[Khải+Thiên]Tổng Hợp Truyện Ngắn

Chương 34: Chương 34: [ Oneshot ] [ Kaiqian ] [ Khải Thiên ] ÍCH KỶ.




https://wordpress.com/read/blogs/64908820/posts/4232

Fic lấy cảm xúc từ vid của A sub : Bất lão mộng.

– Hoàng thượng, hoàng thượng, người không thể rời đi, nếu bị phát hiện đầu nô tài phải ở riêng rồi, hoàng thượng, …

Lão công công vừa khóc vừa quỳ nơi tường thành, bóng lam y đã mất hút ở phía trên cao. Hôm nay hoàng thượng lại cải trang xuất cung vi hành, nếu có người cầu kiến thì phải làm sao, ai, hoàng thượng a hoàng thượng, lão nô muốn cáo lão về hương.

Ở phía bên ngoài tường thành, phi thân trốn khỏi tầng cảnh vệ cuối cùng, Vương Tuấn Khải cười một tiếng sảng khoái, duỗi hai tay một cái rồi tiêu sái bước ra đường lớn, đầu tiên phải đến Túy ngọa lâu ăn đậu hoa trứ danh vừa mềm vừa mịn vừa nóng, sau đó buổi trưa liền lên du thuyền thưởng cảnh hồ Hạ Minh, đã lâu như vậy còn chưa có được tự do thoải mái a ~

– Khách quan, mời vào, mời vào.

– Cho hai bát đậu hoa.

– A, khách quan xin thứ lỗi, đậu hoa hôm nay đã được một vị công tử mua hết, xin ngày mai lại đến.

– Sao lại có thể như vậy?

– Khách quan, nếu không ngài thử thương lượng một chút …

Vị tiểu nhị còn chưa nói xong, Vương Tuấn Khải đã xông thẳng vào, nhìn thấy người đang đứng chờ gói đậu hoa liền không cam tâm, vì cớ gì hắn khó khăn từ hoảng cung cẩn mật trốn đến đây, chỉ muốn ăn một bát đậu hoa cũng bị cản trở?

– Này, vị huynh đài này, người có thể để lại cho ta một bát đậu hoa không? Ta ra giá hai lượng bạc.

Bị làm phiền, Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn người dương như đang nói chuyện với mình, ngáp một cái.

– Không được.

– Vì sao?

– Hôm nay đệ đệ của ta muốn ăn đậu hoa, người chờ hôm sau lại tới.

– Đệ đệ của người sẽ ăn hết chỗ đậu hoa này sao?

– Không hết thì sao, hết thì sao, đối ngươi cũng không có liên quan.

– Ngươi …

Đáng chết, ta muốn lăng trì ngươi, đồ không biết lý lẽ, lãng phí thức ăn là lãng phí của cải, dân chúng của ta còn có người như vậy sao? Nếu không phải đầu bếp nơi này một chút cũng không chịu nhượng bộ vào hoàng cung làm ngự thiện cho ta, ta mới không cần đến đây cùng người tranh một cái bát.

– Ta thì làm sao? Ngươi có giỏi thì ngày mai đến thật sớm mà mua. Tránh ra.

Hừ một tiếng, Thiên Tỉ cầm đậu hoa được gói tỉ mỉ vào mên gỗ, đẩy người đang lãi nhãi cản đường sang một bên ra về, nếu không phải Nam Nam đệ đệ y sáng sớm khóc nháo đòi y phải mua đậu hoa, thì y cũng không cần phải gặp phải phiền phức ở đâu như vậy.

Chính là Vương Tuấn Khải mang bộ dạng nghẹn tức mà nhìn theo bóng lưng đối phương, đường đường là thiên tử, mà một dân chúng tầm thương cũng không để y vào mắt, quả thật nên nghe lời Phúc công công, lần sau xuất cung nên mang theo nhiều người một chút.

Lão công công đang ngủ gật ngoài cửa ngự thư phòng, bỗng dưng hắc xì một cái, quẹo quẹo mũi, đầu hạ quá nắng, ốm sao?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngẩng đầu nhìn tuyết rơi đầy trời, một mảnh trắng xóa, Thiên Tỉ mỉm cười nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, khi đó cậu còn chưa biết thân phận thật sự của Vương Tuấn Khải, lần thứ hai gặp lại còn đánh nhau một trận. Mà nam nhi không đánh sẽ không trở thành bằng hữu, dần dà hai người liên tục đối nhau, lâu ngày lại cảm thấy rất hòa hợp, buổi trưa cùng nhau dạo hồ Hạ Minh câu cá chơi cờ, buổi tối cùng nhau uống rượu làm thơ đối ẩm, cảm thấy cuộc sống như vậy, thật sự không có gì phải hoài niệm hay hối tiếc.

Cũng chính là thời gian quá bình thản làm người ta không đề phòng, hôm đó hai người cùng nhau dạo chơi liền gặp thích khách, Vương Tuấn Khải bị đánh trọng thương, ảnh vệ xuất hiện giải vây. Từ đó y mới biết được thân phận thật sự của Vương Tuấn Khải, mà chính vì vậy, một câu ” Ta yêu ngươi ” cũng câm lặng không thốt nên lời.

Người ấy chính là thiên tử, hậu cung có mỹ nữ, chau mày một cái liền có người run rẫy quỳ dưới chân. Còn y chỉ là một người bình phàm, một chút thành danh cũng không xứng, có thể ở bên cạnh y sao?

Đột nhiên eo bị hai bàn tay lạnh buốt ôm lấy, bên má được một đôi môi vừa lạnh vừa nóng chạm vào, Thiên Tỉ thoáng cái thoát ra khỏi hồi ức, khóe miệng cong cong cười đồng điếu nỡ rộ.

– Đang nghĩ cái gì lại thất thần như vậy?

– Nghĩ về lần đầu chúng ta gặp nhau.

– Đã lâu như vậy, ngươi còn nghĩ? Nếu không phải ngày đó ta trọng thương, ta cũng không biết được tâm ý của ngươi. Còn tưởng là tự mình đa tình nữa chứ, ta là ngốc tử mà.

– Còn nói, nếu không phải ngươi một mực trọng thương còn ôm mãi không buông, ta hà cớ gì phải ở lại hoàng cung của người, phiền chán muốn chết.

– Thực xin lỗi.

– Đi đâu lại để tay lạnh như vậy?

– Trời lạnh nên ta ra xem hạt hoa ngươi trồng, vừa mới chớm nụ đã chịu rét đậm như vậy, còn sợ không nở hoa được đâu.

– Hoa cũng không quan trọng bằng ngươi.

Nói xong Thiên Tỉ cúi đầu, nhét vào tay Vương Tuấn Khải chiếc lô ấm áp, ủ hai bàn tay to hơn tay mình một chút lại. Vương Tuấn Khải nhìn người đối diện thẹn thùng, hai lỗ tay cũng đã nhiễm đỏ, trong lòng lại một trận ngọt ngào, trong cuộc đời làm thiên tử, điều khiến cậu tự hào nhất chính là có được một ái nhân như thế này.

– Ngươi không cần xem tấu chương sao, không thể cứ ở mãi nơi này được.

– Dùng cơm xong liền trở về, dạo gần đây đều là tấu chương yêu cầu tuyển tú nữ, thật đau cả đầu.

– Ngươi …dự định sẽ tuyển tú nữ sao?

– Không tuyển nhất định sẽ ăn ngủ không yên với những lão đầu đó. Sao vậy, không thích?

– Ta … sao lại không thích chứ? Tốt nhất tuyển nhiều một chút, để người bận rộn không cần đến làm phiền ta.

– Thật sao? Ta mới không có tin.

– Không tin mặc kệ ngươi, không mau ăn cơm rồi cút đi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ái tình kia tựa như ngọn lửa trước cuồng phong

Vừa mãnh liệt lại vừa bi thương

Đủ mọi tư vị đều hòa quyện vào trong đó.

Hà cớ gì hai người đã từng vui vẻ như vậy, cuối cùng y lại rời đi? Vương Tuấn Khải nhìn bông hoa đã nở, xinh đẹp động lòng người, sau cái rét mướt của mùa đông lạnh giá, sự sống trở lại bên mọi vật, mà … sự sống của cậu thì không.

Ngày mùa đông đó, cũng có tuyết, cũng lạnh giá, Thiên Tỉ bảo rằng không muốn ở lại hoàng cung nhìn cậu bên cạnh các phi tần mỹ nữ. Dĩ nhiên hắn không đồng ý để y rời xa, dĩ nhiên Thiên Tỉ y cũng cứng đầu không phục. Quỳ dưới tuyết lạnh một đêm đến ngất đi, cũng không muốn ở lại bên cạnh hắn nữa.

Y nói hỏi hắn.

– Vương Tuấn Khải, ngươi có yêu ta sao?

Tất nhiên là yêu, rất yêu.

– Nếu ngươi yêu ta tại sao lại ích kỷ như vậy? Ngươi chỉ biết giam cầm ta ở trong hoàng cung này để ngươi có được hạnh phúc, nói với ta hãy vì yêu ngươi mà ở lại. Vậy có bao giờ người nghĩ rằng sẽ buông bỏ hết tất thảy ngai vị mà ngươi có để cùng ta phiêu bạt giang hồ không? Ngươi có làm được không?

Tất nhiên là không, không được.

Đơn giản như vậy, Thiên Tỉ chỉ còn là bóng lưng nhạt nhòa tuyết trắng trong lòng Vương Tuấn Khải.

Khụ khụ.

– Hoàng thượng, người cảm thấy thế nào.

– Ta sắp không được.

Vương Tuấn Khải nằm trên giường, nhìn chậu hoa im lặng trên bàn, mấy hôm trước hắn gặp phải thích khách, không cẩn trọng trúng kịch độc, hiện tại có phải hay không, hắn sắp không thể đợi được Thiên Tỉ một lần ngoảnh đầu nhìn lại?

– Hoàng thượng.

– Giúp ta, khi hắn trở lại, đưa cho hắn chậu hoa kia, nói với hắn Lạc Tiên đã nỡ rồi, nếu thật sự có kiếp sau, ta sẽ đợi hắn nơi mà thần tiên lạc bước.

– Thần tuân chỉ.

Nằm lại bên giường, Vương Tuấn Khải nhìn trần giường, mỉm cười. Y nói hắn ích kỷ, không thể bỏ ngai vị cùng y phiêu bạt giang hồ, không thể bên cạnh y đến răng long đầu bạc, không thể cùng y đi đến cùng trời cuối đất, ngắm mùa hoa xinh đẹp nở rộ. Nhưng hắn làm sao có thể bỏ lại thiên hạ, bỏ lại bá tánh, bỏ lại trách nhiệm của mình để tiêu diêu tự tại?

Y nói hắn ích kỷ vì đã không thể buông bỏ thứ mà hắn đang có. Vậy y có ích kỷ không? Thiên Tỉ, nếu ngươi thật tâm yêu ta, tại sao không thể bỏ lại thế giới bên ngoài, bỏ lại tự do mà ngươi có để ở bên cạnh ta? Haha, Vương Tuấn Khải, bản thân vốn dĩ đã không tốt đẹp, đừng nên oán trách người khác. Thiên tử cái gì chứ, thật ra không ai hiểu, thiên tử mới chính là nô tài, trên đại điện làm nô tài cho quần thần, trong hậu cung làm nô tài cho các phi tần, bản thân hắn chưa một lần được tự do như mong muốn, chính là hắn không quản mệt nhọc, bởi vì nghĩ rằng bên cạnh hắn có một người luôn hiểu sự cô đơn này, nhưng mà, hóa ra người tưởng chừng như sẽ ở bên cạnh mình cả một đời ấy, chỉ còn lại bóng lưng trong lòng mà thôi.

Lửa thiêu đốt tâm can cũng không sao quen được làn môi người

Dịch Dương Thiên Tỉ, ta thật sự rất yêu ngươi, ta thật sự …rất nhớ ngươi …

Trùng Thiên năm thứ hai tám, hoàng đến Vương Tuấn Khải băng hà.

Nụ hoa ấy đã nở rồi

Rạng rỡ đến thê lương.

Hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.