[Khải+Thiên]Tổng Hợp Truyện Ngắn

Chương 22: Chương 22: [Đoản thiên|Khải Thiên] How old are U? – 5.




https://agreyseventh.wordpress.com/2016/11/13/doan-thienkhai-thien-how-old-are-u-5/

Tác giả: witwis七

Chuyển ngữ: QT ||Biên tập: Grey

Pairing: Vương Tuấn Khải x Dịch Dương Thiên Tỉ

Chuyển ngữ đã được sự đồng ý của tác giả. Không đảm bảo sát nghĩa 100% so với bản gốc. Vui lòng không mang ra khỏi WordPress.

Cr: SoulResonance_921128

CHƯƠNG 5&Ngoài cửa sổ, sắc trời xám xịt, từng tầng mây nặng nề nối tiếp nhau, phảng phất như sắp nuốt trọn cả thế giới. Cuồng phong cuốn lá cây làm càn rống giận, cây đại thụ căn cơ lao cố cũng không khỏi cúi thắt lưng già yếu.

Dịch Dương Thiên Tỉ đứng ở bên cửa sổ, xuyên qua ô kính nhìn cảnh tượng ngoài kia, tựa như đang xem một bộ phim tình cảm mãnh liệt, bên tai ngoại trừ tiếng sùng sục của nồi cháo đang đun, cũng chẳng còn tiếng động gì khác.

Cuối cùng là tránh không khỏi một hồi bão tố mưu đồ đã lâu.

Dịch Dương Thiên Tỉ thu hồi ánh mắt, tay trái giữ quai nồi, tay phải dùng muôi ngoáy cháo, chỉ một chút nữa là có thể ăn được rồi.

Cầm dao liên tục hạ xuống miếng khoai tây trên thớt, thanh âm không lớn, từng miếng khoai tay vàng nhạt kích cỡ tương đương được thái ra.

Phía bên kia là một đĩa ớt xanh được bày chỉnh tề, còn có đậu Hà Lan, và một bát thịt đã được băm nhỏ, cùng với hành lá, gừng, rượu gia vị.

Bữa tối hôm nay có thịt kho cá chép, ớt xanh xào khoai tây và đậu Hà Lan, cùng với cháo thịt băm hành hoa.

Đột nhiên, bầu trời đánh xuống một tia chớp, sau đó là tiếng sấm rền từ xa cuồn cuộn tới, từng hạt mưa nặng trĩu hối hả rơi xuống. Mưa va bên cửa sổ, văng lên bọt nước trắng xoá.

Dịch Dương Thiên Tỉ lấy điện thoại di động từ trong túi, liếc nhìn thời gian rồi xoay người tới phòng tắm lấy một cái khăn mặt mới màu xanh lam đặt ở trên tủ giày, sau đó trở lại phòng bếp tiếp tục nấu cơm.

Khăn mặt là chuẩn bị cho Vương Tuấn Khải, thấy hiện tại mưa tầm tã như vậy, đúng lúc người nọ tan tầm, nói vậy cho dù là có ô cũng chẳng có tác dụng gì.

Từ sự kiện Dịch Nam ăn vặt đồ ven đường bị viêm dạ dày cấp tính phải vào bệnh viện truyền nước, cũng đã gần một tuần trôi qua. Bệnh tình căn bản không có gì đáng ngại, chỉ là Dịch Dương Thiên Tỉ quá mức để ý, không cách nào tiêu trừ cảm giác áy náy trong lòng, cho nên thẳng thắn xin nghỉ một tuần, ở nhà chăm sóc Nam Nam. Dịch Nam cũng một tuần không tới trường học, mỗi buổi chiều tan làm, Vương Tuấn Khải cũng sẽ mang tới bài tập các thầy cô giáo giao cho trên lớp, thuận tiện diễn giải cho nhóc trọng điểm của bài giảng, nếu như có gì không hiểu, ngày hôm sau Dịch Dương Thiên Tỉ sẽ giảng lại thêm một lần nữa. Cũng may chương trình tiểu học không có gì quá phức tạp, Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn có thể nắm rõ.

