[Khải+Thiên]Tổng Hợp Truyện Ngắn

Chương 13: Chương 13: [Đoản văn|Khải Thiên] Đối thủ một mất một còn của tôi không thể đáng yêu như vậy được!




https://agreyseventh.wordpress.com/2015/12/28/doan-vankhai-thien-doi-thu-mot-mat-mot-con-cua-toi-khong-the-dang-yeu-nhu-vay-duoc/

Tác giả: Khung cảnh bây giờ đã không còn giống trước đây

Chuyển ngữ: QT || Biên tập: Grey ||Beta: 18

Pairing: Vương Tuấn Khải x Dịch Dương Thiên Tỉ

Chuyển ngữ chưa được sự đồng ý của tác giả. Không đảm bảo sát nghĩa 100% so với bản gốc. Vui lòng không mang ra khỏi WordPress.

Cr:益母草的霸王花.&Nghe nói lớp trưởng lớp đứng đầu năm hai cùng bí thư của lớpluôn đối đầu nhau.

Không đúng, không phải nghe nói, mà rõ ràng là như vậy.

Hai người họ suốt nhiều năm vẫn an ổn ở vị trí đầu tiên của bảng xếp hạng nam thần của trường.

Lớp trưởng Vương Tuấn Khải là phó chủ tịch hội học sinh, vậy nên ngày thứ hai đầu tuần thường sẽ mặc một thân đồngphục chỉnh chu đứng ở trên đài chủ tịch diễn thuyết, mắt chỉ cần hơi cong lên là tiểu hổ nha liền xuất hiện. Sau đó toàn bộ giáo viên cùng bạn học ở phía dưới vì nụ cười đóliền say không thể tỉnh. Dịch Dương Thiên Tỉ là bí thư chi đoàn, luôn mang cảm giác ôn nhu lại lễ phép, thành tích tốt, không những vậy cậu còn là bảo vật của câu lạc bộ thư pháp của trường. Lúc không cười thì trông thật cao lãnh, khi cười lộ lên lại có chút ngọt ngào, khóe miệng xuất hiện hai xoáy hoa lê xinh đẹp khiến cho người ta nhìn thấy liền chỉ muốn hái xuống nếm thử một chút.

Tục ngữ nói, một núi không thể có hai hổ, trừ phi là một đực một cái. Cho nên bạn cùng lớp sẽ chẳng bao giờ lấy hai vị soái ca này ra so sánh với nhau cả, chẳng phải đây là chuyện đương nhiên sao? Nhưng giáo viên chủ nhiệm của lớp hẳn là fan chân chính của mấy dạng tiểu thuyết ngôn tình, vậy nên khi vẽ sơ đồ chỗ ngồi mới tiêu sái như nguyệt lão, vung bút viết tên hai người họ cùng một chỗ ngồi bàn cuối lớp.

Nghĩ đến chuyện hai người cùng nhau bày ra bộ dáng năm tháng tĩnh lặng cho mọi người xem, quả thật là không có khả năng. Cái gọi là “Hai thiếu niên, một người kinh diễm thời gian, một người chói mắt năm tháng”, đều đem cho cẩu ăn được rồi. Tất cả mọi người đang nói đến chính thần điêu hiệp lữ, à không, phải là thần tiên quyến lữ, sau đó chỉ có thể giương mắt nhìn cùng miệng ngu ngốc cười ha hả.&*

Rõ ràng, lớp trưởng lớp đứng đầu năm hai cùng bí thư của lớp luôn đối đầu nhau.

Theo như lời bạn học Vương Nguyên mang tâm hồn thánh thiệnngồi ở phía trên hai người họ chứng minh: mỗi ngày cãi nhau chính là một môn học bắt buộc.

