[Khải+Thiên]Tổng Hợp Truyện Ngắn

Chương 35: Chương 35: [Edit] Khải Thiên | Em nói, tôi nghe




https://wordpress.com/read/blogs/64236232/posts/694

Tên gốc: 你说,我听

Tác giả: minko晴乐[email protected]

Nhân vật: Vương Tuấn Khải x Dịch Dương Thiên Tỉ / Chuyên viên tư vấn tâm lý x Học sinh

Chuyển ngữ bởi Miêu Tộc Thiếu Nữ

BẢN DỊCH CHƯA ĐƯỢC SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ, VUI LÒNG KHÔNG MANG ĐI NƠI KHÁC.&“Ba mẹ bắt tôi tới đây, nhưng tôi không cần nói chuyện với người khác, anh đừng phí công vô ích” Vương Tuấn Khải mãi mãi không thể quên được câu nói đầu tiên trong lần đầu tiên gặp thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đó, vừa dứt khoát vừa quyết đoán, không lưu lại đường lui, khá thẳng thắn.

Mà câu trả lời của Vương Tuấn Khải lại là như thế này: “Tôi biết, bởi vì ngữ khí của em đã thể hiện rằng em khó chịu đến mức nào.” Với tư cách một chuyên viên tư vấn tâm lý, có trường hợp cá biệt nào mà anh chưa từng gặp qua? Thậm chí nếu nhìn từ một góc độ khác, phần dạo đầu có vẻ ‘tuyên bố công khai’ này quá mức bình thường.

Không phải vì anh là nhân vật xuất sắc trên lĩnh vực tư vấn này, cũng không phải vì đã từng nghiên cứu sâu xa thế nào, chẳng qua là vì ba mẹ của đứa nhỏ này không phải những bậc trưởng bối đầu tiên nhờ anh ‘nói chuyện với con cái’.

“Phụt” một tiếng, đứa trẻ đối diện bật cười, cười một cách trào phúng nhưng cũng rất chân thành. Tiếng cười đó phát ra từ nội tâm, vừa giống như chế giễu câu nói “Tôi biết” của Vương Tuấn Khải, nhưng cũng giống như đơn thuần cảm thấy việc một chuyên viên tư vấn tâm lý có thể thẳng thắn nói ra câu đó rất thú vị; mà cùng với tiếng cười đó, đôi con ngươi màu hổ phách kia bắt đầu nghiêm túc đánh giá chàng chuyên viên tư viên trẻ tuổi trước mặt.

Đến khi cảm thấy đối phương thực sự chú ý đến mình, Vương Tuấn Khải mới tiếp tục câu nói ban nãy: “Tuy rằng tôi quen biết ba mẹ em, nhưng tôi không phải ‘tay chân’ của họ, càng không nhận lương của họ, nên không nhất thiết phải ‘tận trung’ với họ.” Anh là một chuyên viên tư vấn tâm lý, việc anh phải làm là lắng nghe, sau đó giúp đối tượng cần tư vấn tìm ra hướng giải quyết cho vấn đề, cho nên thứ anh cần phải thăm dò tìm hiểu là thế giới nội tâm của đối tượng, chứ không phải bất cứ suy nghĩ nào mà thân nhân của đối tượng áp đặt lên anh.

Nghe được hai chữ ‘tay chân’ và ‘tận trung’ trong câu nói của Vương Tuấn Khải, đứa nhỏ đối diện càng cười tươi hơn, hai lúm đồng tiền bên má như ẩn như hiện, dường như rất hài lòng với cách nói của anh.

Đúng như dự đoán, anh nghe thấy chất giọng trầm thấp nhưng từ tính và quyến rũ của đứa trẻ kia vang lên: “Anh thật thú vị, không giống với mấy người ‘hướng dẫn tôi’ mà ba mẹ tôi tìm tới, rất thẳng thắn.” Nói xong còn nhếch môi cười, nụ cười đầy vẻ hứng thú nhưng cũng rất ngỗ ngược, thậm chí tự cao tự đại.

