[Khải+Thiên]Tổng Hợp Truyện Ngắn

Chương 21: Chương 21: [Đoản thiên|Khải Thiên] How old are U? – 6




https://agreyseventh.wordpress.com/2016/11/16/doan-thienkhai-thien-how-old-are-u-6/

Tác giả:witwis七

Chuyển ngữ: QT ||Biên tập: Grey

Pairing: Vương Tuấn Khải x Dịch Dương Thiên Tỉ

Chuyển ngữ đã được sự đồng ý của tác giả. Không đảm bảo sát nghĩa 100% so với bản gốc. Vui lòng không mang ra khỏi WordPress.

Cr: SoulResonance_921128

CHƯƠNG 6&“Tiểu Khải, Tiểu Khải, anh không nên tức giận, em thừa nhận em sai rồi.” Dịch Dương Thiên Tỉ lôi kéo hai tay đang khoanh trước ngực của Vương Tuấn Khải, kéo trái kéo phải, giọng nói mềm mại dịu dàng.

Vương Tuấn Khải ngắm nhìn bốn phía, tráng lệ, trên tường là một màu vàng kim, tấm rèm màu trắng phủ kín trước cửa sổ hình bầu dục được đóng chặt. Cả căn phòng thập phần trống trải, chỉ có ở giữa căn phòng là một chiếc giường lớn màu trắng, trên trần là chùm đèn hoa lệ, đối diện đó là một lò sưởi đang tí tách vang lên tiếng củi lửa, đằng sau được treo một bức tranh vô cùng lớn.

Trên đó là tạo hình mèo Ba Tư của Dịch Dương Thiên Tỉ.

Vương Tuấn Khải không chút lưu tình hất tay Dịch Dương Thiên Tỉ ra, quay đầu sang chỗ khác: “Bây giờ mới biết sai, em lừa anh suốt mười năm!”

“Kỳ thực khi đó có bạn gái chỉ là muốn hấp dẫn sự chú ý của anh, muốn nhìn anh ghen, sau đó anh lại thổ lộ với em, em cũng chỉ muốn trêu chọc anh một chút, không ngờ còn chưa kịp giải thích với anh, anh lại… anh lại…” Dịch Dương Thiên Tỉ cúi đầu, cắn chặt môi dưới, trong giọng nói lộ ra vô vàn uỷ khuất: “Anh lại ra nước ngoài.”

“Trách anh?”

“Trách em, trách em.” Dịch Dương Thiên Tỉ lần thứ hai kéo góc áo Vương Tuấn Khải, nhẹ nhàng quơ quơ.

“Em đã thừa nhận sai lầm, vậy em nói xem nên làm sao bây giờ?” Vương Tuấn Khải lần này không lờ đi Dịch Dương Thiên Tỉ nữa mà quay say nhìn chằm chằm người một chút cũng không dám thở mạnh bên cạnh, như lão hổ quan sát con mồi của mình.

Dịch Dương Thiên Tỉ khẩn trương nhìn lướt qua Vương Tuấn Khải, vội vã lần nữa cúi đầu, nuốt một ngụm nước bọt: “Nghe… nghe lời anh.”

Vương Tuấn Khải hài lòng gật đầu, xoay người nằm lên giường, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Trước đây đều là anh chủ động, lần này em đổi thành em chủ động.”

Do dự một chút, Dịch Dương Thiên Tỉ trèo lên giường, chậm rãi ngồi lên người Vương Tuấn Khải, hai tay nắm lấy quần áo người trước mặt, chậm rãi cúi người, nhắm chặt hai mắt, ấn xuống một nụ hôn ướt át.

Còn chưa kịp cảm thụ vị đạo đôi môi Dịch Dương Thiên Tỉ, Vương Tuấn Khải đã cảm giác mình đang bị ép tới thở không nổi, thậm chí ngay cả hô hấp đều có chút trắc trở.

Ngay sau đó, gương mặt bị hai bàn tay múp míp mềm mại ôm lấy, như đang chà đạp đất dẻo cao su, trái phải đè ép.

