https://wordpress.com/read/blogs/81269783/posts/4
Author:wukellkyx
Editor: LittleApple
[Edit chưa được sự đồng ý của tác giả, không đảm bảo giống 100% bản gốc, vui lòng không mang ra khỏi wordpress! Thank you! :)]
Lâu lắm rồi mới được nghỉ ngơi, bạn học cấp hai gọi điện thoại đến hỏi Dịch Dương Thiên Tỉ liệu bây giờ cậucó đang rảnh rỗi không?
Cậu đang ngồi ở nhà chán đến nỗi người sắp mốc meo hết cả lên, tay cầm điện thoại đầu liền gật rụp một cái, mặc dù hành động đấy rất vô ích vì bạn cậu cũng chẳng nhìn thấy.
Thời gian trước ở Hạ Môn đóng phim hơn một tháng liền, rồi lại tiếp tục đến Tam Á quay quảng cáo, rồi từ Trùng Khánh bay qua Hoành Điếm, bây giờ mới có thể trở lại Bắc Kinh.
Đến trường học thì cũng chẳng hiểu gì, chỉ có thể ngồi ở nhà học phụ đạo cùng với thầy giáo, cho nên phạm vị hoạt động của cậu chỉ có ba chỗ: phòng ngủ, phòng khách và phòng vệ sinh.
Bạn học nghe vậy mới cảm thán, thế sao hôm nay cậu lại quyết định ra ngoài ngắm mặt trời vậy?
“Ngắm mặt trời cái đầu nhà cậu, tớ cũng không phải là ở nhà thì không được nhìn thấy ánh sáng!” Dịch Dương Thiên Tỉ liếc cậu ta một cái, chợt nghĩ thấy mình có chút đáng thương: làm việc vất vả bận rộn, con trai khó khăn lắm mới có thể nghỉ ở nhà cũng bố mẹ, muốn hảo hảo mà bù đắp tình cảm, vậy mà chớp mắt đã thấy ba mẹ ngồi trên xe cùng Nam Nam bảo bảo đi mất, để lại cho cậu một câu: “Bố mẹ mang Nam Nam đi chơi, con ngoan ngoãn mà ở nhà đi!”, lời nói tuyệt tình, cũng không thèm quay đầu lại nhìn cậu mà cứ thế bước đi.
Okay cứ như vậy đi.
Không cho đi chơi thì thôi, thế nào lại còn nói lời cay đắng làm tổn thương con như vậy?
“Đi thôi, vất vả cho cậu rồi, để anh đây dẫn cậu đi dạo, đảm bảo đánh rơi hết muộn phiền” Bạn học đưa tay vỗ vỗ bả vai Thiên Tỉ, nhìn có chút giống Đại gia dẫn theo hai người hầu tung hoành ngang dọc đường phố.
Á…. Cảnh tượng này thật là quen thuộc nha?
Dịch Dương Thiên Tỉ lắc lắc đầu, đi theo bạn học dạo phố, một lúc sau mệt mỏi liền ghé vào rạp chiếu phim. Sớm đã muốn đi xem Captain America, nhưng lại không có thời gian, may mà hôm nay vừa rảnh lại đúng lúc phim vẫn còn chiếu.
Buổi tối ăn uống xong xuôi, cùng với anh em đi dạo quảng trường, Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn đài phun nước xuyên qua ánh sáng vút lên trời, trong lòng thật lâu vẫn cứ thắc mắc một vấn đề.
“Cậu có thấy mọi người khi mà đứng đối diện nói chuyện với nhau bên cạnh cáitường tay đều thích chống vàođó không?”
“Hở?” Cậu bạn một mét tám nhăn mặt cau mày hỏi “Ý gì?”
“Chính là, ví dụ như cậu đứng cạnh cái tường, không phải là cái tường cũng được, chỉ cần có chỗ để dựa vào, cậu nói xem có phải tay của ai cũng rất thích chống vào tường còn để cậu dựa vào cái đó phải không?” Dịch Dương Thiên Tỉ cảm thấy lời nói của mình vẫn có chút mơ hồ, vậy nên lại còn giơ tay biểu diễn lại động tác.
