[Khải+Thiên]Tổng Hợp Truyện Ngắn

Chương 23: Chương 23: [Đoản thiên|Khải Thiên] How old are U? – 4.




https://agreyseventh.wordpress.com/2016/11/10/doan-thienkhai-thien-how-old-are-u-4/

Tác giả: witwis七

Chuyển ngữ: QT || Biên tập: Grey

Pairing: Vương Tuấn Khải x Dịch Dương Thiên Tỉ

Chuyển ngữ đã được sự đồng ý của tác giả. Không đảm bảo sát nghĩa 100% so với bản gốc. Vui lòng không mang ra khỏi WordPress.

Cr: SoulResonance_921128

CHƯƠNG 4&“Bác sĩ Dịch, ở lại uống thêm vài ba chén nữa, mỗi lần liên hoan cậu đều về sớm, thật mất hứng.”

“Thật xin lỗi, con trai tôi ở nhà một mình, tôi rất lo lắng.” Dứt lời, Dịch Dương Thiên Tỉ vì bản thân rót đầy một chén rượu: “Như vậy đi, tôi kính mọi người một chén, sau đó thả tôi đi được không?”

“Được rồi được rồi, đừng làm khó bác sĩ Dịch của chúng ta, khó mới có được một vị nam nhân của gia đình tốt như vậy.” Chủ nhiệm nâng ly rượu lên thay Dịch Dương Thiên Tỉ giải vậy, những đồng nghiệp khác cũng không dám nói thêm gì nữa.

Kỳ thực, chủ nhiệm khoa cũng coi như một nửa là thầy của Dịch Dương Thiên Tỉ, lúc đó tốt nghiệp xong đi thực tập, cậu liền theo vị chủ nhiệm tóc hoa râm này học tập, Dịch Dương Thiên Tỉ thái độ làm người kiên định lại thông minh chăm chỉ, chủ nhiệm rất thích. Thực tập kết thúc, chủ nhiệm mang theo nét mặt già nua, mời lãnh đạo ăn hai bữa cơm mới nói ra một cái tên, đem Dịch Dương Thiên Tỉ lưu lại.

Dịch Dương Thiên Tỉ cảm kích gật đầu với chủ nhiệm, nâng chén rượu đế trong tay uống một hơi cạn sạch.

“Có điều như đã nói qua, Tiểu Dịch à, một mình cậu chăm sóc con như vậy cũng không phải là dễ dàng gì, nói cho cùng vẫn là thiếu một người phụ nữ.”

“Dạ, cảm ơn chủ nhiệm đã quan tâm, em sẽ đem chuyện này ghi nhớ ở trong lòng.” Dịch Dương Thiên Tỉ gật đầu đáp ứng.

Những lời như vậy đại khái đã nghe qua vô số lần, từ cha mẹ đến thầy giáo và bạn bè, mới đầu Dịch Dương Thiên Tỉ còn có thể uyển chuyển từ chối, nhưng kết quả luôn luôn không vui mà kết thúc, càng về sau cậu càng thẳng thắn trực tiếp đồng ý theo ý của bọn họ trước, có làm hay không không nói đến, chí ít là bầu không khí lúc đó sẽ không quá lúng túng.

“Ta biết, cậu chỉ theo ý của ta mà nói thôi, kỳ thực trong lòng đã sớm có quyết định của chính mình, có mười con bò kéo trở lại cũng không được.” Chủ nhiệm chỉ Dịch Dương Thiên Tỉ, bất đắc dĩ nói ra.

Không thể không để cho chủ nhiệm mặt mũi, Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ có thể nhức đầu thề thốt phủ nhận: “Không có không có ạ.”

“Không có?” Chủ nhiệm chọn đúng lúc này nói ra ý định của mình: “Anh trai của ta có một cô cháu gái năm nay vừa tốt nghiệp ngành y, tuổi cũng xấp xỉ cậu, hẹn thời gian gặp nhau một lần được không?”

Vừa nghe lời này, Dịch Dương Thiên Tỉ liền vội vã khoát tay: “Chủ nhiệm thật biết nói đùa, em là một nam nhân đã kết hôn lại còn mang theo một đứa nhỏ, sợ là sẽ bạc đã cháu gái chủ nhiệm.”

“Ta coi trọng cách làm người của cậu, những thứ khác đều không quan trọng.”

“Vậy cũng không thích hợp lắm ạ.” Dịch Dương Thiên Tỉ sợ hãi cầm áo khoác đứng dậy ra cửa, tình huống này cậu có chút ứng phó không nổi.

“Cậu đó…” Chủ nhiệm đại khái cũng biết dưa hái xanh không ngọt, không nói thêm gì nữa.

Từ nhà hàng đi ra, Dịch Dương Thiên Tỉ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tránh thoát một kiếp.

Cuối hè đầu thu, gió đêm thổi trên mặt, rất mát mẻ, mùi rượu cùng thuốc lá trên người cũng tiêu tan đi hơn phân nửa. Đoán chừng thời gian cũng không quá khuya, cậu quyết định rẽ qua tiệm bánh gần đó mua hai miếng bánh ngọt loại Nam Nam thích nhất mang về nhà, bù đắp cho việc tối nay mình không thể về ăn cơm với con trai.

Điện thoại di động ở trong túi liên tục rung lên, 99+ tin nhắn weixin, cậu xem lướt qua vài lần, quả nhiên là Vương Tuấn Khải ở trong nhóm chat của phụ huynh học sinh trả lời đủ loại câu hỏi liên quan đến vấn đề của bọn nhỏ.

Mỗi ngày đều phải xử lý nhiều việc như vậy, làm giáo viên chủ nhiệm cũng không dễ dàng gì, Dịch Dương Thiên Tỉ cảm khái.

Thế nhưng yêu thương chưa được nổi ba giây, đã cảm thấy người đúng là ác giả ác báo, ai bảo người nọ luôn không ngừng quấy rầy cậu.

Từ chuyến dã ngoại trở về, số lần Vương Tuấn Khải mỗi ngày liên hệ với Dịch Dương Thiên Tỉ đã có thể nhân lên cấp luỹ thừa, chủ đề chỉ đơn giản xoay quanh Dịch Nam, thế nhưng nội dung từ biểu hiện ở trên lớp cho đến số lần giơ tay phát biểu, số lần lén nắm tay nhỏ của bạn nữ ngồi cùng bàn, bất cứ chuyện gì từ nhỏ như con kiến đến to như con voi, thậm chí ngay cả cơm trưa nhặt ra mấy miếng hành cũng phải báo cáo lại.

Đáng sợ nhất chính là, lúc mới đầu tin nhắn tới nếu như có thời gian Dịch Dương Thiên Tỉ sẽ lịch sự trả lời vài câu, hiện tại chỉ cần mấy phút chưa nhắn lại, Vương Tuấn Khải sẽ gọi điện tới, rất kiên trì. Dịch Dương Thiên Tỉ đã không ít lần vì vậy mà gầm nhẹ mấy lần, khiến cho đồng nghiệp thường kì quái liếc nhìn.

Sau này nhất định phải bày tỏ thái độ lạnh lùng triệt để, có thể trốn xa hơn thì nhất định phải trốn xa hơn. Nếu như tỉ lệ mình chủ động tìm anh ta càng ít thì tỉ lệ xuất hiện của mấy chuyện phiền toái này sẽ bằng không.

Dịch Dương Thiên Tỉ thầm thề với lòng mình.

Mua xong bánh ngọt, lúc bước lên xe buýt cũng đã chín giờ hơn, điện thoại di động chấn động trong túi rốt cuộc cũng đã dừng lại.

So với sự huyên náo trong xe lúc ban ngày, buổi tối thanh tịnh hơn rất nhiều, đa phần chỗ ngồi đều trống không, chỉ có một vài người ngồi rải rác ở phía trước, hoặc là ngẩn người, hoặc là cúi đầu nghịch điện thoại di động.

