[Khải+Thiên]Tổng Hợp Truyện Ngắn

Chương 20: Chương 20: [Đoản thiên|Khải Thiên] How old are U? – 7.




https://agreyseventh.wordpress.com/2016/11/19/doan-thienkhai-thien-how-old-are-u-7/

Tác giả: witwis七

Chuyển ngữ: QT ||Biên tập: Grey

Pairing: Vương Tuấn Khải x Dịch Dương Thiên Tỉ

Chuyển ngữ đã được sự đồng ý của tác giả. Không đảm bảo sát nghĩa 100% so với bản gốc. Vui lòng không mang ra khỏi WordPress.

Cr: SoulResonance_921128

CHƯƠNG 7&Giao xong bài tập về nhà, Vương Tuấn Khải vỗ hai tay, ý bảo các bạn nhỏ có thể tan học về nhà.

Ngoài cửa sổ là từng mảng đỏ rực, tựa như hoa phượng đang nở rộ trên bầu trời.

Dịch Nam kéo khoá balo, là người đầu tiên lao ra khỏi phòng học.

Lại bị Vương Tuấn Khải đứng ở cửa kéo cổ áo lôi trở lại: “Con đi đâu? Sao hôm nay không ở phòng học chờ ba ba tới đón?”

Dịch Nam cựa ra khỏi móng vuốt của Vương Tuấn Khải, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa hồng hào, thanh âm nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Ngày hôm nay mẹ tới đón con, tuần cuối cùng hàng tháng con sẽ tới ở với mẹ.”

“Thì ra là như vậy.” Vương Tuấn Khải ngồi xổm xuống chỉnh lại đồng phục cho Dịch Nam, bẻ lại cổ áo gọn gàng, vỗ vỗ cái đầu nhỏ: “Nhớ chăm sóc mẹ thật tốt, không được làm mẹ tức giận, nghe không? Được rồi con đi đi.”

“Con biết rồi!”

Nhìn bóng lưng lao ra khỏi phòng học của Dịch Nam, Vương Tuấn Khải đảo mắt tính toán nghĩ Dịch Dương Thiên Tỉ đem một nửa sinh hoạt của mình cho Dịch Nam, mỗi ngày đều đưa đón nhóc đến trường, trở về lại nấu cơm, hoàn toàn không có thời gian xã giao của riêng mình, vừa đúng lúc lần này thừa dịp Nam Nam tới nhà mẹ nhóc, có thể cho Dịch Dương Thiên Tỉ chút thời gian buông lỏng, coi như là tranh thủ được ít thời gian hai người một chỗ hiếm có khó tìm này.

Vương Tuấn Khải vừa lấy điện thoại di động ra gọi điện, vừa về phòng làm việc thu dọn đồ đạc.

“Tút—— tút—— xin lỗi, số máy quý khách vừa tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

“Không ai nghe?” Vương Tuấn Khải nhìn điện thoại lẩm bẩm.

Đơn giản cúp điện thoại, trực tiếp tới bệnh viện tìm người.

Vương Tuấn Khải là kiểu người có thể chất đặc biệt khoẻ mạnh, từ nhỏ tới giờ chưa từng phải vào bệnh viện lần nào, cho nên đối với sơ đồ sắp xếp bên trong bệnh viện cũng không rõ ràng lắm, vừa vào cửa đã ngơ ngẩn.

Xung quanh cũng không phải bệnh nhân đang trong cơn nguy kịch, mà đều là thân nhân đang vội vội vàng vàng tay cầm thuốc tay cầm đơn chạy tới chạy lui.

Vương Tuấn Khải thuận đường tìm được phòng khám ngoại khoa, bởi sắp tan tầm, cũng không còn mấy bệnh nhân, cả tầng lầu đều yên tĩnh hơn rất nhiều.

“Xin hỏi, phòng làm việc của bác sĩ Dịch Dương Thiên Tỉ ở đâu vậy?” Vương Tuấn Khải gọi một y tá lại hỏi.