[Chính là cái cảm giác này :)))))]
“Làm sao? Cậu nhìn thấy à?” Người anh em kia nhíu mi, cười cười nhìn cậu.
“Chưa từng thấy qua, chỉ hỏi thế thôi.” Dịch Dương Thiên Tỉ bình tĩnh khoanh tay, nhìn về phía đài phun nước nói: “Tớ làm sao có thể gặp được người dở hơi như vậy…”
“Chính là như vậy a, vậy có phải giống như là Kabedon* không? Nếu như không phải người yêu mà đứng như vậy nói chuyện, đúng là mắc bệnh thần kinh!” Người anh em nọ không nhìn cậu, đổ thêm dầu vào lửa: “Nếu là tớ bị thế á, chỉ cần một cước đá hắn xa tám trăm mét luôn.”
Dịch Dương Thiên Tỉ suy nghĩ hình như đá 800m cũng hơi quá xa?!
Buổi tối vừa mới về đến nhà, tay còn chưa sờ được vào cánh cửa, điện thoại đang ở trong túi quần kêu lên thiếu chút nữa làm cậutê dại hết cả chân, sao còn gọi giờ này, chờ người ta mở cái cửa ra không được sao?
Một tay rút điện thoại, một tay nắm lấy chùm chìa khóa, okay, mở nào.
Trên màn hình hai chữ Đại ca hiện ra, dọa Dịch Dương Thiên Tỉ suýt nữathì làm rơi điện thoại, gọi giờ này? Thôi xong rồi.
Thôi kệ nhận đi, nghĩ thế liền alo một tiếng.
“Dịch Dương Thiên Tỉ! Em hôm nay ra ngoài đi chơi khôngcó manganh theo.” Giọng nói rất ủy khuất.
“Cái đó, em không phải là nghĩ để anh ở nhà phụng bồi dì Vương sao?” Dịch Dương Thiên Tỉ giải thích, người này nhận được tin tức cũng quá nhanh đi!
“Vậy tại sao em không ở nhà phụng bồi bác gái?”
“Còn không phải là mẹ bỏ em đi, mang theo ba cùng Nam Nam đi chơi! A, không đúng, là đi du lịch.”
“Cho nên nhà em hiện tại không ai ở nhà?”
Giọng nói của Vương Tuấn Khải nghe có chút hưng phấn.
“A………” Thiên Tỉ có dự cảm xấu.
“Vậy em tới nhà anh đi!… Mẹ à, cả nhà Thiên Tỉ đi ra ngoài để em ấy một mình ở nhà rồi, cho em ấy đến nhà mình ở hai ngày đi…”
Dịch Dương Thiên Tỉ chảy mồ hôi lạnh, đang muốn mở miệng ngăn cản, âm thanh dịu dàng của mẹ Vương Tuấn Khải truyền đến tai cậu: “Thiên Tỉ, đến nhà dì ở hai ngày đi, Tiểu Khải từ hôm đến Bắc Kinh cả ngày la hét kêu buồn bực, không ai chơi cùng, còn không quen biết ai, chỉ có thể chơi với con.”
Đã nói đến mức này, Dịch Dương Thiên Tỉ nếu còn cự tuyệt nữa chính là đã lạnh nhạt lại còn vô tình.
“Vậy ngày mai em sẽ qua đó ………”
“Không được! Em đến đây luôn đi!”
Vương Tuấn Khải cắt đứt lời của cậu, đang nghe lời dịu dàng của trưởng bối giờ đến giọng nam cao vút, dọa Dịch Dương Thiên Tỉ sợ chết khiếp.
“Anh có bệnh à?!!!”
“Anh không quan tâm, em hiện tại tới đây đi mà.” Giọng điệu khí phách vừa nãy đã biến mất, lại thay vào đó lại là thanh âm ủy khuất đáng thương.
Dịch Dương Thiên Tỉ xoa xoa thái dương, đối với thanh âm đó của Đại ca, cậu một chút cũng không có sức lực kháng cự, nhưng cậu vẫn còn một cái vấn đề phiền não chưa được giải quyết mà?
Về sự phiền não ấy của Thiên Tỉ, thật ra cũng không coi là phiền não, chỉ là có chút không hiểu được thôi.
Nói xem tại sao Vương Tuấn Khải nói chuyện với cậu lúc nào cũng thích chống tay lên tường đây?
Ví dụ khi cậu đang đứng dựa vào tường, tên kia tuyệt đối sẽ vừa nói vừa đem cánh tay chống lên tường, rất giống…. rất giống…. kabedon?
Lại ví dụ như, thời điểm đứng ở bên cạnh cái bàn, anh ấy cũng đem tay chống lên, hoặc là lúc ở mép giường, hoặc là ghế salon, hay lúc quay quảng cáo ở Tam Á, cậu đứng ở trong cửa xe, mà Vương Tuấn Khải thế nào cũng phải chặn tay ở cửa xe đem cậu vây ở trong. Cậu thật sự không hiểu, nói thì cứ nói, có cần thiết lúc nào cũng phải chống tay? Đứng yên thì sẽ bị mệt chết à?
Cũng có lúc nghĩ tới đây chính là thói quen của Vương Tuấn Khải, lúc nào nói chuyện cũng thích làm như vậy, dù sao anh ấy cũng là người không xương, đi tới đâu là dựa người tới đó. Nhưng mà Dịch Dương Thiên Tỉ cũng len lén quan sát nha, Vương Tuấn Khải trừ khi cùng mình nói chuyện mới để lộ ra tật xấu này, cũng những người khác lúc nói chuyện thì không có!
Vội vàng gom mấy đồ dùng cá nhân cùng quần áo lên xe đi đến nhà Vương Tuấn Khải, anh vừa đến Bắc Kinh ít hôm, trừ hôm đầu tiên có đến một lần, hai người quả thật rất lâu rồi chưa có gặp, ngoài mình ra thì không có quen ai nên không muốn ra khỏi cửa, còn có một nguyên nhân nữa là không có thói quen ra ngoài.
Trước kia cậu ở Bắc Kinh, anh ở Trùng Khánh, khi đi ra ngoài chơi căn bản không nghĩ tới chuyện anh ấy với Vương Nguyên có thể cùng đi dạo Bắc Kinh.
Cho nên lúc đi ra ngoài chơi liền quên mất, nói thật, đây là thói quen, cũng không thể trách cậu.
Một lúc nữa không biết Vương Tuấn Khải sẽ càu nhàu thế nào đây! Dịch Dương Thiên Tỉ cảm giác vấn đề thắc mắc của mình tạm thời có thể vứt qua một bên, đối phó với sự càu nhàu của Vương Tuấn Khải mới là mấu chốt.
Nghĩ tới đây, cánh tay Thiên Tỉ nhấn chuông có chút run, cậu không phải là sợ Vương Tuấn Khải nổi giận, chỉ sợ không kiềm chế được lúc nhìn anh giống như con mèo nhỏ, mắt híp lại, lông mi cong congđứngđối diện.
Thời điểm cửa bị mở ra, Dịch Dương Thiên Tỉ bất ngờ bị ai đó ôm vào lòng, còn chẳng kịp đề phòng, cậu ở trong lòng con mèo to xác kia lúng túng nhìn mẹ Vương Tuấn Khải đang mỉm cười hiền hậu, hai tay cũng chẳng biết để ở chỗ nào.
Vừa mới tới đã bị Vương Tuấn Khải kéo vào phòng.
“Thiên Tỉ, anh đã bảo em mẹ anh nấu ăn cực kì ngon! Em nhất định phải nếm thử!”
Em cũng không phải là chưa từng ăn qua…
“Thiên Tỉ, em không biết đâu, mấy ngày hôm nay anh buồn bực chết mất!”
Đáng đời!! Buồn bực đến chết nhà anh đi, tự mình ngày ngày nhốt mình trong nhà không thèm đi, nói với em có ích gì?
“Thiên Tỉ, lâu ngày anh không có động đến bút viết, hôm qua đi học thầy giáo bảo anh giải đề thi, bút tắc mực lúc viết được lúc không, hơn nữa chữ lại đặc biệt khó coi.”
EXCUSE ME? Bút của anh lâu ngày không viết chẳng chịu đổi không tắc mực mới là lạ!! Còn nữa, chữ anh xấu cũng không phải là do bút đâu…!!
“Thiển Tỉ, anh…….”