Vương Tuấn Khải cái gì cũng tốt, chỉ là luôn đi học muộn. Mỗi buổi sáng khi tiếng chuông vào giờ học đã kêu lên từ rất lâu rồi thì từ cửa sau của lớp mới xuất hiện một bóng hồng lén lén lút lút tiến vào chỗ ngồi, thầy giáo đối với anh vô cùng yêu quý vậy nên cũng coi như không thấy gì. Dịch Dương Thiên Tỉ đối với việc ngày nào người này cũng đi muộn đã tập mãi thành thói quen, mắt còn không buồn động, nhìn chằm chằm sách giáo khoa, bên miệng tiếp tục, “Trợ từ, dùng ở đầu câu để thể hiện…“. Còn chưa đọc xong, Vương Tuấn Khải đã bắt đầu tìm cách quấy rầy cậu.

“Thiên Tỉ ~ Tớmua bánh bao chiên, vẫn còn nóng này ~” Vương Tuấn Khải len lén liếc thầy giáo đang tập trung giảng bài, liền nhanh chóng lấy từ trong túi giấy ra một chiếc bánh bao còn nóng bỏng tay, sau đó nắm lấy bàn tay để trên đùi của Dịch Dương Thiên Tỉ đặt vào.

Dịch Dương Thiên Tỉ trong lòng vừa cao hứng lại vừa trầm lặng, nhìn Vương Tuấn Khải kia đang mang vẻ mặt kiêu ngạo giống như mèo nhỏ đang chờ được khen ngợi, nói: “Cậutới muộn là vì cái này?”

“Đúng vậy, không phải cậu nói thích ăn sao, tớ dậy từ sớm xếp hàng mãi mới tới lượt đó!” Vương Tuấn khải đắc ý dào dạt.

“Thế thì—— tối hôm qua cậu làm bài tập xong rồi phải không?” Dịch Dương Thiên Tỉ chậm rãi đem bánh bao chiên bỏ vào ngăn bàn, cảm giác được Vương Tuấn Khải thoáng chốc chết lặng, “Bài tập ngữ văn cũng viết xong rồi nhỉ? Sau đó liền xem phim của Mịch Mịch tỷ của cậu đến mười một rưỡi?”

“Dịch! Dương! Thiên Tỉ!!” Vương Tuấn Khải vỗ bàn một cái, “Rõ ràng là chỉ xem đến mười một giờ hai mươi!! Tớ còn gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho cậu vậy mà cậu có thể vu khống cho tớ như vậy?!!”

“Cứ mắng tớ đi cậucũng đừng nghĩ đến việc chép bài tập ngữ văn của tớ nữa.” Dịch Dương Thiên Tỉ không hề di chuyển cúi đầu nhìn vào nội dung đang học, tìm được đoạn “Quan lại gây chuyện xấu, sớm muộn rồi cũng sẽ gặp quả báo“, tiếp tục đọc.



“Thiên Tỉ a ~ tớsai rồi ~ hãy nể tình tớmang đồ ăn ngon tới cho cậu mà cho tớ chép đi.” Vương Tuấn Khải dùng hai móng vuốt kéo kéo tay áo đồng phục của cậu, tội nghiệp nài nỉ, hoàn toàn không thấy được ánh mắt đầy phức tạp của thầy giáo đang đứng ở trên bục giảng kia.

Thầy giáo thở dài, tay chắp sau lưng yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

…Thế hệ bây giờ thật không biết tôn trọng người khác…

Cuối cùng Dịch Dương Thiên Tỉ lấy bánh bao chiên ra gặm, thản nhiên nhìn ánh mắt ngập nước của Vương Tuấn Khải, khóe miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt nói: “Chó tha đi rồi.”

Bạn học Vương Nguyên lắc đầu thở dài: Xem đi, đã là đối thủ một mất một còn rồi mà tình thương mến thương bạn học cũng chẳng có. Dù là bài tập không cho chép thì ít nhất bánh bao chiên cũng nên chia cho mình một cái chứ.

Rõ ràng, lớp trưởng lớp đứng đầu năm hai cùng bí thư của lớp luôn đối đầu nhau.

Vẫn là theo lời bạn học Vương Nguyên mang tâm hồn thánh thiện chứng minh: Hai người này đều không muốn cho đối phương tập trung nghe giảng.

Tuy rằng thành tích của hai người đều tốt, thầy giáo vừa thấy tinh thần liền nở hoa, nhưng làm học trò, vẫn là nên ngoan ngoãn nghe giảng, chứ không phải cả ngày ngồi quấy rầy bạn cùng bàn khiến cho bài vở chẳng ra đâu vào với đâu mà bài tập cũng chẳng làm như vậy được.

Hai người này ỷ vào ưu thế ngồi bàn cuối mà lén cùng nhau dùng chung một tai nghe để nghe nhạc trong giờ. Nếu hôm nay chọn nhạc của Vương Tuấn Khải, tất nhiên sẽ là “Anh nhẹ nhàng cảm nhận từng lời em nói yêu anh” không thì “Anh nghĩ cứ như vậy nắm lấy tay em không bao giờ buông“, mấy bản tình ca đó. Còn nếu là Thiên Tỉ thì sẽ nghe được một đống tiếng hàn, sau đó thấp giọng hát theo câu “I am a good boy” rồi cùng nhau bật cười. Thỉnh thoảng hai người sẽ cùng với Vương Nguyên hợp sướng này thì Trái Táo Nhỏ rồi đến Đôi Giày Trượt Của Tôi, hậu quả là cả ba liền bị phạt ra hành lang quỳ gối, bạn học cùng khối cũng náo nhiệt vây xem.Vương Tuấn Khải sau khi cùng hợp xướng với bạn học Vương Nguyên liền kích động cảm thấy giống như tìm được anh em tốt nhiều năm thất lạc vậy!

Một ngày, Vương Tuấn Khải cầm quyển《 Yêu Em Hơn Cả Sinh Mệnh》, ánh mắt mơ màng ngồi bên cạnh Dịch Dương Thiên Tỉ đọc: “Em muốn biết tình cảm tôidành cho em như thế nào không? Chính là từ tận đáy lòng thích em, cảm thấy được từng cử chỉ của em đều thật thân thiết, cảm thấy mất hứng khi em thích người khác hơn tôi. Nếu em thích người khác, tôi sẽ khóc, nhưng vẫn sẽ thích em. Em khẳng định có thể dùng một tình yêu như vậy hồi báo tôi sao——” Sau đó, bạn học Dịch Dương Thiên Tỉ tai đã đỏ ửng liền quay sang đánh người bên cạnh một cái: “Cậuđọc vớ vẩn cái gì vậy!”

Anh ngoan ngoãn không nói gì, đôi mắt cong cong chỉ nhìn cậu.

Trong tiết sinh học, thầy giáo cũng là đang giảng đến tính hướng ánh sáng của thực vật. Trên bảng, thầy giáo còn miệt mài vẽ một sơ đồ miêu tả hình dạng khi hướng về phía ánh sáng của cây, trong phòng học lập tức vang lên tiếng xì xầm. Thầy giáo không hề hoang mang, còn lớn tiếng hỏi mọi người: “Các em có thấy nó cong chưa? Đã đủ cong chưa?”

Vương Tuấn Khải bừng tỉnh, dường như nhận ra được điều gì đó mà nhào tới bên Dịch Dương Thiên Tỉ chọc chọc khuỷu tay cậu, ánh mắt đầy thâm tình nhìn cậu nói: “Cong.”

“… Cậunói cong thì là cong a.” Dịch Dương Thiên Tỉ không hiểu gì nhìn lên bảng đen sau đó lại quay sang nhìn người bên cạnh.

Vương Tuấn Khải đè bàn tay đang chép bài của cậu xuống, chân thành nói: “Không, cậu là ánh mặt trời, tớ là thực vật. Thực vật có tính hướng ánh sáng, cho nên tớ gặp được cậu liền cong.”

“…”

“Mà ‘giống loài’ của tớ cũng chỉ hướng về cậu… A!!!”

“Thôi ngay!!!”

Bạn học Vương Nguyên hai tay che mặt thở dài: Không chỉ không cho đối phương tập trung nghe giảng, mà còn muốn làm ô nhiễm tâm hồn trong sáng của đối phương a.&*

Được một vài lần hai người này cũng gọi là có chút hoà thuận.

Vương Tuấn Khải một ngày nọ đột nhiên thích đeo kính, liền mua một cái gọng kính màu đen, sau đó đeo vào làm bộ u buồn thiếu nam. Các nữ sinh mê mẩn bộ dáng này của hắn, level mị hoặc quần chúng liền không ngừng tâng vài cấp bậc. Mà mĩ nam Vương Tuấn Khải đi học cũng không có học, đều lăn rangủ.

Một ngày nọ giáo viên dạy toán xin nghỉ phép, thầy giáo dạy thay lại là một giáo viên đã có tuổi, thấy cảnh một đám học trò uể oải không chút phấn chấn, liền gọi từng người một đứng dậy trả lời câu hỏi. Thầy giáo cũng không thấy rõ Vương Tuấn Khải, chỉ biết có người đang tựa cằm lên chồng sách trên bàn, nên mới gọi: “Bạn học ngồi bàn cuối đeo kính đứng dậy trả lời câu hỏi này đi.”

Toàn bộ lớp học trở nên yên tĩnh, sau đó mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía Vương Tuấn Khải. Vương Tuấn Khải trong nháy mắt thanh tỉnh, theo bản năng cùng Dịch Dương Thiên Tỉ trao đổi ánh mắt. Vài tia điện quang trong lúc đó, hai người liền tâm ý tương thông.

Dịch Dương Thiên Tỉ: Đây đều là cậu thiếu tớ.

Vương Tuấn Khải: Sau giờ học, hai phần hoành thánh.

Vì thế ở trước mặt bao người, Vương Tuấn Khải lạnh nhạt bỏ kính xuống, Dịch Dương Thiên Tỉ lại cao lãnh đeo nó lên rồi đứng dậy, tay đẩy gọng kính bình tĩnh đáp: “Thưa thầy, đáp án là N + 1.”

Thầy giáo: “… Trả lời chính xác, em ngồi xuống đi.” Sau đó quay người đi liền nói cho chủ nhiệm lớp chuyện này.

Đương nhiên, hậu quả là hai người lại bị tống ra hành lang, đứng thành một bức tranh phong cảnh vừa tuyệt đẹp lại vừa quen thuộc.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn về phía lớp học, mặt không chút thay đổi nói: “Hai phần hoành thánh nhân hai.”

Vương Tuấn Khải vẻ mặt cưng chiều nở nụ cười: “Không thành vấn đề, cậu muốn sao cũng chiều.”

Thừa dịp đứng bên ngoài lớp, thầy giáo không nhìn thấy được từ dưới thắt lưng bọn họ trở xuống nên Vương Tuấn Khải bắt lấy tay người bên cạnh, sờ sờ một chút sau đó nắm thật chặt.

Thế nhưng nói cho cùng, hai người này vẫn chẳng thể giữ nổi hoà bình, hơn nữa lại còn thích phá hư tình nghĩa chiến hữu cách mạng thuần khiết của đối phương với nhân dân quần chúng vô tội xung quanh…

Các nữ sinh không ngừng nhét vào trong ngăn bàn của Vương Tuấn Khải nào là vài cuốn truyện ngôn tình, không thì cũng là thư tình hồng phấn nhỏ xinh. Nhưng cuối cùng đều sẽ bị Dịch Dương Thiên Tỉ xuất hiện như một cơn gió nhảy đến, trước là xem một chút, sau đó liền dồn thành một đống tiêu sái ném đi. Nếu là trà sữa với bánh trứng, đều ở trước mặt Vương Tuấn Khải thản nhiên ăn, còn nói cho anh rằng hương vị không tồi. Nếu là đồ lưu niệm tinh xảo, có thể mang về nhà cho em trai chơi. Vương Tuấn Khải những lúc này chỉ số thông minh giống như sự mong chờ của các nữ sinh đồng loạt logout, chỉ biết ha ha cười ngây ngô, tốt, chỉ cần cậuvui vẻ là được rồi; đi, tớ đều nghe theo lời cậu hết; nhìn cậu ghen thực vui vẻ nha ha ha ha.

Về phần Vương Tuấn Khải ngăn cản bạn học muốn kết giao với Dịch Dương Thiên Tỉ, còn có phần kịch liệt hơn. Gì chứ dám can đảm tiếp cận Dịch Dương Thiên Tỉ, hay hành động vượt quá tiêu chuẩn thân mật, vô luận là thư là gấu, ngay 15 giây sau hắn ở trong lòng thầm tuyên án: Ai cho cậu chạm vào Thiên Tỉ của tôi?! Đã hỏi qua ý kiến tôi chưa?! Đi mau đi!!! Có khi bạn học không hợp tác, còn gào thét không chịu đi, anh sẽ vận dụng một chút kỹ năng, vẻ mặt tức giận tay đôi trừng mắt với bạn học. Dịch Dương Thiên Tỉ những lúc như vậy thường chẳng buồn để mắt tới, cùng lắm là ngồi bên cạnh nở nụ cười lộ ra xoáy hoa lê nói hắn một câu đồ ngốc.

“Ai ngốc? Ai ngốc? Tớ đây là đang bảo vệ chủ quyền!” Vương Tuấn Khải nằm dài lên bàn tức giận lên tiếng, mặt cũng đã nhanh chóng thành cái bánh bao ngâm nước.

“Cậu cực ngốc. Ai cần cậubảo vệ chủ quyền, cậucứ làm như tớ là đảo Đài Loan của cậu vậy.” Dịch Dương thiên Tỉ hừ nhẹ một tiếng, nhưng cũng chỉ ngoài mặt tỏ vẻ như vậy.

“Cậukhông phải là đảo Đài Loan, cậu là cả Đại Lục của tớ.” Vương Tuấn Khải lập tức khởi động thân mình, thâm tình thổ lộ, liền bị Dịch Dương Thiên Tỉ dùng sách gõ lên đầu đành phải thu mình về chỗ.&*

Cãi nhau ầm ĩ, mọi người thấy đã thành quen. Rốt cuộc một ngày, Vương Tuấn Khải cuối cùng cũng bạo phát.

“Dịch Dương Thiên Tỉ! Cậukhông biết tốt xấu!”

Dịch Dương Thiên Tỉ khuôn mặt lạnh lùng: “Cậulại làm sao đây.”

“Tối nay gặp nhau ở dưới sân bóng, không gặp không về, tớvới cậu cùng giải quyết!”

“Được, thì đi.”

Mọi người tỏ vẻ vô cùng sợ hãi, Vương Nguyên ung dung ôm gói khoai tây chiên nhai rôm rốp vây xem quần chúng: “Được rồi được rồi giải tán đi a, đàn ông là muốn dùng phương thức của đàn ông giải quyết xích mích, các cậu không hiểu được đâu.”

Vào thu, thời tiết càng ngày càng lạnh.Cây hoa dẻ trên con đường ngan ngát tỏa hương. Trong từng đợt gió thổi, từng chiếc rồi lại từng chiếc lá lặng lẽ rơi.

Dịch Dương Thiên Tỉ một mình đi vào trong sân bóng, toàn bộ đèn đều được bật lên, chiếu sáng sân bóng vắng lặng chẳng một bóng người, chỉ có từng đợt gió thổi, thổi bay bụi đất, thổi bay cả mấy đứa nhỏ lớn tiếng vui đùa cùng nhau chơi bóng suốt cả buổi chiều. Dịch Dương Thiên Tỉ khịt mũi một cái, thong thả bước đi, đứng ở giữa sân bóng, yên lặng chờ đợi.

Không đến một phút đồng hồ, tiếng bước chân càng thêm rõ ràng, một cánh tay từ phía sau lưng kéo cậu lại ôm thật chặt. Vương Tuấn Khải tiến đến bên tai cậu cọ cọ, vô cùng thân thiết thì thầm: “Sao cậulại mặc ít như vậy a, tối rồi gió lớn lắm.”

“Tớ không thấy lạnh.” Dịch Dương Thiên Tỉ dùng cổ cọ lên vai anh rồi bật cười nói. Vương Tuấn Khải quay người cậu lại, giữ lấy thắt lưng cậu, hai người đối mặt rồi, anh mới ủy khuất nói: “Thiên Tỉ, hôm nay cậu cùng với bí thư lớp bên cạnh cười vui vẻ như vậy, cậu có biết hay không người ta chính là có mưu đồ gây rối nha!”

“Toàn bộ thế giới này chỉ có mỗi cậu mới có mưu đồ gây rối với tớ thôi.” Dịch Dương Thiên Tỉ cười, nắm lấy cánh tay người kia sau đó trực tiếp giẫm lên giày của anh, Vương Tuấn Khải cũng không để ý, bĩu môi nói tiếp: “Này không phải là mưu đồ gây rối, này là vì yêu nên quấy rầy.”

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn người trước mặt, hỏi: “Cậuhẹn tớ ra sân bóng là vì chuyện này?”

Vương Tuấn Khải khẽ cười rồi dán sát lên bờ môi của cậu: “Nơi này lãng mạn.”

Một tiếng “Ba” bỗng nhiên vang lên, toàn bộ đèn đồng loạt tắt. Trong bóng tối, Vương Tuấn Khải thuần thục xâm nhập vào khoang miệng cậu, mang theo gió thu trong hô hấp hòa quyện với hương vị ngọt ngào, tay trong tay cùng nhau thưởng thức, so với sô cô la chính là còn ngọt hơn nhiều. Trời thu mặc ít như vậy, nhưng một chút lạnh lẽo cũng chẳng cảm nhận được.

Thực ra, chỉ cần là ở bên cạnh đối phương, lạnh lẽo hay giá rét cũng chẳng còn, trong lòng ấm áp thì giá lạnh thế nào cũng đều bị đánh bại.



“… A… Đèn vì sao lại tắt hết vậy?”

“Không có việc gì, là tớ bảo Vương Nguyên tắt đó.”

“…”&*

Lại một năm học mới đến. Tiểu học đệ mới tới sau khi được nghe về sự tích huy hoàng của hai vị học trưởng khóa trên liền nóng lòng muốn được tận mắt chứng kiến, tận tai nghe nhân chứng ngồi trước hai người Khải Thiên là Vương Nguyên kể một chút chuyện.

Kết quả vừa tới đến cửa lớp học, đã thấy cảnh hai vị học trưởng không đội trời chung trong truyền thuyết ngả lên người nhau, dùng chung một tai nghe ngọt ngào ngân nga theo tiếng nhạc.

“Học trưởng… Em đâu có thấy đối thủ hay đối địch gì đâu…”

Vương Nguyên một bên ngậm kẹo que học đệ hối lộ một bên bình tĩnh trả lời: “Bọn họ chính là đối thủ một mất một còn nha. Cậu nghĩ xem, mỗi ngày đều tìm phương pháp mới đem đối phương cưng chiều đến hư người, mỗi ngày đều phải tranh luận ai cưng chiều ai hơn, lập mưu đem sự cưng chiều của đối phương kéoxuống một bậc, rồi cùng nhau phóng thích aura hường phấn trên diện rộng khiến một loạt cẩu độc thân bị chọc mù con mắt, thế mà còn không phải là đối thủ một mất một còn?”

Tiểu học đệ tỏ vẻ đã hiểu, trở về lớp cùng bạn học bàn luận về truyền thuyết đối thủ một mất một còn này của hai học trưởng.

Vương Nguyên lén nhìn ra đằng sau thấy hai người kia đang lặng lẽ nắm tay nhau, tờ giấy trên bàn vẽ kín nào là mèo, nào là khỉ, nào là các loại trái tim.

Hai người các cậu cũng là nên đối xử thật tốt với người anh em này đi nha, tuy ham ăn một chút nhưng tớ đây chính là người đã mở ra cho hai người các cậu một tương lai tốt đẹp đó!

Hoàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.