Cũng chính bởi vì vậy, mỗi lần Vương Tuấn Khải đều có thể hoàn mỹ ở lại quá giờ ăn tối, để bày tỏ lòng cảm tạ, Dịch Dương Thiên Tỉ sẽ mời anh cùng ăn cơm. Vương Tuấn Khải đương nhiên không từ chối, thường xuyên qua lại, dần hình thành thói quen làm nhiều hơn một phần cơm, chờ anh tới cùng nhau ăn.

“Ba ba, có thể ăn cơm được chưa ạ?” Dịch Nam ở cửa phòng bếp ngó cái đầu tròn vo vào hỏi.

“Còn một món nữa là xong rồi, thế nhưng chúng ta phải đợi thầy Vương tới cùng nhau ăn nha.” Dịch Dương Thiên Tỉ vừa tiếp lời Dịch Nam vừa bỏ rau vào chảo đảo đều: “Con không xem Heo Hiệp Sĩ nữa à?”

“Hết rồi ạ, con không xem nữa.”

“À, ra vậy, thế con muốn làm gì bây giờ?”

Dịch Nam đi vào phòng bếp, tựa ở cửa tủ lạnh, hai mắt long lanh quan sát Dịch Dương Thiên Tỉ: “Ba ba kể cho con chuyện ngày trước của ba ba đi ạ.”

Dịch Dương Thiên Tỉ cưng chiều mỉm cười: “Chuyện gì a?”

“Chuyện của ba ba và thầy Vương, hai người quen nhau như thế nào ạ?”

Dịch Dương Thiên Tỉ thả miếng cá vào trong chảo dầu, da cá gặp phải dầu nóng, lập tức trở nên khô vàng. Tiếp tục chỉnh nhiệt độ bếp lửa, bỏ thêm gia vị đã chuẩn bị sẵn trước đó vào.

Đậy nắp, ở bồn rửa sạch tay.

“Thầy Vương của con lớn hơn ba ba một tuổi, ba ba học lớp mười Vương Tuấn Khải học lớp mười một, khi đó trường học có rất nhiều câu lạc bộ, cả ba ba và Vương Tuấn Khải đều gia nhập câu lạc bộ mật mã, người tham gia câu lạc bộ mật mã không nhiều lắm, cho nên quen nhau rất nhanh. Ba ba cũng mới khai giảng, tân sinh đối với mọi thứ đều lạ lẫm, hơn nữa ba ba vừa mới tới Trùng Khánh, cuộc sống không quen, cho nên bình thường đều hỏi Vương Tuấn Khải cái này cái kia. Vương Tuấn Khải là học trưởng, còn là người địa phương, giống như rắn độc cái gì cũng biết, cuối tuần thường mang theo một đám học sinh đi quanh đất Trùng Khánh. Thời gian ấy ký túc xá của trường học không có TV, ba ba liền theo Vương Tuấn Khải chạy về nhà bọn họ, nửa đêm xem bóng đá, cũng là khi đó, phát hiện ra cả hai người đều thích đội bóng của Đức, phải biết rằng, đa số những người mê bóng đá đều theo Argentina và Tây Ban Nha, gặp được người cùng chí hướng giống mình, quả thật không dễ. Có điều, cuối cùng đội bóng của Đức không vào được vòng chung kết, ngày đó cả hai đều bỏ tiết nửa ngày chui lên tầng thượng mượn rượu giải sầu.”

Dịch Dương Thiên Tỉ xoay người lật miếng cá trong chảo, lại đóng kín nắp, đặt cái muôi qua một bên.