Vương Tuấn Khải nỗ lực mở mắt, muốn xoay người đặt Dịch Dương Thiên Tỉ dưới thân. Quả nhiên không thể dễ dàng thay đổi vị trí, tựa như đứng đầu thiên hạ không thể hạ gục.

Tiêu cự dần trở nên rõ ràng, Dịch Dương Thiên Tỉ mới vừa rồi còn ôn nhu mềm manh trong nháy mắt đã thu nhỏ lại biến thành một cái đầu tròn vo bé xíu như hạt đậu, đang ngồi trên người anh, ra sức nhéo hai bên má anh.

“Thầy Vương! Thầy Vương! Mau dậy mau dậy! Ngoài trời thực sự nắng đẹp!”

Vương Tuấn Khải mê man nhìn khắp bốn phía, tường màu trắng, tủ sách màu đen, cùng với giường đơn nhỏ hẹp dưới thân, triệt để kéo anh quay về hiện thực.

Vừa rồi chỉ là một hồi xuân… mộng… chưa… toại.

“Thầy Vương! Rời giường! Thầy mau xem ngoài trời thực sự nắng to luôn!” Dịch Nam ngồi ở trên người Vương Tuấn Khải, chân nhỏ đạp tới đạp lui, không ngừng nói liên hồi.

Nhìn theo hướng Dịch Nam chỉ, ngoài cửa sổ là một màu xanh sáng sủa, điểm thêm vài đám mây trắng, tựa như chiếc bánh kem ngọt ngào.

“Thời tiết hôm nay thật tốt nha.”

“Đúng vậy ạ, quả nhiên con ngủ sớm là trời sẽ ngừng mưa.”

Vương Tuấn Khải đỡ thân thể ngồi dậy, hai tay ôm Dịch Nam vào lòng: “Thế thì hôm nay chúng ta có thể đi đá bóng rồi, ba ba con dậy chưa?”

“Trước khi vào đây con đã gọi ba ba, không biết bây giờ ba ba đã dậy chưa.”

“Đi, chúng ta tới nhìn xem.”

Dứt lời, một lớn một nhỏ hai người mang hai cái đầu tổ quạ đi ra ngoài phòng khách.

Ánh sáng bên ngoài phòng khách rất tối, bốn phía là rèm cửa được kéo kín không khe hở, chỉ có trên tường một cái đồng hồ quả lắc đang siêng năng chuyển động.

Dịch Dương Thiên Tỉ vùi trong sô pha, trên người đắp một lớp chăn mỏng màu nâu nhạt, cong lưng ngủ say.

Nhìn một cái là biết ngay sau khi bị Dịch Nam đánh thức lại ngủ tiếp.

Vương Tuấn Khải đến gần người đang ngủ say sưa trên ghế sô pha kia, anh ngồi xếp bằng xuống đất nhìn lông mi người nọ run rẩy hai cái, có lẽ là bị thanh âm đến gần quấy rầy, thế nhưng vẫn không chịu nhúc nhích.

“Nam Nam! Tới!”

Vương Tuấn Khải đánh một ánh mắt cho Dịch Nam, đứa nhỏ lập tức như một mũi tên nhảy thẳng lên ghế sô pha, dùng chiêu thức vừa đánh thức Vương Tuấn Khải, cuối cùng đã có thể gọi Dịch Dương Thiên Tỉ tỉnh lại.

Vương Tuấn Khải ở một bên nhìn, khoé miệng đắc ý cong lên, rời giường khí của Dịch Dương Thiên Tỉ khủng khiếp như thế nào anh đương nhiên đã được lãnh giáo qua, cho nên sẽ không dại gì đi tìm đường chết gọi cậu dậy. Có điều, đổi thành Nam Nam, đại khái có tức giận thế nào cũng sẽ nuốt lại vào bụng.

Quả nhiên dự đoán đúng.

