[Khải+Thiên]Tổng Hợp Truyện Ngắn

Chương 37: Chương 37: [ONESHOT][Khải Thiên] CHIẾN TUYẾN LIÊN MINH NGHỈ HỌC




https://wordpress.com/read/blogs/81269783/posts/179

[KHẢI THIÊN ONESHOT] CHIẾN TUYẾN LIÊN MINH NGHỈ HỌC

Author: 生若无良@lofter

Editor: Hwan Joo

********

Bắc Thành cao trung.

Dịch Dương Thiên Tỉ đeo cặp sách đứng trước cửa trường học, trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm.

Bởi vì mang thân phận nghệ sĩ, nên cậu không cùng những học sinh khác trải qua nghi thức nhập học quân sự của năm nhất cao trung. Thời gian tiến tổ quay phim cùng với thời gian khai giảng trùng nhau, vì công việc Thiên Tỉ vẫn ở tổ kịch đến đầu tháng 10 mới trở về, sau khi rút khỏi công việc, cậu cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn quay về để đi học.

Dù sao thời gian thi trung khảo đã rất cố gắng để đậu được vào cao trung, vậy nên nhất định phải thật chăm chỉ đi học mới được.

Thân phận nghệ sĩ khiến Dịch Dương Thiên Tỉ không thể hưởng thụ quá nhiều cuộc sống thanh xuân vườn trường của một người học sinh. Vậy nên lần này Thiên Tỉ nói dù gì đi chăng nữa cũng phải gác công việc sang một bên, quay về trường học là điều quan trọng nhất.

Thế nhưng tất cả những kì vọng về trường học kia, khi cậu tự mình đứng trước tòa nhà dạy học kia, một khắc đều biến thành bất an tràn đầy.

Trước đây cũng từng như vậy… Khoảng thời gian cấp 1 cấp 2, cậu vì tính chất công việc phải nghỉ học, những bạn học khác đều có bạn cùng đến lớp, tan học cùng nhau về. Còn cậu đều là một mình cúi đầu đi vào lớp, buổi tối ngồi xe của công ty trở về nhà.

Thỉnh thoảng có hai bạn học tốt bụng, chỉ là giúp cậu ghi chép lại bài, chia sẻ một chút bài tập trong sách.

Lâu dần, Thiên Tỉ cảm thấy bên mình có chút buồn tẻ. Nhưng cậu không phải người sợ tịch mịch, cho nên vẫn theo thói quen cũ mà sống cuộc sống độc lai độc vãng, cho đến khi thi đậu Bắc Thành cao trung.

Đã là học sinh cao trung rồi, cũng nên có nhiều bạn hơn một chút. Dù rằng cậu không có quá nhiều lòng tin đối với bản thân, mấy ngày gần đây đáng lẽ có thể đi học, nhưng ai mà biết được thông báo lịch trình tiếp theo bao giờ sẽ đến.

Khai giảng được một tháng, trải qua đợt huấn luyện quân sự, đại hội thể thao, mọi người trở nên quen thuộc với nhau hơn. Tại thời đểm mấu chốt sắp thi thử giữa kì, lại thấy một nam sinh xa lạ đứng ở bên cạnh bục giảng, trong lòng có chút ngạc nhiên. Lão sư đứng ở một bên, bộ dạng muốn giới thiệu cho mọi người, rất nhiều nam sinh nữ sinh hạ bút, cẩn thận quan sát Thiên Tỉ.

“Đây là Dịch Dương Thiên Tỉ, bởi vì lịch trình quay phim nên nhập học muộn một tháng. Thiên Tỉ, chỗ ngồi cùa em là ở hàng thứ 4”

Lão sư đơn giản giới thiệu, ý bảo Thiên Tỉ về chỗ ngồi của mình.

Dịch Dương Thiên Tỉ gật đầu một cái, nhẹ nhàng mím môi, đi tới chỗ trống kia ngồi xuống.

Quãng đường ngắn ngủi mấy bước, mà cậu cảm thấy có rất nhiều ánh mắt, đang đổ dồn về cậu.

“Mọi người có thể tiếp tục giờ tự học rồi”

Lão sư dặn dò một tiếng, liền đóng cửa phòng lại. Rất nhiều học sinh nhìn Thiên Tỉ, còn có xì xào bàn tán.

“Tớ biết cậu ấy, là một idol siêu cấp hot đó”

“Đầu năm nay minh tinh vẫn học cao trung bình thường? Không phải cũng xin dạy kèm tại nhà à?”

“Nhập học muộn một tháng, chắc sau này cũng sẽ thường xuyên không đi học”

Dịch Dương Thiên Tỉ im lặng lấy từ cặp ra một quyển sách, mở ra, còn lấy thêm ra một cây bút, viết lên trên bìa tên của mình.

Những ánh mắt khác thường xung quanh vẫn chưa rời đi. Nhưng mà tư cách học sinh ở trường này rất cao, sẽ không có người túm tụm lại chỉ trỏ cậu, mọi người đều nhỏ giọng thảo luận, không hề phát ra dù chỉ một nửa tiếng ồn.

Bất kể nói thế nào, có thể tới Bắc Thành học, cũng là tâm nguyện của Thiên Tỉ, hiện tại rốt cục ngồi ở đây rồi, cũng coi như đã được nguyện ý. Cậu nghĩ vậy, ngẩng đầu lên, nhanh chóng dùng ánh mắt quét một vòng bốn phía học sinh.

Phía trước là tóc đuôi ngựa của nữ sinh, bên phải là nam sinh đeo kính, bên trái…

Thiên Tỉ hơi nghiêng đầu liếc mắt một cái.

Bộ dạng không thể nhìn rõ, nhưng giống như có vẻ không đeo kính.

Tiết học đầu tiên kết thúc, Thiên Tỉ cau mày liếc nhìn chương trình học trước mặt, cảm thấy mình cần phải tìm lão sư hỏi thêm bài. Cậu lục lọi cặp sách, lấy laptop liền thẳng hướng lão sư chạy ra ngoài. Nam sinh bên trái ngẩng đầu nhìn bóng lưng của cậu, theo thói quen mà đem đầu vùi vào khuỷu tay, tiếp tục ngủ.

Vị trí bên cạnh bỏ trống một tháng, hôm nay cũng đã có người mới tới ngồi.