“Tiên sinh, chúng tôi không khám bệnh.” Y tá liếc nhìn Vương Tuấn Khải, lạnh lùng nói.

“Tôi không đến khám bệnh, tôi tới tìm người. Tôi là bạn của bác sĩ Dịch.”

“À,” y tá nọ lúc này mới quan sát kĩ Vương Tuấn Khải, một thân nhàn nhã áo phông quần jean, sắc mặt hồng nhuận, quả thuộc không giống đến khám bệnh: “Vừa có một vụ tai nạn xe cộ, bệnh nhân bị trọng thương, bác sĩ Dịch đang tiến hành phẫu thuật.”

“Khoảng lúc nào thì có thể tan việc?”

“Cái này tôi không thể nói trước được bởi vì bác sĩ chúng tôi, căn bản là không có thời gian tan việc chính xác. Nếu như anh không chờ được thì gọi điện thoại liên lạc sau đi.” Y tá nọ nói nhanh như pháo nổ, mang theo chút tức giận mơ hồ.

Vương Tuấn Khải không khỏi cảm khái nhân viên trong bệnh viện dễ nổi nóng như vậy, thảo nào gặp phải không ít các loại tranh cãi.

Lần thứ hai kéo người y tá đó lại, anh nuốt một ngụm nước bọt: “Cái kia… Tôi ở lại đây chờ cậu ấy, phòng phẫu thuật đó ở đâu vậy?”

“Rẽ trái đi tới cuối hành lang thì rẽ phải, đi thẳng hết đường là tới.”

Dứt lời, ý tá nọ trực tiếp gạt tay Vương Tuấn Khải, không quay đầu rời đi.

Vương Tuấn Khải dựa theo chỉ dẫn, đi tới cửa phòng cấp cứu.

Ở cửa có một vài người: Một đôi lão nhân đang dựa sát vào nhau ngồi trên ghế, đứng bên cạnh là một cô gái chừng hai mươi tuổi, cô gái liên tục lấy tay vuốt bàn tay gầy trơ xương của lão nhân, còn có hai người đàn ông trung niên đi qua đi lại không ngừng.

Có vẻ như đều là người nhà của bệnh nhân.

Vương Tuấn Khải không muốn quấy rầy chút an tĩnh này, bèn ngồi ở cách đó một dãy ghế yên lặng quan sát tình huống bên này, đèn phòng phẫu thuật vẫn là một màu đỏ xúc mục kinh tâm*.

*Xúc mục kinh tâm (触目惊心):nhìn thấy mà phát hoảng/giật mình/đau lòng. (theo Tịnh Nguyệt Cổ Trấn @WP)

Đột nhiên, đèn đỏ tắt, người nhà bệnh nhân tựa như được mở chốt, lập tức từ trên ghế lao tới đứng ở trước cửa.

Cánh cửa đóng chặt được mở ra, Dịch Dương Thiên Tỉ mặc áo blouse xanh đi tới, thành thạo tháo mũ và khẩu trang xuống, cố sức hít thở một chút không khí mới.

“Bác sĩ! Bác sĩ! Phẫu thuật thế nào?” Lão nhân xông lên trước nắm lấy cánh tay Dịch Dương Thiên Tỉ, vội vàng hỏi.

“Xin lỗi, bệnh nhân không thể…”

“Bác sĩ, cậu không thể không chịu trách nhiên, con trai tôi, tại sao cậu có thể hại chết nó.” Lời còn chưa nói hết, lão nhân đã đột nhiên cao giọng khóc lớn, hai tay giữ chặt lấy cánh tay Dịch Dương Thiên Tỉ, nhất định không cho cậu rời đi.

“Không phải là tôi hại chết, chúng tôi đã cố gắng hết sức, lúc bệnh nhân được đưa tới đã không kịp nữa rồi.”

