[Khải+Thiên]Tổng Hợp Truyện Ngắn

Chương 12: Chương 12: [Đoản thiên|Khải Thiên] Lão đầu tử và Tiểu thí hài – 1.




https://agreyseventh.wordpress.com/2017/01/21/doan-thienkhai-thien-lao-dau-tu-va-tieu-thi-hai-1/

Tác giả:Chiếc đuôi tình ái

Chuyển ngữ: QT || Biên tập: Grey

Pairing: Vương Tuấn Khải x Dịch Dương Thiên Tỉ

Chuyển ngữ đã được sự đồng ý của tác giả. Không đảm bảo sát nghĩa 100% so với bản gốc. Vui lòng không mang ra khỏi WordPress.

Cr:Guardianship

CHƯƠNG 1&Vương Tuấn Khải không hề tin cái gọi là “mưa dầm thấm lâu”, bởi vì anh cảm thấy nói ra có chút tầm thường. Cái nhìn đầu tiên đã không có tiếng sét ái tình, thì sau này cũng sẽ không có.

Dịch Dương Thiên Tỉ cũng cảm thấy như vậy, bởi vì ngay cả yêu đương hẹn hò cậu cũng cảm thấy tầm thường. Dù sao độc thân một mình cũng rất tốt, cần gì hai người tăng thêm phiền não.

1

“Bác sĩ Vương, bệnh nhân mới làm nội soi dạ dày kia vẫn không thể cử động, anh qua xem một chút được không?”

“Được.” Vương Tuấn Khải từ ghế dựa ngồi thẳng lên, chỉnh lại tóc mái loạn thành một đống trên trán, đeo lên cặp kính đặt trên bàn rồi vội vã đi ra ngoài.

Y tá ôm theo văn kiện hai mắt đong đầy tim hồng nhìn Vương Tuấn Khải chỉnh trang lại vạt áo trắng, nghiêng đầu nhịn không được muốn đi theo sau, chân mới bước lại đột nhiên bị Tằng Gia Minh kéo lấy.

“Đồng chí Tiểu Bành, ánh mắt của cô quá mãnh liệt, đi cùng không tốt lắm.”

“…” Bành Nhu im lặng, trơ mắt nhìn Vương Tuấn Khải biến mất ở khúc quanh, “Sao anh lại ở đây, anh không khám bệnh à?”

“Phòng khám bình thường thôi, nào có đông như phòng khám của nam thần nhà cô đâu.” Tằng Gia Minh nói là sự thật, phòng của bản thân thật không còn bệnh nhân nào, mà Vương Tuấn Khải vừa rời đi không bao lâu, bên ngoài đã xếp hàng thành cả một tiểu đội rồi.

“Được rồi, cô có thể bắt đầu thu sổ khám bệnh đi.” Tằng Gia Minh nhìn Vương Tuấn Khải đã trở lại, lập tức buông lỏng tay ra, lưu lại một bóng lưng tiêu sái.

Bành Nhu không thể làm gì ngoài tức giận bắt đầu thu sổ khám bệnh, mặc dù vậy nhưng bao nhiêu giận dữ vừa nhìn thấy Vương Tuấn Khải liền biến mất, có điều vẻ mặt vẫn không thể nào tốt lên được. Vương Tuấn Khải cầm mấy tờ số liệu, ngẩng đầu lên thấy biểu cảm nhàn nhạt của Bành Nhu, khoé miệng hơi cong lên, “Tằng Gia Minh lại bắt nạt cô?”

Ánh mắt mang sóng gợn của Vương Tuấn Khải cách tròng kính một khoảng mơ hồ, càng lộ vẻ đẹp mắt, ngay cả sống mũi cao thẳng đều trở nên nhu hoà. Bành Nhu không lên tiếng, nhìn gò má tuấn lãng của Vương Tuấn Khải ôm một bụng uỷ khuất, đương nhiên không thể nói ra rằng Tằng Gia Minh không để cho cô đi nhìn lén a. Vương Tuấn Khải cũng chỉ cười cười, cất hồ sơ bệnh án trên tay sau đó nhận lấy sổ khám bệnh từ chỗ Bành Nhu, bắt đầu ngồi khám.

Đầu năm nên mọi người ăn uống nhiều, dạ dày với ruột hơi khó chịu là chuyện bình thường. Vương Tuấn Khải liên tiếp khám cho mấy trường hợp đau bụng, thấy nhưng không thể trách chỉ có thể kê ra mấy loại thuốc, cũng không có gì mệt mỏi, chẳng qua là hỏi mấy vấn đề, động cũng không thể nào động.

Cho đến khi một đứa nhỏ trắng noãn khả ái kéo theo một cậu thanh niên cao ráo lại tuấn tú tiến vào, Vương Tuấn Khải mới hiếm hoi sáng ngời hai mắt, cảm thấy dáng vẻ hai người như vậy có chút buồn cười. “Ai khám bệnh đây?”

“Anh ấy.” Đứa nhỏ ánh mắt hình viên đạn, dáng vẻ tiểu đại nhân chỉ vào cậu thanh niên.

Vương Tuấn Khải gật đầu một cái, lật quyển sổ khám bệnh mới tính, phía trên từ tên không viết thêm gì nữa. “Dịch Dương Thiên Tỉ?”

“Phải.” Đối phương mang theo vẻ mặt rất không kiên nhẫn, mặc một chiếc áo phông đơn giản cùng quần jean tối màu, lại làm nổi bật vóc dáng hoàn mỹ, trên người cũng không đeo thêm đồ trang sức gì, thoạt nhìn rất khốc lại cũng rất thoải mái.

“Bao nhiêu tuổi? Cậu nói tôi viết hoặc cậu có thể tự viết.” Vương Tuấn Khải cầm bút máy, ngữ tốc nhẹ nhàng chậm rãi.

Dịch Dương Thiên Tỉ bĩu môi, ánh mắt rơi trên đất. “Hai mươi tư.”

“Có triệu chứng gì?” Vương Tuấn Khải bỏ mắt kính xuống, bắt đầu quan sát sắc mặt bệnh nhân, sắc mặt có chút tối, mơ hồ nhìn ra được là nhịn đau đến phát run, rõ ràng là dạ dày có vấn đề.

“Không có triệu chứng gì…”

“Anh! Bác sĩ ở ngay trước mặt rồi anh còn định không nói thật?!” Đứa nhỏ vẫn ngồi yên lặng lắng nghe đột nhiên lên tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, mang theo dáng vẻ hận thiết bất thành cương* nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ.

*Hận thiết bất thành cương:Hận sắt không thành thép, ý là “mong muốn nghiêm khắc với người khác để người đó tốt hơn”.(theo trahoanulove@WP)

Vương Tuấn Khải nhìn hai anh em đối diện, cũng không có cách nào, thật ra có mấy lời hỏi hay không cũng không khác biệt lắm. Cầm lấy ống nghe, anh kéo ghế ngồi gần về phía Dịch Dương Thiên Tỉ. Dịch Dương Thiên Tỉ cũng đột nhiên vô cùng cẩn thận nhìn anh, con ngươi tinh sảo mang theo một chút kháng cự, khớp xương trên ngón tay cũng nổi lên.

Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng lắc đầu, bệnh nhân không phối hợp với bác sĩ anh cũng không phải chưa từng thấy qua, nhưng anh cảm thấy chỉ cần tập trung vào công việc của mình là được. Áp đầu ống nghe lên bụng Dịch Dương Thiên Tỉ, cẩn thận lắng nghe, đại khái nắm được tình hình.

“Đau nhiều lắm không?”

“Có ạ!” Đứa nhỏ lại giành lời đáp. Vương Tuấn Khải cong cong đôi mắt nhìn đứa nhỏ cười, thời điểm vừa mới chuẩn bị mở miệng nói viêm dạ dày mãn tính, tay đang viết chữ trên sổ khám bệnh đột nhiên dừng lại.

Bởi vì Dịch Dương Thiên Tỉ đột nhiên vỗ lên chân anh một cái.

“Nam Nam,” Dịch Dương Thiên Tỉ thu tay, tầm mắt không liếc đến Vương Tuấn Khải. “Em xuống tầng lấy thuốc giúp anh được không?”

“Được ạ.” Đứa nhỏ đồng ý rất nhanh, khéo léo gật đầu một cái.

Vương Tuấn Khải cảm thấy một cái vỗ lên chân anh của Dịch Dương Thiên Tỉ có thâm ý khác, vậy nên cũng không nói gì nữa, chỉ đưa đơn thuốc cho Nam Nam, nói cho nhóc biết hướng đi như thế nào. Sau đó mím môi nhìn về phía Dịch Dương Thiên Tỉ.

“Cậu có vẻ không muốn để cho em trai biết bệnh tình của mình?”

“Đúng vậy, hi vọng các anh đừng nói cho thằng bé biết.” Đây là câu nói nghiêm túc nhất của Dịch Dương Thiên Tỉ từ lúc bước vào phòng đến giờ, thành thật nhìn Vương Tuấn Khải.

“…” Vương Tuấn Khải đã hiểu, anh trai tốt không muốn em trai lo lắng cho sức khoẻ của mình, đáy lòng ngầm đồng ý, liền thừa dịp đứa nhỏ chưa trở lại nhanh chóng dặn dò. “Trở về nhanh chóng nằm nghỉ ngơi, ít nhất là hai ba ngày ăn thức ăn lỏng, thuốc uống đều ba bữa, không ăn đồ nặng, bệnh dạ dày của cậu… cũng đã lâu rồi đi, nên thật tốt dưỡng bệnh.”

Dịch Dương Thiên Tỉ lại nhìn sang nơi khác, cũng không biết có nghe vào hay không. Nam Nam xách theo thuốc cùng biên lai trở lại, Dịch Dương Thiên Tỉ lập tức dắt nhóc rời đi.

“Bác sĩ, anh trai em rốt cuộc bị bệnh gì ạ?”

Vương Tuấn Khải trước sau như một dịu dàng đáp, “Uống thuốc một chút ngày mai sẽ khoẻ.”

Dịch Dương Thiên Tỉ thở phào nhẹ nhõm, sải bước đi ra ngoài. Nam Nam cũng vui vẻ nói, “Thật tốt quá!”

Bệnh nhân rời đi, sau đó cũng không còn ai nữa. Bành Nhu nhanh như gió chạy vào, khẩu trang còn chưa kịp tháo xuống. “Bác sĩ Vương! Bệnh nhân vừa mới vào kia thật đẹp trai!”

Vương Tuấn Khải trong lòng cam chịu, “Một lớn một nhỏ, cô nói người nào?”

“Đương nhiên là cậu thanh niên đó! Nhìn kĩ ngay cả mắt cá chân cùng cổ chân cũng thật sexy…”

“Ừ…” Vương Tuấn Khải tháo mắt kính xuống xoa nhẹ mi tâm, “Cơ bụng của cậu đó cũng rắn chắc lắm, cô có ý kiến gì?”

“Cậu ấy còn tới khám lại không?” Bành Nhu đeo khẩu trang vẫn còn cảm thấy xấu hổ, bèn dùng cả bảng văn kiện che đi nửa mặt.

“…” Vương Tuấn Khải dở khóc dở cười, “Tôi cũng không rõ, có điều tôi thấy bệnh sử đã lâu, hồ sơ bệnh lý lại mới, có khi chỉ tạm thời tới đây khám thôi.”

“À…” Bành Nhu có hơi thất vọng.

Vương Tuấn Khải chuẩn bị tan làm, cởi xuống áo blouse trắng chuẩn bị thay quần áo, trêu chọc một câu, “Không phải cô nói tôi đẹp nhất sao? Nhanh như vậy đã thay đổi a.”

Bành Nhu ngữ trọng tâm trường*, “Bác sĩ Vương, thật ra tôi thích xoáy lê.”

*Ngữ trọng tâm trường (语重心长):lời nói thấm thía, tình ý sâu xa.

“…” Vương Tuấn Khải thiêu mi, “Sao vừa rồi tôi không thấy.”

“Lúc cậu ấy đi ra cùng em trai nói chuyện, cười vô cùng dịu dàng, giống như từ trong tranh bước ra, còn dắt em trai…”

Vương Tuấn Khải không quá nhớ bộ dáng của Dịch Dương Thiên Tỉ, nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng ra nổi hình ảnh đó, chỉ có thể nhìn dáng vẻ hoa si của Bành Nhu lắc đầu một cái. “Tôi không quá nhớ bộ dáng của cậu ta, chỉ nhớ cậu ta quả thật đẹp trai.”

“Haiz…” Bành Nhu than thở, “Bác sĩ Vương, tìm được một người lọt được vào mắt anh khó thật đấy, con gái đẹp cũng không, giờ thanh niên tuấn tú cũng không.”

“Cái gì mà không lọt vào mắt, dù sao lần đầu tiên nhìn không có cảm giác, sau này cũng sẽ không có.” Vương Tuấn Khải cầm lên điện thoại di động đi ra ngoài, không đến nơi đến chốn đáp một câu.

“Anh không có đối tượng, sao chưa gì đã không tin lâu ngày sinh tình chứ.” Bành Nhu đi theo mấy bước, không nhịn được chê bai một câu.

Vương Tuấn Khải cười cười, phất tay một cái đi vào thang máy. Bành Nhu là thiếu nữ đôi mươi, tới bệnh viện làm thực tập sinh, mỗi ngày tràn đầy sức sống nói không ngừng, hôm nay cảm thấy người này đẹp trai, ngày mai lại cảm thấy người kia đẹp trai, vậy mà giờ cũng có thể nghiêm túc nói đến chuyện yêu đương, Vương Tuấn Khải chợt phát giác mình cũng già thật rồi.

Hai mươi chín tuổi, anh ôn ôn hoà hoà đối đãi với tất cả mọi chuyện, không vội vã không nóng nảy làm một bác sĩ, có lẽ như vậy đã lâu, đối với chuyện yêu đương bắt đầu trở nên nôn nóng, vẫn cảm thấy ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, lần đầu gặp mặt không có tiếng sét ái tình, chẳng lẽ ngây ngô lâu ngày sẽ có?

Tầm thường hay không?

Quá tầm thường, Vương Tuấn Khải cảm thấy, tình yêu, nên oanh oanh liệt liệt, cái nhìn đầu tiên phải bừng cháy rực lửa.

Chẳng qua là anh chưa gặp được mà thôi.

2

Dịch Dương Thiên Tỉ lái xe trên đường về nhà bị em trai mạnh mẽ bắt uống thuốc, sau đó đứa nhỏ nghe anh trai nói một lát nữa còn muốn tới công ty lại lập tức đưa thêm thuốc giảm đau cho cậu uống, rồi mới ngoan ngoãn không náo loạn để cho Dịch Dương Thiên Tỉ rời đi. Thuốc giảm đau phải mất một chút thời gian mới phát huy công hiệu, Dịch Dương Thiên Tỉ đến công ty rồi cảm giác đau đớn mới từ từ biến mất, cậu ngược lại thấy hơi đói bụng.

HY là công ty Dịch Dương Thiên Tỉ một tay làm nên, từ một công ty thiết kế nho nhỏ phát triển thành như bây giờ, bởi vì phong cách thiết kế của cậu độc đáo lại có nhiều ý tưởng đặc biệt, kích thước rất nhanh lớn lên, từ phòng nhỏ dời đến văn phòng ở trung tâm, mấy ngày nay đều ở đây gấp gáp giao tiếp cùng bận rộn chuyện tuyển dụng. Không có thời gian ăn cơm, bệnh dạ dày bấy lâu nay lập tức tái phát.

“Vẫn là em trai cậu có biện pháp, đỡ hơn chút nào chưa?” Kiều Mạch là bạn thời đại học của Dịch Dương Thiên Tỉ, cũng là anh em cùng nhau gây dựng sự nghiệp. Thấy trên mặt cậu không mấy thoải mái, bản thân cũng có chút không nhìn nổi. “Bệnh dạ dày này của cậu, thật đúng là người bạn hữu nghị của chúng ta…”

“Tốt hơn nhiều rồi, không có chuyện gì đâu.” Dịch Dương Thiên Tỉ xoa xoa nơi dạ dày, thật ra nếu tập trung tinh lực để cảm nhận thì vẫn có chút đau. “Công việc thế nào rồi?”

“Haiz,” Kiều Mạch thở dài một cái, Dịch Dương Thiên Tỉ dù có chuyện gì cũng sẽ không nhiều lời, yếu thế ở trước mặt người khác sẽ cật lực che giấu, cũng chỉ có em trai giận dữ làm loạn mới kéo được người này tới bệnh viện, những người khác khuyên bảo thế nào cũng không được. “Không có gì bất ổn, cậu tới kiểm tra đi, ông chủ Dịch.”

Dịch Dương Thiên Tỉ lười cùng Kiều Mạch tranh cãi, xoay người vào thang máy.

Dịch Nam vừa về nhà liền nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho ba mẹ. Dịch Dương Thiên Tỉ mặc dù không chỉ một lần uy hiếp để nhóc đừng nói cho ba mẹ, nếu không sẽ không cho nhóc tiền tiêu vặt, thế nhưng trong lòng Dịch Nam tựa như gương sáng, anh trai yêu thương nhóc như vậy, muốn tiền tiêu vặt là việc vô cùng đơn giản.

“Sao vậy Nam Nam? Nhớ mẹ sao?” Mẹ Dịch nhận được điện thoại của Nam Nam thì vô cùng đắc ý, kể từ sau khi Nam Nam muốn độc lập nên dời đến nhà Dịch Dương Thiên Tỉ, bà vẫn chờ tiểu bảo bối nhà mình vì nhớ nhà mà đầu hàng.

“Làm sao có thể ạ!” Nam Nam nâng cằm cao giọng phản bác, lập tức muốn nói vào việc chính. “Mẹ, anh trai ngã bệnh! Hôm nay con còn kéo anh đi khám bác sĩ đây!”

“Giỏi vậy sao!” Khen xong rồi mẹ Dịch mới phát hiện có gì đó không đúng, “Anh con ngã bệnh? Bệnh gì?”

“Bụng anh vô cùng đau, dáng vẻ nhìn qua rất mệt mỏi.”

“…” Mẹ Dịch sáng tỏ, bệnh dạ dày cũ của Dịch Dương Thiên Tỉ, từ đại học bắt đầu có, chỉ cần tập trung làm một việc gì đó là cái gì cũng có thể quên, một ngày không ăn gì là chuyện thường. “Bác sĩ… nói thế nào?”

Nam Nam nghêng đầu suy nghĩ một chút, “Bác sĩ bảo ngày mai sẽ khoẻ ạ.”

“Cái gì?” Mẹ Dịch giật mình, khám bác sĩ gì mà không đáng tin như vậy. “Hai đứa tới bệnh viện nào?”

“Bệnh viện Đồng Nhân Bắc Kinh, anh còn phải lấy số ạ.”

Mẹ Dịch hoàn toàn im lặng, nghĩ tới nghĩ lui đoán chừng là vì an ủi đứa nhỏ này. “Có phải uống thuốc gì không?”

“Có ạ!” Nam Nam gật đầu.

“Vậy con nhớ nhắc anh uống thuốc đều đặn! Cũng đừng quên chăm chỉ học tập.”

“Vâng ạ.” Nam Nam cúp điện thoại, lập tức nhảy tới trước túi thuốc đủ loại thuốc màu sắc sặc sỡ, trái xem một chút phải xem một chút, ở trên bàn trà giống như trò chơi xếp gỗ xếp thành một chồng cao.

Dịch Dương Thiên Tỉ đang ở công ty tăng ca lập tức nhận được cuộc gọi liên hoàn đoạt mệnh từ mẫu hậu nhà mình, vốn tưởng rằng chỉ là nhiệm vụ thăm hỏi thường ngày như bình thường, không nghĩ tới vừa mới nghe đã tựa như bom rơi đổ ập xuống.

“Dịch Dương Thiên Tỉ! Con muốn mẹ quan tâm đến chết luôn phải không? Bệnh dạ dày lại tái phát? Cũng lớn cả rồi mà sao vẫn không thể chăm sóc cho bản thân thật tốt…”

“Mẹ! Mẹ! Mẹ!” Dịch Dương Thiên Tỉ vội vàng nói ra mấy tiếng vì bị doạ sợ mà nghẹn trong cổ họng, sau đó mới bắt đầu giải thích, “Công ty mấy hôm nay bận rộn, con không chú ý…”

“Sao mỗi tháng con đều có mấy ngày như vậy?” Mẹ Dịch tức giận, dừng một chút lại cảm thấy dễ hiểu thành nghĩa khác nên mới nói thêm, “Bận rộn?”

Dịch Dương Thiên Tỉ bị mẹ nói, dạ dày lại có chút khó chịu, lông mày đẹp mắt khẽ nhăn lại một chỗ. “Làm ông chủ không dễ dàng ạ…”

“Con làm ông chủ không dễ dàng, với cái điều kiện này con tìm bạn gái thì khó lắm sao? Mẹ không ở bên cạnh, con không thể tìm người ở bên chăm sóc cho con được sao, như vậy mẹ cũng an tâm hơn!” Suy nghĩ của mẹ Dịch đi xa, cuối cùng lại trở về chủ đề muôn thuở.

“…” Mỗi lần vừa nói đến chuyện này, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không biết nên đáp lại thế nào, “Con cũng chưa nghĩ tới, chuyện của bản thân con còn làm chưa xong, nói gì đến chuyện yêu đương ạ.”

Mẹ Dịch tức giận trợn mắt, “Con bây giờ cũng còn nhỏ, chờ đến lúc hai mươi bảy hai mươi tám, con còn không có, đừng trách mẹ cho con đi xem mắt.”

“… Vâng vâng vâng.” Dịch Dương Thiên Tỉ quyết định thoả hiệp trước, sau đó hàn huyên mấy câu mới cúp điện thoại.

Quay lại lời mẹ vừa nói, lại nghĩ tới Kiều Mạch cũng nhắc đến chuyện mình nên tìm bạn gái, Dịch Dương Thiên Tỉ tâm tình rất phức tạp.

Yêu yêu đương đương rốt cuộc có cái gì tốt? Thất tình lục dục vô cùng tầm thường.

Tầm mắt chuyển đến logo chính bản thân mình thiết kế lúc bắt đầu gây dựng sự nghiệp, một con cừu vô cùng dễ thương.

Mấy người xem, vẽ vẽ mấy thứ này thật dễ thương biết bao nhiêu, so với yêu đương gì đó còn tốt hơn nhiều.

Công ty đổi diện mạo mới, mấy tuần sau đó rất nhiều nhà đầu tư liên hệ, Dịch Dương Thiên Tỉ muốn sản xuất một dòng sản phẩm mới, nhân viên cùng chi phí vận chuyển cần phải tính toán tỉ mỉ, Dịch Dương Thiên Tỉ bận rộn đến tận lúc trời đã đen kịt, Dịch Nam cảm thấy mình thật giống cô nhi.

“Anh—— Anh mau về đi ~ Mang cho em cả đồ ăn đêm về nữa ~” Dịch Nam làm xong bài tập, cầm điện thoại bắt đầu làm nũng.

Dịch Dương Thiên Tỉ có một đống văn kiện đang cần giải quyết chất chồng chất đống trên đỉnh đầu, nhận được điện thoại của Dịch Nam liền nhanh đáp lại, “Nam Nam, anh xong việc sẽ trở về ngay.”

“Vậy anh nhanh lên một chút nha!” Dịch Nam âm dương quái khí tận lực biểu hiện mình đói bụng.

Dịch Dương Thiên Tỉ dù có bận rộn hơn nữa cũng sẽ không chậm trễ em trai bảo bối, tạm thời đặt công việc sang một bên rồi vội vã trở về, về đến nơi lại phát hiện chưa mua gì cả, xe cũng đỗ vào bãi xe, không thể làm gì khác, đành đi bộ đến chợ đêm bên cạnh mua một chút đồ Nam Nam thích ăn. Bận rộn cả một ngày trời rốt cuộc cũng có thời gian dừng lại một chút, cậu cũng mới phát hiện bản thân một ngày chưa ăn gì, dạ dày có hơi đau.

“Ông chủ, thêm một suất mì xào nữa.”

“Có ngay!”

Chợ đêm vô cùng náo nhiệt, người đến người đi nói chuyện không dứt, làn khói mang theo mùi hạt tiên lượn quanh, bầu không khí phố phường cùng trong công ty hoàn toàn khác nhau, khiến cho Dịch Dương Thiên Tỉ cảm thấy có chú thư thả hơn, không có văn kiện không có đồ án thiết kế, rồi lại có điểm cô độc, trong lòng không hiểu sao cảm thấy trống rