[Khải+Thiên]Tổng Hợp Truyện Ngắn

Chương 36: Chương 36: [Thiên Khải Thiên][Oneshot] Cự ly gần




https://wordpress.com/read/blogs/76760924/posts/4757

Au: 一碗红尘水

BGM: Cự ly gần Tiết Chi Khiêm

&[Một]

Vương Tuấn Khải vẫn luôn không am hiểu thể hiện cảm xúc bằng lời nói.

Cái này giống như một loại thiếu hụt bẩm sinh, hoàn toàn không liên quan đến chỉ số IQ hay tài ăn nói.

Ở những chỗ công cộng nói một tràng dài những lời xã giao hoa mỹ, Vương Tuấn Khải có thể làm rất tốt.

Nhưng vừa đến trước mặt Dịch Dương Thiên Tỉ, đầu lưỡi bắt đầu thắt lại.

Rõ ràng có thể đơn giản mà nói mấy câu vô thưởng vô phạt, lại bị Vương Tuấn Khải lắp ba lắp bắp nói thành một mớ lộn xộn, đến bản thân anh nghe cũng thấy muốn hôn mê, mà người nọ chỉ an tĩnh nhìn hắn, đôi mắt hổ phách vẫn như cũ trong suốt.

Quỷ cũng cảm thấy thất bại a.

Giống như đương nhiệt huyết sôi trào lại bị xối một xô nước lạnh, lập tức bị hàn ý từ bốn phương tám hướng bủa vây, như dây thép kìm hãm đến không thở nổi.

[Hai]

Thỉnh thoảng Dịch Dương Thiên Tỉ sẽ chịu trách nhiệm gọi Vương Tuấn Khải dậy mỗi sáng, thay người đại diện gọi cỡ nào cũng không lay tỉnh nổi và Vương Nguyên không dám gọi người dậy.

Vương Tuấn Khải nheo đôi mắt hoa đào nhìn xuyên qua khe cửa, chờ thân ảnh quen thuộc kia xuất hiện trong tầm mắt, nhác thấy người đến liền ngay lập tức dùng chăn trùm lên giả bộ còn chưa tỉnh.

Dịch Dương Thiên Tỉ thường sẽ chỉ thở dài bất đắc dĩ, giống như thỏa hiệp mà lay nhẹ người nằm trên giường, đợi Vương Tuấn Khải ngồi dậy mới đi ra.

Thật ra Vương Tuấn Khải cũng không phải là tham luyến gì mấy giây này, chỉ là anh muốn nhìn xem rốt cuộc Dịch Dương Thiên Tỉ sẽ có phản ứng như thế nào, có thể nhịn không được mà nổi giận hay không.

Mỗi lần giằng co như vậy đều là Vương Tuấn Khải đơn phương khiêu khích, cuối cùng cũng là tự mình rước lấy thất bại.

Bởi vì Dịch Dương Thiên Tỉ căn bản không hề tỏ ra một chút hứng thú.

[Ba]

Tiểu tâm tư của Vương Tuấn Khải đối với Dịch Dương Thiên Tỉ rõ ràng đến mức Vương Nguyên cũng nhìn ra, đương sự lại vẫn như kẻ ngốc không hay biết gì.

Cũng tốt, Vương Tuấn Khải nghĩ, chí ít cũng thể hiện là anh che giấu rất tốt.

Mỗi lần đứng trước máy quay Vương Tuấn Khải đều quên sắp xếp trong kịch bản, luôn không chủ trương mà nhìn về phía Thiên Tỉ, chứ đừng nói là ghi hình xong, không có cameras chĩa vào, trên cơ bản Thiên Tỉ đi chỗ nào Vương Tuấn Khải liền theo đến chỗ đó.

Một lần thức đêm tán gẫu, Vương Nguyên vừa nhu huyệt thái dương vừa nói, đại ca, anh vẫn là sớm buông tay đi, Thiên Tỉ không thích anh, mà cậu ấy có thích anh đi chăng nữa, hai người cũng không có khả năng cùng một chỗ.