Dịch Dương Thiên Tỉ cuối cùng cũng mở đôi mắt vẫn còn ngái ngủ của mình. Thấy hai cặp mắt đang tập trung trên người mình, cậu bỗng nhiên ngồi dậy, chăn thuận thế từ trên vai rơi xuống, áo ngủ cũng bởi vì khá rộng nên bị kéo theo, lộ ra xương quai xanh gợi cảm.

Vương Tuấn Khải không khỏi hoảng hốt, lại nhớ tới một hồi xuân mộng chưa toại kia.

Dịch Dương Thiên Tỉ há miệng muốn hỏi, thế nhưng lại không cách nào phát ra tiếng, thuận tay cầm lên ly nước trên bàn trà, uống hai ngụm nước. Môi khô thấm nước, trở nên hồng nhuận.

Cảm giác ướt át không chân thật trong giấc mộng kia mơ hồ xuất hiện.

Vương Tuấn Khải bắt gặp ánh mắt của Dịch Dương Thiên Tỉ, lập tức cuống quít đứng lên, chân cũng vì vậy mà hung hăng va phải chân bàn trà, mang theo đau nhức chạy khắp toàn thân: “A…”

“Anh không sao chứ?”

“Không sao! Không sao!” Đau nhức còn chưa nguôi ngoai, Vương Tuấn Khải đã lập tức vừa ôm chân vừa nhảy tới phòng tắm: “Chợt nhớ ra tôi còn chưa rửa mặt!”

Hốt hoảng đi vào phòng tắm, Vương Tuấn Khải ngồi ở nắp bồn cầu ôm chân nhe răng nhếch miệng xoa một lúc, cảm thấy bớt đau mới đứng dậy dùng nước lạnh rửa mặt, chỉ vào trong gò má ửng hồng ánh mắt ướt át trong gương: “Một chút nữa không cho ăn cơm! Cho bơn bớt mấy cái tư tâm dâm dục bừa bãi đi!”&///

Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi ở phía đối diện, hai tay ôm cốc sữa tươi, nhìn người đối diện, cẩn cẩn dực dực mở miệng: “Cái kia… có cần tôi chiên cho anh một quả trứng nữa không?”

Từ lúc bắt đầu ngồi xuống dùng bữa sáng, Vương Tuấn Khải đã ăn bốn cái bánh bao, hai cái lạp xưởng, một quả trứng chiên, nửa cốc nước chanh, cùng với một bát cháo nhỏ trứng muối thịt nạc và một cốc sữa tươi.

“Không cần!” Vương Tuấn Khải bỏ miếng lạp xưởng cuối cùng vào miệng, hài lòng rút giấy lau miệng, lịch sự nói: “Để tôi rửa bát, cậu vào chuẩn bị đồ đi rồi chúng ta tới sân bóng luôn.”

“Anh ăn no rồi?”

Vương Tuấn Khải gật đầu, tiện tay lấy mấy quả nho bỏ vào trong miệng.

“Được rồi.” Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn cái bụng có hơi nhô lên của Vương Tuấn Khải, không nghi ngờ nữa. Cho dù có ăn không no, thì ở góc độ y học cũng không nên ăn thêm nữa.

Vương Tuấn Khải mang bát đũa đặt ở trong bồn, đối mặt với bộ bát đũa không còn đến một mảnh vụn đồ ăn, hai tay tạo thành chữ thập: “Thiện tai, thiện tai, đều là do bữa sáng Thiên Tỉ làm ăn quá ngon, mới quên mất lời cảnh cáo vừa nãy.”

Sau đó ngân nga vài câu hát dân gian bắt đầu rửa bát.

Cầm bát lau khô bỏ vào tủ, thấm hết nước trên bàn đá cẩm thạch, Vương Tuấn Khải bước ra khỏi phòng bếp thì Dịch Dương Thiên Tỉ và Nam Nam đã chuẩn bị xong, lúc này đang ngồi ở trên ghế sô pha vừa đọc sách vừa chờ anh.

Nhanh chóng thay giày đá bóng, ba người lập tức xuất phát.

Để hưởng ứng tinh thần “Tăng cường thể chất nhân dân, phát triển hoạt động thể dục thể thao”, nhà nước đã bỏ vốn xây một sân vân động đa năng ở vùng ngoài ô. Sân vận động có đầy đủ cơ sở vật chất, các loại dụng cụ từ bóng bàn, cầu lông, tennis, bóng rổ cho đến các môn thể thao khác, hơn nữa, điểm sáng lớn nhất chính là sân bóng rộng lớn lộ thiên phía sau. Sân bóng chia thành hai phần, một phần được bày trí theo đúng quy cách dùng để thi đấu, phần còn lại thu nhỏ tỉ lệ, dùng làm sân bóng nhi đồng. Vào những ngày cuối tuần, sân bóng nhi đồng còn có thể có một vài đội bóng thiếu nhi tới luyện tập, thời gian sắp xếp giống nhau đều vào buổi chiều, buổi sáng cho phép người dân sử dụng.

Từ nhà Dịch Dương Thiên Tỉ tới sân vận động cũng không tính là gần, đi khoảng nửa giờ, tới nơi đã gần chín rưỡi sáng.

Sau cơn mưa, bầu trời xanh một mảnh, thảm cỏ của sân bóng ở dưới ánh mặt trời cũng trở nên tươi mới hơn.

Là một fan hâm mộ đội tuyển Đức, ba người đều mặc đồng phục giống đội bóng yêu thích. Vương Tuấn Khải mang áo số 10, Dịch Dương Thiên Tỉ là số 7, còn Dịch Nam mặc loại nhỏ số 13.

“Ba người thì chia đội thế nào đây?” Dịch Dương Thiên Tỉ vừa đứng khởi động gân cốt vừa hỏi. Trước kia đều là cậu và Nam Nam hai người, quy tắc trò chơi rõ ràng, một người thủ môn một sút bóng, hiện tại xuất hiện thêm một Vương Tuấn Khải, trái lại có chút không biết xếp thế nào.

“Con và thầy Vương một đội, lần trước chúng ta quyết định xong rồi mà ba ba!” Dịch Nam không chút nghĩ ngợi trả lời, trong lòng đã có đáp án của mình.

Dịch Dương Thiên Tỉ lạnh thấu tâm can: “Sao con không chọn ba ba?”

“Bởi vì thực lực của ba ba tương đối mạnh. Đây là thi đấu, chúng ta nên đẩy mạnh tinh thần công bằng.” Đứa nhỏ hai tay chống nạnh, bày ra vẻ mặt thiết diện vô tư.

“Đúng, công bằng! Công chính! Công khai!” Vương Tuấn Khải ở một bên liên tục gật đầu phụ hoạ.

Dịch Dương Thiên Tỉ phẫn hận ôm quả bóng kẹp bên người: “Được! Người nào thua người đấy mời ăn cơm!”

Vương Tuấn Khải đứng ở trước khung thành, vững vàng làm thế trung bình tấn, hai tay không an phận xoa xoa, ánh mắt nhắm thẳng Dịch Dương Thiên Tỉ, tính toán chuẩn bị phát bóng.

Dịch Dương Thiên Tỉ từ xa chạy tới, tránh để Dịch Nam chặn lại, vài lần cố ý nhường bóng lại đoạt về, sau đó cùng Dịch Nam vui đùa ầm ĩ hơn nửa sân bóng, đem quyền chủ động một lần nữa nắm giữ dưới chân.

Cầu đá tới trước mặt Vương Tuấn Khải, Dịch Dương Thiên Tỉ hướng sang bên trái một chút, sau đó cấp tốc thu chân, điều chỉnh phương hướng, sút bóng sang bên phải.

Bóng cao su chuẩn xác bay thẳng vào lưới, Vương Tuấn Khải ở góc trái ngã xuống.

Hiệp đầu tiên, Dịch Dương Thiên Tỉ thắng.

Bắt đầu lại. Lần này là Dịch Nam làm thủ môn, Vương Tuấn Khải phụ trách cản bóng. Bóng cao su dưới chân hai người truyền đến truyền đi, không phân cao thấp. Đột nhiên, Dịch Dương Thiên Tỉ làm một động tác giả, lướt qua Vương Tuấn Khải, sau đó một đường dẫn bóng chạy về phía trước.

Chỉ là tới gần cầu môn, Dịch Dương Thiên Tỉ cố ý chậm lại động tác, nhấc chân đá thẳng về phía Dịch Nam, bóng cao su hoàn mỹ bị ôm lấy.

Hiệp thứ hai, Vương Tuấn Khải và Dịch Nam thắng.

Hiệp cuối cùng, Vương Tuấn Khải không đứng yên quan sát mà chạy tới chạy lui nhảy lên nhảy xuống. Theo động tác chân của Dịch Dương Thiên Tỉ, thân thể đồng thời cũng nhảy lên theo, đưa tay cố gắng gạt một cái, bóng cao su va vào khung thành bật ra ngoài.

Hiệp thứ ba, Vương Tuấn Khải và Dịch Nam thắng.

Dịch Dương Thiên Tỉ từ nay về sau thiếu hai người một bữa cơm.

Thi đấu xong, Dịch Nam chưa thoả mãn, lại bắt đầu luyện tập sút bóng. Vì luyện tập nên Vương Tuấn Khải cùng Dịch Dương Thiên Tỉ thay phiên nhau trấn thủ cầu môn, cản bóng đá tới của Dịch Nam.

Tiểu tử kia vóc dáng không cao, miễn cưỡng cũng chưa cao bằng khung thành, thế nhưng khí lực dưới chân lại không nhỏ, nhiều lần bóng cao su lao tới, đều suýt nữa tuột tay bay đi.

Quả nhiên, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước bị xô chết trên bờ cát.

Trong chốc lát, Vương Tuấn Khải cùng Dịch Dương Thiên Tỉ nhanh chóng nằm trên mặt đất, thở hổn hển.

Dịch Nam thấy thế cũng ném bóng đi, chen ở giữa hai người, bắt chước dáng vẻ của hai người, dang rộng tay chân thành hình chữ đại nằm ở trên bãi cỏ. Ánh nắng ấm áp phủ trên mặt, mơ màng một chút cũng có thể tiến nhập mộng đẹp.

“Bastian Schwensteiger rời khỏi đội tuyển quốc gia, áo đồng phục cậu đang mặc cũng không còn bán nữa.” Vương Tuấn Khải quay đầu trêu Dịch Dương Thiên Tỉ.

Người nọ quay đầu sang: “Của anh cũng thế.”

Số 10Lukas Podolski sau đó cũng theo Bastian Schwensteiger rời khỏi đội tuyển quốc gia.

Vương Tuấn Khải cười khẽ, nhìn bầu trời trong xanh, ánh mặt trời đọng ở trong mắt: “Còn nhớ rõ khi đó để xem được World Cup, mỗi lần đều phải bịa ra đủ loại lý do để có thể đưa cậu về nhà, còn muốn cha tôi tới đảm bảo, cũng may là mẹ tôi đặc biệt thích cậu, nếu không lúc biết tôi và ba làm chuyện này, nhất định sẽ cầm chổi lông gà đánh cho tôi chạy quanh nhà. Lúc ấy buổi tối cùng nhau rửa bát, còn viết tên cầu thủ lên đĩa, kết quả…”

“Kết quả đội tuyển Đức vẫn thua.” Dịch Dương Thiên Tỉ nói tiếp.

“Có điều cuối cùng vẫn vô địch World Cup 2014, ở bên Mỹ một mình tôi xem, bởi vì cậu biết đó, người Mỹ thích bóng bầu dục hơn. Trận chung kết tranh chức vô địch kia cậu có xem không?”

“Đương nhiên.”

“Cuối cùng cũng hoàn thành tâm nguyện, hai người họ có thể yên tâm rời đi rồi.”