“Sau đó, Vương Tuấn Khải đưa ba ba vào đội bóng của trường, Vương Tuấn Khải là trung vệ, ba ba là tiền vệ, khi đó ở giải đấu của thành phố còn giành được giải quán quân. Có điều, trước trận chung kết chân của Vương Tuấn Khải có một chút chấn thương, vậy mà tên ngốc đó không nói cho ai cả, trực tiếp vào đá, đá vào được một quả, kết quả trận đấu vừa kết thúc, còn chưa kịp chúc mừng, đã nằm trên cáng cứu thương mang xuống dưới. Cuối cùng Vương Tuấn Khải nằm bệnh viện một tháng, mỗi ngày để cho ba ba mang tới đủ loại truyện manga, rồi anime các loại. Đại khái là ngày ấy một tháng tiền tiêu vặt cũng cống hết vào cửa hàng sách truyện.”

“Thế nhưng ba ba và thầy Vương thân thiết như vậy, vì sao lưu bút cũng không có ảnh chụp của thầy Vương ạ?”

Giữa tất cả những quyển sách chuyên ngành y học khó hiểu, cuốn lưu bút nho nhỏ đã sớm được đứa nhỏ hiếu kỳ này lật đi lật lại nhiều lần.

Hơn nữa, Dịch Nam thích nhất là đặt ảnh của mình bên cạnh ảnh của ba ba, tưởng tượng mai sau lớn lên cũng có thể anh tuấn giống một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất như ba ba.

“Bởi vì Vương Tuấn Khải tốt nghiệp xong thì lập tức xuất ngoại.”

“Quan hệ tốt như vậy, sao lại không liên lạc ạ?” Trẻ con luôn có rất nhiều vấn đề, có lúc lại chuẩn xác sắc bén, đánh đúng trọng điểm.

Dịch Dương Thiên Tỉ đương nhiên không đem toàn bộ câu chuyện kể ra, cậu đại khái cho rằng thế giới quan của Dịch Nam mới chỉ hình thành, hết thảy đều thuần khiết không nhiễm một hạt bụi, cậu không mong nó sớm nhiễm tạp chất hay mang theo lo lắng âu sầu quá sớm.

Kính coong, kính coong.

Bảy rưỡi tối, chuông cửa đúng giờ vang lên.

“Thầy Vương tới!” Nghe thấy tiếng chuông cửa, Dịch Nam lập tức ném vấn đề ra sau đầu, nhanh như chớp lao ra khỏi phòng bếp mở rộng cửa đón Vương Tuấn Khải.

Dịch Dương Thiên Tỉ cũng đi theo ra ngoài.

Quả nhiên không ngoài sở liệu, Vương Tuấn Khải toàn thân ướt sũng, duy nhất không có nghĩ tới chính là bên ngoài mưa to gió lớn đến độ có thể đánh gãy ô thành hai mảnh.

Dịch Dương Thiên Tỉ đưa cho anh khăn mặt mà mình đã chuẩn bị trước: “Anh lau qua trước đi.”

Vương Tuấn Khải thả đồ trong tay xuống, tiếp nhận khăn mặt lau khô tóc, sau đó nắm quần áo trên người tội nghiệp nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ: “Thiên Tỉ, có thể cho tôi mượn một bộ quần áo để thay được không?”

“Tôi đi lấy cho anh.” Dứt lời, cậu mang theo Vương Tuấn Khải đi vào phòng ngủ.

“À.. A u!” Dịch Dương Thiên Tỉ đột nhiên nhớ tới cái gì, dừng lại xoay người, không ngờ va phải Vương Tuấn Khải đang hoàn toàn không biết gì cả vẫn vùi đầu đi về phía trước.

Mũi cao đúng lúc va phải cái cằm cứng rắn, theo xương sống mũi xuất hiện một trận đau tê tái.

“Cậu không sao chứ?” Vương Tuấn Khải vội vàng đẩy bàn tay đang ôm mũi của Dịch Dương Thiên Tỉ xuống, nhìn cũng không có gì nghiêm trọng.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhíu mày một lúc mới mở miệng: “Không sao.”

“Cúi đầu đi không để ý, lại không biết cậu đột nhiên dừng lại.”

