https://wordpress.com/read/blogs/85883528/posts/1530
No More Tears
Tác giả: Tống @linnie1108
Pairing: Vương Tuấn Khải x Dịch Dương Thiên Tỉ
Genre: hiện thực, tương lai
1.
Dịch Dương Thiên Tỉ không biết khóc.
À, nói vậy thì cũng hơi quá. Đúng ra phải là từ nhỏ đã tự nhủ đại trượng phu thà đổ máu chứ dứt khoát không đổ lệ, cho nên càng lớn tuyến lệ càng hoạt động kém hơn người bình thường. Dần dần khi gặp chuyện cần phải rơi nước mắt, rất vất vả mới nặn ra được một hai giọt.
Mà như thế nào có thích thú gì?
Thuở thiếu thời, đối mặt với không biết bao nhiêu bài tập căng cơ gian nan, đau đến toát mồ hôi hột cũng không thể khóc. Vũ sư nghĩ rằng Dịch Dương Thiên Tỉ so với hai người đồng đội dẻo dai hơn, kết quả luôn hào phóng gia tăng cường độ cho riêng cậu. Mỗi buổi luyện tập qua đi, dù máu không đổ, lệ không rơi, nhưng xương cốt thì đã muốn nát nhừ. Vương Tuấn Khải sau đó còn được thể đem biểu cảm nhẫn nhịn của cậu lên chương trình truyền hình, khiến cậu hận không tìm được cái lỗ để mà chui xuống.
Lớn thêm chút nữa, gia nhập đoàn làm phim, kịch bản yêu cầu nhân vật cậu đảm nhận phải có cảnh vài ba cảnh khóc, thầm lặng cũng có mà tê tâm liệt phế cũng có. Dịch Dương Thiên Tỉ tuy đọc lướt qua mặt không đổi sắc, nhưng trong đầu đã ai oán than thầm “mẹ của con ơi, đúng là đánh đố nhau mà”.
Nhớ không nhầm, phân cảnh ấy cậu ngồi đối diện Vương Tuấn Khải, nói mấy lời chia ly từ biệt, nước mắt nước mũi dầm dề đến không còn hình tượng. Mà Vương tiểu đội trưởng kia cũng vô cùng phối hợp, mỉm cười đau thương đáp lại cậu.
“Được, anh… nhất định chờ em…”
Rõ ràng khi phát sóng, đây là một đoạn phim đặc biệt đắt giá, đặc biệt cảm động, đặc biệt đáng ngợi khen. Nhưng trên thực tế, lúc đó cậu không cách nào nhập vai cho được. Tình tiết cũ rích, lời thoại sến sẩm, bạn diễn lại quá thân quen, thành ra một mgram cảm xúc cũng không có chất xúc tác mà kết tủa. Cố gắng nung nấu hàng giờ đồng hồ mà không ra thành quả, nhân viên hậu trường thậm chí đã nghĩ đến phương án tra thuốc nhỏ mắt cho cậu.
Thời điểm miệng lọ thuốc ghé sát vào mi mắt, Dịch Dương Thiên Tỉ len lén liếc nhìn sang Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên ngồi bên cạnh. Bọn họ hoàn toàn khác với cậu, nuôi dưỡng mạch cảm xúc rất tốt, không rõ là nhớ lại chuyện ủy khuất gì, chỉ biết rất nhanh nước mắt liền lăn xuống, hiệu ứng hình ảnh cực kỳ nghệ thuật. Trong lòng Dịch Dương Thiên Tỉ bỗng nổi lên một trận khó chịu.
Vì sao ngay cả bản năng thuần túy nhất của con người mình cũng không thể thực hiện được?
Đã lãnh đạm đến mức không gì cứu vãn nổi sao?
Từ đó trở đi, có một quy tắc ngầm được định ra: Dịch Dương Thiên Tỉ đóng phim không nhận kịch bản lâm li bi đát, càng ít cảnh khóc càng tốt. Đạo diễn mấy người sau vài lần chứng kiến biểu hiện của cậu, cũng thầm rỉ tai nhau mà nhận xét, đại khái là ánh mắt tốt, biểu cảm tốt, đài từ tốt, biết đẩy cảm xúc lên cao trào. Nhưng cứ đến khi cần khóc thì lập tức như người bộ hành đang phăm phăm tiến về phía trước đột nhiên đụng phải ngõ cụt.
