì thở chạy thẳng về đích.

Tách.

Một giọt mồ hôi rơi trên mặt Dịch Dương Thiên Tỉ, ngẩng đầu lên liền trông thấy thái dương ướt át của Vương Tuấn Khải.

Mình nặng như vậy sao? Dịch Dương Thiên Tỉ không khỏi nói thầm trong lòng. Gần đây cũng không có ăn sơn hào hải vị gì mà nhỉ.

Nghiêng đầu nhìn phía trước, đích đến gần ngay trước mắt. Mà trong lúc đó, mồ hôi liên tục rơi trên khuôn mặt cậu, lăn tới khoé miệng, có điểm mặn.

Bụng liên tục đau quặn lại, hông Vương Tuấn Khải cũng càng ngày càng cong, rốt cuộc có một bóng đen bất chợt bao phủ trước mắt, phía sau lưng rơi xuống đệm mềm, đồng thời có một thân người khổng lồ áp lên.

Vương Tuấn Khải nằm ở trên người Dịch Dương Thiên Tỉ, đầu vùi vào hõm vai, không ngừng thở hổn hển, hơi thở ấm nóng phả lên cổ cậu, có điểm ngưa ngứa.

“Thiên Tỉ, tôi không đứng dậy nổi.”

Dịch Dương Thiên Tỉ vặn vẹo thân thể, hy vọng có thể tạo ra chút khe hở với Vương Tuấn Khải: “Trước tiên anh cởi trói cho tôi đi đã.”

Thật vất vả mới có một chút xíu khoảng cách, Vương Tuấn Khải lại tiến đến gần hơn: “Không được, Thiên Tỉ hôn nhẹ một cái mới có thể đứng lên.”

Vương Tuấn Khải nói rất nhỏ, chỉ có một mình Dịch Dương Thiên Tỉ nghe được, vậy nên hai tai cậu trong nháy mắt biến thành một màu hồng hồng.

Trong lúc đó, Dịch Nam đã giơ súng hơi bắn vỡ quả bóng thứ hai.

Dứt lời, khoé miệng Vương Tuấn Khải cong thành nụ cười tà mị, nhanh chóng từ trên người Dịch Dương Thiên Tỉ đứng lên, đem người ôm vào trong lòng để từ phía sau lưng cởi ra dây thừng.

Sợi dây được cởi, Dịch Nam cũng thành công bắn vỡ quả bóng thứ ba, trở thành người thứ nhất hoàn thành nhiệm vụ.

“Giỏi quá!” Vương Tuấn Khải chạy về phía Dịch Nam, để lại Dịch Dương Thiên Tỉ một người ngồi dưới đất chà xát hai bên tai phiếm hồng.

Cụng một cái, Dịch Nam giơ quả đấm nhỏ chạm vào nắm tay Vương Tuấn Khải, trên mặt lộ ra hai xoáy lê rực rỡ: “Sao ba ba vẫn ngồi ở đó ạ?”

“Ba ba cần Nam Nam hôn nhẹ mới có thể đứng lên được.” Vương Tuấn Khải cúi người nói thầm bên tai nhóc.

“Thật vậy sao ạ?” Nói xong, Dịch Nam một đường chạy tới nhào vào trong lòng Dịch Dương Thiên Tỉ, nhóc ôm cổ ba ba rồi ở ngay giữa môi châu hồng nhạt hôn chụt chụt hai cái: “Thầy Vương nói nếu như Nam Nam hôn nhẹ ba ba mới có thể đứng lên, bây giờ ba ba đã đứng lên được chưa ạ?”

Bị Dịch Nam manh đến thất điên bát đảo, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng ném chuyện Vương Tuấn Khải mới trêu tức mình ra sau đầu, trực tiếp ôm con trai: “Con xem! Đứng lên được rồi này!”

“Ohhh! Con cũng có năng lực phi thường của Heo Hiệp Sĩ!”

“Con đứng xuống đi, không nên lãng phí thể lực của ba ba.” Vương Tuấn Khải khua tay múa chân ôm Dịch Nam từ trên người Dịch Dương Thiên Tỉ đặt xuống đất: “Hai trò chơi tiếp theo rất cực khổ!”