Trong góc, ở hàng ghế cuối cùng, còn có một đôi tình nhân, tay nắm tay không ngừng hôn môi, đại khái là yêu đương đến quên mình, bên cạnh không có người, trong mắt cũng chẳng có ai.

Dịch Dương thiên Tỉ ngồi ở hàng ghế đầu tiên, nhìn ánh đèn mờ mờ ngoài cửa sổ, có chút buồn ngủ.

Đến bến dừng lại, cậu không chần chừ bước thật nhanh về nhà.

Kỳ thực, không chỉ có tình yêu đôi lứa, mà tình cảm của cha mẹ dành cho con cái cũng là quên mình, mặc dù so với tình yêu đôi lứa không mãnh liệt bằng, nhưng lại lâu dài hơn rất nhiều.

Nếu không thể một lần nữa hưởng thụ tình yêu đôi lứa, nghiêm túc ở trong tình cảm cha con quên mình cũng tốt, không làm mất thì giờ.

Mở cửa nhà, trong phòng đen sì một mảnh, chỉ có ánh đèn vàng nhạt từ cửa phòng ngủ của Dịch Nam rọi ra.

“Nam Nam, mau ra đây xem ba ba mua cho con món gì này!” Dịch Dương Thiên Tỉ một bên đứng ở huyền quan đổi giày, một bên gọi Nam Nam.

Trong phòng truyền đến vài tiếng sột soạt, sau đó lại không có động tĩnh gì.

Cho rằng Dịch Nam đang trêu đùa mình, trước đây cũng luôn như vậy, chỉ cần Dịch Dương Thiên Tỉ về muộn là đứa nhỏ này lại trốn trong phòng giả vờ tức giận, gọi thế nào cũng không ra, ba ba phải vào ôm mới bằng lòng, cho nên Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không giận, tiếp tục gọi: “Nam Nam, nếu như con không ra là một mình ba ba ăn hết đấy nhé!”

“Còn không ra, chờ ba ba vào ôm con ra đúng không?”

Dịch Dương Thiên Tỉ đi vào phòng ngủ, thấy Nam Nam cuộn tròn trong chăn thành một con tằm khổng lồ bèn trực tiếp vén chăn lên.

“Đừng tưởng rằng con co lại thành quả bóng thì ba không nhìn thấy con nha.”

Dưới chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dịch Nam nhăn lại thành một nắm, trên trán ướt đẫm hồ hôi, hai tay ôm bụng, không ngừng run rẩy.

“Nam Nam! Nam Nam! Con làm sao vậy?” Dịch Dương Thiên Tỉ cả kinh, quỳ trên mặt đất nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Nam, lo lắng hỏi.

Cái miệng nhỏ nhắn của Nam Nam mấp máy hơn nửa ngày, cuối cùng mới có thể nói ra vài chữ: “Bụng con… đau… quá.”

“Sao lại đau thành như vậy?”

“Con cũng không biết, con đang làm bài tập về nhà thì bắt đầu đau.”

Dịch Dương Thiên Tỉ lấy khăn lau đi mồ hôi trên trán Nam Nam: “Khoảng mấy giờ?”

“Khoảng chín giờ… ạ.”

“Ngoại trừ cơm tối ba ba chuẩn bị cho con ở trên bàn, con có ăn gì khác nữa không?”

“Con…” Dịch Nam cắn môi ngập ngừng một chút: “Con còn ăn thịt nướng ven đường nữa ạ.”

“Ba ba biết ngay mà. Hơn phân nửa là viêm dạ dày cấm tính rồi.” Dịch Dương Thiên Tỉ bất đắc dĩ thở dài, lấy một cốc nước ấm đưa cho con trai: “Uống nước trước đi rồi ba ba đưa con tới bệnh viện.”

Ngày hôm nay liên hoan có uống rượu, sợ rằng không lái xe được, chắc chỉ có thể gọi xe.