Dịch Dương Thiên Tỉ lãnh tĩnh đẩy ra bàn tay ở trên vai mình xuống, muốn thoát khỏi vòng vây.

Lão nhân lại một lần nữa xông lên trước, dùng cánh tay tiều tuỵ kéo Dịch Dương Thiên Tỉ, sắc mặt vàng như nến ướt đẫm nước mắt, dùng phương ngữ gào thét: “Cậu là bác sĩ nên phải cứu sống được bệnh nhân, kết quả lại hại chết bệnh nhân! Con trai của tôi! Bác sĩ, cậu mau cứu con tôi!”

“Chúng tôi thực sự đã cố gắng hết sức.” Dứt lời, Dịch Dương Thiên Tỉ xoay cánh tay, đeo lại khẩu trang nhanh chóng rời đi.

Đi một đoạn liền trông thấy Vương Tuấn Khải, Dịch Dương Thiên Tỉ sửng sốt, khẩu trang màu xanh chiếm hơn nửa khuôn mặt, thấy không rõ biểu tình, chỉ lộ ra hai hàng mày kiếm hơi cau lại.

Chỉ chốc lát, Dịch Dương Thiên Tỉ quay đầu trực tiếp đi về phòng làm việc, Vương Tuấn Khải nhìn một nhà đang khóc đến tê tâm liệt phế cách đó không xa, do dự một chút, xoay người đi theo.

Vừa vào phòng làm việc, Dịch Dương Thiên Tỉ liền cởi khẩu trang và đồng phục, đi thẳng đến bình nước uống một cốc nước lạnh đầy.

Vương Tuấn Khải đóng cửa lại, đến gần Dịch Dương Thiên Tỉ, anh đưa tay xoa gáy, ngập ngừng mở miệng: “Thiên Tỉ, tôi nghĩ, bác sĩ y tá các cậu nên đối với gia đình bệnh nhân tốt hơn một chút, thái độ không cần lạnh lùng như thế.”

“Tôi lạnh lùng?” Dịch Dương Thiên Tỉ buông cốc nước, không thể hiểu được nhìn Vương Tuấn Khải.

“Dù sao thì cũng là không nhiệt tình.”

“Thế nhưng không cứu được, trách nhiệm cũng không phải của chúng tôi, người đưa tới đã quá muộn, tôi tăng ca làm phẫu thuật giờ lại còn phải gánh chịu thêm tội danh giết người nữa sao?”

“Tôi không nói bệnh nhân không cứu được là trách nhiệm của cậu,” Vương Tuấn Khải chà xát hai bàn tay lạnh lẽo của mình: “Nhưng ít ra cậu cũng nên an ủi người nhà bệnh nhân một chút.”

“Vương Tuấn Khải, sinh lão bệnh tử là điều tôi không thể khống chế, tôi cũng chỉ là một bác sĩ ngoại khoa, cũng không phải bác sĩ tâm lý, tôi không có nghĩa vụ phải quản mấy vấn đề tâm lý này.”

“Có nghĩa vụ hay không cũng không phải vấn đề, vấn đề ở đây là nhân tính, là cái tâm của bác sĩ, cậu… ít nhất… cũng nên mang theo thương cảm đối đãi với những người vừa mất đi người thân đó.”

Vương Tuấn Khải có điểm kích động, anh không nghĩ tới Dịch Dương Thiên Tỉ, là một bác sĩ, có thể thản nhiên nói ra bốn từ “không có nghĩa vụ” lạnh lùng đến như vậy. Đối mặt với những người trong hoàn cảnh như vậy, chẳng lẽ cậu không có một chút cảm thông thương xót của một người bình thường sao?

“Tôi thương cảm thì có thể thay đổi được việc người nhà của bọn họ đã ra đi rồi không? Nếu như không có cách nào thay đổi thì cũng chỉ có thể học cách chấp nhận mà thôi.”

“Nhưng ít ra cậu có thể an ủi bọn họ, giúp bọn họ từ từ chấp nhận, mà không phải hoạ vô đơn chí!”