“Tôi muốn hỏi anh một chút, có muốn tắm rửa rồi mới thay quần áo mới không, dù sao cũng dính mưa ướt sũng, dễ cảm mạo.” Dịch Dương Thiên Tỉ lịch sự hỏi Vương Tuấn Khải, kỳ thực nội tâm âm thầm thêm một câu, biết Xử Nữ có bệnh khiết phích, không tắm căn bản sẽ không nguyện ý thay quần áo.

Vương Tuấn Khải hai mắt toả sáng: “Có thể chứ?”

“Đương nhiên là được rồi.” Dịch Dương Thiên tỉ chỉ chỉ cửa kính bên tay trái: “Kia là phòng tắm, tôi đi lấy quần áo cho anh rồi trở lại.”

Vóc dáng của Vương Tuấn Khải không khác Dịch Dương Thiên Tỉ nhiều lắm, nhưng chân lại dài hơn không ít, bởi vậy người cũng có vẻ cao gầy hơn. Dịch Dương Thiên Tỉ bình thường lúc ở nhà thích mặc quần short, trong tủ quần áo đa phần đều là quần short đến đầu gối, tìm tới tìm lui mới miễn cưỡng thấy được một cái quần dài rộng thùng thình. Tuỳ tiện lấy một chiếc áo phông, mang tới phòng tắm.

Cốc cốc cốc.

“Vào đi.”

Vốn định bảo Vương Tuấn Khải là quần áo sạch được để trên ghế thì còn chưa mở miệng, Vương Tuấn Khải đã nói trước.

Phía sau cửa cũng không có tiếng nước chảy, có lẽ là chưa bắt đầu tắm, Dịch Dương Thiên Tỉ không nói gì, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Trong phòng tắm, Vương Tuấn Khải ở trần, quần áo ướt đẫm vắt ở bồn rửa tay, quần cởi được một nửa, lộ ra cặp chân dài như ẩn như hiện. Thấy Dịch Dương Thiên Tỉ tiến đến, Vương Tuấn Khải cấp tốc cởi quần, cầm ở trên tay.

“Anh… Anh… Anh… Sao lại không mặc quần áo!” Dịch Dương Thiên Tỉ thấy thế liền vội vàng dùng quần áo trên tay che mắt.

“Ai nói tôi không mặc quần áo, rõ ràng vẫn còn một món mà, không tin cậu xem.” Thấy Dịch Dương Thiên Tỉ phản ứng mãnh liệt như vậy, Vương Tuấn Khải tạm thời quên mất cảm giác dính dáp của nước mưa trên người, nổi lên ý muốn trêu chọc người trước mặt. Anh nhảy tới phía trước hai bước, cố ý muốn gạt quần áo che ở trước mắt Dịch Dương Thiên Tỉ xuống.

Dịch Dương Thiên Tỉ không để ý tới Vương Tuấn Khải, cố sức giữ chặt quần áo trong tay: “Lưu manh!”

“Đều là nam nhân, cậu sợ cái gì.”

Dịch Dương Thiên Tỉ không để ý tới lời Vương Tuấn Khải, thẳng tay ném quần áo vào trong ngực anh, xoay người chạy khỏi phòng tắm.

“Vậy là cậu thực sự thích nam nhân nha!” Vương Tuấn Khải không chịu buông tha, tiếp tục hướng về phía bóng lưng chạy trối chết của Dịch Dương Thiên Tỉ hô to, trong mắt đầy ý cười.

“Bang!”

Đáo lại anh là một tiếng đóng cửa vang dội.

Vương Tuấn Khải thật sự nghĩ toàn bộ kính trong phòng tắm sớm vỡ hết mất.&///

Ăn xong cơm tối, Vương Tuấn Khải liền đốc thúc Dịch Nam bắt đầu làm bài tập.

Dịch Dương Thiên Tỉ tắm xong, thu dọn đơn giản qua phòng tắm rồi cũng ôm máy tính lướt weibo.