Vương Tuấn Khải biết.

Nhưng nói thì dễ, làm mới khó.

[Bốn]

Thỉnh thoảng Vương Tuấn Khải sẽ thử suy nghĩ một chút, Dịch Dương Thiên Tỉ có thích anh hay không.

Kết luận cuối cùng chính là, Thiên Tỉ rất thích anh.

Nhưng ‘thích’ này, so với ‘thích’ mà anh dành cho em ấy, hoàn toàn khác nhau.

Vì vậy, Vương Tuấn Khải tiếp tục sắm vai một đội trưởng đầy trách nhiệm, cẩn thận chiếu cố đối phương. Thiên Tỉ bệnh anh liền theo đến phòng nghỉ, Thiên Tỉ nói thèm ăn sầu riêng anh liền chạy đi cửa hàng tạm hóa cách đó mấy con đường mua về, Thiên Tỉ buổi tối không ngủ được anh liền ngồi bên cạnh vừa lấy guitar ra đàn vừa nghêu ngao hát dỗ em ấy ngủ.

Thiên Tỉ rất cảm kích ôn nhu của anh, cũng sẽ thường xuyên hồi báo lại.

Ví dụ như đối phương sẽ đột nhiên lấy một hình nộm One Piece trong túi ra hống anh, ví dụ như đối phương sẽ theo anh đi dạo, ví dụ như thời điểm anh làm nũng sẽ đưa tay ra xoa đầu anh.

Dịch Dương Thiên Tỉ đối với anh đã rất tốt.

Nhưng chung quy vẫn không phải là điều mà Vương Tuấn Khải hy vọng có được nhất.

[Năm]

Cũng không thể trông cậy một nam nhân bình thường có thể nảy sinh tâm tư gì đối với anh em của mình, Vương Tuấn Khải nghĩ như vậy.

Dù sao, có thể là bạn bè tốt, không phải là đã đủ rồi sao.

[Sáu]

Vương Tuấn Khải có tài khoản clone, thậm chí còn không phải chỉ có một cái, việc này Dịch Dương Thiên Tỉ biết.

Chỉ là không biết cụ thể tài khoản nào mà thôi.

Mỗi khi thấy mấy lời bàn tán chửi rủa nói xấu Dịch Dương Thiên Tỉ trên mạng, Vương Tuấn Khải sẽ ngay lập tức dùng những tài khoản clone này lao vào tranh luận với mấy người kia một phen.

Trừ Vương Nguyên, không ai biết chuyện này.

Dịch Dương Thiên Tỉ chẳng qua là buồn bực, vì cái gì thỉnh thoảng Vương Tuấn Khải nhìn màn hình điện thoại lại có biểu tình dữ tợn thế kia.

[Bảy]

Thời điểm ba người có hoạt động riêng phải tách ra, chờ đến lúc Dịch Dương Thiên Tỉ bay đến Trùng Khánh, Vương Tuấn Khải cảm thấy tim gan trong bụng đều muốn lôi ra.

Cũng không phải là chưa từng gặp, nhưng vẫn khẩn trương phấn khích.

Màn hình điện thoại phản chiếu vân mèo cùng răng nanh do cười quá mức, Vương Tuấn Khải tự nhìn cũng thấy có chút ngốc.

Ngốc đến đáng thương.

Hóa ra anh thích Thiên Tỉ đến như vậy.

Nhưng người khiến anh lần đầu tiên có cảm xúc như vậy, lại tuyệt nhiên không nhìn ra chút dấu vết nào.

[Tám]

Trong sân bay chật ních người.

Vương Tuấn Khải toàn thân võ trang đầy đủ, mồ hôi đầm đìa đi xuyên qua đám người, nóng đến mức hai má đỏ bừng.

Trong phạm vi của ánh sáng chiếu từ hệ thống đèn điện siêu khủng ở sân bay, thiếu niên đeo khẩu trang che kín mặt nhìn về phía anh.

Xuyên qua những thanh âm ồm ào, giữa dòng người chật ních, cứ như vậy dễ dàng chui vào trong lòng anh.

[Chín]

Lúc ngồi trên xe Vương Tuấn Khải liên tục chà xát hai tay, cuxng không phải do ngại ngùng hay khó chịu gì, thuần túy là rất vui mà thôi.

Dịch Dương Thiên Tỉ lười biếng ngả người về phía sau, liếc mắt nhìn sang, cười nói: “Đồ ngốc.”

Vương Tuấn Khải không hề phòng bị, bị dáng vẻ tươi cười của đối phương đánh một phát lên ngực, trong tim ẩn ẩn đau.

Nếu Dịch Dương Thiên Tỉ cười rộ lên không dễ nhìn như vậy thì tốt rồi.

Nói không chừng anh có thể, khống chế được phần nào trái tim của mình.

[Mười]

Vương Nguyên gọi đến hỏi hai người đang ở đâu, buổi tối muốn ăn gì, Vương Tuấn Khải nhìn thiếu niên bên cạnh đã ngủ gục từ lúc nào, hạ giọng nói, chỗ cũ đi, chỗ bán hoành thánh ấy.

Đến lúc dừng xe Dịch Dương Thiên Tỉ mới tỉnh, nhìn xung quanh, thấy rõ biển hiệu kia liền mỉm cười với Vương Tuấn Khải, xoáy lê nhợt nhạt hiện lên bên khóe miệng.

Không tệ, cũng biết chọn chỗ đấy chứ.

Vương Tuấn Khải ôn nhu đưa tay lên xoa đầu cậu, không nói gì.

Hết thảy những gì em thích, không thích, anh đều nhớ.

Thanh thanh sở sở. (Rõ ràng)

[Mười một]

Thời điểm tản bộ dọc bờ sông, tóc Dịch Dương Thiên Tỉ bị gió thổi rối mù, Vương Tuấn Khải lập tức bước lên phía trước giúp chỉnh lại.

Trong mắt Thiên Tỉ đều là ý cười trong trẻo nhìn anh, bắt chước giọng điệu mấy tên lưu manh chuyeen đùa giỡn con gái nhà lành trong phim: “Ai da, Vương Tuấn Khải, anh tốt với em như vậy, không phải là thích em rồi chứ?”

Bước chân của Vương Nguyên hơi khựng lại, sau đó lập tức quay mặt đi giống như không có chuyện gì, làm như cái gì cũng không nghe thấy.

Vương Tuấn Khải bình tĩnh nhìn ý cười vui vẻ trên mặt thiếu niên, hai mắt hoa đào cong cong, cốc đầu thiếu niên một cái.

“Được chiều quá rồi hả, nói linh tinh.”

[Mười hai]

Nói linh tinh.

Gì chứ.

Lời rất thật đó.

[Mười ba]

Anh tình nguyện ở cạnh em một trong cự ly gần như vậy.

Trái tim của anh nếu đã không thể lấy về được, vậy cứ để ở chỗ em đi.

[Mười bốn]

“Này, Vương Tuấn Khải, ngốc chỗ này làm gì, đi ăn khuya đi.”

Vương Tuấn Khải nâng mắt, nhìn gương mặt thiếu niên gần trong gang tấc, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương phả vào mặt.

“Thiên Tỉ, từ bao giờ cái dạ dày của em lại bị phình to ra như của Vương Nguyên thế hả?”

“Phi, lão tử lúc nãy ăn chưa no, bát hoành thánh kia được có tí. Đi thôi.”

[Mười lăm]

Thích anh hay không, em thế nào cũng được.

Dù sao anh thích em đến vậy cũng đâu có ý nghĩa gì với em.

Tình cảm của anh khuếch tán trong một cự ly gần quanh em.

Gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của em.

Chỉ cần em quay lại sẽ thấy anh vẫn luôn ở đây chờ em.

-END-

Dạo này đang lọt hố lão Tiết, người đâu hát hay qtqđ, bài nào cũng hay, xem lão đi show cười k nhặt được mồm=)))))))))))))))))))

Btw, weekend is over T^T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.