“Vẫn là câu nói kia, bọn họ chấp nhận như thế nào không phải là nghĩa vụ của tôi, cũng không phải là trách nhiệm của tôi. Tôi là bác sĩ, trách nhiệm của tôi là cố gắng hết sức chữa trị cho bệnh nhân, chữa trị xong cho người này thì sẽ đến người khác. Tôi không có thời gian quan tâm tới tâm trạng mỗi người, bởi vì còn có những người tiếp theo đang chờ tôi, tôi không thể mang theo bất kì tâm tình gì đi vào phòng phẫu thuật được!” Dịch Dương Thiên Tỉ lãnh tĩnh nói xong, từ trong ngăn kéo lấy ra một bộ quần áo mới mặc lên người, lần thứ hai đeo khẩu trang, đội mũ chuẩn bị ra cửa: “Tôi còn một ca phẫu thuật nữa, anh cứ tự nhiên.”

Nói xong đóng cửa lại rời đi.

Một buổi gặp gỡ đầy mong chờ lại bị náo loạn thành như vậy, càng làm cho Vương Tuấn Khải chán nản chính là thái độ của Dịch Dương Thiên Tỉ với bệnh nhân thật sự có thể lạnh lùng như vậy. Phiền não bới tung mái tóc, anh lấy điện di động ra.

“Này, Vương Nguyên, uống rượu không?”&///

Vương Nguyên là bạn thân từ nhỏ của Vương Tuấn Khải, cùng nhau ở chung một đại viện. Bởi vì tuổi tác hai người xấp xỉ, cho nên từ nhỏ đã chơi thân với nhau. Tất thảy mọi sự kiện của Vương Tuấn Khải ngày bé không có gì là Vương Nguyên không biết, ngay cả thời cao trung Vương Tuấn Khải phát hiện ra bản thân thích học đệ thân thiết của mình, cũng online nhắn QQ nói cho Vương Nguyên đầu tiên.

Vương Nguyên lên cấp hai thì theo cha mẹ rời đến Bắc Kinh. Khi đó đại viện bị phá bỏ nên các hộ cũng phải rời đi nơi khác, hàng xóm láng giềng mỗi người một nơi, cha của Vương Nguyên để ý tới thị trường nhà đất ở Bắc Kinh, vừa lúc lại có cơ hội này rời tới phương Bắc, tiết kiệm cùng vợ con ra ở riêng; cha mẹ Vương Tuấn Khải đều làm việc ở Trùng Khánh, liền mua một căn hộ ở gần đó, cả gia đình từ nhà riêng dọn vào chung cư.

Tuy rằng không ở gần, thế nhưng quan hệ của Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên lại không bởi vì vậy mà xa cách, trái lại bởi vì điện thoại di động và internet phát triển mà càng trở nên thân thiết. Từ tin nhắn rồi đến QQ hay weixin, cho dù sau này Vương Tuấn Khải sang Mỹ, có lệch múi giờ, hai người vẫn thỉnh thoảng gọi video than thở về tình hình gần đây.

Vương Tuấn Khải tốt nghiệp trở về làm thầy giáo, Vương Nguyên tiếp quản sản nghiệp của cha, ở Bắc Kinh mở nhà hàng chuyên các loại tôm hùm.

Nhà hàng làm ăn không tệ, giờ cao điểm còn không có chỗ ngồi.

Vương Tuấn Khải vào cửa trực tiếp chọn một chỗ bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, sau đó lại gọi nhân viên mang tới đồ nhắm cùng một phần tôm hùm, cuối cùng không chút khách khí chọn hai bình rượu quý nhất của nhà hàng.

Dù sao cũng không phải là mình bỏ tiền.

“Ngọn gió nào đã đưa anh tới nhà hàng của em thế này?” Vương Tuấn Khải uống một hơi hết ly rượu, Vương Nguyên vừa xử lý xong chút việc liền chạy tới cười hì hì hỏi han.

“Nhớ cậu, nhớ đến tim đau nhoi nhói.” Vương Tuấn Khải mở to mắt, hơi cắn môi, nỗ lực bày ra dáng vẻ vô cùng đáng thương nhìn Vương Nguyên.

Đối phương liếc mắt, ở trên mặt Vương Tuấn Khải tát một cái: “Anh biến, ngưng ở đây lấy lòng em! Có thể làm cho tim anh đau nhoi nhói cũng chỉ có Tiểu Thiên Thiên nhà anh mà thôi. Anh xem một chút khuôn mặt như vừa ăn mướp đắng của anh đi, rõ ràng viết to bốn chữ, Dục! Cầu! Bất! Mãn!”

“Có mà cậu muốn tìm bất mãn! Cả nhà cậu đều muốn tìm bất mãn!” Vương Tuấn Khải bị đau, yên lặng xoa mặt.

“Rồi, rồi, rồi, là cả nhà em đều muốn tìm bất mãn.” Vương Nguyên cũng lười cãi nhau với con quỷ ấu trĩ Vương Tuấn Khải này, nâng tay chống cằm nhìn anh: “Nói đi, anh cùng Tiểu Thiên Thiên nhà anh lại có chuyện gì vậy?”

Vương Tuấn Khải bĩu môi, ngửa đầu uống cạn chút rượu cuối cùng trong chén, sau đó đặt chén sang một bên: “Vừa cùng Thiên Tỉ cãi nhau một trận ở bệnh viện.”

“What?” Vương Nguyên trợn tròn hai mắt, một mặt hận thiết bất thành cương: “Vương Tuấn Khải, bệnh ngu ngốc của anh đến thời kì cuối rồi hả! Anh không nắm chặt thời gian lấy lòng Thiên Tỉ của anh, lại còn cãi nhau với cậu ấy, ra cửa chưa uống thuốc? Hay là uống nhầm thuốc?”

“Cậu nghe anh nói hết thì chết à?”

Vương Nguyên làm điệu bộ “mời nói”.

Chờ Vương Tuấn Khải kể hết toàn bộ câu chuyện, Vương Nguyên hít sâu một hơi, khôi phục lại nội tâm cuộn trào mãnh liệt, cứng ngắc mỉm cười nói: “Thầy Vương này, anh đang giả ngu hay ngu ngốc thật đấy?”

Vương Tuấn Khải mặt không đổi sắc nhìn Vương Nguyên không nói lời nào.

“Đầu tiên, anh phải biết rằng, là anh đang theo đuổi Dịch Dương Thiên Tỉ, chứ không phải cậu ấy theo đuổi anh; thứ hai, mục tiêu của anh là đuổi được Dịch Dương Thiên Tỉ tới tay. Như vậy, có cái tiền đề và mục tiêu này, tất cả hành động đều sẽ theo phương hướng này mà nỗ lực, chứ không phải đi hướng ngược lại. Nói cách khác, bất luận dưới tình huống nào, anh cần ủng hộ cậu ấy, làm cho cậu ấy vui vẻ hài lòng, như vậy cậu ấy mới có thể để anh đặt dưới thân a.”

Vương Nguyên uống một ngụm nước rồi tiếp tục: “Anh bây giờ thì hay rồi, chạy tới chỗ làm của người ta cùng người ta lý luận, đánh nhau. Vốn dĩ Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không định gặp anh, hiện tại vừa lúc, lấy lý do chiến tranh lạnh, không để ý tới anh, đây không phải là anh đi tìm đường chết sao.”

“Sách lược của cậu đều là của ngày còn trẻ, giờ anh và Thiên Tỉ đều đã là người trưởng thành rồi, những thứ này không dùng được nữa.”