Chương trình học của cao trung và sơ trung không giống nhau, một khi đã tụt dốc thì rất khó có thể leo lên. Thiên Tỉ nắm chắc thời gian chuẩn bị bài cùng học tập, để cho mình mau chóng sớm vượt qua khóa trình, nhưng mới ở trường học 2 ngày, công ty liền thông báo muốn cậu than gia buổi họp báo cho phim điện ảnh.

Chỗ ngồi của Dịch Dương Thiên Tỉ lại trống, địa điểm của buổi họp báo không phải ở Bắc Thành, cậu phải ngồi máy bay để đi đến nơi đó. Nhưng vậy lăn qua lăn lại, cậu ngay cả thi giữa kì cũng bỏ lỡ. An ủi mình coi như dù có thi cũng chưa chắc có thành tích tốt, Thiên Tỉ lúc từ buổi họp báo quay trở lại, lại một lần nữa nghênh đón ánh mắt khác thường của các bạn học.

Bọn họ vẫn chưa quen. Trước đây sơ trung cũng như vậy, nhưng mà qua nhiều lần cũng sẽ ổn. Thiên Tỉ hít một hơi thật sâu, chỉnh sửa một chút bài thi cùng bài tập trên bàn.

Xem ra lại phải tìm lão sư học thêm rồi. Nhưng lão sư bình thường cũng rất bận rộn, sẽ không thường xuyên giúp cậu.

Phía trước mấy nữ sinh tụ tập lại không biết đang thảo luận cái gì. Thiên Tỉ vốn không có ý định nghe, nhưng vài câu nói vội vàng đã lưu vào tai cậu.

“Cậu ta việc gì phải liều mạng như vậy, trực tiếp xin dạy kèm tại nhà là được rồi”

“Đúng đấy, cậu ta thi giữa kì cũng không tham gia, lần sau theo thành tích chia lớp, chắc hẳn sẽ bị phân đến lớp kém nhất đi?”

“Chỉ là không thi thôi mà, cũng không có nghĩa là thành tích không tốt”

“Ý của cậu là lão sư sẽ không phân cậu ta vào lớp kém nhất, chỉ vì cậu ta là minh tinh?”

“Như vậy là quá không công bằng rồi, rõ ràng là không thi mà”

“Thì phải cho mọi người chút mặt mũi mà, dù sao cậu ta cùng chúng mình không giống nhau, là đại minh tinh đó”

“Bịch”

Thiên Tỉ rùng mình một cái, mới phát hiện bút trên tay chẳng biết từ lúc nào đã rơi xuống đất.

Cậu vội vàng cúi xuống nhặt. Những nữ sinh kia nghe được thanh âm quay lại nhìn, lại càng nói to hơn

“Nếu tớ cũng có đặc quyền ngày thì tốt biết bao”

“Không cần thi cũng có thể vào lớp chọn”

Lần này Thiên Tỉ không ngẩng đầu, cậu cắn môi, dùng dức cầm lấy bút.

“Cạch”

Lần này tiếng âm lại vang càng lớn. Thiên Tỉ nhìn nam sinh vừa đap cái bàn mấy lần, những nữ sinh kia cuối cùng cũng ngậm miệng lại.

Cậu thấy nam sinh từ khuỷu tay ngẩng đầu lên, khẩu khí tức giận.

“Ồn chết đi được”

Thiên Tỉ có chút sững sờ, thấy những nữ sinh kia vội vàng đi mất. Cậu chớp chớp đôi mắt hổ phách, tựa như có chút cảm kích, nhìn về nam sinh phía bên trái.

Vừa lúc nam sinh kia cũng đang nhìn về phía cậu.

Vội vã lướt qua, là đôi mắt hoa đào vô cùng đẹp, là một khuôn mặt tuấn tú ngoài sức tưởng tượng.

Thiên Tỉ lần nữa tròn mắt, bàn tay siết lấy trang sách.

Nam sinh không nói gì, lại tiếp tục vùi đầu ngủ.

*

Cũng không biết có phải do trường học cố ý hay không, liền tuyên bố hủy bỏ chế độ hai lần chia lớp. Bọn họ khóa lớp 10 này còn là lần đầu vượt qua nội quy trường học, thật nhiều học sinh thở phào nhẹ nhõm, không cần lo lắng chuyện phân ban nữa. Mà Thiên Tỉ ngược lại không có quá nhiều cảm xúc. Phân đến ban nào cũng vậy thôi, dù sao cậu thường bận rộn công việc, bài tập cái gì đấy đều dựa vào khóa ngoại bổ, đến trường thực ra chỉ là muốn hưởng thụ chút thời gian học trò.

Xem ra, ngày mới vào học kia, nguyện vọng kết giao bằng hữu của cậu, tựa hồ lại một lần rơi vào khoảng không.

Nam sinh ngày đó đạp bàn giúp cậu giải vây, cũng không có cùng cậu nói chuyện. Thiên Tỉ phát hiện cậu ta rất thích ngủ, thời gian ra chơi, sẽ nằm úp sấp ở trên bàn.

Cũng không biết phải tìm đề tài gì để cùng người hàng xóm này nói chuyện, Thiên Tỉ cảm thấy vẫn là không nên tự mình làm mất mặt mình, nước sông không phạm nước giếng.

Nhưng loại sự tình này cũng không duy trì quá lâu.

Công việc lặt vặt của công ty vẫn chất đống, Thiên Tỉ trong vòng 1 tuần chỉ có thể đi học hai ba ngày, mỗi lần đều là hết sức tập trung nghe giảng, sửa lại bài tập, tìm lão sư nói về kiến thức trọng điểm, giải đáp vấn đề. Lúc không có công việc so với lúc có công việc xem chừng còn bận rộn hơn.

Thiên Tỉ lấy từ hộp bút ra một cái bút, đầu nghiêng về bên trái, liếc mắt nhìn lịch học đã được đánh dấu, chợt cảm thấy có người nhìn mình.

Hướng về bên trái, liền phát hiện ra người hàng xóm, lần đầu tiên không ngủ, mà là mở to đôi mắt hoa đào, theo dõi cậu.

“…” Thiên Tỉ liếc cậu ta một cái, không nói gì, tiếp tục việc trên tay.

Vậy mà tên bên trái kia vẫn chưa rời tầm mắt. Cậu nghiêng đầu nhìn, vẫn là cái tư thế cùng ánh mắt kia, giống như một pho tượng đá,

Người này nhìn cậu làm gì, có chuyện gì sao?

Dịch Dương Thiên Tỉ nuốt nước bọt, thử dò xét hỏi.

“Cậu có chuyện gì à?”

Vương Tuấn Khải chớp mắt, lắc đầu.