Hạng mục tiếp theo là “Ném bóng giữa đại dương”, mỗi lượt có tất cả mười người sẽ ở trong bể bơi được bơm đầy khí kia tìm bóng rổ giấu ở giữa biển bóng nhựa, sau đó đội nào ném được ba điểm trước thì đội đó chiến thắng.

Dịch Dương Thiên Tỉ dọc theo đường thẳng khom lưng chăm chú tìm kiếm bóng rổ, đi qua đi lại vài lần nhưng vẫn không có thu hoạch gì. Đột nhiên áo bị người dùng lực kéo, trọng tâm bất ổn ngã về phía sau.

Hai tay Vương Tuấn Khải ôm quanh thắt lưng Dịch Dương Thiên Tỉ, đem người giữ vững: “Cẩn thận.”

Dịch Dương Thiên Tỉ tránh thoát khỏi vòng tay Vương Tuấn Khải, vội vã kéo lại góc áo, ánh mắt hoảng hốt nói sang chuyện khác: “Anh tìm được bóng rổ chưa?”

“Chưa.” Vương Tuấn Khải buông tay, lông mày hơi nhíu lại: “Có điều theo như tôi được biết, trường học thường thích giấu bóng ở góc phải.”

Nói xong liền men theo dọc biển bóng đi tới góc bên phải. Đưa tay mò qua mò lại hai cái, quả nhiên như trong dự liệu nhặt được một quả bóng rổ.

Vương Tuấn Khải quay đầu lại nháy mắt với Dịch Dương Thiên Tỉ đang chớp mắt nhìn mình, sau đó xoay người đẹp trai nhảy lên ném một cú ba điểm.

Bóng đập vào vành rổ, bật trở lại.

Không vào.

Đùa giỡn đẹp trai thất bại, Vương Tuấn Khải liền cảm thấy mệt mỏi, anh nhắm mắt muốn nhào vào trong lòng Dịch Dương Thiên Tỉ ôm cậu nằm xuống.

Vậy mà Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ một lòng nghĩ đến chuyện ném bóng, trực tiếp lướt qua Vương Tuấn Khải, đuổi theo bắt bóng ném vào rổ.

Vương Tuấn Khải giống như vừa ôm biển bóng nhựa…

“Shit!” Xoa cổ bị đau miễn cưỡng ngồi dậy, anh thấy Dịch Dương Thiên Tỉ làm động tác ném bóng vào rổ, bóng lọt lưới không hề đập ra ngoài.

Hoàn mỹ.

Thế nhưng loại chuyện người còn không bằng một quá bóng như thế này, không thể nhẫn nhịn.

Đại khái là vì bóng vào rổ mà tinh thần được khích lệ, Dịch Dương Thiên Tỉ liên tục hai lần bắt bóng phá vòng vây ném rổ, thế nhưng trên đường đều bị Vương Tuấn Khải lấy thân làm lá chắn, trực tiếp nhào tới, bóng rổ tuột tay bay ra ngoài đường biên.

Bị kéo ngã, bên thắt lưng còn truyền tới xúc cảm từ ngón tay thô ráp xoẹt qua.

Quả nhiên không sợ đối thủ mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội giống như heo.

“Vương Tuấn Khải anh tỉnh lại ngay! Tôi với anh cùng một đội!” Dịch Dương Thiên Tỉ thẹn quá hoá giận đẩy Vương Tuấn Khải từ trên người mình ra.

“Thiên Tỉ cậu vừa gọi tên tôi kìa!”

“Đội khác đều là hai người cùng ném bóng!”

“Thiên Tỉ cậu trung phân kìa!” Vương Tuấn Khải không để ý tới lời Dịch Dương Thiên Tỉ nói, anh cười lộ râu mèo, vươn tay chỉnh tóc cho Dịch Dương Thiên Tỉ.

Dịch Dương Thiên Tỉ quay mặt sang chỗ khác né tránh tay Vương Tuấn Khải: “Thầy Vương, mong anh…”

“Hết giờ!”

Dịch Dương Thiên Tỉ còn chưa nói hết đã bị cắt đứt, câu “tự trọng” kia cũng bị nuốt trở lại cổ họng.

