[Khải+Thiên]Tổng Hợp Truyện Ngắn

Chương 18: Chương 18: [Đoản thiên|Khải Thiên] How old are U? – 9.




https://agreyseventh.wordpress.com/2016/11/25/doan-thienkhai-thien-how-old-are-u-9/

Tác giả:witwis七

Chuyển ngữ: QT ||Biên tập: Grey

Pairing: Vương Tuấn Khải x Dịch Dương Thiên Tỉ

Chuyển ngữ đã được sự đồng ý của tác giả. Không đảm bảo sát nghĩa 100% so với bản gốc. Vui lòng không mang ra khỏi WordPress.

Cr: SoulResonance_921128

CHƯƠNG 9&Dịch Dương Thiên Tỉ từ trên giường ngồi dậy xỏ dép rồi chậm rãi đi tới giá treo quần áo gần cửa, từ trong áo khoác lấy ra một chùm chìa khoá, sau đó lại từng bước di chuyển về chỗ cũ.

Ngồi ở mép giường, một cánh tay tuỳ ý chống vào tủ đầu giường, hai bàn tay cố sức lấy chìa khoá ra khỏi vòng kim loại, mu bàn tay mơ hồ nổi lên gân xanh, chìa khoá va vào nhau tạo ra tiếng leng keng thanh thuý.

Rốt cuộc dùng sức, một cái chìa khoá đã tháo ra được khỏi vòng kim loại, đơn độc nằm trong lòng bàn tay cậu.

Dịch Dương Thiên Tỉ đặt cái chìa khoá ở trên mặt bàn, vén chăn lên chui vào, quay người dựng gối đầu lên, tựa ở phía sau lưng, điều chỉnh một tư thế thoải mái, cầm lấy máy tính cứng nhắc tiếp tục xem phim.

Series phim Mỹ 《House of Cards》Vương Tuấn Khải giới thiệu cho cậu, xem cũng đã gần đến hồi kết, mà cậu ở bệnh viện, cũng đã đến ngày thứ năm rồi.

Cốc cốc cốc.

Mẹ Dịch Nam đẩy cửa tiến vào, áo khoác trên người thoáng thấy được một tầng bọt nước tinh mịn.

“Bên ngoài trời mưa sao?” Dịch Dương Thiên Tỉ buông máy tính cứng nhắc xuống, hướng về phía trước ngồi thẳng dậy.

Mộc Tử phủi một ít nước mưa trên người, cởi áo khoác treo lên móc áo: “Ừ, trời âm u như vậy chắc chắn là mưa rồi.”

“Ở bệnh viện đến mốc meo cả người, ngoài trời mưa như vậy cũng không phát hiện ra.”

“Mưa không lớn, khó trách anh không biết.” Mộc Tử kéo một chiếc ghế tới bên giường, đang chuẩn bị ngồi xuống, lại bị chồng sách truyện ở trên tủ đầu giường hấp dẫn ánh mắt, tuỳ ý cầm lên một quyển lật vài trang: “Đây là cái gì?”

“À, Vương Tuấn Khải mang vài quyển truyện tranh tới, nói là đọc giết thời gian, đúng là ấu trĩ, đều lớn như vậy rồi, ai còn đọc mấy thứ này chứ.” Dịch Dương Thiên Tỉ cười lắc đầu.

Mộc Tử để lại quyển truyện về chỗ cũ, ý vị thâm trường nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ: “Thiên Tỉ, em có chuyện này muốn nói với anh.”

Dịch Dương Thiên Tỉ nghiêng đầu hỏi: “Chuyện gì?”

“Anh…” Mộc Tử hơi do dự, cắn răng nói: “Có nghĩ tới chuyện tìm một nửa kia không?”

“Đừng nói đùa, em cũng không phải không biết anh như thế nào.” Dịch Dương Thiên Tỉ tròn mắt nhìn mẹ Dịch Nam, tựa như đang nghe một câu chuyện cười nhạt nhất thế kỷ.

“Em nói một nửa kia đương nhiên là nam.”

“Cũng không biết nữa, dù sao hiện tại anh cũng chỉ muốn chăm sóc Nam Nam…”

“Không nói tới Nam Nam,” Mộc Tử cắt ngang lời Dịch Dương Thiên Tỉ: “Con cái chỉ là lữ khách trong sinh mệnh của cha mẹ, dù có thương thằng bé nhiều hơn nữa, chúng ta cũng không thể ở bên cạnh thằng bé suốt đời được.”

Dịch Dương Thiên Tỉ từ chối cho ý kiến, khoé miệng lộ ra nụ cười khổ: “Bây giờ anh đâu còn nhiều tinh lực như hồi còn trẻ nữa đâu mà nói chuyện yêu đương đây.”

“Nếu như có sẵn thì sao?”

Dịch Dương Thiên Tỉ cảnh giác nhìn mẹ Dịch Nam, cố sức nuốt một chút nước bọt: “Mộc Tử, em cũng muốn làm mối cho anh sao?”

“Ai muốn làm mối cho anh chứ.” Mẹ Dịch Nam liếc chỗ sách truyện chất thành núi nhỏ trên tủ đầu giường, dương dương tự đắc nói tiếp: “Bên cạnh anh có sẵn rồi còn gì.”

“Hả?”

“Vương Tuấn Khải đó, đừng nói với em là anh không nhìn ra.”

“Anh…” Dịch Dương Thiên Tỉ muốn thề thốt phủ nhận, rồi lại nói không nên lời. Ý tứ của Vương Tuấn Khải, trong lòng cậu rõ ràng như gương sáng.

“Anh biết là tốt rồi.”

Dịch Dương Thiên Tỉ cắn môi, hai mày cau lại, đáp: “Bọn anh thật sự không thể thành.”

Mộc Tử lắc đầu: “Không, kỳ thực anh đã chấp nhận anh ấy.”

Thấy Dịch Dương Thiên Tỉ lộ ra vẻ mặt mê man, mấp máy môi lại không nói được gì, mẹ Dịch Nam nhấp một ngụm nước, hai tay đặt bên giường, nghiêm túc nói: “Đầu tiên, anh cho phép anh ấy bước vào cuộc sống của anh, giống như một người chủ nhân khác của gia đình. Ngày đó em cùng Nam Nam tới thăm anh, anh ấy tiếp đãi em rót nước cho em, kỳ thực về tình về lý, quan hệ của anh và em không phải nên thân cận hơn sao, nhưng hiển nhiên ở trước mặt anh ấy, em chỉ là một vị khách. Hơn nữa, chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nói cho em biết rằng anh không thích ăn mướp đắng và sầu riêng, mỗi lần cơm tối có mướp đắng, anh đều yên lặng ăn cơm. Đại khái thời điểm chúng ta còn là vợ chồng, thực sự còn chẳng thân thiết bằng bây giờ. Thế nhưng Thiên Tỉ à, con người ta sẽ chỉ ở trước người mình yêu thương để lộ ra nhược điểm, sẽ chỉ ở trước mặt người mình yêu thương mà tuỳ hứng, một chút kén ăn này của anh, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng để cho em biết, thế nhưng anh lại có thể không hề cố kỵ thể hiện ra cho Vương Tuấn Khải thấy…”

Dịch Dương Thiên Tỉ mở to mắt nhìn mẹ Dịch Nam, trong lúc nhất thời không biết nói tiếp ra sao.

“Được rồi, chính anh suy nghĩ một chút.” Mộc Tử cầm lấy chiếc chìa khoá trên mặt tủ: “Đây là chìa khoá phải không? Em lấy cho Nam Nam vài thứ, thuận tiện giúp anh xử lý chỗ rau dưa quá hạn trong tủ lạnh luôn.”

Dứt lời, cô mặc áo khoác vào chuẩn bị ra cửa.

Cuối cùng, lại đứng ở cạnh cửa, ngó đầu vào, nhìn ánh mắt ngơ ngẩn của Dịch Dương Thiên Tỉ: “Thiên Tỉ, trước kia anh đã thành toàn cho hạnh phúc của em, hiện tại, em cũng mong anh được hạnh phúc. Nam Nam sớm muộn gì rồi cũng lớn lên, anh xứng đáng có người mình yêu ở bên cạnh cùng nhau vượt qua tuổi già.”&///

Dịch Dương Thiên Tỉ dõi theo bóng lưng mẹ Dịch Nam rời đi, nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt lại.

Thì ra mình đối với Vương Tuấn Khải đã phóng túng đến mức người khác cũng có thể dễ dàng nhìn ra như vậy rồi sao. Kỳ thực cậu không hề ghét Vương Tuấn Khải, ngược lại, còn có rất nhiều hảo cảm với anh, chỉ là lúc còn trẻ người nọ làm ra quá nhiều việc khiến cho hảo cảm cũng theo đó mà tiêu hao hết. Có điều đợi nhiều năm như vậy, cũng đổi lấy được một câu xin lỗi, trong lòng thực sự nhẹ nhõm hẳn đi.

Thế nhưng có một chuyện cậu vẫn canh cánh không yên, đó chính là năm đó Vương Tuấn Khải thuận miệng lan truyền nói “Dịch Dương Thiên Tỉ thích nam sinh”, kết quả nhiều năm sau lại cứ như vậy trở thành hiện thực. Mỗi khi Dịch Dương Thiên Tỉ nghĩ đến cuộc hôn nhân thất bại và một gia đình không đầy đủ của Nam Nam, trong lòng cũng không nhịn được mắng hoạ đều là từ miệng Vương Tuấn Khải mà ra.

Trừ chuyện đó thì Vương Tuấn Khải là một người rất chu đáo lại có lòng tự trọng, chính trực nhưng không thiếu hài hước, còn đối đãi với Nam Nam đặc biệt tốt, rất có dáng vẻ của một…

Người yêu tốt.

Dịch Dương Thiên Tỉ bị ý nghĩ của bản thân hù doạ, mạnh mẽ thu hồi đường nhìn, phiền não bới tóc. Sợi tóc quấn quanh đầu ngón tay, mang theo cảm giác bên bết, hạ tay xuống, ngón tay cũng mang theo mấy sợi tóc ngắn.

Lấy điện thoại di động ra xem ngày, từ lúc vào bệnh viện, hình như đã năm ngày rồi cậu chưa gội đầu, thảo nào mới chỉ nhẹ nhàng đụng một chút đã rụng nhiều tóc như vậy.

Dịch Dương Thiên Tỉ vén chăn lên, một tay vịn bên hông được quấn băng vải màu trắng, một tay chống lên tường chậm rãi bước tới phòng tắm.

Không gian phòng tắm không lớn, là kiểu dài hẹp. Tận cùng bên trong là một cái bồn tắm lớn, giữa phòng là bồn cầu, bên cạnh bồn cầu là một tay vịn, có thể là để tiện cho bệnh nhân đứng lên ngồi xuống. Phía ngoài cùng phòng tắm là bồn rửa tay, trên đó là một tấm gương, không gian phòng tắm phản chiếu trong đó cũng rộng rãi hơn không ít.

Dịch Dương Thiên Tỉ chống lên tường đi tới bên cạnh bồn tắm, đem nước gội đầu để sâu vào bên trong giá kẹp dưới nách, rồi men theo vách tường cẩn cẩn dực dực quay người đi ra. Cậu mở vòi nước, nước ấm theo vòi nước chảy ra, lướt qua bàn tay, mang theo nhiệt độ ấm áp.

Vết thương bên hông không nhẹ, năm ngày còn chưa hoàn toàn khép lại. Dịch Dương Thiên Tỉ chậm rãi cúi người xuống, lập tức cảm nhận được một trận đau thắt lại, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Mặc dù đã dùng lực, nhưng đầu và vòi nước vẫn có một khoảng cách, bất đắc dĩ chỉ có thể từng chút từng chút hất nước lên đỉnh đầu, bọt nước bay loạn xạ, bắn lên mặt gương, cũng khiến cho cổ áo ướt một mảng lớn.

Thật vất vả mới làm ướt được tóc, Dịch Dương Thiên Tỉ bóp một chút dầu gội đầu vào lòng bàn tay, xoa lên đỉnh đầu tạo thành bọt trắng xoá. Bọt xà phòng theo hai tai chảy xuống cổ, trượt tới trước ngực, lại tiếp tục thay đổi phương hướng, chảy thẳng vào mắt cậu. Dịch Dương Thiên Tỉ đành phải nhắm chặt hai mắt.

“Thiên Tỉ! Cậu đang làm gì vậy?”

Đột nhiên, thanh âm của Vương Tuấn Khải từ phía sau lưng vang lên, khiến cho thân thể Dịch Dương Thiên Tỉ vì giật mình mà run lên.

Bọt xà phòng ở mắt khiến cho cậu khó có thể mở mắt, Dịch Dương Thiên Tỉ duy trì nguyên tư thế, mặt hơi hướng về phía Vương Tuấn Khải, buồn bực trả lời: “Tôi đang gội đầu, năm ngày rồi chưa gội.”

Vương Tuấn Khải dọc theo thân thể Dịch Dương Thiên Tỉ vòng qua khe hở phía sau, một bước nhảy vào phòng tắm, sau đó lấy khăn quấn quanh mái tóc đang đầy bọt, chậm rãi đỡ người ở trước bồn rửa tay kia dậy: “Vết thương của cậu còn chưa liền hẳn, làm sao có thể khom người gội đầu!”

“Không sao, đã đỡ hơn nhiều rồi.”

Dịch Dương Thiên Tỉ giơ tay lên đỡ khăn, lại bị Vương Tuấn Khải ngăn lại: “Vậy cũng không được! Bác sĩ nói không được lộn xộn!”

“Thế nhưng rất khó chịu.”

“Đi, tôi giúp cậu gội.” Vương Tuấn Khải nắm lấy bàn tay định kéo khăn mặt kia của Dịch Dương Thiên Tỉ, đẩy người ra ngoài.

Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn đứng yên trước bồn rửa tay, hoàn toàn không nhúc nhích: “Cái kia… cay mắt.”

“Cậu đó.” Vương Tuấn Khải thở dài, vòng tới trước mặt Dịch Dương Thiên Tỉ, nhìn xung quanh không tìm thấy được khăn mặt, trực tiếp nắm lấy tay áo, chăm chú lau mặt cho người nọ.

Bọt xà phòng được lau sạch sẽ, Dịch Dương Thiên Tỉ từ từ mở mắt, trước mặt là khuôn mặt phóng đại của Vương Tuấn Khải và một cặp mắt đào hoa đen láy, bên trong đôi mắt kia chính là dáng vẻ chật vật của cậu.

Dịch Dương Thiên Tỉ lúng tùng dời đường nhìn, hạ mắt nhỏ giọng nói một câu: “Cảm ơn.”

“Ừ.” Vương Tuấn Khải mở miệng nhẹ nhàng đáp lại, đỡ người đi tới bên giường.

Dịch Dương Thiên Tỉ nằm ngang giường, đầu đặt bên mép giường, phía dưới là một chiếc ghế, trên đó đặt một chậu rửa mặt màu xanh nhạt, vành chậu vừa vặn chạm đúng ở cổ.

Vương Tuấn Khải một tay nhẹ nhàng nâng đầu Dịch Dương Thiên Tỉ, một tay đổ nước nóng vào chậu nước lã, hơi nóng bốc lên, phủ lên gò má Dịch Dương Thiên Tỉ một mảnh ấm áp.

Đặt phích nước nóng lại tủ đầu giường, Vương Tuấn Khải lấy tay thử nước, lần thứ hai đỡ lấy đầu Dịch Dương Thiên Tỉ.

Để tránh vành chậu làm đau cổ, Vương Tuấn Khải dùng một tay đỡ cổ Dịch Dương Thiên Tỉ, da phía dưới gáy rất mỏng, có một chút tóc ngắn, khiến cho anh không nhịn được hơi bóp chặt ngón tay. Tay kia đổ nước lên mái tóc chưa xả sạch bọt.

Một lần nữa đổ dầu gội đầu, ở trên tóc gãi nhẹ ra bọt xà phòng. Sau đó từng chút một gãi đều, anh còn nhẹ nhàng xoa bóp da đầu, lực đạo không nhẹ, mỗi lần xoa bóp là một lần chạm tới dây thần kinh nhạy cảm.

Dịch Dương Thiên Tỉ tựa như một chú chó nhỏ rất lâu rồi không được âu yếm, thoải mái nheo mắt lại, lông mi tinh mịn vụt sáng hai cái, triệt để dính vào mi mắt phía dưới, tạo thành một hàng mi cong vút liêu nhân.

Vương Tuấn Khải cúi đầu nhìn biểu cảm của Dịch Dương Thiên Tỉm không khỏi cong khoé miệng, đột nhiên nghĩ đến mấy ngày hôm trước ở trường học chỉnh lý học sinh thu được quyển tạp chí nọ có một câu rằng —— khi con gái nhắm mắt lại chính là muốn bạn hôn cô ấy.

Thế còn con trai, có lẽ cũng như vậy phải không?

Vương Tuấn Khải trong lòng suy nghĩ, chậm rãi cúi người, ánh mắt dọc theo đường nét khuôn mặt Dịch Dương Thiên Tỉ, cho đến khi toàn bộ đều tập trung ở đôi môi châu hồng nhạt.

Tim đập rộn ràng, Vương Tuấn Khải khẩn trương nuốt nước bọt.

“Anh muốn làm gì?” Dịch Dương Thiên Tỉ đột nhiên mở mắt, đôi môi mỏng mấp máy nói ra vài từ.

Vương Tuấn Khải nheo mắt, dừng lại ở giữa không trung, bàn tay có chút run rẩy: “Hôn em.”

Dịch Dương Thiên Tỉ không nói gì, chỉ lặng lặng nhìn cặp mắt đào hoa nhu tình như nước của Vương Tuấn Khải, cậu hơi nhíu mày, ánh mắt mê man không xác định.

Trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, bán đứng chủ nhân, tràn đầy chờ mong.

Một lúc sau, Vương Tuấn Khải hít sâu một hơi, nín thở, ngón tay giữ phía dưới cổ cậu khép chặt, anh nhắm mắt lại, chợt ngậm lấy đôi môi gần trong gang tấc, không có cướp đoạt, cũng không có thâm nhập, chỉ là nhẹ nhàng chạm cọ lên, lộ ra một cỗ cẩn cẩn dực dực.

Hai tay xuôi bên người, Dịch Dương Thiên Tỉ nắm chặt lấy chăn đơn dưới thân, chậm rãi nhắm mắt lại.&///

“Vương Nguyên! Nếu như cậu dám dính vào, anh sẽ bỏ đói cậu!” Vương Tuấn Khải một cước đạp phanh, xe lập tức dừng lại đúng chỗ, phía dưới hầm để xe của bệnh viện.

Vương Nguyên dùng tay trái xoa ngực nhỏ bị doạ sợ của mình: “Vương Tuấn Khải, anh đúng là đồ bại hoại trọng sắc khinh bạn, không phải chỉ muốn gặp Tiểu Thiên Thiên nhà anh thôi sao, anh bày ra cái dáng vẻ muốn ăn thịt người này làm gì! Cứ làm như em liếc mắt nhìn một cái thì cậu ấy sẽ mất đi một miếng thịt không bằng!”

“Có ai mang theo hoa hồng đến thăm bệnh nhân sao? Hơn nữa lại còn là bệnh nhân xuất viện.”

“Màu đỏ không phải tượng trưng cho sự vui mừng sao, xuất hiện là chuyện vui nha!” Vương Nguyên che chở bó hoa hồng trong lòng, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

“Vậy cậu mua loại hoa khác màu đỏ là được, mua hoa hồng làm gì?”

“Bởi vì trong cửa hàng chỉ còn lại mỗi hoa hồng…”

“Cũng không cần tặng!” Vương Tuấn Khải cởi giây an toàn ra, đem bó hoa hồng từ cánh tay bó thạch cao của Vương Nguyên đoạt đi, tuỳ ý ném ra phía sau rồi xoay người chỉ vào cánh tay còn lại của Vương Nguyên: “Đừng để tay trái của cậu cũng phải đem đi bó thạch cao luôn!”

Mấy ngày trước, Vương Nguyên đột nhiên mang theo một vali quần áo và đồ ăn vặt, vác cánh tay bó thạch cao xuất hiện trước cửa nhà Vương Tuấn Khải, nước mắt nước mũi đầm đìa kể lại thảm kịch của mình, thực ra thì chính là ban đêm vừa đi đường vừa nghịch điện thoại di động, một cước đạp phải hố ga, ngã gãy tay, hiện tại sinh hoạt không thể tự lo liệu, chỉ có thể nương tựa nơi Vương Tuấn Khải. Lúc đó Vương Nguyên hành động bạo phát, khiến cho Vương Tuấn Khải không đành lòng mở miệng từ chối. Kết quả chính là hiện tại đang kinh hãi run sợ đứng trước cửa phòng bệnh của Dịch Dương Thiên Tỉ.

Vương Nguyên nghe nói hôm nay Vương Tuấn Khải muốn tới đón Dịch Dương Thiên Tỉ xuất viện, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc cũng có cơ hội diện kiến người có thể khiến Vương Tuấn Khải thất điên bát đảo suốt bao nhiêu năm nay, bèn lấy lí do một mình ở nhà buồn chán, cộng thêm một mực dây dưa đòi bám theo còn có hứa rằng đúng một tuần sẽ dọn đi, nên giờ này mới có thể cùng anh tới bệnh viện.

Vương Tuấn Khải đi tới cửa phòng bệnh, xuyên thấu qua cửa sổ nhỏ hình chữ nhật thấy Dịch Dương Thiên Tỉ đang ngồi trên giường, cúi đầu chuyên tâm nghịch điện thoại di động, bên cạnh là ba túi đồ đã được thu xếp gọn gàng, phía trên túi là một chiếc áo khoác.

“Cậu chớ nói lung tung!” Vương Tuấn Khải trừng mắt với người đang dáo dác ngó nghiêng phía sau mình, trực tiếp đẩy cửa phòng đi vào: “Thiên Tỉ!”

Dịch Dương Thiên Tỉ nghe thấy tiếng gọi liền ngẩng đầu, tuỳ ý để điện thoại di động trên giường: “Anh tới rồi.”

Thấy phía sau Vương Tuấn Khải là một cậu trai trẻ thì lập tức đứng lên, nhanh chóng nắm góc áo hỏi: “Vị này là…”

“Tiểu Thiên Thiên, xin chào, tớ là Vương Nguyên! Bạn từ nhỏ của Vương Tuấn Khải!” Vương Nguyên nhìn lướt qua Vương Tuấn Khải, đưa tay tới trước mặt Dịch Dương Thiên Tỉ.

Dịch Dương Thiên Tỉ ở trong lòng đọc lại một lần tên của Vương Nguyên, vẫn không có một chút ấn tượng nào, có lẽ Vương Tuấn Khải chưa từng ở trước mặt mình nhắc qua, cho nên mới không biết đi.

“Xin chào,” Dịch Dương Thiên Tỉ đưa tay ra, mím môi do dự một chút: “Cái kia… Tiểu Thiên Thiên là cái quỷ gì?”

Vương Nguyên thu cánh tay về gãi gãi đầu: “Ha ha, Vương Tuấn Khải hay kể cho tớ về cậu, tớ cảm thấy tên của cậu đặc biệt êm tai, nên nghĩ cho cậu một cái nickname.”

Thường xuyên kể chuyện của mình cho Vương Nguyên, lại chưa từng đề cập tới Vương Nguyên trước mặt mình, Dịch Dương Thiên Tỉ sờ sờ bụng, sáng sớm nay đã ăn rất no, hiện tại lại có chút trống rỗng.

Vương Tuấn Khải hung hăng trừng mắt với Vương Nguyên, khẩn trương hướng Dịch Dương Thiên Tỉ bảo đảm: “Chính cậu ấy không nên gọi, anh cũng chưa từng gọi như vậy!”

Dịch Dương Thiên Tỉ ôn hoà cong khoé miệng, lắc đầu: “Không sao, rất dễ nghe.”

Nghe vậy, toàn thân căng thẳng của Vương Tuấn Khải mới bình tĩnh lại, cầm lấy áo khoác trên giường đưa cho Dịch Dương Thiên Tỉ, sau đó tay trái xốc lên hai túi, tay phải xốc lên một cái túi ném tới trong lòng Vương Nguyên: “Đi thôi.”

“Này… Anh!” Dịch Dương Thiên Tỉ thấy thế liền vội vã nhận lấy túi từ trong lòng Vương Nguyên: “Tay cậu ấy bị thương, để em xách đi.”

Vương Tuấn Khải bĩu môi lại lấy túi xách từ tay Dịch Dương Thiên Tỉ, một mình xách cả ba túi: “Em cũng vừa xuất viện a.”

“Không sao, em đỡ rồi, nhìn Vương Nguyên như vậy cũng phải mất một thời gian nữa.” Dứt lời, cậu lại xách lấy một túi từ trong tay Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải hướng sang bên cạnh tránh né.

Vương Nguyên đứng phía sau âm thầm đảo mắt, có mỗi một cái túi, thế mà còn có thể ngược cẩu độc thân, không yên lòng tiếp lời: “Tớ không sao, dù sao cũng có Vương Tuấn Khải hầu hạ ăn uống.”

“Cậu ở cùng nhà với Vương Tuấn Khải?” Dịch Dương Thiên Tỉ không thể thắng nổi Vương Tuấn Khải, đành phải chắp tay đi bên cạnh Vương Nguyên.

Vương Nguyên chống lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Dịch Dương Thiên Tỉ, nội tâm nổi lên một trận chột dạ, chỉ có thể hầm hồ gật đầu, không nói gì nữa.

Mở cửa xe, Vương Tuấn Khải đem bó hoa hồng của Vương Nguyên để xuống chỗ để chân góc trong cùng của hàng ghế phía sau rồi cất ba túi đồ vào cốp xe, sau đó ân cần mở cửa xe chỗ phó lái, đứng ở một bên chờ Dịch Dương Thiên Tỉ.

Dịch Dương Thiên Tỉ và Vương Nguyên đến gần, trực tiếp mở cửa phía sau ngồi vào.

“Biết Nguyên Ca tay chân bất tiện, cố ý mở cửa, trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy nha.” Vương Nguyên vỗ vỗ khuôn mặt vặn vẹo của Vương Tuấn Khải, sau đó ngồi vào bên trong xe.

Vương Tuấn Khải “Bang” một tiếng đóng cửa xe.

Xe bình ổn chạy trên con đường thành thị, bên trong xe yên lặng không tiếng động, chỉ có tiếng radio truyền tới bài hát lạ lẫm cùng tiếng nhai đồ ăn vặt của Vương Nguyên.

“Tiểu Thiên Thiên ăn không?” Vương Nguyên xoay người đưa gói khoai tây cho Dịch Dương Thiên Tỉ.

Dịch Dương Thiên Tỉ lắc đầu từ chối: “Tôi không ăn, cảm ơn.”

Thu cánh tay về, Vương Nguyên lại cầm một miếng giơ trước mặt Vương Tuấn Khải.

“Không ăn.”

“Em biết anh sẽ không ăn mà. Khách sáo với anh một chút thôi. Chả hiểu bị cái bệnh quỷ gì, lái xe không ăn chỉ uống nước, đi đường dài đường ngắn đều như nhau, không sợ chết đói sao.” Nói xong lại đặt túi khoai tây xuống, tay phải giữ chai nước, tay trái mở nắp chai, đưa nước cho Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải uống một ngụm lớn.

Có người nói, ghế phó lái là vị trí dành riêng cho người mình yêu. Từ chỗ ngồi trên xe, rất dễ phân rõ mối quan hệ thân thiết xa gần như thế nào. Dịch Dương Thiên Tỉ ngước mắt nhìn hai cái đầu nhấp nhô phía trước, bỗng nhiên tưởng tượng ra khung cảnh hai người bọn họ cùng nhau lớn lên như thế nào, cùng đi học, cùng vui chơi, cùng ăn tết, cùng trải qua lễ trưởng thành… Mỗi một giai đoạn quan trọng trong đời, chưa bao giờ vắng mặt.

Cuối cùng lại lắc đầu, tự giễu trí tưởng tượng phong phú của bản thân, thu lại tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

Vương Nguyên chuyên tâm nhai khoai tây, cảm giác được có ánh mắt nào đó dán vào lưng mình, mới chậm rãi chuyển đường nhìn, xuyên qua gương chiếu hậu quan sát một Dịch Dương Thiên Tỉ đang mơ màng.

Đầu người nọ tựa trên cửa sổ xe, mặt mày ủ rũ, đầy tâm sự. Mái tóc mềm mại tuỳ hứng vểnh lên vài sợi trên đỉnh đầu. Tóc mái ở trên trán lộn xộn, giống như Vương Tuấn Khải nói, tóc Dịch Dương Thiên Tỉ rất hay trung phân. Cái mũi cao cùng với Vương Tuấn Khải từng miêu tả cũng không có gì khác biệt, quả nhiên người rơi vào bể tình đều như ẩn giấu một thi nhân, ngay cả Vương Tuấn Khải đối với văn thơ đã sớm chết ngữ cũng có thể xuất thần nhập hoá miêu tả như vậy, không thể không nói là kỳ tích của tình yêu.

Dịch Dương Thiên Tỉ đổi tư thế, toàn bộ lưng đều dựa vào cửa, mí mắt do dự chớp hai cái, cuối cùng ánh mắt rơi vào chỗ chân phía sau ghế lái.

Một bó hoa hồng được đặt ở đó, cánh hoa nở rộ, bên trên còn có một tấm thiệp hình trái tim, lấp ló lộ ra một cái tên—— Vương Nguyên.

Nếu không phải Vương Tuấn Khải tặng cho Vương Nguyên, thì cũng là Vương Nguyên tặng cho Vương Tuấn Khải. Dịch Dương Thiên Tỉ phiền não quay đầu, nhắm mắt lại, hai mày không tự chủ được nhăn lại một chỗ.

Vương Nguyên thấy thế liền biết không ổn, Tiểu Thiên Thiên nhà Vương Tuấn Khải nhất định là hiểu lầm cái gì rồi. Đang nghĩ tới nên giải thích thế nào, cặp mắt hạnh đảo xung quanh một vòng, sau đó thiếu chút nữa bật cười.

Vương Tuấn Khải kì quái liếc Vương Nguyên một cái, lại từ kính chiếu hậu thấy Dịch Dương Thiên Tỉ đang nhắm mắt ngủ, không khỏi điều chỉnh tốc độ chậm lại.

Xe dừng ở dưới toà nhà, Vương Nguyên cùng Dịch Dương Thiên Tỉ hàn huyên vài câu, cũng không xuống xe.

Vương Tuấn Khải thì mang theo hành lí lên tận cửa nhà cho cậu: “Thiên Tỉ, tuy rằng em đã khỏi, thế nhưng để ngừa vạn nhất, nếu có chuyện gì cầm phải làm, cứ gọi điện cho anh là được.”

“Được rồi, em đã biết.”

“Buổi tối thực sự không cần anh mang cơm tới sao?”

“Không cần, em muốn nghỉ ngơi sớm một chút.” Dịch Dương Thiên Tỉ dụi mắt, mặc dù mới chỉ ra viện, nhưng lại có một loại uể oải không biết từ đâu ập tới.

“Được rồi,” Vương Tuấn Khải do dự một chút, chà xát hai tay, tiếp lời: “Nam Nam lúc nào trở về?”

“Có lẽ là cuối tuần. Hiện tại trở về em cũng không có tinh lực chăm sóc cho thằng bé, vừa lúc có thể để thằng bé ở bên mẹ thêm mấy ngày.”

“Cũng đúng.” Hai tay anh nhét trong túi áo, không an phận nắm chặt lại, lòng bàn tay đổ một chút mồ hôi.

“Cũng là.” Hai tay cắm vào thượng túi áo, không an phận địa qua lại súy động, bàn tay ở trong túi nắm thành quả đấm, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi.

Dịch Dương Thiên Tỉ thấy Vương Tuấn Khải không có ý định rời đi, chỉ kiên trì nói tiếp: “Cuối tuần em đi đón thằng bé.”

“Vậy thứ sáu em có bận gì không?”

Dịch Dương Thiên Tỉ khó hiểu lắc đầu: “Không có.”

Vương Tuấn Khải hít sâu một hơi, từ trong túi lấy ra hai tấm vé xem phim, đưa tới trước mặt Dịch Dương Thiên Tỉ: “Buổi tối thứ sáu cùng nhau đi xem phim được không?”

Kỳ thực Dịch Dương Thiên Tỉ muốn từ chối, thế nhưng bản thân vừa nói không bận gì, hiện tại từ chối thật có điểm giấu đầu hở đuôi, huống hồ, đối diện với ánh mắt mong đợi của Vương Tuấn Khải, từ “Không” cũng rất khó nói ra, không thể làm gì khác ngoài gật đầu.

Thấy Dịch Dương Thiên Tỉ gật đầu, Vương Tuấn Khải thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Đến lúc đó gặp! Em nghỉ ngơi thật tốt đi! Anh đi đây!”

Dịch Dương Thiên Tỉ vuốt phẳng vé xem phim, trên mặt vé có chút mồ hôi, tên phim mờ mờ ở chính giữa.

《Kỷ băng hà 5: Trời sập》, là bộ phim hoạt hình mà cậu thích nhất.

Vương Nguyên thấy Vương Tuấn Khải giống như thiếu nữ nhảy chân sáo về phía bên này, cũng có thể đoán được 8, 9 phần là thành công rồi.

“Anh đưa cho cậu ấy chưa?” Vương Tuấn Khải vừa lên xe, Vương Nguyên lập tức lên tiếng hỏi.

“Đương nhiên! Với nhan trị này của anh đây, có chuyện gì mà không làm được?”

“Khoe khoang.” Vương Nguyên đảo mắt, ngoài miệng không quên chế nhạo: “Cũng không biết là ai, nắm vé xem phim đi đi lại lại trong phòng cả đêm.”

Vương Tuấn Khải trở mình nhìn người bên cạnh một chút: “Ai? Ai kém cỏi như vậy? Sao anh đây không biết vậy?”

“Em cũng không biết a. Có điều mong người này không ở trước giờ G một phút lại sợ đến tim đập chân run.”

Lời của Vương Nguyên như một cái kim nhọn, chọc thủng quả bóng tràn đầy nguyên khí của Vương Tuấn Khải, trong chớp mắt đã xì hơi xẹp lép.

“Em ấy chắc sẽ không cự tuyệt đi?” Vương Tuấn Khải chột dạ nhìn Vương Nguyên.

“Có thể chứ, dù sao cự tuyệt anh cũng không phải chỉ mới một hai lần.” Vương Nguyên vắt chân thanh nhàn tiếp tục nói: “Bất quá ca ca đây có một cách này, có thể bảo vệ anh.”

“Cách gì?” Vương Tuấn Khải lập tức tràn đầy tinh thần phấn chấn tiến tới.

“Nam thần của em sắp chạy concert, vé lại còn tăng gấp ba, nên em có chút khó khăn…” Vương Nguyên ngửa đầu, vừa nhìn móng tay vừa chậm rì rì nói.

“Mua mua mua! Anh mua cho cậu!”

“Lâu lắm không đi ăn đồ nướng, tự dưng thèm ghê…”

“Ăn ăn ăn! Bây giờ đi luôn!”

Vương Nguyên hài lòng gật đầu, kéo Vương Tuấn Khải qua, nhỏ giọng thì thầm.&Hoàn chương 9.



[*] Nói một chút về đại từ nhân xưng thì mình quyết định đổi từ “cậu” thành “em” ở ngay đoạn đó là vì Tuấn Tuấn chuẩn bị “làm chuyện lớn” nên có chút xúc động, hoàn cảnh – khung cảnh – bối cảnh + thời gian & không gian quá sức bồi hồi xao xuyến nên có thể coi như Tuấn Tuấn kìm lòng không nổi, mình cũng thử đặt bản thân vào hoàn cảnh đó, đúng thật là có thể sẽ buột miệng gọi như vậy.

Vốn dĩ thì ngày hai người còn học cùng nhau, chắc chắn đã xưng “anh – em” rồi, dù sao cũng “từng” thân thiết vậy mà, chỉ có sau này vì Thiên Tỉ từng bảo nếu gặp lại sẽ coi như người xa lạ mà đối xử nên mình mới để cho hai người xưng “anh – tôi” và“cậu – tôi” cho đến bây giờ. Sau đó thì ở đây mối quan hệ cũng đã khá hơn rất nhiều, nếu không muốn nói là một bước tiến cực lớn, nên quyết định đổi thành “anh – em”cho ngọt ngào.

Vậy đó, dài dòng hú hồn =))

.

.

Có điều vẫn thấy tình tiết + tâm lí của Thiên Bảo hơi buồn cười, hôn thì cũng hôn rồi, chs còn nghi ngờ người ta, gán ghép, buồn bã các thứ, đến tội =)) Mà cũng oan cho cậu K, em nó nghĩ như vậy có phải là vô hình chung cậu hai tay hai gấu không, hôn một người, ở chung hẹn hò ngọt ngào các thứ với một người =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.