Đối với những công kích châm chọc trong câu nói của thiếu niên kia, Vương Tuấn Khải không cố tình xem nhẹ, nhưng cũng không cố gắng để ý, anh chỉ tự nhiên tiếp nhận đề tài rồi hỏi ngược lại, giống như mọi cuộc nói chuyện tầm phào bình thường khác: “Xem ra tôi không phải là ‘đại biểu chính thức’ đầu tiên, có lẽ nào đến top 10 tôi cũng không chen chân vào được?”

Thiếu niên kia càng vui hơn, mà đúng lúc này, bầu trời bên ngoài khung cửa sổ vốn bị mây đen che phủ bỗng dần dần tươi sáng, ánh nắng rạng rỡ chiếu qua tầng mây, sưởi ấm vùng đất lạnh lẽo và ẩm thấp.

Giống như được bật công tắc, thiếu niên kia bắt đầu chia sẻ với Vương Tuấn Khải về đủ dạng ‘đại biểu chính thức’ mà cậu đã từng gặp, xen kẽ giữa từng người thường là những câu bình luận chê bai rất không đầu không cuối, trạng thái giương cung bạt kiếm lúc ban đầu cứ như chưa từng tồn tại. Hiện tại, Vương Tuấn Khải có thể nhìn hai xoáy lê nở rộ và ngọa tằm dịu dàng ấm áp trên khuôn mặt của thiếu niên mà biết được rằng, tư tưởng phòng bị của đứa nhỏ này đang dần dần tiêu tán…

Bất tri bất giác, hai người bắt đầu chuyển từ chuyện gia đình sang chuyện học hành bài vở, từ chuyện bài vở nói đến chuyện sở thích, đa phần đều là thiếu niên kia nói, Vương Tuấn Khải chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ chêm vào vài câu, rất hợp thời điểm. Cách thức tiếp xúc này không hề mệt mỏi, có thể coi như không hề tẻ ngắt, thậm chí bản thân Vương Tuấn Khải cũng có chút bất ngờ, bởi góc độ quan sát sự vật của và sở thích của hai người hóa ra có nhiều điểm chung đến thế.

“…Sau đó vì người kia ra nước ngoài nên không tiếp tục dạy phụ đạo nữa.”

Đúng lúc giọng nói của thiếu niên kia ngừng hẳn, tiếng gõ cửa vang lên, người bên ngoài cao giọng nhắc nhở: “Bác sĩ Vương, ca bệnh mà anh đã hẹn trước sẽ đến trong nửa tiếng nữa.”

Nghe thấy vậy, Vương Tuấn Khải ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo trên tường theo bản năng, bỗng chốc phát hiện ra hai người đã chuyện trò hơn ba tiếng đồng hồ, tuy rằng bình thường thời gian tư vấn tâm lý đều giới hạn trong 50 phút, nhưng vì đây là lần đầu gặp mặt, cần xây dựng mối quan hệ tín nhiệm nền tảng giữa chuyên viên tư vấn và đối tượng tiếp nhận tư vấn nên mới quá thời gian, nhưng theo kinh nghiệm của Vương Tuấn Khải, lần vượt quá thời gian này hơi nhiều, mà nguyên nhân thì thật hiếm có ‘bởi vì có quá nhiều chuyện để nói với đối tượng’.

Tiễn đối tượng ‘chỉ hận gặp nhau quá muộn’ kia về, Vương Tuấn Khải mới thu xếp chỉnh sửa lại nội dung trò chuyện với đối tượng, dùng bút viết viết vẽ vẽ trên giấy, vừa lật xem lại số liệu mà thân nhân đối tượng cung cấp, vừa so sánh với nội dung trò chuyện.

Thiến niên kia tên là Dịch Dương Thiên Tỉ, một học sinh cấp 3, 16 tuổi, từ nhỏ đã được gia đình gửi gắm nhiều kì vọng. Từ lúc bắt đầu đi học đã là học sinh của lớp chất lượng cao, không chỉ đứng đầu lớp, còn học hỏi đủ kiểu tài nghệ, đạt vô số giải thưởng, các loại giấy khen bằng khen dán kín cả bức tường vẫn chưa đủ, đến cả cúp cũng cần một ngăn tủ chuyên biệt để trưng bày.