Được tìm kiếm nhiều nhất đều là tên của minh tinh nọ, vợ của anh ta và người quản lí. Chuyện lộ ra đã hơn một tuần trời, hiếm khi nào cư dân mạng lại hăng hái được thế này, quan tâm đến một việc lâu như vậy.

Có điều nói đi nói lại thì chuyện hôn nhân, nếu như không có tình yêu, thì khó lòng có thể duy trì được lâu dài. Tựa như lúc ban đầu, chỉ là để cho cha mẹ an lòng, tuỳ tiện tìm một người phụ nữ môn đăng hộ đối kết hôn, thế nhưng sự thực chứng minh, tình cảm gượng ép này chỉ có thể ở ngoài mặt duy trì sự cân đối, một ngày nào đó sự cân bằng bị đánh phá, sẽ không khỏi vật lộn lên xuống. May là mẹ của Dịch Nam đã tìm được người đàn ông của đời cô, cũng coi như đền bù cho phần tình cảm Dịch Dương Thiên Tỉ đã cô phụ cô.

Về phần mình, thứ tình cảm bị cấm kỵ vốn dĩ khó mà nhận được lời chúc phúc, cho nên cậu đã sớm không ôm huyễn tưởng. Có điều thượng đế cũng công bằng, đem Dịch Nam ban thưởng cho cậu, để cho cậu sau này có thể ở nhân sinh ký thác một phần tình cảm.

Buồn bực lướt mười trang weibo, cũng không có tin tức gì đáng giá, Dịch Dương Thiên Tỉ thẳng thắn tắt máy tính, vào phòng bếp lấy sữa cho hai người còn đang học tập trong kia.

Mùi hương ngọt ngào của sữa tươi tràn ngập căn phòng, hoàn toàn đối lập với cảnh mưa to gió lớn bên ngoài.

Gõ cửa phòng, Dịch Dương Thiên Tỉ bưng hai cốc sữa vào phòng Dịch Nam: “Học thế nào rồi?”

Vương Tuấn Khải rất tự nhiên tiếp nhận sữa tươi, một cốc đưa cho Dịch Nam, một cốc trực tiếp uống hơn phân nửa: “Không sai biệt lắm, làm bài tập cuối tuần không phải hỏi lại nội dung kiến thức là được rồi.”

“Cảm ơn anh, thầy Vương.” Dịch Dương Thiên Tỉ lịch sự nói, có điều lời cảm ơn này là thật sự xuất phát từ nội tâm. Suốt một tuần trời, nếu như không làm phiền Vương Tuấn Khải, thật sự không biết Dịch Nam đã bỏ lỡ bao nhiêu kiến thức bài giảng trên lớp.

“Không có gì.” Vương Tuấn Khải uống một hơi cạn sạch nốt phần còn lại, đứng dậy chuẩn bị về nhà: “Bên ngoài đã tạnh mưa chưa?”

“Vẫn chưa, hơn nữa còn mưa to hơn. Nếu không đêm nay anh ở lại đây ngủ đi.”

Vừa nghe lời này, trong lòng Vương Tuấn Khải nở hoa, mặt mày hớn hở xác nhận lại: “Đây là Thiên Tỉ mời tôi ở lại cùng nhau qua đêm sao?”

Giọng nói nhẹ nhàng lại cố ý nhấn mạnh bốn từ “Cùng nhau qua đêm” này.

Dịch Dương Thiên Tỉ không nói gì, hung hăng trừng Vương Tuấn Khải: “Không muốn thì anh có thể về nhà.”

“Nguyện ý! Nguyện ý!” Cầu còn không được mà.

“Thầy Vương sẽ ở lại nhà chúng ta sao ạ?” Dịch Nam từ cốc sữa ngẩng mặt lên, hai mắt sáng long lanh, trên môi còn vương một chút sữa ngọt ngào.

Vương Tuấn Khải đưa tay lau đi sữa dính trên miệng Dịch Nam, mỉm cười nói: “Đúng rồi.”

“Vậy thì ngày mai chúng ta có thể đi đá bóng không ạ? Thầy đã hứa với còn từ trước rồi!”