Gần nửa đêm, xe cộ xung quanh lại ít, chờ hai đợt cũng không có ai nhận đón, Dịch Dương Thiên Tỉ càng ngày càng lo lắng, dù chuyển qua xe hạng sang nhưng vẫn không có một chiếc xe nào nguyện ý đón khách.

Đại khái là chờ cũng không biết đến bao giờ nữa.

Bạn bè thân thích lại không ở gần, lái xe tới phải mất cả tiếng đồng hồ.

Dịch Dương Thiên Tỉ phiền não bới tóc, có điểm luống cuống, chỉ có thể mở danh bạ kéo kéo.

Vương Tuấn Khải!

Biết lái xe lại cách khá gần, Dịch Dương Thiên Tỉ giống như nắm được cọng rơm hy vọng rất nhanh gọi điện thoại qua, trong lúc chờ đợi còn không quên kiểm điểm bản thân, con người quả nhiên là sinh vật không giữ lời nhất, vừa mới dằn lòng thề thốt sẽ không chủ động liên lạc, hiện tại lại đang mong người nọ nhấc máy nhanh một chút, rõ ràng là đang tự đánh mặt mà.

“Alo, Thiên Tỉ à.” Thanh âm trầm dày của Vương Tuấn Khải đi qua sóng điện thoại truyền vào tai Dịch Dương Thiên Tỉ, mang theo cảm giác ngái ngủ nồng nặc, có lẽ là anh đã ngủ rồi.

“Thầy Vương… à không.. Vương Tuấn Khải,” Dịch Dương Thiên Tỉ ở trong bầu không khí lúng túng xoa chóp mũi: “Anh đã ngủ chưa?”

“Ngủ rồi, cậu có chuyện gì không?”

“À… Là…”

Vương Tuấn Khải từ trên giường ngồi dậy mở đèn ngủ: “Thiên Tỉ, cậu cứ nói thẳng ra là được.”

Dịch Dương Thiên Tỉ ngập ngừng một chút, mở miệng: “Nam Nam đau bụng, anh có thể lái xe tới giúp tôi đưa thằng bé đến bệnh viện được không?”

“Được, lập tức tới ngay.” Vương Tuấn Khải đứng bật dậy, không chút do dự đồng ý, trước khi cúp điện thoại còn không quên dặn: “Hai người chuẩn bị sẵn sàng, tôi đến trực tiếp đi luôn.”

“Được.”&///

Từ nhà Dịch Dương Thiên Tỉ tới bệnh viện cũng không tính là xa, lái xe mất khoảng nửa giờ, nhưng bởi vì là tuyến đường chủ chốt nên dọc đường đèn giao thông đặc biệt dày đặc.

Vương Tuấn Khải lái xe rất cẩn thận, lúc phanh lại và tiếp tục đi cũng không có cảm giác rõ ràng, tránh cho Nam Nam bởi vì say xe mà càng thêm khó chịu.

Đến bệnh viện cũng đã hừng đông, may là vẫn có bác sĩ ở đó, không thì thật đúng là một chuyến tay không. Bác sĩ kiểm tra xong, chẩn đoán chính xác là viêm dạ dày cấp độ nhẹ, may mà không đặc biệt nghiêm trọng, ở lại bệnh viện truyền nước xong là có thể về nhà.

Hoàn thành thủ tục cùng các loại phí, Dịch Nam được sắp xếp cho nằm truyền dịch ở một phòng bệnh, đứa nhỏ đại khái là quá mệt mỏi, vừa hạ lưng xuống liền ngủ say.

Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi ở bên giường chỉnh lại góc chăn cho con trai, Vương Tuấn Khải ngồi ở phía đối diện nhìn hai người.

“Thầy Vương, ngày hôm nay lúc liên hoan trong khoa có uống rượu, cho nên không có cách nào lái xe, có thể là quá muộn, đón xe cũng không ai nhận chở, bạn bè cùng người thân lại cách khá xa, chạy tới cũng hơn cả tiếng đồng hồ, thành ra…”

“Thiên Tỉ,” Vương Tuấn Khải cắt lời Dịch Dương Thiên Tỉ: “Cậu tìm tôi giúp đỡ cũng không cần giải thích với tôi nhiều như vậy.”

