Tác giả :荆竹
1.
Dùng một từ để hình dung Vương Tuấn Khải :Thanh xuân, ánh nắng, đẹp trai, thiện lương, khiêm tốn, thông minh, nỗ lực.
Dùng một từ để hình dung Dịch Dương Thiên Tỉ ở bên cạnh Vương Tuấn Khải : Vô cùng đanh đá !!!!!
Dùng một từ khác để hình dung Dịch Dương Thiên Tỉ khi ở bên cạnh Vương Tuấn Khải : Vô cùng đùa dai !!!!!!
Ví dụ, lúc Vương Tuấn Khải cố chấp buộc tay áo của mình và Thiên Tỉ lại với nhau :”Như vậy thì chúng ta sẽ không sợ bị lạc mất nhau nữa.”
“Anh đừng có trẻ con như vậy !”
Vương Tuấn Khải không nhìn đến Thiên Tỉ đang bất đắc dĩ phàn nàn, vui vẻ tiếp tục buộc buộc buộc.
Làm thế này trông giống hệt như hai chúng ta đang nắm tay nhau trước bàn dân thiên hạ vậy, tâm lý tiểu đội trưởng len lén mỉm cười.
2.
Vừa quay xong một phân cảnh trong phim, mọi người chỉ có vài phút nghỉ ngơi ngắn ngủi, Vương Tuấn Khải lập tức dựa vào Thiên Tỉ ở bên cạnh :”Mệt quá a ~”
“Đại ca, còn nhiều chỗ như vậy sao anh không nằm ?”
“Anh lạnh nha.”
Thiên Tỉ nhìn áo đơn trên người mình, nhìn lại người đangđược quấn quanh bằng y phục thật dày Vương Tuấn Khải.
“……”
Nhân viên công tác đem trà sữa đến, Thiên Tỉ vẫn còn đang chọn vị trà, bỗng dưng cảm giác được trên lưng trầm xuống.
“………..”
“Vương Tuấn Khải, anh có biết tật xấu lớn nhất của anh là gì không ?”
“Ừ, không muốn di chuyển…”
Đại miêu muốn ngủ đông, vẫn phân biệt được đâu là giường, đâu là lưng của Thiên Tỉ.
3.
Trong phòng nghỉ, Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên nằm lỳ ở trên ghế salon không muốn rời đi.
Nhân viên công tác đi tới, vỗ tay một cái :”Các đại gia mau mau đi thay quần áo thôi !!”
Vương Nguyên rên rỉ một tiếng, gắng gượng ngồi dậy, đi theo nhân viên công tác.
Thiên Tỉ cũng đứng dậy, vỗ vỗ đại miêu vẫn đang nằm ở trên ghế :”Tiểu Khải, có đi không ?”
“Anh không muốn đi…”
“Ừ…” Thiên Tỉ nhìn di động, “Em đi đây.”
“Em cũng không thèm an ủi anh sao ?”
“Chỉ là mặc váy cosplay nữ sinh thôi mà, anh muốn em an ủi anh thế nào ?”
Vương Tuấn Khải hai tay hướng về phía trước :”Thiên Tỉ mi anhthì anh mới dậynha ~”
Thiên Tỉ nhìn cũng không thèm nhìn liền quay đầu bước đi.
“Ôi chao, ôi chao, Thiên Tỉ, chờ anh với, chờ anh đi với !!!!!!”
4.
“Thiên Tỉ ~”
“Gì ??? Hahahahahahaha”
Vương nữ hoàng kéo kéo váy, khắp người bling bling vô cùng lộng lẫy.
“Đừng cười nữa, mau cho anh một cái nhận xét a.”
Thiên Tỉ ở bên cạnh vui vẻ lấy điện thoại chụp lại “Rất đẹp nha, đừng nhúc nhích.”
Vương Tuấn Khải rất muốn bỏ qua, nhưng vẫn là xấu hổ không nhịn được, tức giận đoạt lấy điện thoại của Thiên Tỉ :”Không được, không được chụp nữa.”
“Lúc anh tự chụp không phải còn rất hãnh diện sao, bây giờ lại không cho người khác chụp.”Thiên Tỉ nhún nhún vai, yên lặng lướt weibo.
“Thiên Tỉ ~”
“Hửm ?”
“Em mặc đồ hoàng tử thật là đẹp trai nha.”
“Em biết mà.”
“Anh cũng muốn được mặc đồ hoàng tử…”
“Chẳng phải anh luôn thích ứng rất nhanh sao ?”
“Đây là vì quay phim, anh cũng tập làm quen với cái váy này rồi, anh rất chuyên nghiệp phải không ?”
“….”
“Ai nha, Thiên Tỉ…”
“Ừ ?”
“Thật sự rất đẹp sao ?”
Thiên Tỉ cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục chơi điện thoại :”Nhìn rất đẹp.”
“Thật không ?” Vương Tuấn Khải dừng một chút, “Là…em đứng ở trên khía cạnhnào đánh giá ?”
Cạch.
Ngón cái đang lướt màn hình điện thoại bỗng dưng phát ra một tiếng động nhỏ.
“Khía cạnhhuynh đệ.”
Không biết là ai vừa thở phào nhẹ nhõm.
Vương Tuấn Khải đến gần Thiên Tỉ, dựa vào bên cạnh đối phươngchậm rãi ngồi xuống.
“Vậy…từ khía cạnhcủa Dịch Dương Thiên Tỉ thì sao ?”
Thiên Tỉ rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn Vương Tuấn Khải từ đầu đến chân một phen :”Ừ, rất đẹp.”
Vương Tuấn Khải bĩu môi :”Có gì khác nhau đâu…”
Thiên Tỉ lắc đầu :”Rất đẹp, nhưng mà…”
Thiên Tỉ giơ tay lên, đem điện thoại đặt ở trước mặt Vương Tuấn Khải.
Trên màn hình là thân ảnh của một người, miệng mở to, tư thế ngủ như vừa bị ngã chổng vó thật là xấu.
“Em thích một Vương Tuấn Khải như vậy hơn.”
Ai nha, hai cái răng hổ của tiểu đội trưởng lại lộ ra rồi.
“Thiên Tỉ ~”
“Gì nữa ?”
“Giả vờ lấy mũ che để chụp ảnh đừng tưởng anh không biết nha.”
Thiên Tỉ nhìn Vương Tuấn Khải :”Vậy thì sao ?”
Vương Tuấn Khải nhìn sang bên cạnh, ở trong mắt đều là hình ảnh của đối phương.
Sau đó cả hai cùng nhau mỉm cười.
Có một số việc, không cần phải nói, em thật ra đều biết.
Có một số việc, không cần phải nói, anh thật ra đều nguyện ý.
—
Lời tác giả : I like who they are and how they become themselves.
https://wordpress.com/read/feeds/36696267/posts/1231404701