Thiên Tỉ thu hồi ánh mắt, nhưng đối phương vẫn còn đang theo dõi cậu.

Cả người cảm giác không được tự nhiên, đành phải lần nữa quay mặt nhìn Vương Tuấn Khải

Lần này cậu thấy đối phương khóe miệng nhếch lên, lộ ra hai cái răng hổ, cười lên bộ dạng rất đẹp, nhưng là cười không rõ nguyên nhân, nên có chút kì cục.

Thiên Tỉ lúc ấy thực sự có ý nghĩ muốn bỏ chạy.

Người này muốn làm gì, tại sao vẫn chằm chằm nhìn vào mình, sau đó còn cười đáng sợ như vậy!

“Người anh em, có chuyện gì cứ nói thẳng đi…”

Thiên Tỉ thực sự không chịu nổi, dùng giọng có chút khẩn cầu nói.

“Không có gì” Vương Tuấn Khải thu hồi nửa người, bắt chéo 2 tay, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.

“Tôi là Vương Tuấn Khải”

Kiểu mở đầu này… có phải là muốn cùng cậu kết giao bằng hữu không.

Dịch Dương Thiên Tỉ có chút không ngờ đến, cũng có chút cảm động.

Gần như vậy đúng là có chút lợi ích. Bạn học cậu không biết nhiều lắm, chủ động giới thiệu tên đã ít lại càng ít, cậu ở trong lòng đem tên Vương Tuấn Khải đọc ba lần, cười khúc khích.

“Tôi là.. Dịch Dương Thiên Tỉ” Mặc dù không biết tên bạn cùng lớp ,nhưng tên của cậu không có ai là không biết.Dù vậy Thiên Tỉ vẫn tự giới thiệu tên mình.

Vương Tuấn Khải vẻ mặt bình thường nhìn cậu.

“Quá dài,tôi gọi cậu là Thiên Tỉ đi”

Tuy quá trình làm quen có chút không giải thích được, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút vừa thuận lý thành chương. DỊch Dương Thiên Tỉ ngày hôm đó siêu cấp vui vẻ, cơm tối ăn ba chén lớn.

Ở trường học ngây ngốc mấy ngày, công việc lại tới. Dịch Dương Thiên Tỉ lần đầu có chút phiền não, có thể là bởi vì vừa mới kết giao bằng hữu, liền để ý đối phương có thể hay không cũng bởi vì cậu phải rời đi mà ghét bỏ cậu.

Cậu cũng không nói gì với Vương Tuấn Khải, sau ngày giới thiệu tên đó, cậu liền chạy 3 ngày công việc, mới về đến phòng học, trước sau có chút luống cuống tay chân sửa sang lại bài thi cùng bài tập, không biết từ lức nào trước bàn xuất hiện một nữ sinh.

Thiên Tỉ ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt hổ phách.

“có chuyện gì sao?”

Nữ sinh đầu tiên là cẩn thận nhìn cậu, ngay sau đó cười lớn lên.

“Cậu bỏ lỡ nhiều bài học quá, hay là để tớ giúp cậu nói một chút về những vấn đề trọng điểm đi?”

Khi đó Thiên Tỉ có loại cảm giác vô cùng vui mừng. Cao trung vốn việc học rất nặng, cậu bỏ lỡ nhiều nội dung, còn có người nguyện ý giúp cậu bổ sung, Thiên Tỉ gật đầu, không đợi cậu tiếp tục nói chuyện, sau lưng nữ sinh chợt xuất hiện người còn lại.

“Không cần làm phiền cậu”

Thiên Tỉ nhìn chăm chú một chút, là Vương Tuấn Khải.

Nữ sinh nghiêng đầu nhìn thấy Vương Tuấn Khải, một câu chưa nói, liền đi.

Thiên Tỉ vẫn ngồi tại chỗ, có chút bối rối.

“Cậu ấy là?”

Vương Tuấn Khải bước một bước về chỗ ngồi của mình.

“Cậu muốn nghe vấn đề trọng điểm nào, tôi nói cho cậu nghe”

Thiên Tỉ nhìn gương mặt không cho phép cự tuyệt của Vương Tuấn khải, khẩu khí tựa hồ mang theo một kia cường ngạnh. Cậu không hiểu tại sao Vương Tuấn Khải lại muốn nói như vậy.

“Cảm ơn cậu…” nếu đối phương nói muốn giúp mình, vậy thì cứ vui vẻ đón nhận chứ sao.

Thiên Tỉ không hỏi nhiều, mà đem bài tập trong tay đưa tới.

“Mấy phần này là theo hình mà làm, không cần phải viết. Lão sư có nói qua bài thi rồi, còn cái này, trước tiên cậu thử làm trước, không hiểu thì hỏi tôi”

Vương Tuấn Khải đơn giản chọn ra mấy dạng bài tập cho Thiên Tỉ, cậu vừa “Hmm” vừa gật đầu, thật ra thì trong lòng vô cùng cảm tạ Vương Tuấn Khải.

Những bài tập phiền toái, có bạn học nguyện ý giúp cậu, không thể tốt hơn.

Chiều hôm đó vừa qua 2 tiết tự học, Thiên Tỉ ở trong phòng học ngoan ngoãn làm xong bài thi, chỗ không hiểu thì đánh dấu, tính toán cùng nhau thảo luận với Vương Tuấn Khải. Cho đến lúc hạ bút xuống mới ý thức được đã tan học.

Vương Tuấn Khải xách lên chồng sách ở ghế sau, nhìn qua bạn học đang làm bài tập bên cạnh mình.

“Cậu tan học xong còn có việc gì sao?”

Thiên Tỉ đóng nắp bút “Không có việc gì, chỉ là muốn tìm lão sư một chút”

“Tôi nói cậu có vấn đề gì thì hỏi tôi, nếu cậu nói là không có gì, vậy cùng tôi chơi bóng đi”

Vương Tuấn Khải vẫn nói chuyện trực tiếp như vậy, một lần cũng không cho Thiên Tỉ cơ hội cự tuyệt.

Đơn giản thu thập đồ, Thiên Tỉ liền theo Vương Tuấn Khải đến sân bóng rổ, đến nơi mới thấy đã có 2 nam sinh đang đứng đơi.

“Aiyaaa, rốt cục cũng nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ bổn tôn rồi” Nam sinh cười một cái mắt liền híp lại thành đường thằng hướng về Dịch Dương Thiên Tỉ, đặc biệt tự nhiên nắm lấy tay cậu :”Anh em, em gái tôi đặc biệt thích cậu, có thể cho tôi xin chữ kí không?”