“Tôi…”

“Hơn nữa cậu có thể không cần một câu “Thầy Vương” hai câu “Thầy Vương gọi tôi, ngoại trừ là thầy giáo của Nam Nam ra, chúng ta…” Lời đến bên khoé miệng lại dừng một chút, Vương Tuấn Khải thở dài nói tiếp: “Cũng coi như là bạn học.”

Phòng bệnh yên tĩnh không tiếng động, tiếng hít thở rất nhỏ lại phá lệ trở nên to hơn, lời Vương Tuấn Khải ở bên tai, giọng khàn trầm thấp, phảng phất mang theo cảm giác tủi thân, buồn bã.

Một lúc sau, Dịch Dương Thiên Tỉ mới hơi nhấc khoé miệng, môi mấp máy, buông ra vài từ: “Cảm ơn anh, Tiểu Khải.”

Vương Tuấn Khải cúi đầu nghe cậu nói, thở một hơi dài nhẹ nhõm, ngẩng lên nở một nụ cười giống như vừa trút được gánh nặng với Dịch Dương Thiên Tỉ.

Ngọn đèn yếu ớt, lại ở vị trí ngược sáng, Dịch Dương Thiên Tỉ không thấy rõ biểu tình trên mặt Vương Tuấn Khải, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt long lanh cong cong thành trăng khuyết, cùng tiểu hổ nha trắng noãn.

Hai tai đỏ lên, mang theo nhiệt độ nóng người. Dịch Dương Thiên Tỉ đưa tay xoa xoa hai bên tai, may thay căn phòng chỉ có một chút ánh sáng mờ tối.

Có vài người, chỉ một cái nhăn mày hay một nụ cười, là đã có thể khiến cho cả thiên hạ đại loạn.

“Cái kia, Tiểu Khải, anh cũng mệt rồi đi? Nếu không anh cứ về nghỉ ngơi trước, tôi chờ Nam Nam truyền nước xong cũng vừa vặn đến sáng, tới lúc đó có thể đón xe đưa thằng bé về nhà.”

“Tôi không mệt,” Vương Tuấn Khải đứng lên vươn người một cái: “Có ngủ một chút rồi, cũng đã quá giấc, tinh thần bây giờ lại càng tỉnh táo. Bận rộn liên tục như vậy, cậu có muốn nằm ngủ một lúc không?”

Dịch Dương Thiên Tỉ lắc đầu, cười nói: “Tôi cũng không mệt, giống anh, đã qua cơn buồn ngủ rồi.”

“Không bằng chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi, chớ lãng phí mỹ cảnh tuyệt đẹp như vậy.” Vương Tuấn Khải chỉ cửa sổ phía sau Dịch Dương Thiên Tỉ, mặt trăng tròn trịa sáng ngời treo bên ngoài cửa sổ: “Dù sao ở đây cũng có hộ sĩ để ý tới rồi.”

Dịch Dương Thiên Tỉ quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ, tuỳ ý đi theo Vương Tuấn Khải ra khỏi phòng bệnh.

Đại khái là nghĩ tới đầu thu ban đêm hơi lạnh, hai người đều ăn ý mặc thêm áo khoác mỏng dài tay bên ngoài. Khu vườn phía sau bệnh viện liên tiếp đón từng đợt gió thổi, có hơi se lạnh, thế nhưng đối với những người vừa trải qua một mùa hè nóng nực mà nói, đây cũng gọi là khoan khoái nhẹ nhàng khó mà có được.

Vương Tuấn Khải cùng Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi sóng vai trên băng ghế đá.

“Tiểu Khải, anh nói xem, có phải tôi là một người cha đặc biệt thất bại đúng không?” Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn trăng tròn như ngày rằm, trong mắt vô thần, giọng nói lộ ra cảm giác mất mát đến đau lòng.

“Sao cậu lại hỏi như vậy?”