“Được.” Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của Dịch Nam, sau đó lại giả mù sa mưa hỏi Dịch Dương Thiên Tỉ đứng bên kia: “Cũng không biết ba ba con có thời gian hay không…”

“Ba ba có! Ba ba có một tuần nghỉ phép ở nhà với con mà! Đúng không ạ?”

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn ánh mắt mong đợi của Nam Nam, đành phải gật đầu, tuy rằng cậu cũng không phải rất tình nguyện cùng Vương Tuấn Khải đi ra ngoài chơi: “Có điều ngày mai nếu trời không mưa mới đi được nha.”

Dịch Nam chạy đến bên cửa sổ, ghé đầu trên bệ cửa sổ, lo lắng nhìn mưa tầm rã rơi, mân mê cái miệng nhỏ nhắn: “Thế nào mới có thể làm cho mưa tạnh đây ~”

Vương Tuấn Khải đi tới bên cạnh bế nhóc đặt lên giường, kéo chăn: “Bây giờ con ngủ khò một giấc là ngày mai mưa sẽ tạnh luôn.”

“Thật không ạ?”

“Thật.”

Nói xong, Dịch Nam lập tức đắp kín chăn, nhắm chặt mắt.

Dỗ Dịch Nam ngủ xong, Vương Tuấn Khải cùng Dịch Dương Thiên Tỉ đi ra phòng khách. Trên ghế sô pha ngoài phòng khách là gối đầu cùng một chiếc chăn mỏng.

“Anh vào phòng ngủ nằm đi, tôi ngủ ở đây.” Dịch Dương Thiên Tỉ chỉnh lại đệm, chuẩn bị tìm thêm gối đầu.

Vương Tuấn Khải cầm chăn lên ôm vào trong ngực: “Hay là tôi ngủ ở đây, cậu ngủ trên giường đi.”

“Giường lớn hơn, anh có thể duỗi chân.”

“Cậu ngủ giường quen rồi, nằm sô pha sợ không ngủ được.”

“Thắt lưng anh không tốt, nằm giường vẫn thoải mái hơn.”

“…”

“…”

“Vậy chúng ta cùng nhau nằm trên giường thì sao?” Vương Tuấn Khải đề nghị, tiểu hổ nha trong miệng như ẩn như hiện.

“Vậy tôi ngủ trên giường, anh qua sô pha đi.” Dịch Dương Thiên Tỉ đoạt lấy chăn trong tay Vương Tuấn Khải, chuẩn bị đi về phía phòng ngủ.

Vương Tuấn Khải mau tay nhanh mắt, một tay đoạt lại chăn, nghiêng người vượt lên trước Dịch Dương Thiên Tỉ: “Vẫn là để tôi nằm trên giường đi.”

Dứt lời liền bước vào phòng ngủ, sau đó đóng chặt cửa.

Trong phòng ngủ, còn có một món đồ mà anh đã mang lòng hiếu kỳ bấy lâu.

Đóng cửa lại, Vương Tuấn Khải trực tiếp đi tới trước giá sách, lấy ra cuốn lưu bút mình thương nhớ suốt bao lâu nay.

Lưu bút làm theo phong cách anime, mỗi một trang đều in hình một nhân vật trong anime. Naruto Uzumaki,Ryoma Echizen,Shinichi Kudo… đều là những nhân vật anime Nhật Bản nổi tiếng một thời. Bên cạnh nhân vật anime là profile, trên đầu và cuối mỗi trang là một vài câu nói được in chìm, tỷ như “Dẫu cho năm năm tháng tháng dài đằng đẵng trôi qua, thế nhưng ánh mắt của người ngày biệt ly đó vĩnh viễn ở mãi trong lòng tôi: Tinh khiết như thuỷ tinh, sáng trong như vầng trăng, sâu thẳm như đại dương, đơn thuần như tuyết trắng…”, “Không muốn từ biệt, lại đang nói lời từ biệt, một thời ngô nghê ngây ngốc; không muốn từ biệt, lại đang nói lời từ biệt, năm tháng tươi xanh…”.