Ai cũng nói đứa nhỏ này là ‘bác sĩ chuẩn’, là một thiên tài, sau này nhất định phải thi vào trường y, dấn thân vào ngành y, mà những lời đánh giá này lọt vào tai ba mẹ của Dịch Dương Thiên Tỉ, tự nhiên họ sẽ cảm thấy vừa tự hào vừa mừng vui, có một đứa con ngoan ngoãn nghe lời như vậy, có bậc làm cha làm mẹ nào không vui mừng?

Thế nhưng một đứa trẻ xuất sắc như vậy, sau khi bước vào bậc trung học phổ thông, kết quả lại trượt dốc rõ ràng, mà ba mẹ của đứa nhỏ này cũng bắt đầu lo lắng, cứ tình trạng như vậy, Dịch Dương Thiên Tỉ không thể thi vào trường y giỏi, cũng chính vì lí do này mà họ tìm tới Vương Tuấn Khải.

Dáng vẻ và thái độ của ba mẹ Dịch khi cùng Vương Tuấn Khải nói chuyện về đứa nhỏ nhà mình không ngừng hiện lên trong tâm trí anh…

“Cứ tiếp tục thế này làm sao mà thi được vào trường y giỏi?” Ba Dịch lo lắng.

“Rõ ràng là một đứa nhỏ rất thông minh mà…” Còn mẹ của cậu chỉ cảm khái mãi không thôi.

Mà qua lần nói chuyện này, Vương Tuấn Khải có thể thấy được thiếu niên này thông minh lanh lợi, cho dù không kiểm tra bằng đề thi đặc biệt cũng không quá khó để nhận ra tốc độ phản ứng đáng kinh ngạc của cậu ấy, chỉ qua cách cậu ấy tư duy logic – mạch lạc và rõ ràng; năng lực học một biết mười, suy một ra ba đó quả thực là nhân tài kiệt xuất.

Đứa trẻ như vậy mà thành tích có thể trượt dốc không phanh, dù giáo viên dạy dỗ thế nào cũng không đến mức ấy chứ?

Vương Tuấn Khải cảm thấy rất tò mò.

Lần tiếp theo gặp mặt, Vương Tuấn Khải cố ý nhắc lại lời của ba Dịch, mà câu trả lời của Dịch Dương Thiên Tỉ lại là thế này: “Kì lạ, tại sao cứ thành tích tốt thì bắt buộc phải thi vào trường y?”

“Vậy em muốn học cái gì?”

Vòng vo Tam Quốc không phải luận điệu mà Vương Tuấn Khải thích dùng, phong cách của anh chính là đi thẳng vào vấn đề, muốn gì thì nói thẳng, tính cách này vừa khéo rất hợp với Thiên Tỉ, nên cậu ấy không hề do dự đáp luôn: “Nhảy, tôi muốn học nhảy.” Ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Nhưng trong mắt ba mẹ tôi chỉ có khoa y, trước giờ họ chưa hỏi tôi thích gì; cho dù tôi có nhắc tới, họ cũng giả như không nghe thấy.”

“Cho nên cách tốt nhất là khiến thành tích của mình kém cỏi tới mức không thi nổi vào trường y nữa, là có thể làm theo ý mình.” Kết câu bình thản mà chắc chắn, đây là một câu khẳng định thẳng thắn và quyết đoán.

Nghe lời khẳng định của Vương Tuấn Khải, Dịch Dương Thiên Tỉ không có phản ứng gì thái quá, chỉ nói: “Quả nhiên không thể xem thường anh.”

Lời này vừa dứt, căn phòng làm việc không quá to không quá nhỏ ngập tràn tiếng cười sang sảng và thoải mái của hai người.

Nếu như nói, có thể nếm được ngũ vị, nhìn thấy màu sắc từ giọng nói, vậy thì Vương Tuấn Khải dám khẳng định, tiếng cười của đứa nhỏ này có vị đắng, màu sắc có lúc phong phú muôn màu có lúc lại đơn điệu tẻ nhạt, trông có vẻ như biến hóa đa dạng nhưng cũng có vẻ như chẳng thay đổi gì; mà thứ được bao bọc trong những tràng cười sảng khoái kia là rối bời mà chính cậu ấy cũng không chạm tới được.

“Em nói, tôi nghe.”