Vương Tuấn Khải phẫn nộ thu cánh tay về, từ mặt đất đứng lên.

Vòng này chỉ có Dịch Dương Thiên Tỉ vào được một quả, cùng với mấy tổ gia đình khác đồng hạng ba, thu được một điểm.

“Chúng ta có ba điểm giờ thêm một điểm nữa là bốn.” Dịch Nam đứng ở bảng ghi điểm, chăm chú đếm ngón tay tính toán: “Đội có điểm cao nhất là hai điểm cộng ba điểm là năm điểm, nhiều hơn chúng ta một điểm, cho nên ở ván tiếp theo chúng ta phải thắng bọn họ mới được!”

“Con có đủ tự tin chúng ta sẽ chiến thắng sao?”

Dịch Nam tự tin vỗ ngực nhỏ: “Chỉ cần thầy và ba ba không chậm trễ là được, con thi chạy từng được giải nhất đó!”

“Ha ha! Đúng là gien di truyền nha, ba ba con hồi đó cũng được gọi là ‘Dịch Trận Phong’ nha.” Vương Tuấn Khải bật cười xoa đầu Dịch Nam, ánh mắt rơi trên người Dịch Dương Thiên Tỉ ở một bên yên lặng.

Dịch Dương Thiên Tỉ nghe vậy liền ngẩn người, quay đầu sang chỗ khác không đáp lại.

“Con chính là ‘Dịch Trận Vi Phong*’!”

*Vi Phong (微风): Gió nhẹ. (vì ba ba ẻm là gió lớn nên ẻm làm cơn gió nhẹ hoi /=)))/ cưng dễ sợ ; u ;)

Dịch Nam cơ trí tiếp lời, chọc cho Dịch Dương Thiên Tỉ rơi tuyến phòng vệ, khoé miệng cong lên, để lộ xoáy lê dịu dàng xinh đẹp.

Hạng mục cuối cùng gọi là “Bài hát của Băng và Lửa”, “Lửa” đại diện cho que cay, cha mẹ cùng nhau cắn một que cay, mỗi người một đầu, cắn dần cho đến khi que cay còn dư lại 1cm là có thể tiếp tục phần tiếp theo, là “Băng”, mỗi đứa nhỏ sẽ ôm một khối đá chạy quanh sân một vòng, người nào đến đích đầu tiên sẽ chiến thắng.

Vương Tuấn Khải ngậm một que cay trong miệng, hàm hồ cảm khái: “Thật là cay! Thật là cay!”

Dịch Dương Thiên Tì do dự cầm lấy bên kia, chậm chạp không chịu bỏ vào trong miệng.

“Thiên Tỉ, sao cậu không cắn, sợ cay?”

“A…” Dịch Dương Thiên Tỉ tuy rằng sinh ra ở Bắc Kinh, thế nhưng quê gốc vẫn là Hồ Nam, đương nhiên không sợ cay. Động tác chậm chạp thực ra là bởi vì lo lắng cự ly quá gần của hai người, có chút xấu hổ. Có điều suy nghĩ thật sự như thế nào cũng nghiêm chỉnh không nói ra khỏi miệng, chỉ có thể theo Vương Tuấn Khải gật đầu đáp: “Tôi không ăn được cay.”

“Vậy phải làm thế nào bây giờ đây?”

Đột nhiên, Vương Tuấn Khải cắn cắn nửa que cay một chút, ớt ở bên ngoài rơi hơn phân nửa, sau đó đưa cho Dịch Dương Thiên Tỉ: “Cậu ăn bên này đi, không có ớt với hạt tiêu.”

Dịch Dương Thiên Tỉ da đầu tê dại, cau mày lùi ra phía sau hai bước: “Anh thôi đi!”

“Ha ha ha ha.” Nhìn mặt Dịch Dương Thiên Tỉ ghét bỏ nhăn lại thành một nắm, Vương Tuấn Khải không khỏi bật cười.

“Chỉ đùa một chút thôi.” Lấy một que cay khác: “Cậu cắn chặt một điểm, bắt đầu tính giờ thì đừng cử động, để tôi ăn cho, được không?”

Dịch Dương Thiên Tỉ gật đầu, trong lòng cảm thấy lo lắng, cậu cắn một bên que cay, sau đó gắt gao nhắm hai mắt lại.