“Lưu Chí Hoành, cậu sẽ không dịu dàng như thế chứ” Vương Tuấn Khải có chút hù dọa nhìn Thiên Tỉ đang ngây ngô cùng Lưu Chí Hoành vẻ mặt si hán.

“Cậu ta nói nhảm mấy ngày rồi, kệ cậu ta đi” phía sau nam sinh có đôi mắt hạnh chợt tiến đến giải thích,thuận tiện vỗ vai Lưu Chí Hoành.

“Thiên Tỉ, đây là 2 anh em của tôi, Lưu Chí Hoành và Vương Nguyên”

Một hơi liền biết hai bằng hữu, Thiên Tỉ không khỏi hướng mắt đến Vương Tuấn Khải cảm tạ, vỗ vỗ lưng Lưu Chí Hoành an ủi.

“Không thành vấn đề, ký bao nhiêu cũng được”

*

Đám nam hài tử đang trong tình hữu nghị, sau một trận bóng liền có thể trở nên nồng hậu.

Thiên Tỉ thật lâu không có chơi bóng, nhưng cũng may không tính là vô dụng. Bốn người bọn họ vừa vặn tạo thành 2 đội, cậu và Vương Tuấn khải một đội, lần đầu tiên phối hợp ngược lại rất ăn ý, liên tiếp giành điểm, để cho Vương Nguyên và Chí Hoành bó tay không biện pháp.

“Aiyaa, cậu cũng rất lợi hại nha, có muốn gia nhập đội bóng rổ không” Vưowng Nguyên cười híp mắt hỏi, cảnh tay tự nhiên đặt lên bả vai Thiên Tỉ.

“Nhưng tôi không có thời gian” ba ngày hai nơi, vạn nhất vào đội bóng rổ, vượt qua tranh tài, vậy sẽ ảnh hưởng tới công việc.

“Đúng a, cậu trừ đi học còn làm việc, tôi nói, cậu tham gia mấy hoạt động như vậy, có thể nhìn thấy rất nhiều minh tinh đúng không, tuyệt thật đó”

Lưu Chí Hoành mắt bỗng lấp lánh ánh sao, nắm lấy tay Thiên Tỉ.

“Cũng có gặp nhiều rồi…” Thiên Tỉ nghẹn cười, Vương Tuấn Khải bên cạnh đẩy Lưu Chí Hoành ra, ngực dán lên lưng Thiên Tỉ.

“Mắc mớ gì tới cậu, chúng ta đổi đội đánh”

Lưu Chí Hoành có chút kinh ngạc bĩu môi, một bên Vương Nguyên cười nheo mắt lại.

Vòng thứ 2 Thiên Tỉ và Vương Nguyên một đội, đối kháng Vương Tuấn Khải chân dài cùng thân thủ linh hoạt Lưu Chí Hoành. Thiên Tỉ mấy lần muốn lên rổ đều bị Vương Tuấn Khải ngăn lại, trực tiếp ôm lấy người, làm cho người ta không thể động đậy. Khóa hoàn toàn.

Thiên Tỉ không cam chịu yếu thể, dù bị Vương Tuấn Khải ôm lấy, vẫn liên tiếp tiến về phía trước, lên rổ.

“Thiên Tỉ, mau lên”

Vương Nguyên ở phía sau la lên một tiếng, cậu kéo Vương Tuấn Khải, ra sức ném bóng một quãng.

Còn chưa kịp xem bóng có vào hay không, lòng bàn chân liền trơn trượt, cả người nghiêng về mặt bên, ngã.

Lần này đại khái sẽ cùng mặt đất tiếp xúc thân mật. Thiên Tỉ nhắm mắt lại nghĩ, lòng hiểu thắng của Vương Tuấn Khải thật lớn, lần sau kệ hắn đi, tránh cho tên kia tựa như không muốn sống cứ nhào tới ôm cậu.

Mặc dù rất không muốn thừa nhận rằng hắn ôm cũng khá thoải mái.

Thiên Tỉ không có cảm giác đau, thân thể ở trên một nơi mềm nhũn, cậu mở mắt ra liền thấy Vương Tuấn Khải cười đến lộ râu mèo.

Vô cùng lớn.

Thiên Tỉ nhìn chằm chằm Vương Tuấn khải 3 giây, bóng rổ phía sau đã từ vòng rổ rơi xuống mặt đất. Bóng vào.

Làm cho người đang bị dựa vào- Vương Tuấn Khải kêu lên một tiếng,tựa hồ vì bản thân không khóa trụ Thiên Tỉ mà mất mát, Thiên Tỉ chợt đỏ mặt vội vàng bò dậy, Vương Tuấn Khải còn nằm trên mặt đất thấy cậu vội vã đứng lên mà không kéo mình dậy, có chút giống như làm nũng, đưa tay.

“Kéo tôi đi”

Cậu nghiêng đầu nhìn Vương Tuấn Khải còn đang nằm trên mặt đất chờ giải cứu, đành phải đưa tay tới, cầm lấy cảnh tay thoạt nhìn khá đầy đặn.

Mềm nhũn, thật ấm áp.

Giống như ngực của cậu ta vậy.

*

Bởi vì quan hệ với Vương Tuấn Khải, nguyện vọng khi bước vào Bắc Thành cao trung của Dịch Dương Thiên Tỉ, cuối cùng cũng đã thành sự thật rồi.

Thời điểm ở trường học, chỉ cần có thể ra ngoài chơi, Thiên Tỉ sẽ cùng theo Vương Tuấn Khải, tìm Vương Nguyên cùng Lưu Chí Hoành chơi đùa. Bỗng nhiên có thêm 3 vị bằng hữu, trong lòng cũng trở nên phong phú hơn rất nhiều.

Thiên Tỉ nghĩ, người tương đối bị động như cậu, vừa vặn cần có một người chủ động như Vương Tuấn Khải bên cạnh, hoàn hảo bổ sung.

Bắc Thành cao trung dù là trường trọng điểm, nhưng vị trí địa lý không tốt lắm, cách hai con đường phía bên trong cùng còn có một dãy nhà của Nam Đình cao trung. phong cách học tập của Bắc Thành không có ảnh hưởng đến Nam Đình, Nam Đình bên kia cũng không để cho Bắc Thành chịu cảm giác khó chịu bao phủ, 2 cơ sở học bình an vô sự.

Thiên Tỉ đối với Nam Đình không có quá nhiều hiểu biết, nhưng khóa học sinh mới lên năm nhất cao trung này , có một chút nổi loạn. Cuối cùng là đi tìm học sinh Bắc Thành gây sự.

Chuyện đó với Thiên Tỉ vốn không liên quan. Vừa làm học sinh vừa làm nghệ sĩ, dung hòa chuyện ở trường và chuyện công ty không hề dễ dàng, căn bản không có cơ hội đụng phải đám người bất lương đó. Vậy mà rất giống các tình tiết cẩu huyết trong phim thần tượng, cậu vẫn không cẩn thận đụng phải phiền toái.

Thiên Tỉ sau khi tan học đều ngồi xe riêng. Nhưng đã là học sinh cao trung, làm sao có thể bỏ qua cảm giác ngồi xe bus về nhà, cùng một đám học sinh trên xe cười cười nói nói, Thiên Tỉ thực sự rất muốn biết loại trải nghiệm đó. Hôm ấy giờ tan học cậu nói tài xế không cần đến đón, chuẩn bị tìm tuyến xe bus đường thẳng sau đó một mình ngồi xe về. Lần đầu tiên đến trạm xe bus gần trường học, đi được một đoạn, xung quanh không có nhiều học sinh lắm, đối diện đường lớn chính là Nam đình cao trung, vừa lúc cũng đang giờ tan học. Rất nhiều học sinh mặc đồng phục hướng trạm xe bus đi tới, Thiên Tỉ đeo khẩu trang, thời tiết không lạnh, nhưng cậu không thể không che kín hơn nửa khuôn mặt. Bên kia Nam Đình có mấy nam sinh tóc vàng đi tới, thấy bộ dạng của cậu, bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ.

Thiên Tỉ tự ép bản thân không được nghe. Thật ra cũng là thói quen, không phải đây là lần đầu ăn mặc kiểu này, bị nghị luận cũng không sao.

Cho đến khi có một nam sinh đeo khuyên tai hướng lại gần cậu, Thiên Tỉ dùng ánh mắt liếc qua một cái, không có ý định để ý tới.

“Này, cậu là Dịch Dương Thiên Tỉ hả?”

Nam sinh chợt nói chuyện, giọng nghe có chút du côn.

Thiên Tỉ hơi quay mặt sang, nhìn nam sinh đang híp mắt lại vì tức giận một vòng.

Nam sinh thấy cậu không lên tiếng, tiếp tục tiến gần.

“Em gái tôi rất thích cậu, có thể kí tên giúp tôi không?”

Thiên Tỉ do dự một chút, suy nghĩ kí tên cũng không có gì, nhưng không đợi cậu đáp ứng, điện thoại trong túi liền vang lên.

Cậu cầm điện thoại lên bắt máy, nam sinh tóc vàng vẫn đang nhìn cậu.

“Thiên Tỉ, cậu đừng nói chuyện với hắn, đi về phía bên trái, tới đầu đường qua đường lớn, tôi ở đây đợi cậu”

Vương Tuấn Khải nói khiến cậu có chút sững sờ. Mang theo một ánh mắt quái dị, cậu quyết định vẫn nên nghe lời Vương Tuấn Khải, không cùng nam sinh nói chuyện, xoay người đi.

Đi theo chỉ dẫn, quả nhiên thấy được Vương Tuấn Khải đeo cặp sách đang đứng ở đối diện đường lớn.

“Cậu có chuyện gì vậy, một mình chạy đến nơi này?”

Vương Tuấn Khải nhìn thấy cậu, khóe miệng nở một nụ cười.

“Do linh cảm”

Chẳng biết tại sao nghe thấy như vậy, Thiên Tỉ liền cảm thấy hình như tim đập nhanh hơn bình thường.

“Bên đó là Nam Đình cao trung, có rất nhiều học sinh xấu, cậu nên tránh xa bọn họ ra”

Vương Tuấn Khải xốc lại cặp sách trên lưng.

“Vậy sao?” Thiên Tỉ nhẹ nhàng nói “Mới vừa rồi nam sinh kia muốn xin chữ kí của tôi”

Vương Tuấn Khải thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng nhắm lại.

“Đường về nhà cậu chỉ có tuyến xe này thôi sao?”

“Ừm, tôi tra lộ trình xe rồi” Thiên Tỉ gật đầu một cái.

Qua cao điểm giờ tan học, phải cần đến 3 4 chiếc xe bus mới có thể chở hết học sinh, một người bị lưu lại ở trạm không được coi là nhiều. Vương Tuấn Khải biết thân phân của Thiên Tỉ không cho phép cậu đứng ở nơi công cộng quá lâu, nhưng cậu biết đối phương không muốn ngồi xe riêng, cũng là muốn trải nghiệm một chút cảm giác của học sinh giờ tan học.

“Phố đối diện có tiệm trà sữa, nếu cậu không ngại, chúng ta có thể đến đó đợi nửa tiếng, vắng người hơn một chút, cậu cũng dễ dàng đi hơn”

Đối mặt với đề nghị của Vương Tuấn Khải, Thiên Tỉ liền đáp ứng không chút do dự.

*

Cho đến khi ngồi trong quán trà sữa, Thiên Tỉ mới ý thức được, cần phải hỏi Vương Tuấn Khải tại sao phải ở lại cùng mình.

“Cậu không cần về nhà sao. Một mình tôi ở lại cũng được”

Thiên Tỉ ôm cặp sách, bộ dạng hết sức ngoan ngoãn.

Vương Tuấn Khải đưa ly trà sữa cho Thiên Tỉ, ánh mắt nhanh chóng lướt qua mặt của cậu.

“Dù sao về rồi cũng không có việc gì làm”

Hôm ấy Vương Tuấn Khải như hộ vệ ở bên Thiên Tỉ đến hơn 6 giờ. Trạm xe không có một bóng học sinh, mặc dù đó không phải là trải nghiệm cậu mong muốn, nhưng qua cuộc điện thoại của Vương Tuấn Khải, Thiên Tỉ liền cảm thấy an toàn, cũng không có quá để ý những chi tiết này.

Có điều lựa chọn ngồi xe bus vào giờ tan học thực không phải là ý kiến hay. Huống chi Vương Tuấn Khải không thể ngày nào cũng đứng ở bên đường chờ cậu, sau khi trải qua 3 ngày bị người vây quanh, Thiên Tỉ quyết định ở lại phòng tư học đến 6 giờ.

Hôm đó lúc tan học Vương Tuấn Khải bị lão sư gọi đi xử lý công chuyện. Cậu ở trong phòng học làm hết bài tập, thu dọn sách vở, tỉ mỉ đóng kĩ cửa lại.

Không muốn bị bảo vệ bắt lại trong trường học. Thiên Tỉ chậm rãi hướng cửa trường học đi, vừa ngẩng đầu đột nhiên thấy được nam sinh tóc vàng của Nam Đình.

Thiên Tỉ dừng bước, có chút kinh ngạc.

Nam sinh nhìn thấy cậu, đi về phía trước mấy bước.

“Cuối cùng cũng đợi được cậu. Lần trước nói kí tên, cậu còn nhớ chứ?”

Tuy rằng ấn tượng đầu tiên với nam sinh kia không được tốt lắm, nhưng nhìn qua đối phương không có ác ý, Thiên Tỉ quyết định thỏa mãn nguyện vọng của cậu ta, sau đó giống như linh cảm, cậu nghĩ tới Vương Tuấn Khải, về cuộc điện thoại kia.

Sau đó thanh âm của Vương Tuấn Khải, thần không biết quỷ không hay, liền từ phía sau lưng truyền tới.

“Này”

Thiên tỉ quay đầu nhìn Vương Tuấn Khải, không còn bộ dạng ôn hòa thường ngày, dường như thay đổi, chân mày nhíu lên, nhìn chằm chằm nam sinh kia.

“Làm gì vậy? Nhìn thấy tôi khó chịu thế cơ à?” nam sinh tóc vàng khinh thường bĩu môi “Vương Tuấn Khải, như vậy không vui đâu”

“Cậu cách xa Thiên Tỉ một chút cho tôi”

Vương Tuấn Khải nói chuyện thanh âm mang theo cảm giác áp bách mãnh liệt, nam sinh tóc vàng liếc mắt, tựa như không có ý định cùng cậu chấp nhặt, xoay nguời đi.

” Tình huống gì đây”

Thiên Tỉ như rơi vào sương mù.

“Cậu tại sao muộn như vậy rồi còn chưa về” Vương Tuấn Khải thấy nam sinh đi xa, quay lại hỏi thăm Thiên Tỉ.

“Tôi.. muốn đợi mọi người về rồi mới ngồi xe bus” Thiên Tỉ giải thích “Cậu… quen cậu ta?”

Kẻ ngốc cũng có thể ngửi thấy mùi thuốc súng trong lúc họ nói chuyện. Thiên Tỉ chợt tò mò, không hiểu tại sao Vương Tuấn Khải lại tràn đầy phòng bị với nam sinh kia đến vậy.

Cậu nhìn thây ánh mắt run rẩy của Vương Tuấn Khải.

“Người kia, trước kia là bạn của tôi”

Nghe thấy chữ bằng hữu, Thiên Tỉ bình định lại, có chút nghiêm túc.

“Hồi sơ trung tôi có đến Mĩ 3 năm, sau khi về nước cậu ta liền thay đổi. Còn định vào Nam Đình học”

Đại khài vì sau đó không còn chơi cùng nhau, hắn kết giao với một đám bạn xấu. Tiểu hài tử rất dễ bị đầu độc, bị cuốn hút, liền biến thành một người khác.

Thiên Tỉ có chút khó tin.

“Tôi biết, cậu đến trường chúng tôi học, một mực vẫn muốn kết giao bằng hữu” Vương Tuấn Khải chợt đem câu chuyện hướng về Thiên Tỉ “Nhưng tôi căn bản không biết, người từng là bạn tốt nhất, theo thời gian, sẽ biến thành hình dáng như thế nào”

*

Tối đó, Thiên Tỉ và Vương Tuấn Khải ngồi trên chuyến xe cuối cùng, phải đi qua rất nhiều trạm xe, trên xe không có nhiều người, ngay cả đèn tài xế cũng không mở. Chẳng qua chỉ là chầm chậm đi, bóng đêm bao phủ cả buồng xe, cậu và Vương Tuấn Khải ngồi song song, trầm mặc không nói.

Thiên Tỉ muốn hỏi nhà Vương Tuấn Khải có phải ở hướng này không. Nhưng mỗi lần bở miệng, lại đều thấy ngột ngạt.

Biết Vương Tuấn Khải thời gian không lâu. Cậu thấy đối phương rất tốt, nguyện ý giúp mình, còn giúp mình kết giao bằng hữu.

Nhưng có lúc cũng sẽ nói những chuyện kì quái, làm chút chuyện kì quái.

Ví dụ như mỗi lần có người đến gần Thiên Tỉ, Vương Tuấn Khải đều dùng ánh mắt hoặc mấy câu nói đuổi đối phương đi.

Mà những học sinh kia, tựa hồ rất nghe lời Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải như vậy, có chút giống trùm bá trong trường học, Nhưng Thiên Tỉ biết, đối phương cũng không hoàn toàng là kiểu người đó.

Muốn đến gần, lại không dám vượt quá giới hạn, như vậy có chút cảm giác mâu thuẫn.

Thời điểm xe bị lắc lư, bả vai của Thiên tỉ và Vương Tuấn Khải sẽ đụng nhau. Bọn họ duy trì tư thế trầm mặc, không biết lúc nào mới kết thúc chuyến xe này.

Cho đến khu xe bus dừng ở đầu đường đèn đỏ, thanh âm Vương Tuấn Khải một lần nữa vang lên.

“Cậu có biết tại sao tôi tiếp cận cậu không?”

Thiên Tỉ sửng sốt một chút, ánh mắt hướng về phía bên trái.

Khẩu khí này, tựa hồ như đang cất giấu một bí mật nào đó.

Không phải cậu muốn tiếp cận tôi, nên mới kết bạn với tôi sao?

“Bởi vì chủ nhiệm lớp muốn tôi quan tâm cậu hơn. Vốn tôi không định nói chuyện này cho cậu biết, nhưng kể từ khi tiếp xúc với cậu, mới phát hiện cậu thực ra rất muốn hòa nhập với lớp. Mặc dù có lúc sẽ bất lực tòng tâm”

Vương Tuấn Khải lạnh lùng trần thuật, Thiên Tỉ ngay cả mặt cũng quay lại, xe một lần nữa khởi động.

“Có thể sẽ có người vì cậu không thường xuyên ở trường học mà có chút hiềm khích, nhưng tôi cảm thấy chuyện đó không hề ảnh hưởng đến tính chất thu hút người vốn có của cậu. Tuy tôi không muốn một lần nữa cùng ai đó thổ lộ, nhưng vì là cậu, nên tôi muốn thử một lần.”

Vương Tuấn Khải nói tới đoạn này, quay sang dùng cặp mắt hoa , dịu dàng nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ.

“Nếu muốn kết bạn, có chuyện này, tôi muốn nói với cậu”

“…Cái gì” Thiên Tỉ cảm thấy mình không thể tiêu hóa nổi những lời Vương Tuấn Khải vừa nói, phía dưới dường như có một viên hỏa tiễn đang chờ mình.

Vương Tuấn Khải hạ quyết tâm, buông ra đôi môi đang cắn chặt.

“Thực ra năm nay tôi đáng lẽ phải học lớp 11, nhưng tôi bị lưu ban”

“Cậu.. phạm phải lỗi gì sao?” Thiên Tỉ khó tin hỏi, đối phương nhìn qua không hề giống loại người hay đi gây chuyện.

“Thật ra tôi vốn là học sinh Nam Đình, bởi vì đánh nhau trong trường nên bị khai trừ, mẹ tôi cùng hiệu trưởng Bắc Thành trước kia có quen biết, mới để tôi vào đây học, học lại lớp 10” Khi Vương Tuấn Khải nói những lời này, khuôn mặt thoảng chút vẻ cô đơn.

Cho nên những học sinh kia nhìn thấy Vương Tuấn Khải sẽ ngoan ngoan rời đi hoặc im lặng.

Cho nên cậu ta mới quen thuộc đường quanh khu Nam Đình như vậy.

“Nhưng mà…” Vương Tuấn Khải trước kia bất lương như vậy, chủ nhiệm sao lại để cậu ta tới quan tâm mình?

Thiên Tỉ cảm thấy có chút không hợp lý.

“Vừa hay, chủ nhiệm lớp thực ra là lão sư đã từng dạy tôi, sau này trở về mới phát hiện cô tới Bắc Thành làm giáo viên. Theo lời cô nói, bản chất tôi không phải trẻ hư, cô thấy tôi cần phải tiếp xúc nhiều bạn học mới, ở một khía cạnh nào nó cũng coi như giúp chính tôi”

“… Này người anh em, cậu thực sự không nghĩ chúng ta có thể thành lập tổ quay phim sao, đem kinh nghiệm của cậu quảng bá với đạo diễn, tôi chắc chắn cậu sẽ được đóng vai nam chính”

Thiên Tỉ làm bộ mặt khoa trương, theo hướng xe chạy, cả người nghiêng ngả về 2 bên.

Vương Tuấn Khải khẽ cười.

“Cậu không sợ tôi sao, rất có thể tôi không phải là người tốt”

“Thiên ca lớn như vậy, trừ báo thức lúc bốn giờ ra, những thứ khác đều không sợ”

Thiên Tỉ nói ra những là trêu chọc như vậy có chút hối hận… căn bản không phù hợp với hình tượng cao lãnh của cậu, nhưng Vương Tuấn Khải đã bị cậu chọc đến cười lộ răng hổ.

Cùng Vương Tuấn Khải mở lòng tâm sự trên xe bus, khoảng cách giữa bọn họ dường như đã được kéo gần lại.

Tháng cuối cùng của năm, việc ở công ty có vẻ rất thuận lợi, nhân viên nói cho Thiên Tỉ biết không có lịch trình gì, bảo cậu an tâm ở Bắc Thành hưởng thụ cuộc sống học sinh. Thiên Tỉ đặc biệt cao hứng, mỗi ngày đến lớp hay tan học đều cùng Vương Tuấn Khải chơi đùa

“MV tháng trước quay cuối cùng cũng ra rồi này”

Thiên Tỉ hăng hái đưa di động cho Vương Tuấn Khải xem, giống như đứa trẻ khoe thành tích với phụ huynh vậy.

Single kết hợp cùng vũ đạo Thiên Tỉ tự biên đạo solo, dù Vương Tuấn Khải có chỗ không hiểu nhưng vẫn nghiêm túc nhìn vào tiểu minh tinh trong màn hình, thanh âm của Thiên Tỉ rất êm tai, ca hát đương nhiên không có gì phải bàn.

” Tôi có ý này, hay là lễ hội cuối năm, cậu đăng kí tiết mục đi”

“Tôi đương nhiên sẽ đăng kí, nếu như hôm đó tôi có thể ở trường” Nghề của cậu chính là biểu diễn, lễ hội năm mới nhất định muốn tham gia.

Vương Tuấn Khải ngồi bên cạnh dường như muốn nói gì đó, Thiên Tỉ liền lấy cùi trỏ chọc đối phương.

“Cậu phát ngốc gì đấy”

“Thiên Tỉ, cậu có thể cùng tôi biểu diễn tiết mục năm mới không. Tôi đàn guitar, cậu hát”

Con của chủ nhiệm cuối năm là vừa tròn 2 tuổi. Vương Tuấn Khải muốn biểu diễn để chủ nhiệm cao hứng, cũng có thể cho lão sư thấy mình và Thiên Tỉ rất thân thiết, cố gắng xóa bỏ những chuyện xấu trước đây.

Việc đã qua coi như nhất thời, nắm giữ hiện tại cùng tương lai trong tay, mới là chuyện quan trọng.

Sau đó, những lúc phòng học không còn học sinh, bọn họ một người đàn guitar, một người nhẹ nhàng hát, không có kinh nghiệm phối hợp, nhưng vẫn khá ăn khớp. Cuối năm có vài nhà đài muốn mời Thiên Tỉ biểu diễn, cậu thật vất vả mới thuyết phục được công ty, cho cậu ở lại Bắc Thành, tham gia lễ hội cuối năm của trường.

Bởi vì cậu đã đồng ý với Vương Tuấn Khải, sẽ cùng nhau biểu diễn.

Còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này nữa chứ.

*

Buổi biểu diễn ngày đó, bọn họ theo thứ tự đứng đợi ở bên trong cánh gà, có mấy học sinh Nam Đình không biết lấy từ đâu được đồng phục Bắc Thành mà trà trộn vào, còn một bộ dạng hung hăng xông vào hậu trường.

Nam sinh tóc đã nhuộm lại màu đen, vào hậu trường liền trực tiếp hướng Vương Tuấn Khải đi tới, Thiên Tỉ phát hiện đám người ồn ào này là học sinh trường ngoài, vừa muốn đứng dậy chất vấn, Vương Tuấn Khải liền ngăn cậu lại.