“Mấy sách lược này không phải là anh thì đều dùng tốt, cao trung cũng bị Dịch Dương Thiên Tỉ coi như biến thái.” Vương Nguyên đảo mắt: “Vương Tuấn Khải em phát hiện ra, cách yêu đương theo đuổi người ta đặc biệt trái ngược, nói trắng ra là toàn đi tìm đường chết. Lên cao trung không tử tế theo đuổi người ta, lại ở sau lưng làm mấy chuyện xấu, cướp bạn gái người ta, vợ bạn không thể đụng vào, anh nói xem Dịch Dương Thiên Tỉ có thể không tức giận? Hiện tại, anh lại chạy tới bệnh viện cùng người ta đối nghịch, em thật không rõ, phương thức bày tỏ tình cảm của anh tại sao đều đặc trưng như vậy a!”

“Cũng không phải là muốn cùng em ấy đối nghịch, anh chỉ cảm thấy thái độ đó thật không có tình người.”

“Tình người? Em xem anh có tình người đấy, người nhà bệnh nhân đã đưa cho anh cờ thưởng chưa. Nếu như anh không có tình người, đã có thể ôm mỹ nhân về.”

Vương Tuấn Khải bĩu môi, nửa ngày không nói ra nổi một chữ. Vương Nguyên nhanh mồm nhanh miệng, anh sợ mình nói không lại nổi. Cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi, phiền muộn nhìn đĩa tôm hùm.

“Vương Nguyên, cậu nói xem chuyện lớn như vậy cả hai người bọn anh đều phản ứng khác…”

“Chuyện lớn như vậy?” Vương Nguyên đề cao âm lượng cắt ngang: “Vương Tuấn Khải, người gặp tai nạn kia anh một chút cũng không biết, thì có gì mà gọi là chuyện lớn? Anh cho mình là Ultraman hả?!”

“Đều không phải, ý của anh là, đối với chuyện của bệnh nhân, bọn anh ý kiến không thống nhất, có thể thấy giá trị quan cũng không giống nhau. Nếu như giá trị quan của bọn anh khác nhau nhiều như vậy, sau này dù có ở bên nhau, có phải cũng sẽ cãi nhau đúng không, rồi lại biệt ly?”

“Nói như vậy cũng không sai, thế nhưng điều kiện tiên quyết là anh đã thực sự đứng ở góc độ của đối phương cân nhắc qua vấn đề này chưa? Nếu như đã cân nhắc qua và vẫn không thể hiểu được đối phương, vậy thì thực sự cũng không cần thiết cưỡng cầu làm gì nữa.”

“Góc độ của đối phương?”

“Đúng, thay đổi vị trí suy nghĩ.” Nhân viên tại quầy cầu cứu ông chủ, Vương Nguyên đứng lên, vỗ vỗ vai Vương Tuấn Khải, trực tiếp rời đi.&///

Từ lúc ở chỗ Vương Nguyên trở lại, đã một tuần trôi qua.

Mấy ngày nay Vương Tuấn Khải đều nhịn xuống không liên lạc với Dịch Dương Thiên Tỉ, tuy rằng đã sớm suy nghĩ thông suốt, thế nhưng vẫn không thể nào bước qua được điểm mấu chốt quyết định trong lòng.

Vương Nguyên bình thường nói chuyện rất không đứng đắn, thế nhưng thời điểm quan trọng lại nói trúng trọng điểm. Cho nên để đứng ở góc độ của Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn nhận vấn đề, mấy ngày nay Vương Tuấn Khải vẫn chìm đắm trong biển cả học thuật, đọc không ít tài liệu chuyên ngành, phảng phất cũng đã từ từ lý giải ra được một số vấn đề.

Tuy rằng bác sĩ cần có cái tâm của bác sĩ, thế nhưng đối mặt với sinh mệnh cận kề cái chết, bác sĩ phải giống như máy móc, đặt tất cả sinh mệnh ngang hàng, không được phép mang theo bất kì loại tâm tình dư thừa nào vào phòng phẫu thuật. Cho dù phẫu thuật thất bại, đối mặt với bệnh nhân đã tắt thở, cũng không thể quá phận bi thương, bởi vì dưới lưỡi dao sinh mệnh nào cũng bình đẳng.