Tiếng còi vừa vang, Vương Tuấn Khải liền từng chút từng chút chuyên tâm cắn que cay, cắn đến được vị trí tạm ổn liền bảo Dịch Dương Thiên Tỉ cắn đứt.

Lấy phần thừa xuống đo bằng thước, một phẩy năm cm.

Làm lại.

Một phẩy hai cm.

Lại lần nữa.

“Thiên Tỉ, Thiên Tỉ.” Đang ăn được một nửa, Vương Tuấn Khải dừng lại cố gắng nói: “Cậu mở mắt ra nhìn hộ tôi một chút, tự tôi không nhìn rõ được.”

Dịch Dương Thiên Tỉ bị ép mở mắt, đôi môi hồng nhạt cùng răng nanh gây hoạ của Vương Tuấn Khải gần trong gang tấc, ngay trên đó là cặp mắt đào hoa mang ý cười.

Tâm chợt nhảy một cái.

Vội vàng hạ mắt, cố gắng tập trung tầm nhìn trên que cay.

Vương Tuấn Khải chậm rãi di chuyển, ánh mắt rơi xuống môi châu hơi nhô ra phía trước, trong lòng bất chợt nảy lên xung động.

“Dừng! Ở đây!” Dịch Dương Thiên Tỉ giữ cánh tay Vương Tuấn Khải, ngăn anh tiến gần hơn một bước nữa.

Tám mươi mm.

Lần thứ tư. Vương Tuấn Khải chậm chạp không hề cử động.

Không cảm giác được rung động phía đối diện, Dịch Dương Thiên Tỉ nghi ngờ mở mắt.

Tiêu cự còn chưa rõ ràng đã thấy một cái đầu lớn bỗng nhiên tiến gần về phía mình.

Theo bản năng lần thứ hai nhắm mắt lại.

Gió nhẹ lướt qua bên tai, thổi loạn tóc mái mềm mại trên trán.

“Ha ha! Thiên Tỉ, lần này vừa đúng một cm luôn!”

Dịch Dương Thiên Tỉ oán niệm trừng mắt nhìn Vương Tuấn Khải, người nọ lại làm như không thấy gì, kéo tay Dịch Dương Thiên Tỉ, liều mạng ho tô cổ vũ cho “Dịch Trận Vi Phong” cách đó tận mười mấy thước.

“Aiz…” Dịch Dương Thiên Tỉ bất đắc dĩ, đành để tuỳ ý Vương Tuấn Khải nắm tay mình rồi khẽ thở dài một hơi.&///

Dịch Nam gia cũng không phải là đội đầu tiên cắn que cay thành công, thế nhưng, là bởi vì tiểu tử kia chạy với tốc độ kinh người, vậy nên mới vững vàng giành được hạng nhất.

Trường học còn đặc biệt vì hoạt động mà chuẩn bị lễ trao giải, bục gỗ trắng cùng thảm đỏ, không những thế còn có cúp thuỷ tinh khắc tên người thắng cuộc và hoa tươi.

“Dịch Nam, Dịch Dương Thiên Tỉ, Vương Tuấn Khải” ba cái tên đứng song song.

Bên cạnh đó, giải quán quân còn nhận được một quả bóng đá làm phần thưởng.

Dịch Nam ôm quả bóng không khác gì bụng nhóc là bao, bất diệc nhạc hồ* nói: “Thầy Vương, sau này con có thể tìm thầy đi đá bóng không ạ?”

*Bất diệc nhạc hồ (hay bất diệc lạc hồ): ý là làm việc gì đó rất vui, mải mê đến nỗi quên cả trời đất.(theo vodanhvg)

“Đương nhiên.” Vương Tuấn Khải: “Hồi còn đi học thầy chính là đôi chân vàng mang áo số 9 của đội bóng đó!”

“Vậy còn ba ba con ạ?”

“Ba ba con là thành viên chủ chốt trong đội cổ động viên của thầy.” Vương Tuấn Khải nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, cười mãn nguyện vì quỷ kế được thực hiện.