“Tôi khư khư cố chấp đưa Nam Nam đến thế gian này, lại không thể cho thằng bé một gia đình hoàn chỉnh. Bình thường bận rộn công việc, cũng không có thời gian ở bên cạnh thằng bé, nấu cơm cho thằng bé, đưa đón thằng bé trường, để cho thằng bé ăn đồ ăn ven đường không sạch sẽ bị đau bụng, còn không phát hiện ra sớm để đưa thằng bé tới bệnh viện.”

Vương Tuấn Khải tiện tay ngắt một cành hoa, ở trước mặt Dịch Dương Thiên Tỉ ngửi một chút, hấp dẫn ánh mắt thất lạc của cậu, sau đó dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nói: “Thế nhưng cậu vẫn đều ở đây tận lực bù đắp không phải sao? Rời tiệc sớm về chăm sóc thằng bé, sắp xếp thời gian cùng thằng bé tham gia buổi dã ngoại, ngày ngày đúng giờ nấu cơm đầy đủ để vào tủ lạnh, những điều này đều là cậu đang cố gắng hết sức mình làm cho thằng bé, gánh vác trách nhiệm của bản thân mình. Về phần chuyện viêm dạ dày cấp tính này, đại khái là mỗi một đứa nhỏ đều sẽ có một loại mê hoặc đối với mấy đồ ăn vặt này, cho dù người lớn có dặn dò nhắc nhở tụi nhỏ rằng đồ ăn kia không sạch sẽ, thế nhưng chúng vẫn sẽ len lén ăn. Cậu có dám đảm bảo là ngày nhỏ cậu chưa từng len lén ăn không? Kỳ thực nói nhiều hơn nữa cũng chẳng có tác dụng gì, Nam Nam lần này chính mình thể nghiệm qua, biết được ăn xong sẽ khó chịu vô cùng, lần sau chắc chắn cũng sẽ không ăn nữa. Một lần trải nhiệm thực tế đôi lúc bằng trăm ngàn lần lời nói.”

Không thể không nói, làm thầy giáo, Vương Tuấn Khải có thể hiểu được phần nào tâm lí của trẻ nhỏ, quả thực cách lí giải rất độc đáo, khiến cho Dịch Dương Thiên Tỉ cũng được trấn an một chút, nhưng vẫn khó có thể trừ được cái gốc tự trách sâu trong nội tâm cậu: “Cũng là bởi vì dốc toàn lực, nhưng vẫn làm không tốt, bảo hộ chăm sóc thằng bé khoẻ mạnh lớn lên.”

“Thiên Tỉ,” Vương Tuấn Khải quay đầu: “Đó là bởi vì, cậu cần một người giúp cậu chia sẻ việc này.”

Dịch Dương Thiên Tỉ gục đầu xuống: “Tôi sợ thằng bé không thể chấp nhận được người ngoài.”

“Vậy thì tìm một người Nam Nam quen thuộc, lại có thể cùng cậu tiến tới.”

“Bên cạnh tôi làm gì có người phụ nữ nào như vậy.” Dịch Dương Thiên Tỉ cười khổ.

Vương Tuấn Khải chăm chú nhìn hai gò má cậu, gằn từng chữ nói: “Nam nhân cũng có thể mà.”

Dịch Dương Thiên Tỉ nghe vậy liền giật mình, mở to hai mắt nhìn Vương Tuấn Khải, trong mắt tràn ngập khó hiểu, thế nhưng thời điểm bắt gặp ánh mắt của Vương Tuấn Khải, lại hoà hoãn trở lại, bởi vì trong ánh mắt người nọ lộ ra một chút mong chờ.

Đối diện một lúc lâu, Dịch Dương Thiên Tỉ hơi cong khoé miệng cười khẽ: “Anh cho là khi còn nhỏ anh bịa đặt nói tôi thích nam nhân, tôi sẽ thực sự thích nam nhân sao?”

Vương Tuấn Khải thiêu mi, sau đó cùng Dịch Dương Thiên Tỉ cười rộ lên.

Không sao hết, thời gian còn nhiều.&Hoàn chương 4.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.