Hơn nữa, ở những phương diện khác, bác sĩ cũng không phải máy móc, tâm tình không có khả năng không xáo động, mãi như dòng nước. Lượng công việc của bác sĩ ngoại khoa rất lớn, có đôi khi phải ở trong phòng phẫu thuật đúng một ngày một đêm, tinh thần khẩn trương cao độ, rất dễ xuất hiện lỗ hổng tâm tình. Bản thân anh phải ở trường học một ngày trời cũng trở nên cáu giận, huống chi là thời gian dài giải phẫu.

Hiện tại mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân căng thẳng cũng sẽ khiến cho bác sĩ lạnh lùng. Người nhà bệnh nhân không tín nhiệm, không phân tốt xấu đổ hết trách nhiệm cho bác sĩ hay bệnh viện, khiến cho thời điểm bác sĩ cứu sống bệnh nhân còn phải gánh thêm nguy hiểm, tận lực cố gắng còn không được cảm ơn. Đối mặt với tình huống như vậy quả thực rất khó để giữ bình tĩnh.

Vương Tuấn Khải xoa hai mắt có điểm lên men của mình, thở một hơi dài nhẹ nhõm, tìm thêm một vài tài liệu về mấy chuyên đề học thuật, sau đó đóng máy tính lại.

“Báo cáo!”

“Mời vào.”

Vương Tuấn Khải đang ngồi ngả lên lưng ghế, thấy Dịch Nam tiến vào, không khỏi ngồi thẳng dậy.

“Nam Nam, làm sao vậy?”

“Thầy Vương, con muốn xin nghỉ.”

“Xin nghỉ, tại sao lại muốn xin nghỉ?”

“Ba ba con nằm viện, con muốn tới thăm ba ba.”

“Cái gì?” Vương Tuấn Khải đứng bật dậy, chân ghế cùng bức tường phía sau va chạm vang lên âm thanh bén nhọn: “Ba ba con sao lại nằm viện?”

“Sáng nay trên đường đến trường, ba ba đột nhiên gọi điện thoại cho mẹ con, nói để con ở lại nhà mẹ thêm vài ngày nữa, bởi vì ba nằm viện, không thể chăm sóc cho con được. Con cũng không biết chuyện gì xảy ra, cho nên rất lo lắng, muốn tới xin thầy nghỉ để đến thăm ba ba.”

Vương Tuấn Khải nhớ lại mấy ngày trước gặp Dịch Dương Thiên Tỉ thấy cậu rất khoẻ mạnh, cũng không giống đang bị cảm mạo nóng sốt hay gì, giờ bỗng dưng nằm viện nhất định là bệnh tình gì đó nghiệm trọng, trong lòng không khỏi căng thẳng.

Cầm lấy thời khoá biểu, xác nhận buổi chiều không có lớp, Vương Tuấn Khải ngồi xổm xuống trấn an Dịch Nam: “Thế này đi, thầy thay con tới bệnh viện thăm ba ba, con ở trường học tập trung nghe giảng, giờ mà làm trễ nải bài vở ba ba con sẽ sốt ruột lo lắng. Buổi chiều học xong con bảo mẹ đưa con tới, thế nào?”

Dịch Nam cúi đầu cắn môi, hai tay liên tục vò vạt áo, không nói được lời nào.

“Thầy giúp con chăm sóc ba ba, thầy Vương mà con còn không tin được?”

“Dạ…” Dịch Nam rối rắm một hồi lâu, rốt cục cũng gật đầu: “Được ạ.”

“Được rồi, vậy con trở lại lớp học đi, bây giờ thầy sẽ đi luôn.”&Hoàn chương 7.

.

.

Thằng bé mà bảo “không tin” thì muối mặt nha thầy Vương =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.