“Đừng nghe thầy Vương nói lung tung,” Dịch Dương Thiên Tỉ kéo Nam Nam về phía mình: “Khi đó ba ba mang áo số 10, không có ba ba chuyền bóng, thầy Vương của con không thể đá vào lưới được.”

“Vậy là ba ba con tương đối lợi hại nha!”

“Thế thì con không cần tìm thầy đi đá bóng làm gì, để con đi cùng ba ba là được rồi.” Vương Tuấn Khải nâng mặt, giả vờ tức giận không để ý tới Dịch Nam.

Từ góc của Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn sang, mặt Vương Tuấn Khải chẳng khác gì một củ khoai tây, thật sự giống như phiên bản phóng to của Dịch Nam, ngay cả tính trẻ con cũng có đến vài phần tương tự.

Đại nhân ăn nhiều hơn mấy chục năm cơm đương nhiên sẽ không đem vẻ giả vờ tức giận kia đặt trong mắt, thế nhưng với bạn nhỏ mà nói, lại hết sức nghiêm túc.

Dịch Nam chạy tới trước mặt Vương Tuấn Khải, dùng bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay to lớn của anh, lắc tới lắc lui: “Không được, phải có thầy Vương hỗ trợ, chúng ta có thể liên thủ đánh bại ba ba lợi hại hơn của con!”

Không ngờ có thể ngang nhiên mời người ngoài đối phó với ba ba mình, Dịch Dương Thiên Tỉ chán nản.

Dịch Nam nói rất vừa ý anh, Vương Tuấn Khải hoà hoãn thần tình, liếc mắt nhìn xác nhận: “Con sẽ không phản bội thầy, tìm ba ba con nương tựa?”

“Sẽ không!” Dịch Nam ở bên tai dựng thẳng lên ba ngón tay.

“Thành giao.”

“Thầy Vương không tức giận?”

Vương Tuấn Khải bật cười xoa đầu nhóc: “Thầy làm sao có thể tức giận với chiến hữu của mình được.”

“Con muốn ra chơi với các bạn!”

“Con đi đi.”

Nhìn theo bóng lưng Dịch Nam vừa rời đi, Vương Tuấn Khải đắc ý đưa tay khoác vai Dịch Dương Thiên Tỉ, làm mặt kiêu ngạo: “Thế nào? Có phải rất sợ đúng không?”

“A.” Dịch Dương Thiên Tỉ cười lạnh một tiếng: “Không hề.”

“Tới tới tới! Quán quân của chúng ta tới chụp một kiểu ảnh nào.” Thợ chụp ảnh của trường giơ máy thu xếp: “Biểu hiện của thầy Vương hôm nay thật tốt, nhất là ở vòng thứ nhất, ở trên thảm mát xa mà cũng có thể đi nhanh như vậy!”

Vương Tuấn Khải buộc chặt cánh tay, kéo Dịch Dương Thiên Tỉ sát vào lòng rồi hướng về phía màn hình làm một dấu V: “Đâu có đâu có, anh quá khen rồi.”

“Tôi không nói quá đâu, có rất nhiều cô giáo ở bên cạnh chụp ảnh nha.”

Nghe lời thợ chụp ảnh nói xong, Vương Tuấn Khải đột nhiên khom người ở bên tai Dịch Dương Thiên Tỉ thầm hát: “Em có hay không thích anh?”

Đây là bài hát《Sổ tay rèn luyện thanh xuân》tạo nên tên tuổi của nhóm thần tượng thiếu niên TFBOYS nổi tiếng thời hai người học trung học.

Khi đó, Vương Tuấn Khải đã từng cùng Dịch Dương Thiên Tỉ tới xem concert của bọn họ.

Trong lòng Dịch Dương Thiên Tỉ cả kinh, vô thức quay đầu nhìn người bên cạnh.

“Tách tách.”

Thợ chụp ảnh nhìn thoáng qua ảnh trên máy, tấm tắc hài lòng nói: “Rất đẹp, ảnh chụp sẽ rửa rồi mang tới phòng giáo viên cho thầy.”

“Được. Cảm ơn thầy.” Vương Tuấn Khải buông Dịch Dương Thiên Tỉ ra, cúi người cảm ơn thợ chụp ảnh nọ.&Hoàn chương 3.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.