“Trần Mộc Lương, cậu rốt cục muốn làm gì?”

Tình hữu nghị không còn, Vương Tuấn Khải không muốn cùng đối phương gây phiền toái, nhưng Trần Mộc Lương vấn nhất quyết không tha.

“Tìm cậu đánh nhau, tôi muốn tận mắt thấy cậu bị khai trừ khỏi Bắc Thành, vĩnh viễn cút khỏi thành phố này”

Trần Mộc Lương đi tới, cố ý dùng ngữ khí chọc giận Vương Tuấn Khải.

“Cậu đi đi, tôi không muốn đánh nhau nữa” Vương Tuấn Khải thẳng thắn từ chối loại yêu cầu vô lễ này, dùng ánh mắt ý bảo học sinh xung quanh hãy gọi lão sư tới.

“Tôi biết cậu không đánh nhau, cho nên tôi sẽ cho cậu lý do” Trần Mộc Lương chợt đưa tay đẩy Vương Tuấn Khải, nam sinh phía sau hắn rối rít xông lên kéo tay Thiên Tỉ.

“Làm gì đấy”

“Này! Các người định làm gì!”

Hiện trường mất kiểm soát, rất nhiều học sinh chạy ra ngoài tìm lão sư. Trần Mộc Lương vung tay lên, mấy nam sinh sau lưng liền không chút khách khí tung quyền đánh Thiên Tỉ.

Vương Tuấn Khải lập tức xông lên.

Đám nam sinh đang hỗn loạn đánh nhau rất nhanh bị lão sư tách ra. Vương Tuấn Khải hung tợn nhìn Trần Mộc Lương, đối phương chẳng qua chỉ là cười khinh miệt, một chút đều không để ý đến bản thân, chỉ một mực muốn thấy Vương Tuấn Khải bị xử phạt.

Hắn biết Vương Tuấn Khải đang miễn cưỡng ở lại Bắc Thành, nếu có dù chỉ một chút sai lầm, trường học cũng sẽ khai trừ cậu.

Thiên Tỉ không bị thương, ngược lại Vương Tuấn Khải bị đánh đến chảy máu môi. Bọn họ bị đem đến phòng giáo vụ chất vấn, bao gồm cả mấy nam sinh Nam Đình. Thiên Tỉ có chút bận tâm, sợ trường học thật sự sẽ khai trừ Vương Tuấn Khải.

Rò ràng từ đầu đến đuôi đều không phải lỗi của Vương Tuấn Khải, nhưng trường học sẽ tin một sinh từng có tiền án sao? Huống chi nội quy Bắc Thành rất nghiêm ngặt, dù là có quan hệ tay trong, vẫn không địch nổi lực lượng dư luận.

*

Bọn họ không thể biểu biễn tiết mục trên sân khấu. Thiên Tỉ vẫn ngồi bên Vương Tuấn Khải, đối phương khom lưng ngồi trên ghế dài, cúi đầu ôm mặt, giống như đang chờ đợi sự xét xử cuối cùng.

Thiên Tỉ nhìn mái tóc mềm mại kia, cuối cùng vẫn là vỗ vỗ lưng Vương Tuấn Khải an ủi.

“Miệng cậu còn đau không?”

Từ lúc cậu bước chân vào Bắc Thành, người đối xử với cậu tốt nhất, chính là Vương Tuấn Khải.

Người đầu tiên cùng cậu tâm sự, chính là Vương Tuấn Khải.

Cậu không quan tâm đối phương vì mục đích gì mà tới làm quen với mình. Nhưng sự chân thành trong ánh mắt Vương Tuấn Khải, cùng những lời nói xuất phát từ nội tâm, đều khiến cậu cảm động.

Nếu như Vương Tuấn Khải không thể đi học ở Bắc Thành, vậy cậu cũng không muốn đi học.

*

Bắc Thành cao trung cuối cùng vẫn đuổi học Vương Tuấn Khải. Chuyện xảy ra như vậy,không khiến Vương Tuấn Khải quá kinh ngạc. Hôm đó nếu Trần Mộc Lượng không ra tay với Thiên Tỉ, cậu chắc chắn sẽ không đánh nhau.

Dù sao vẫn có chút nguyên tắc không thể bị động đến.

Vương Tuấn Khải bước ra từ cổng trường Bắc Thành, tự hỏi tiếp theo phải làm gì, rời khỏi Bắc Thành, hoặc có thể tránh xa Trần Mộc Lượng, bắt đầu một cuộc sống mới.

Nhưng vẫn còn Thiên Tỉ mà.

Còn có Vương Nguyên cùng Lưu Chí Hoành.

Dịch Dương Thiên Tỉ từ trong trường học chạy đến. liền thấy Vương Tuấn Khải đang đứng ngẩn người ở cửa.

Cậu kéo chặt cặp sách sau lưng, tiếp tục chạy.

“Vương Tuấn Khải”

Đây cũng là chuyện bốc đồng nhất cậu từng làm trong mười mấy năm cuộc đời.

Vương Tuấn Khải thấy Thiên Tỉ đeo cặp sách, có chút khó hiểu.

“Cậu.. đeo cặp sách làm gì, về trước hả?”

Thiên Tỉ lắc đầu một cái, màu hổ phách trong đáy mắt trầm tính mà kiên định, lâp đầy dịu dàng.

“Tôi nghỉ học”

Vương Tuấn Khải tròn mắt.

“Trường học không thể đuổi học tôi, tôi chỉ có thể tự mình khai trừ chính mình”

“…Tiểu tử ngốc” Vương Tuấn Khải cau mày cười, trong khẩu khí mang theo chút bất đắc dĩ

“Bắc Thành không phải là trường cao trung cậu thích nhất sao, vậy tiếp theo cậu muốn làm gì?”

Thiên Tỉ nghiêng đầu cười, khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu.

“Tôi không quan tâm sẽ học nơi nào, chỉ cần được cùng trường với cậu, tôi liền nguyện ý”

“Tiểu tử ngốc, có phải cậu thích tôi không?”

Vương Tuấn Khải len lén nắm lấy tay Dịch Dương Thiên Tỉ, nhẹ nhàng vuốt ve nhiệt độ trên bàn tay ấy.

Lần này, Thiên Tỉ có chút ngượng ngùng cười, ánh mắt híp lại, giống như nửa vầng trăng treo ngược, xinh đẹp vô cùng.

“Đúng vậy”

Chính là rất thích cậu.

【End】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.