Vương Nguyên từng đùa: “Thiên Tỉ nhà chúng ta tốt nhất chỉ nên diễn vai đại hiệp võ nghệ cao cường, hay siêu anh hùng giải cứu Trái Đất gì gì đó. Đến các anh đây còn không rõ dáng vẻ khổ sở lúc rơi nước mắt của cậu ra sao, ba cái đoàn phim kia lấy đâu ra nhiều may mắn như thế?”
Cậu cười cười, thực ra chính tớ cũng quên mất dáng vẻ khổ sở rơi lúc nước mắt của mình ra sao rồi!
2.
Sang năm thứ bảy bọn họ bên nhau, hoạt động đoàn đội ngày càng hạn chế. Có thời điểm cả tháng mới gặp nhau được một hai lần, hàn huyên mấy câu, vỗ vai khích lệ, rồi ai lại đi làm việc của người ấy. Tuy rằng đã sớm biết đây là chuyện không thể tránh khỏi, trong lòng vẫn khẽ khàng chua xót.
Thế nhưng bọn họ cũng chẳng có thời gian mà chua xót hay hồi tưởng được lâu. Lịch trình dày đặc, công việc bộn bề, cứ thế như những cơn sóng không ngừng nối tiếp nhau, xô đến cuốn đi mọi tâm tư chôn chặt nơi thầm kín nhất. Họa chăng thỉnh thoảng thất thần một chút, ngước mắt nhìn mây nhìn trời, trong đầu mới thoáng vụt qua ký ức của những tháng năm xưa cũ.
Thì ra chớp mắt một cái, chúng ta đều đã trưởng thành.
Kết thúc buổi ghi hình show vũ đạo mà bản thân làm giám khảo khách mời, Dịch Dương Thiên Tỉ ngáp ngắn ngáp dài, uể oải trở về ký túc xá. Thực ra khi còn nhỏ, đối với loại ghi hình từ sáng sớm đến tối mịt này, căn bản không thành vấn đề. Chỉ cần nghe thấy tiếng nhạc vang lên, âm thanh huyên náo của người hâm mộ, ánh đèn muôn ngàn sắc màu trên sân khấu, là bao nhiêu mệt mỏi lập tức tiêu tán hết. Ngược lại bây giờ, cho dù có dại dột mà đi uống vài liều doping, năng lượng chưa chắc đã bằng một nửa ngày ấy.
Cậu lôi từ túi xách ra chùm chìa khóa có móc hình Rilakkuma, tra thẳng vào ổ. Gấu bông nhỏ vừa vặn nằm trong lòng bàn tay, tuy đã có đôi chỗ sờn rách, nhưng vẫn đem đến cảm giác mềm mại ấm áp. Ít nhất còn tốt hơn tiếng kim loại khô khốc va chạm vào nhau, vô tình nhắc nhở thế giới cậu sắp phải đối diện chỉ là bóng tối cô đơn lạnh lẽo.
Có điều hôm nay, cậu không phải người về nhà sớm nhất.
Nếu không nhầm, Vương Tuấn Khải hiện đang ở Hàng Châu quay phim, cho nên có lẽ là Vương Nguyên nghỉ luyện thanh sớm hơn thường lệ. Bất giác liên tưởng đến cảnh Vương Nguyên đang ngồi xổm trước tủ lạnh tìm kiếm đồ ăn, Dịch Dương Thiên Tỉ không hiểu sao vừa vui mừng vừa khẩn trương, tâm trạng giống như sắp được chạm mặt thần tượng. Không cần bàn cãi nhiều, đây chính xác là hệ lụy của việc anh em lâu ngày không gặp.
Nhưng trái với dự đoán của cậu, cửa mở ra, không có Vương Nguyên ầm ĩ náo loạn, cũng không có đồ ăn bày la liệt mặt bàn, càng không có quần áo lôi thôi mỗi nơi vứt một chiếc.
Chỉ có Vương Tuấn Khải nằm gà gặt trên sô pha, khắp người nồng nặc mùi cồn, dưới chân là không ít vỏ lon bia trống rỗng nhẹ tênh.
Dịch Dương Thiên Tỉ đứng ngây ngẩn ở huyền quan, thoáng bất ngờ trước sự xuất hiện của Vương Tuấn Khải vào thời điểm này, còn với bộ dạng say khướt không hình tượng nào chống đỡ nổi. Từ bao giờ, từ bao giờ tiểu đội trưởng ngốc nghếch kia lại trở nên phóng túng như vậy? Chẳng phải vẫn rất chính chuyên sao? Chẳng phải mỗi lần tham dự sự kiện cũng chỉ nhấp chút đỉnh sao? Chẳng phải luôn đặt mục tiêu làm thanh niên năm tốt không ham mê tửu sắc sao? Trong phút chốc, cậu thấy như mình đã bỏ lỡ chuyện gì đó rất quan trọng.
Nhẹ nhàng bước tới, lẳng lặng dọn dẹp đống vỏ lon bia, thật không nghĩ Vương Tuấn Khải uống nhiều đến thế. Nếu bán cho người thu mua sắt vụn, hẳn sẽ được một khoản kha khá, không thì cũng đổi được rất nhiều kẹo mạch nha. Dịch Dương Thiên Tỉ của thuở lên sáu lên bảy nên gặp Vương Tuấn Khải của bây giờ mới đúng. Như vậy đã không cần lo lắng làm sao tích góp đủ giấy báo cũ để được ăn kẹo mạch nha dài hạn.
“Tiểu Khải!”
Cậu quỳ xuống lay lay cánh tay Vương Tuấn Khải, khẽ lên tiếng. Người kia hơi cựa mình, he hé mắt, đôi con ngươi tầng tầng hơi nước mỏng. Anh nhìn cậu, rất lâu rất lâu, giống như đang muốn định thần lại. Sau đó cất giọng, thanh âm pha chút khàn khàn mơ hồ.
“Em về khi nào thế?”
“Em mới nên hỏi anh câu này. Anh không phải đang ở Hàng Châu quay phim sao?”
Dịch Dương Thiên Tỉ vừa rót nước ấm đưa cho Vương Tuấn Khải vừa trả lời, thuận thể ngồi bệt xuống sàn nhà. Vương Tuấn Khải một tay đưa cốc lên miệng, một tay vắt ngang qua mắt, có vẻ chưa quen với ánh sáng.
“Ừ… anh chỉ về đêm nay thôi. Sáng sớm mai sẽ đi.”
Con người Vương Tuấn Khải, dễ hiểu mà cũng khó hiểu, nhiều năm trôi qua Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn chẳng thể nào lý giải nổi. Nhưng bất kể hành động của anh có kỳ quái đến mức nào, cậu luôn để anh tùy ý, không bao giờ tra hỏi nguyên nhân, không bao giờ truy rõ ngọn nguồn. Giống như bộ phim viễn tưởng quay thời niên thiếu, khi Vương Tuấn Khải nằng nặc đòi tự nhảy từ tầng 2 xuống đất dù chính bản thân sợ phát khiếp. Ai cũng hết lời khuyên can, chỉ có cậu yên lặng nhìn anh bằng ánh mắt tin tưởng cùng khích lệ.
Giống như cả bây giờ, bay từ Hàng Châu về Bắc Kinh, ngủ một đêm rồi lại ra đi.
“Thiên Tỉ a Thiên Tỉ!” Anh vẫn giữ nguyên tư thế cũ, gọi tên cậu. “Em không muốn biết vì sao à?”
“Anh đã muốn nói, còn cần em phải hỏi ư?”
Vương Tuấn Khải trầm mặc, hạ cánh tay che ở mắt xuống, trực tiếp quay sang phía cậu.
“Anh cứ luôn nghĩ, em không thể khóc, là do tuyến lệ của em có vấn đề. Xem ra, còn là do em vô tình nữa.”
Dịch Dương Thiên Tỉ, giận dữ cách mấy cũng không hề thể hiện ra bên ngoài. Cho nên lúc này bị Vương Tuấn Khải làm cho bức bối, không nói nửa lời liền đứng dậy bỏ đi. Vương Tuấn Khải thấy vậy vội vàng kéo cậu trở lại, khiến Dịch Dương Thiên Tỉ mất đà ngã nhào lên người anh. Đầu anh vùi vào cần cổ cậu, phả ra làn hơi nóng rực. Cậu rùng mình muốn trốn thoát, không ngờ nghe thấy anh ở bên tai thủ thỉ, thanh âm mang theo nghẹn ngào:
“Chỉ một chút, một chút thôi…”
“Rồi sau đó, chúng ta lại là huynh đệ…”
3.
Khi Dịch Dương Thiên Tỉ ngủ dậy, Vương Tuấn Khải đã rời đi rồi. Nghe Vương Nguyên kể lại, lúc về gặp lão Vương đang đứng dưới ký túc xá chờ taxi, một thân người không, chẳng thấy tư trang hành lý đâu cả. Cậu ấy chưa kịp hỏi chuyện, taxi đã đến, Vương Tuấn Khải vẫy vẫy tay chào rồi lên xe đi mất. Có lẽ là khó hiểu xen lẫn tủi thân, Vương Nguyên cuối cùng cứ không ngừng lẩm bẩm: “Cậu nói xem, đội trưởng của chúng ta có phải bị bệnh thần kinh rồi không?”
Nghỉ ngơi mới mấy ngày, kịch bản phim đã liên tiếp được gửi đến. Dịch Dương Thiên Tỉ đối với việc chọn lựa kịch bản cũng không quá kỹ tính. Chỉ cần đọc lên thấy thú vị, tìm ra điểm tương đồng với nhân vật, liền suy nghĩ chấp thuận. Tất nhiên, không thể vi phạm quy tắc ngầm định kéo dài suốt bao năm kia. Dù sao cậu cũng không muốn cả thiên hạ nhìn thấy một Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ biết nặn ra vài giọt nước mắt cá sấu, với sự hỗ trợ đắc lực của thuốc nhỏ mắt chuyên dụng. Mất mặt biết bao nhiêu!
Nhưng lần này, không hiểu sao cậu đặc biệt bị thu hút bởi một kịch bản phim tình cảm gia đình. Mà nhân vật Dịch Dương Thiên Tỉ ấn tượng nhất, lại là cậu con trai thứ hai trong gia đình nọ, tính cách bất cần buông thả, tựa như chú ngựa bất kham không thể nào thuần phục. Bỗng một ngày cậu ta phát hiện mình có tình cảm với cô bạn hàng xóm, cậu ta do dự vừa muốn thổ lộ vừa không dám tiến tới. Rốt cục cô gái ấy không đợi được cậu ta ngỏ lời, đã rung động trước một người đàn ông khác.
Sau đó, có phân đoạn nhân vật vì thất tình mà đứng trong mưa khóc hận.
Ngoài phân đoạn tràn ngập hương vị bi lụy này ra, Dịch Dương Thiên Tỉ cực kỳ tâm đắc với kịch bản và nhân vật kia.
Có nên thử một lần không nhỉ?
…
Suy tính gần một tuần, đến trong mơ cũng còn thấy mình đang đứng dưới mưa, cả người run rẩy, Dịch Dương Thiên Tỉ khẳng định bản thân bị ám ảnh không dứt ra được rồi. Kết quả sang ngày thứ chín, chủ động gọi điện cho đạo diễn, đồng ý tham gia vào đoàn phim.
Hôm cậu xách va li ra khỏi cửa, Vương Nguyên đằng sau dường như có điều muốn nói, nhưng lại gắng sức nén trở lại. Cậu tỉ mỉ quan sát cậu ấy, gương mặt thanh thuần non nớt ngày nào giờ đã góc cạnh thế kia, mang theo nét phong trần dạn dĩ. Kỳ thực Dịch Dương Thiên Tỉ luôn biết, nội tâm Vương Nguyên so với vẻ ngoài mỏng manh hoàn toàn trái ngược nhau. Giữa một Vương Tuấn Khải quá cảm tính và một Dịch Dương Thiên Tỉ quá lý trí, cậu ấy là tổng hòa giữ cho mối quan hệ của ba người bọn họ ở thế cân bằng.
“Sao vậy? Tớ chưa đi đã thấy nhớ rồi à?”
Cậu quay lại bông đùa một câu, bắt gặp ánh mắt Vương Nguyên đượm suy tư. Cậu ấy khoanh tay trước ngực, thở dài một hơi.
“Thiên Tỉ, cậu và lão Vương…” Vương Nguyên ngập ngừng một lúc, thành công thu hút toàn bộ sự chú ý cùng tất cả các giác quan của Dịch Dương Thiên Tỉ. Nhưng đến khi bầu không khí sắp đông kết thành băng, lại xua xua tay, nở nụ cười xán lạn ngày thường. “… Mà thôi, không có gì. Nguyên ca thực sự thực sự sẽ nhớ cậu lắm đó ~ Cậu phải nhanh trở về, có biết không?”