Có lúc, ngôn ngữ kì diệu như vậy đấy, rõ ràng chỉ là bốn chữ đơn giản, nhưng có thể dễ dàng lay động một trái tim đã đóng băng, sau đó những gợn sóng cứ lan thành từng vòng từng vòng, rung động truyền khắp tâm nhĩ tâm thất, mà giọng nói trầm thấp dịu dàng kia qua tai Thiên Tỉ lại vô cùng mạnh mẽ và khí phách, từng tiếng từng tiếng dội vào vách tường thành đã nứt nẻ, rõ ràng người trước mặt mình một giây trước còn cười rất phóng khoáng, rõ ràng mình không có ý định nói ra, rõ ràng trước nay vẫn cảm thấy chỉ có bản thân mình hiểu mình nhất, rõ ràng… Rõ ràng đã chuẩn bị xong những lời phản bác, tại sao… tại sao người này…

Khi Vương Tuấn Khải đột nhiên thốt ra câu nói đó, không hề báo trước, Dịch Dương Thiên Tỉ ngây ngốc tại chỗ, cậu căn bản không biết nên đối đáp thế nào, nụ cười xinh đẹp hoàn hảo cứng lại trên khuôn mặt, khiến cho lúm đồng tiền kia trông giả như không thể giả hơn được nữa, mà đôi mắt màu mật ong đối diện với đôi mắt màu mực có vẻ thất thần.

Lần đầu tiên gặp mặt, Dịch Dương Thiên Tỉ đã thấy Vương Tuấn Khải đẹp trai, không chỉ đẹp trai, ngay cả chất giọng cũng mang lại cho người khác cảm giác an tâm khó lòng giải thích; nhất là đôi mắt màu mực kia, luôn có một ma lực nào đó khiến người khác bất tri bất giác lún sâu vào đó không thể nào vùng thoát ra được, cho nên mỗi khi đối mặt với Vương Tuấn Khải cậu đều cố gắng tránh né ánh mắt của anh, thế nhưng lúc này, Dịch Dương Thiên Tỉ gần như nhìn thẳng vào đôi mắt nguy hiểm ấy theo trực giác, thử tìm kiếm một tia giả dối nào đó từ đáy mắt trong veo đó, nhưng cuối cùng phí công vô ích.

“Em nói, tôi nghe.” Nghĩ rằng Dịch Dương Thiên Tỉ chưa nghe rõ lời mình nói, Vương Tuấn Khải lặp lại một lần nữa, lần này cố ý nói chậm lại, cộng với chất giọng trầm thấp dịu dàng như muốn dìm chết người của anh, khiến cho vành mắt của đứa nhỏ 16 tuổi kia đỏ lên.

Nhìn vành mắt hơi đỏ của thiếu niên, Vương Tuấn Khải có chút bất ngờ, nhưng không thấy kì lạ, đồng thời anh cũng không hề vạch trần chút phòng bị đã vỡ nát của cậu, chỉ trả lời nghi vấn mà cậu còn chưa hỏi: “Bởi vì tôi nhìn thấy tôi của ngày xưa.”

Bởi vì tôi nhìn thấy tôi của ngày xưa, dù bất lực nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường. Nếu như có thể, tôi không mong em trưởng thành quá sớm, có vài câu hỏi không thể giải đáp, nhưng tôi không muốn sự đơn thuần của em trôi đi dễ dàng như vậy.

Dịch Dương Thiên Tỉ hoảng hốt nhìn người đàn ông trước mặt, dường như nhìn thấy một khí chất khác biệt trên người anh, vừa giống như ẩn hiện nhìn thấy một câu chuyện mơ hồ mà xa xôi…

“Anh nói, tôi nghe.” Dịch Dương Thiên Tỉ nói.

Anh vẫn đang tìm kiếm điều gì thế

Có phải đã mất đi quá nhiều

Mỗi một câu trả lời ở đây

Đều không phù hợp với cả hai ta

Anh vẫn đang tìm kiếm điều gì thế

Có phải thiên chân đã vụt qua

Mỗi một lần trưởng thành ở đây

Dù đau dù tuyệt vọng, tôi vẫn là tôi

Anh nói

Dáng vẻ của anh ngày trước

Là tôi.

END

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.