“Đúng vậy, từ nhỏ đã cùng nhau gia nhập đội tuyển quốc gia, về sau lại ở cùng một câu lạc bộ, khi đó thật tốt đẹp. Dù rằng chuyển nhượng cầu thủ rồi, nhưng khi gặp lại vẫn cùng một chỗ, huấn luyện vạn năm không đổi tổ hợp tác, hôn lễ cũng đúng giờ tham gia, rốt cuộc cùng nhau rời khỏi đội tuyển quốc gia. Nhân sinh có thể có được người bạn như vậy, quá mãn nguyện.”

“Thiên Tỉ,” Vương Tuấn Khải quay đầu, nghiêm túc nói: “Xin lỗi.”

“A?” Trọng tâm câu chuyện chuyển quá nhanh, Dịch Dương Thiên Tỉ trong lúc nhất thời bị rốt loạn tiết tấu. Quay đầu mờ mịt nhìn Vương Tuấn Khải, lông mày cũng vì không hiểu rõ tình huống mà cau lại.

“Tôi nói, xin lỗi.”

“Tôi không hiểu.”

“Những chuyện xảy ra suốt bao năm nay… thật xin lỗi.”

Dịch Dương Thiên Tỉ cười khẽ, giơ tay che đi ánh mặt trời, canh cánh trong lòng nhiều năm như vậy, thậm chí ngay cả khi gặp lại cũng không thể tiêu tan, rốt cuộc cũng đợi được câu xin lỗi này. Kỳ thực khi đó trẻ con thích giảng nghĩa khí giang hồ, huynh đệ tình thâm, cũng không phải dạng có thể dễ dàng thay đổi chỉ vì một cô gái. Lại nói mối tình đầu có thể đơn giản buông tay cùng người khác gặp gỡ, có thể thấy được cũng chẳng phải là cái gì trung trinh không thay đổi. Chỉ là khi đó vẫn chờ một câu xin lỗi của huynh đệ, là lại có thể tiếp tục kề vai sát cánh, giúp bạn không tiếc cả mạng sống. Nhưng đợi mãi chẳng tới, khúc mắc càng đánh càng loạn, rốt cục thành một mớ bòng bong ghim chặt trong lòng, không cách nào giải quyết.

Ngày hôm nay một câu xin lỗi muộn màng nhưng lại hoá giải tất thảy mọi khúc mắc xôn xao, tựa như ngày trước Dịch Dương Thiên Tỉ từng quyết định, nếu như Vương Tuấn Khải xin lỗi, nhất định sẽ tha thứ cho anh, huống chi là hiện tại.

Dịch Dương Thiên Tỉ thở một hơi dài nhẹ nhõm, nghịch vài ba ngọn cỏ, quấn ở quanh ngón tay, sau đó ngẩng đầu nhẹ nhàng trêu chọc: “Cho nên cuối cùng anh cũng hối hận sao?”

“Không có.” Vương Tuấn Khải chắc như đinh đóng cột, như một bàn tay, bóp chặt cổ Dịch Dương Thiên Tỉ.

Dịch Dương Thiên Tỉ chán nản, chút mềm lòng phảng phất trong lòng vừa rồi bỗng chỉ như lạc vào một khu rừng dày đặc sương mù, đi ra khỏi đó mới phát hiện tất thảy chỉ là trò đùa của phù thuỷ: “Anh…”

“Tôi chỉ muốn phụ trách những chuyện mình đã gây ra ảnh hưởng tới cậu khi đó, thật sự xin lỗi.” Vương Tuấn Khải dừng một chút, hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách, ngữ khí kiên định: “Nếu như cho tôi một cơ hội để lựa chọn lại, tôi vẫn sẽ chọn làm như vậy, thậm chí còn thêm vào nhiều hơn. Bởi vì không làm vậy, nhìn cậu ở bên người khác, đó chính là điều khiến tôi hối hận cả đời.”

Dịch Dương Thiên Tỉ vốn muốn xông tới đánh Vương Tuấn Khải một trận, nhưng nghe xong những lời này, ánh mắt ngưng lại ở khuôn mặt kia, tim chợt nhảy một cái, hai tai không tự chủ được đỏ lên.&///

Trời se lạnh rồi, cây xương rồng tiến vào vùng đất ấm, mau nở hoa thôi.&Hoàn chương 6.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.