Dịch Dương Thiên Tỉ nhận lấy cái ôm tạm biệt của cậu ấy, lờ mờ phát hiện, thì ra giữa bọn họ đã không còn là loại quan hệ giản đơn chuyện gì cũng có thể rút hết tâm can đem kể cho nhau nghe nữa.
Đã từng, không có nghĩa là sẽ mãi mãi.
Tình cảm Vương Tuấn Khải dành cho mình, đến Vương Nguyên còn nhìn thấy, chính Dịch Dương Thiên Tỉ sao lại không nhận ra? Bên nhau ngần ấy thời gian, gió to sóng lớn cả nửa đời người gộp lại cũng đã cùng trải qua, ăn ý đến mức chỉ một cái gật đầu nhẹ là biết đối phương muốn nói gì, thế nào lại không nhận ra những yêu thương dịu dàng ẩn trong đáy mắt, những bảo vệ chở che ẩn trong vòng tay? Nhưng ở đời, đâu phải cứ anh yêu em, em yêu anh, là có thể đưa nhau đi đến cùng trời cuối đất? Đều đã trưởng thành, không thể như ngày nhỏ mặc kệ đàm tiếu xung quanh, tự do trao đi cử chỉ ngọt ngào. Thế giới ngoài kia bao nhiêu cay nghiệt, bao nhiêu tàn khốc, nếu muốn giữ gìn cho mình cho người, chẳng còn cách nào ngoài chôn vùi tình cảm xuống tận cùng, phủ một tầng lại một tầng bể dâu lên. Có như vậy, đến khi ngoảnh đầu lại, đau thương thuở ấy đều chỉ còn là hoài niệm nhạt màu, đều là chuyện cỏn con không đáng được nhắc tới.
Phải không, Vương Tuấn Khải?
Cả hai ta đều hiểu, cái ôm đêm ấy, chính là lời từ giã nhẹ nhàng mà minh bạch nhất, cho đoạn tình cảm không thể thành này.
4.
Tiến độ quay phim tương đối nhanh, chẳng mấy chốc đã đi được hai phần ba chặng đường. Dịch Dương Thiên Tỉ tính ra ở đoàn phim cũng hơn ba tháng, mặc dù mỗi ngày vào giờ nghỉ đều lên mạng cập nhật thông tin, nhưng so với khoảng thời gian rảnh rỗi lúc trước thường được nghe kể chuyện bát quái, thì trình độ hiện tại vẫn cứ là kém xa. Bản thân cậu không phải kiểu người thích ngồi lê đôi mách, có điều mấy cái loại chuyện cẩu huyết lâm đầu kia thật sự khiến người ta nảy sinh vô vàn hứng thú, đã biết một lại muốn biết mười, biết mười lại muốn biết một trăm…
Cho nên vừa kết thúc cảnh quay, Dịch Dương Thiên Tỉ theo thói quen nằm dài ra ghế, lấy điện thoại từ chỗ trợ lý thong thả lướt weibo.
Đập vào mắt là một tin không thể chấn động hơn: Vương Tuấn Khải phim giả tình thật với bạn diễn, công khai mong được chúc phúc. Top search hiện ra loạt từ khóa liên quan, top trend từ đầu tới cuối chỉ có một cái tên gây nhức nhối, tấm ảnh Vương Tuấn Khải cùng tiểu hoa đán kia hôn nhau giữa chốn đông người được ghim ngay đầu mọi trang báo lớn nhỏ.
Còn Dịch Dương Thiên Tỉ? Dịch Dương Thiên Tỉ thấy tim mình như vừa rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Cũng đâu phải lần đầu tiên đội trưởng của cậu bị đồn thổi phim giả tình thật. Đều là nhà sản xuất cố tình muốn tạo hiệu ứng cho phim, tùy tiện chọn góc chụp dễ gây hiểu lầm nhất, sau đó mạo danh người qua đường mà đăng lên. Thế nhưng khi ấy sẽ không bên nào đứng ra lên tiếng, mặc công chúng nghĩ sao thì nghĩ, miễn phim ra mắt thành công thu về lợi nhuận là được.
Lần này thì khác, công khai hôn môi, xin được chúc phúc, có vẻ ai đó đứng sau muốn chơi một màn thật lớn đây…
Dịch Dương Thiên Tỉ bấm dãy số quen thuộc, áp điện thoại lên tai, sốt ruột chờ đợi. Đầu dây bên kia đáp lại bằng một tràng “tút tút” đinh tai nhức óc.