Dịch Dương Thiên Tỉ đưa tay che lấy miệng Vương Tuấn Khải “Được rồi được rồi, anh nói đi rốt cuộc muốn làm gì?”
Môi Vương Tuấn Khải giật giật, còn để lộ ra một chút đầu lưỡi, nghe vậy con ngươi trong suốt đáng thương của cậu lập lức phát sáng, chằm chằm nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ.
Lần này Thiên Tỉ chết chắc rồi, trên bàn tay là cảm giác bờ môi ấm áp của Vương Tuấn Khải chạm vào, mà hình như anh ấy cũng ý thức được là trên miệng có tay người khác che lại, cho nên bĩu môi lại còn thè đầu lưỡi ra?
Lòng bàn tay cậu mới vừa bị đầu lưỡi chạm vào có chút ẩm ướt.
Cảm giác giống như bị giật điện liền lập tức rút tay về.
“Theo anh đi dạo phố, xem phim, đi ăn, đi hiệu sách, giúp anh chọn bút, mua kem, đi bơi…” Vương Tuấn Khải nói liền một hơi, bình thường chẳng biết nói gì, bây giờ lời nói từ miệng tuôn ra như kiểu đã học thuộc từ rất lâu, nhắm mắt lại cũng có thể đọc vanh vách.
Dịch Dương Thiên Tỉ dở khóc dở cười, mới gật đầu một cái nói: “Không thành vấn đề.”
Cậu sợ nhất lúc tiểu đội trưởng nũng nịu, anh ấy một bên làm nũng, Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn vẻ mặt giống như trái táo của anh, cũng không nhẫn tâm cự tuyệt, liền mềm lòng, lại muốn được anh ôm vào trong lòng ngực.
AAAAA! Cái gì mà muốn được ôm vào trong lòng ngực, chẳng qua là anh ấy làm gì cũng không nhịn được mà đáp ứng thôi, mặc kệ cho anh muốn làm gì thì làm!
Dĩ nhiên, Dịch Dương Thiên Tỉ rất buồn bực vì sự mềm lòng của mình, cứ như vậy không biết bị Vương Tuấn Khải chiếm bao nhiêu tiện nghi, tự mình nhận lấy bao nhiêu thua thiệt. Nhưng mà ai bảo Dịch Dương Thiên Tỉ còn có một đệ đệ đây, thói quen cưng chiều của cậu và thói quen làm nũng của Nam Nam, nhưng hình như anh ấy cùng bảo bảo nhà mình cũng không quá giống nhau?
Vương mama đi ngủ rất sớm, Vương Tuấn Khải cùng Dịch Dương Thiên Tỉ thỏa thuận xong liền hài long đi làm bài tập, anh ngồi ở cái bàn bên cạnh, đèn bàn sáng rực, cau mày lại nghiêm túc giải đề.
Dịch Dương Thiên Tỉ tựa vào giường, cúi đầu chơi game trên điện thoại, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn tiểu đổi trưởng tay cầm bút đang nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ, thời điểm Vương Tuấn Khải trầm mặc không nói gì giống như là một người khác, cả người tỏa ra một lãnh khí, uy nghiêm giống như phong thái của đội trưởng, thời điểm đó làm cho Thiên Tỉ có cảm giác muốn dựa vào, cho nên khi cậu khẩn trương, lo lắng đều sẽ len lén nhìn về đằng sau tìm kiếm cảm giác an toàn.
Tiểu đội trưởng nghiêm túc và tiểu đội trưởng làm nũng thật là giống như hai người hoàn toàn khác nhau vậy!
Dịch Dương Thiên Tỉ nghĩ tới đây liền muốn cười, khóe miệng hiện lên xoáy lê thật sâu, hình như Tiểu đội trưởng đặc biệt thích làm nũng với cậu.
Ngày thứ hai ở nhà Vương Tuấn Khải, Thiên Tỉ gọi thầy đến nhà anh, hai người bọn họ một một mình ở trong phòng tự học, môt ở trong phòng khách học bổ túc, Vương mama làm cơm ăn thật ngon, nhưng mà Vương đội trưởng kia cứ ăn no thì sẽ không chịu ngồi yên.
“Mẹ, con muốn ra ngoài đi dạo một chút.” Vương Tuấn Khải cơm nước xong xuôi vứt bát xuống nheo con mắthoađàotuyệt đẹp nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ.
Anh hỏi mẹ anh, còn em thì sao?
Dịch Dương Thiên Tỉ liếc mắt nhìn ra sau, có thể đi mà không dọn dẹp sao?
“Đi, mấy ngày chỉ rung rúc ở trong nhà quả thật không tốt, buổi chiều học xong hai con ra chơi một chút đi, Thiên Tỉ, con đem Tiểu Khải thoải mái ngắm cảnh Bắc Kinh đi.” Dì Vương dọn dẹp chén đũa, nhận lấy cái mâm trên tay Thiên Tỉ, cũng không để ý Vương Tuấn Khải đang nhìn ai.
“Dạ được dì.” Dịch Dương Thiên Tỉ ngoan ngoãn gật đầu một cái, quay đầu lại hướng Vương Tuấn Khải nhe răng trợn mắt làm mặt quỷ.
Vương Tuấn Khải cười haha một tiếng, một tay đem bát không đưa cho cậu, một tay chống tay vào bệ bếp ngẩng đầu lênnhìn. “Dù sao lúc trước em cũng đồng ý với anh rồi!”
Xem đi xem đi, lại nữa! Lại bắt đầu vừa nói liền đưa tay lên chống vào.
“Vương Tuấn Khải, tật xấu này của anh rốt cuộc là gì vậy?” Dịch Dương Thiên Tỉ nhận lấy bát, ghé sát vào tai Vương Tuấn Khải nhỏ giọng nói một câu, không đợi anh trả lời liền xay người cầm bát đưa cho dì Vương.
“Hai đứa vào phòng ngủ đi, buổi chiều còn phải đi học.” Vương mama cầm chén bát đặt vào trong bồn chuẩn bị rửa, liền quay lại đặn dò đôi câu: “Không cho phép hai đứa nằm ở trên giường nói chuyện phiếm, nếu không buổi chiều đi học lại ngủ gật, nhất định phải ngoan ngoãn ngủ trưa.”
“Con biết rồi, mẹ!”
Vương Tuấn Khải đẩy bả vai Thiên Tỉ đi ra khỏi phòng bếp, liền ghé vào bên tai nói: “Mới vừa rồi em có ý gì, tật xấu gì cơ?”
“Anh nói đến tật xấu gì?” Dịch Dương Thiên Tỉ một chút cũng không dám thở, chợt quay người định bỏ chạy.
Dùng lực quay đầu rõ mạnh, để cho gương mặt mềm mại của cậu cùng đầu con mèo xù lông kia đụng phải, đau, rất đau, vô cùng đau.
Một cước đem Vương Tuấn Khải đạp vào trong phòng, sau đó cẩn thận đóng cửa mới dám nhìn chằm chằm anh ta mắng: “Đại gia nhà anh, đầu dựa vào gần như vậy để làm gì?!”
Đau chết bảo bảo!
“Anh làm sao biết em đột nhiên quay đầu lại.” Vương Tuấn Khải mếu máo cười: “Hơn nữa còn mạnh như vậy.”
Cho nên? Là lỗi của em sao? Hừm!!
“Mặc kệ anh! Đi ngủ!!!”
Dịch Dương Thiên Tỉ giận dỗi đá bay dép đi trong nhà, bò lên giường Vương Tuấn Khải, sau đó nằm xuống chiếm hơn nửa cái giường.
“A, em là khách đó, một chút cũng không có khách khí!!” Vương Tuấn Khải đi tới mép giường, lật gối đầu lên “Ui.” Xoa xoa một cái vào vết thương trên gương mặt đẹp trai vừa bị đụng.
Không để ý tới anh ta, xoay người, tiếp tục ngủ.
Đây cũng là đem một chút không gian chừa cho Vương Tuấn Khải, hơn phân nửa giường bên ngoài cũng bị cậu chiếm mất, Dịch Dương Thiên Tỉ thích năm ngoài, cũng chính là quay về phía cửa, cho nên dù tính cách xử nữ của tiểu đội trưởng quy tắc cũng bất đắc dĩ phải nằm bên trong.
Giờ học buổi chiều thời gian ngắn, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nhảy nhót trên đề thì của Vương Tuấn Khải khiếncậu nhật ra thời gian đã muộn, vì vậy mới vội vàng đem bài tập giải nốt để kịp khi Thiên Tỉ hết giờ học.
“Trước tiên nói đã, anh nghĩ đi bây giờ thích làm gì?” Dịch Dương Thiên Tỉ từ trong balo móc ra khẩu trang, quay quay hai vòng ở trên tay.
“Ừ…… Thời gian ít quá, chúng ta đi ăn kem trước đi, sau đó đi dạo phố, sau đó đi xem phim, xong rồi………”
“Không phải anh nói thời gian ít sao……” Thiên Tỉ ngắt lời, đầu óc Vương Tuấn Khải bị đục lỗ rồi sao?
“Gì chứ, em có thể đi theo bạn học xem hết tận cùng hang hóc ngõ hiểm lý do vì sao không thể cùng anh đi dạo phố đi xem phim?” Vương Tuấn Khải đưa cánh tay lên chạm vào bả vai Thiên Tỉ, liên tục kể lể, nhất định là không có giới hạn!!
“Vương Tuấn Khải anh biết không, anh như vậy đặc biệt giống như……”
Đặc biệt giống như cô vợ nhỏ giận dỗi.
Chỉ là chẳng qua Thiên Tỉ không dám nói ra.
Thế nhưng mà cậu thật sự đã dẫn Vương Tuấn Khải đi ăn kem, vịvani ngon lành mát lạnh đọng lại trên khóe miệng trong khí trời nóng nực, Vương Tuấn Khải lè lưỡi liếm liếm, nghiêng đầu nhìn que kem chocolate trên tay Dịch Dương Thiên Tỉ bỗng nổi lên tham ý, thừa lúc cậu đang ngây người nhìn anh, đưa miệng qua liếm lấy một hớp.
Yummmyummm, ừ, hình như vị cũng không tệ lắm!?
Tay cầm que của Thiên Tỉ có chút nhũn ra, bày ra bộ mặt kiểu không thể tưởng tượng nổi ngẩng đầu lên nhìn Vương Tuấn Khải, nhìn chằm chằm hai giây rốt cuộc cậu mới ý thức được chyện gì đang diễn ra.
“AAAAAA, Vương Tuấn Khải anh có bệnh à??”
Thanh âm của Thiên Tỉ hơi lớn, làm cho mấy người đi đường nghiêng đầu nhìn cậu mấy lần.
“Thiên Tỉ nhỏ giọng một chút! Bị nhận ra là nguy đó!” Vương Tuấn Khải nắm vạt áo của Dịch Dương Thiên Tỉ kéo đi, vừa đi vừa cúi đầu ăn nốt que kem, gương mặt không có một chút sợ hãi.
“Anh không phải là có bệnh sạch sẽ sao?” Dịch Dương Thiên Tỉ cầm que kem ốc quế tiếp tục ăn, cũng không phải là sẽ không ăn, oán giận nhìn Vương Tuấn Khải: “Tại sao lại có thể ăn đồ người khác ăn rồi?”
“Anh chỉ thử một chút, làm gì nổi giận như vậy.” Vương Tuấn Khải khinh thường lầm bầm hai tiếng, cúi đầu nhìn kem của Dịch Dương Thiên Tỉ, lại liếm một hớp: “Chẳng nhẽ em ghét bỏ anh à?”
Giọng nói lại có chút ủy khuất.
HELLO? Thế nào lại giống như là em có tội vậy?
Dịch Dương Thiên Tỉ lẳng lặng nhìn dấu vết đầu lưỡi để lại trên que kem, lại ngẩng đầu nhìn môi Tiểu đội trưởng bị kem lạnh lẽo nhuộm đỏ, cậu khốn khổ nhìn kem que trên tay nuốt một miếng nước bọt, hay là, không ăn nữa đi.
Vì vậy cậu nhìn ngó xung quanh kiếm thùng rác, đang nghiêm túc khám phá đường phố, đôi môi lại bị một cái gì đó lành lành dính dính chạm vào.
Theo bản năng hạ mắt nhịn xem, ngón tay mập mạp của Tiểu đội trưởng cầm que kem, đem kem Vani màu trắng đưa vào môi cậu.
“Giận gì chứ, cùng lắm anh cho em ăn bù.” Vương Tuấn Khải cười lấy lòng, ánh mắt hoa đào tuyệt đẹp ấy lại lóe lên tia giảo hoạt.
Dịch Dương Thiên Tỉ không có cách nào nhìn Vương Tuấn Khải, trơ mắt thấy que kem của mình bị đổi, tay siết chặt que kem vị vani, thật là không thể yêu thương nổi!!
Que kem trong tay Vương Tuấn Khải đã bị ăn hơn phân nửa, lớp băng màu trắng đã sớm bị tan chảy, đang chảy dần xuống làm mềm lớp ốc quế. Que kem trên tay cũng bị đầu lưỡi Vương Tuấn Khải in lên, Dịch Dương Thiên Tỉ nháy nháy mắt mấy cái, do do dự dự cầm que kem trên tay đưa lên miệng.
Hình như, còn ngọt hơn que của mình nữa?
Mặt trời lười biếng treo trên góc của tòa nhà cao tầng, ánh nắng dịu nhẹ ôn hòa không có nóng nực như ban ngày, hai người sánh vai hòa cùng dòng người bước chầm chậm, đồng hồ điểm lúc chạng vạng tối, không ai nhận ra nhóm nhỏ của một ban nhạc nổi tiếng đang nhàn nhã ăn kem, vừa ăn vừa cãi nhau ầm ĩ, chẳng qua chỉ giống như hai thiếu niên bình thường lúc rảnh rỗi rủ nhau đi chơi.
Vương Tuấn Khải nói vé xem phim anh đã sớm mua rồi, Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn hai tấm vé trên tay Vương Tuấn Khải, cậu hỏi xem phim gì vậy? Nhưng mà Vương Tuấn Khải nhất định không chịu nói.
Không biết có cái gì mà phải giữ bí mật, lúc nhìn thấy cái tên phim trái tim Thiên Tỉ tan vỡ, Captain America cậu đã xem rồi, hơn đữa đã nói qua với Vương Tuấn Khải, nhưng Tiểu Khải mặt dày bĩu môi trêu Dịch Dương Thiên Tỉ nói: “Nhưng anh chưa có xem!!”
Vương Tuấn Khải kiên định bày ra vẻ mặt anh-đây-chưa-có-xem, hơn nữa còn chưa xem loạt phim này bao giờ làm Thiên Tỉ suýt nữa thì vươn tay rabóp cổ anhhỏi: “Phần một cũng chưa có xem anh xem phần ba làm gì, còn nữa, cho dù chưa có xem qua cũng được, anh không thể ngồi xem trong yên lặng sao?” Suốt cả một buổi chiếu phim miệng không ngừng hỏi, cậu thật muốn cầm cái khiên của đội trưởng Mĩ nhét vào miệng Tiểu Khải, để cho vị ca ca bên cạnh có thể bớt nói!
Nhưng tình hình thực tế lại là, Dịch Dương Thiên Tỉ giọng lạnh lùng kiên nhẫn giải đáp mấy cái câu hỏi vớ vẩn của Vương Tuấn Khải.
Xem hết phim xong ra khỏi rạp thì trời đã tối, đèn đường cùng ánh sáng từ các nhà cao tầng Bắc Kinh ban đêm cực kì đẹp, không khí cực kì náo nhiệt, Vương Tuấn Khải sau lưng Thiên Tỉ ra ngoài, cách một khoảng không dài cũng không ngắn: “Người anh em, tiếp theo đi đâu đây?”
“Về nhà.” Dịch Dương Thiên Tỉ không chút hứng thú từ trong miệng lạnh lùng nói ra hai chữ.
“Không được.” Vương Tuấn Khải nhảy lên một bước dài, nhảy đến chỗ Thiên Tỉ cười khả ái: “Anh còn chưa có chơi đủ!”
Dịch Dương Thiên Tỉ chưa kịp trả lời, Vương Tuấn Khải chưa kịp chạy đến bên cạnh cậu, chỗ ngã rẽ đột nhiên xuất hiện một người say rượu, loạng choạng đi đến liền đụng phải Thiên Tỉ.
Người đan ông trung niên say rượu vóc người siêu to béo, đụng chạm một cái, Thiên Tỉ lảo đảo suýt nữa thì ngã, bị đụng vào một tấm biển quảng cáo lớn trên đường, thép bị hở ra ngoài quệt vào tay Thiên Tỉ.
Vương Tuấn Khải vội vàng chạy tới kéo tay Dịch Dương Thiên Tỉ ra coi, một vết thương dài, còn chảy màu, bị rách da một chút, nhưng may là không có nghiêm trọng.
“Không sao!” Dịch Dương Thiên Tỉ rút cánh tay về, mặt lãnh đạm: “Nam tử hán bị thương một chút cũng không có chuyện gì lớn.”
Vương Tuấn Khải lúc này mới ngẩng đầu tìm người gây họa, nhưng người kia đã sớm siêu siêu vẹo vẹo biến mất ở góc đường.
“Ngoại trừ câu này ra em không thế nói được gì khác à?” Vương Tuấn Khải thu hẹp con ngươi, ánh mắt anh bình thường vẫn ôn nhu dịu dàng nhìn cậu bây giờ trở nên bén nhọn, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc.
Dịch Dương Thiên Tỉ không nhịn được mà cắn môi dưới, Vương Tuấn Khải những lúc như thế này đặc biệt dọa người.
“Thật mà anh! Vết sạo không phải là con mắt vinh quang của nam nhân sao?”
Nhưng mà Dịch Dương Thiên Tỉ không sợ anh tức giận, liền mím môi, trong đôi mắt chưa ánh nhìn vui vẻ ngước lên nhìn Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải không nói lời nào, đưa tay đặt lên vai Dịch Dương Thiên Tỉ, bá đạo giữ cậu trong lồng ngực: “Ngoan ngoãn mà đi bộ, không cho em chạy!”
Em căn bản là không có chạy! Dịch Dương Thiên Tỉ mắng thầm, trên mặt cũng lén lút bĩu môi, dù sao Vương Tuấn Khải cũng không nhìn thấy.
Đi qua trước quảng trường, nhìn đài phun nước từ lòng bể tỏa ra, Dịch Dương Thiên Tỉ lần nữa lại tựa vào lan can thất thần, cậu nhớ đến vấn đề hỏi bạn học mấy hôm trước, lại nhớ tới những chuyến bay qua lại mấy năm qua, nhớ đến những sân khấu lớn nhỏ, từng người đứng trên sân khấu cùng cậu, suy nghĩ mãi, trong lúc lơ đãng cúi đầu mới phát hiện trên thắt lưng cậu có một ngón tay nho nhỏ chạm vào.
Cậu ngừng hô hấp, cảm nhận được người đứng phía sau đang dựa vào rất gần, cánh tay người ấy vòng qua lan can giữ cậu trọn trong lòng, hô hấp nhẹ nhàng ấm áp trên đỉnh đầu cậu.
Dịch Dương Thiên Tỉ đột nhiệt nở nụ cười, cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời đen lấp lánh, thấp hơn một chút thấy vô vàn ánh đèn đấy đủ màu sắc đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Chợt cậu quay đầu lại nhìn người ở phía sau, khóe miệng nhếch lên, khuốn mặt hai người bây giờ chỉ cánh nhau năm centimet, hơi thở hòa quyện lẫn nhau. Dịch Dương Thiên Tỉ ghé sát hơn một chút, nhìn ánh mắt trợn tròn ngạc nhiêncủa Vương Tuấn Khải cùng vành tai sớm đã bị nhuộm màu đỏ hồng, đưa tay chạm vào cánh tay đang bao phủ cậu ở phía trong, kiễng chân lên ghé vào lỗ tai Vương Tuấn Khải cười một tiếng, hơi thở ấm nóng phun ra, dùng giọng Bắc Kinh ấm áp, khàn khàn mà thu hút chậm rãi nói.
“Vương Tuấn Khải, tật xấu này của anh rốt cuộc là gì?”
END.
Kabedon chính là cái kiểu này: (linh : theo tấm ảnh ta thấy là chống tay lên tường ép em phía trong thui ~(2^2)~ )