Mở tiếp bên trong, trên trang giấy là những nét chữ ngây thơ chưa lớn, một vài nét vẽ xiên xiên vẹo vẹo. Biết bao nhiêu lời khen ngợi cùng những câu “Đừng quá nhớ mình”,“Giữ liên lạc nhé”, thậm chí là “Mãi mãi bên nhau” được viết xuống, có thể tượng tưởng được khi đó mang từng nào quyết tâm thực hiện những ngôn thệ duy mỹ này thì bây giờ dùng từng đấy sức lực đánh lại lên mặt mình. Bạn thân ngày ấy, hôm nay còn lại mấy người? Gặp lại nhau, sợ rằng đến tên còn phải vắt óc suy nghĩ cũng nhớ không ra.

Tỷ như bây giờ, tấm ảnh tốt nghiệp Vương Tuấn Khải đang cầm trên tay, ngoại trừ có thể nhận ra học đệ luôn cài đầy đủ cả hàng khuy áo sơ mi đồng phục của mình, thì mấy nam sinh bên cạnh cậu, anh đã không còn ấn tượng gì, chỉ nhớ mỗi nam sinh mắt to lông mày rậm đứng bên trái Dịch Dương Thiên Tỉ kia vào lần đầu tiên anh đoạt bạn gái của cậu, đã cố ý làm đổ một cốc sữa đậu nành vào đồng phục của anh, còn không nói xin lỗi.

Ngẫm lại hành động của chính mình khi đó cũng rất vô lại đi, may là có người đứng ra giúp cậu tức giận.

Bạn học nghìn người một kiểu, ảnh chụp cũng bởi vì không nhớ rõ mặt mà trở nên vô vị. Xem lướt qua một lần, đầu ngón tay phút chốc dừng lại ở trang cuối cùng.

So với những trang phía trước, nét chữ rõ ràng hơn rất nhiều, không cần nghĩ cũng biết là của chủ nhân cuốn lưu bút này, khi đó Dịch Dương Thiên Tỉ viết thư pháp rất đẹp, còn được không ít giải thưởng, mà anh thích nhất là khi đi ngang qua bảng thông báo của trường, thấy tác phẩm đoạt giải của Dịch Dương Thiên Tỉ, sẽ ôm chầm vai người nọ, trêu chọc một câu “Dịch thư pháp gia”. Mỗi lần như vậy, bụng anh nhất định sẽ nhận ngay một quyền, có điều cũng không đau chút nào, cho nên bản thân mới không sợ hãi ngang nhiên đi tìm đường chết.

Nhìn xuống một chút, mục tên bạn học được viết ba chữ ngay ngắn—— Vương Tuấn Khải.

Trong lòng trầm xuống, lòng bàn tay Vương Tuấn Khải bất chợt đổ một tầng mồ hôi.

Profile không có gì nhiều, chỉ viết vài dòng đơn giản.

Tỷ như cung hoàng đạo là Xử Nữ, môn thể thao yêu thích là bóng rổ, món ăn yêu thích là mì sợi Trùng Khánh[1].

Việc thích làm nhất, ngăn cản Dịch Dương Thiên Tỉ hẹn hò.

Vương Tuấn Khải hơi cong khoé miệng, mỉm cười hiểu rõ ý cậu.

Việc đáng ghét đã làm, vợ bạn không thể chạm vào.

Nụ cười cứng ngắc ở khoé miệng.

Lời muốn nói cuối cùng, chỉ có một câu duy nhất —— nếu như có thể vượt qua những sai lầm kia, hy vọng chúng ta còn có thể làm bạn.

“Ngu ngốc.”

Vương Tuấn Khải hung hăng đóng lại cuốn lưu bút lại, ngã lên giường đơn phía sau, cả người rúc vào trong chăn gối mang theo mùi hương nhàn nhạt của Dịch Dương Thiên Tỉ, ngủ thật say.&Hoàn chương 5.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.