Tặc lưỡi, hẳn Vương Tuấn Khải đang bận xử lý khủng hoảng đi.
Định bấm nút kết thúc cuộc gọi, bỗng nhiên có người bắt máy, chất giọng lành lạnh khàn khàn một chút cũng không sai biệt.
“Alo, Thiên Tỉ?”
Đã bao lâu không nghe thấy giọng Vương Tuấn Khải nhỉ? Cậu cũng không nhớ nữa. Hai tháng? Ba tháng? Hoặc có thể hơn? Sao lại có cảm giác như đã vài kiếp trôi qua thế này? Chút xúc động hiếm hoi từ từ lan ra khắp tim phổi, Dịch Dương Thiên Tỉ nhắm mắt một lúc, điều chỉnh hô hấp, rồi mới lên tiếng.
“Tiểu Khải…”
“Để anh đoán, em đột ngột gọi cho anh vào lúc này, có phải đã biết chuyện?”
“Ừ. Lần này… là chủ ý của bên nào?”
Vương Tuấn Khải không vội trả lời ngay, im lặng một chút. Thậm chí Dịch Dương Thiên Tỉ còn mơ hồ nghe được tiếng thở khe khẽ của anh. Sau đó anh nói:
“Thiên Tỉ, là thật.”
“…”
“Anh muốn yêu đương có kết quả. Chờ đợi mãi ở một chỗ, anh mệt rồi.”
Cậu luôn cho rằng, vốn dĩ không có ràng buộc thì không cần sợ hãi buông tay. Nhưng hóa ra, trong lòng còn nặng tình lưu luyến một khắc, một khắc ấy vẫn là hi vọng xen lẫn thống khổ. Rõ ràng chính cậu lựa chọn từ bỏ, lại bởi Vương Tuấn Khải quay đi trước mà đau đớn tới hít thở không thông. Vì sao con người cứ mãi mâu thuẫn như thế, không, vì sao cậu lại yếu đuối như thế? Dịch Dương Thiên Tỉ lãnh đạm, Dịch Dương Thiên Tỉ vô tình, kỳ thực cũng chẳng có gì ghê gớm.
“Nếu là vậy, đại ca, em thật lòng chúc phúc anh.”
Hốc mắt khô ráo, trong lòng ngược lại khó chịu vô cùng.
Buổi chiều trời đổ mưa to, đạo diễn cảm thấy đây là cơ hội tốt, liền đề nghị đẩy cảnh thất tình lên quay trước. Dịch Dương Thiên Tỉ tâm tình không tốt, muốn xin nghỉ ngơi sớm, nhưng lại không có lý do chính đáng để từ chối. Rốt cục tiến nhập vào nhân vật trong một trạng thái hoàn toàn mông lung.
“Cảm ơn. Cảm ơn cậu đã thích mình.”
Nữ chính ôm lấy cậu, vỗ vỗ lưng an ủi. Thanh âm của nàng mềm mại dễ nghe, giống như chút hơi ấm còn sót lại giữa làn mưa lạnh buốt đang xối thẳng vào bọn họ. Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn một biểu cảm thất thần, không có phản ứng. Đạo diễn ngồi trong hiên quan sát, đôi mày đã bắt đầu nhíu lại.
“Nếu tình yêu còn đến, hãy dũng cảm hơn nhé! Hãy thành thật với trái tim mình, có được không?”
Nàng rời ra, tiếp tục nói lời vỗ về. Cậu nhìn nụ cười trong trẻo sáng ngời tựa dương quang của nàng, trong đầu chợt hiện lên cặp hổ nha tinh nghịch, đôi mắt nhu tình dịu dàng, đi bên cậu những năm tháng đã qua.
“Xin lỗi, xin lỗi, vì bắt cậu phải đợi chờ quá lâu.”
Xin lỗi anh, vì bắt anh phải đợi chờ quá lâu.
“Mình thực sự… rất thích, rất thích cậu.”
Em thực sự rất thích, rất thích anh.
“Nhưng đừng lo cho mình. Mình sẽ ổn thôi!”
Đừng lo cho em, rồi cơn đau này qua đi, em sẽ ổn.
“Cho nên cậu hãy sống thật hạnh phúc.”
Anh mỗi ngày phải vui vui vẻ vẻ, có chuyện gì cũng đừng giữ trong lòng, cứ thành thật nói ra. Sau này không phải là em, cũng đã có người khác lắng nghe anh giãi bày tâm sự.
…
Cả phim trường yên lặng đến không một tiếng động.
Cảnh quay hoàn mỹ rung động lòng người như vậy, nếu không phải đem hết tâm phế ra mà phô bày, cũng là nhập vai tới mức cắt đứt ranh giới giữa hư và thực.
Nước mắt Dịch Dương Thiên Tỉ từng giọt lại từng giọt rơi xuống, bị nước mưa cuốn trôi, thật lãng phí biết bao. Nhưng được nhìn thấy một minh tinh từ thời ra mắt đến nay chưa từng một lần thật tâm rơi nước mắt, những người chứng kiến chỗ này xem ra quá may mắn rồi.
5.
Dầm mưa quá lâu, cộng thêm sức khỏe trước đó đã không tốt, Dịch Dương Thiên Tỉ cuối cùng vẫn phải vào bệnh viện tĩnh dưỡng một thời gian. Cậu cảm thấy chuyện này không có gì là quá tệ, càng có tuổi lại càng lười nhác hơn, âu cũng dễ hiểu. Chỉ là áy náy làm trễ nải công việc của đoàn phim, sau khi xuất viện phải tích cực tăng ca mới được.
Vương Nguyên gọi cho cậu, nói Thiên Tỉ à, Nguyên ca tới chăm sóc cậu có được không, để cậu một mình ở đó Nguyên ca không yên tâm chút nào.
“Không sao, đã có trợ lý rồi, tớ cũng đâu phải bệnh nặng hiểm nghèo, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi thôi. Cậu mau tập trung học làm bảo mẫu mà tham gia chương trình nuôi dạy trẻ con đi.”
“Vậy… nếu có vấn đề gì phải lập tức báo ngay cho tớ.”
“Được được được.”
Vương Nguyên cứ hay chê Vương Tuấn Khải dông dài nhiều lời y chang bà thím, kỳ thực chính cậu ấy cũng như vậy. Bất kể tính cách có thoải mái, lối sống có phóng khoáng thế nào, trước mặt Dịch Dương Thiên Tỉ sẽ luôn thể hiện một bộ dạng anh lớn bao dung săn sóc. Mà Dịch Dương Thiên Tỉ, ai cũng có thể cự tuyệt, chỉ trừ quan tâm của Vương Nguyên là nhiệt tình đón nhận.
Lại nhắc Vương Tuấn Khải, kể từ hôm đó cậu và anh không có liên lạc, điện thoại gây ảnh hưởng sức khỏe bị hạn chế sử dụng, cho nên không rõ sự việc kia đã giải quyết ra sao. Khóc được một trận, không ngờ hiệu quả lại cao đến vậy, lòng cậu bây giờ tĩnh lặng như bầu trời sau cơn mưa, thanh sạch, bình yên.
Bởi vậy khi người cậu vừa nghĩ tới bất ngờ xuất hiện trước mặt, Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ hơi giật mình một chút thôi.
“Chán em thật đấy! Để bản thân gầy ra thành cái dạng này.”
Vương Tuấn Khải cầm cặp lồng cháo bước vào, tất nhiên kèm theo một câu quở trách mang tính thương hiệu. Dịch Dương Thiên Tỉ ngả ra tấm gối dựng sau lưng, ánh mắt ngây thơ không giấu giếm.
“Sao anh lại đến đây? Chị dâu của em đâu?”
“Chia tay rồi!”
Vừa cất giọng đều đều vừa múc cháo ra bát, không thèm liếc cậu đến một cái. Dịch Dương Thiên Tỉ ngược lại bật dậy nhanh hơn tôm, ngữ khí có điểm cao vút.
“Nhanh như vậy?”
“Thấy không hợp nên chia tay. Lý do muôn thuở để say goodbye.” Anh nhún vai tỏ vẻ không quá quan tâm, dồn hết sự chú ý vào việc gọt táo.
“Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì? Em thích anh hẹn hò đến vậy à?”
Dịch Dương Thiên Tỉ cắn cắn môi, ừ, hẹn hò là chuyện tốt mà, em đương nhiên mừng cho anh rồi. Giọng cậu nhỏ xíu chỉ vừa đủ một người nghe thấy. Vương Tuấn Khải đang chăm chú bỗng nhiên dừng động tác. Anh ngước lên, thuận tay bỏ một nửa miếng táo vào miệng cậu, sau đó chính mình tiến sát đến ngậm lấy nửa còn lại.
Không được, khoảng cách quá gần.
Cậu hốt hoảng nhả miếng táo ra, mặt đỏ hồng, lắp bắp.
“Vương… Vương Tuấn Khải! Anh làm cái gì đấy hả?”
Đối phương thu hồi dáng vẻ lưu manh lúc nãy, nhướng mày biểu lộ ý không vui.
“Em không mệt à?”
“…”
“Anh bảo trốn tránh lâu như thế, đến anh cũng đã mỏi nhừ cả xương cốt, mà em vẫn chưa thấy mệt à?”
“Em chẳng hiểu anh nói gì cả…”
Dịch Dương Thiên Tỉ rất nhanh đeo lên vẻ mặt băng sơn vạn năm không đổi, ánh nhìn có chút thách thức Vương Tuấn Khải. Ha, đến đây tìm cậu, hóa ra là muốn biết cậu có bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu chật vật sao? Xin lỗi, đã khiến anh thất vọng rồi.
“Vậy ngày đó vì sao lại khóc?”
Bị nói trúng tim đen, Dịch Dương Thiên Tỉ cố gắng tìm lời lẽ phản bác. Vương Tuấn Khải thế nào biết cậu khóc? Phim chưa quay xong, còn chưa chiếu cơ mà? Chẳng lẽ là trợ lý của cậu trong lúc rảnh rỗi đã làm lộ thiên cơ? Đúng, nhất định là tại tên trợ lý mắc dịch kia rồi! Phải trừ lương cậu ta, không, còn phải bắt cậu ta viết kiểm điểm hối lỗi.
“Thôi đừng đoán già đoán non nữa, ngày đó anh đã tới đây.”
“Anh tới đây? Thế thì anh nhầm rồi, hôm ấy vì em quá nhập vai nên mới khóc. Em đóng phim bao năm, đến khóc còn không biết cách thì làm sao kiếm cơm đây? Đừng suy nghĩ quá nhiều nữa…”
“Thiên Tỉ…” Vương Tuấn Khải cố ý ngắt lời cậu. “Con người em, anh lẽ nào không rõ? Uất ức không khóc. Đau đớn không khóc. Mệt mỏi không khóc. Đến nỗi đau của chính mình em cũng không thể khóc, thử hỏi nỗi đau của nhân vật em có thể sao?”
“Chúng ta thử một lần thành thật với tâm tư nguyện vọng của mình, được không? Thích thì nói là thích, yêu thì nói là yêu, thế giới bên ngoài ồn ào tàn nhẫn nhưng cũng rộng lớn vô biên, đâu chỉ nhìn chúng ta mà soi xét? Con đường sau này dài như vậy, gập ghềnh như vậy, em có chắc nếu không phải là anh, em vẫn có thể vui vẻ tiến lên? Anh thì không thể, nếu không phải là em, bất kể con đường ấy có bằng phẳng cách mấy, thênh thang cách mấy, anh cũng không vui vẻ.”
Có câu bỏ lỡ một người, chính là bỏ lỡ cả một đời. Cậu chưa từng có niềm tin bọn họ sẽ dài lâu, đưa nhau đi đến cùng trời cuối đất. Nhưng cậu cũng biết, bỏ lỡ anh chính là hối tiếc lớn nhất trong cuộc đời. Ngày đó, cậu không phải vì nhân vật mà rơi nước mắt, cũng không phải vì Vương Tuấn Khải mà rơi nước mắt, cậu vì chính bản thân mình rơi nước mắt.
Gặp được người mình thích, mà người đó cũng thích mình, đâu phải chuyện dễ dàng. Nếu buộc phải đi lướt qua nhau, đó là số mệnh. Nhưng nếu có cơ hội mà không giữ lấy nhau, đó là sai lầm.
Thử một lần đánh cược, em nguyện ý không?
…
Em nghĩ là…
Em nguyện ý.
The End
Đôi lời tác giả: Có lẽ nội dung không có gì đặc biệt, nên các bạn đọc mà buồn ngủ quá thì thôi cho mình xin lỗi TT^TT
Nhưng mà, không phải khi các mẹ nghĩ đây sẽ là cái SE thứ một trăm linh một trong cái nhà này thì em đã làm các mẹ bất ngờ sao? =)))))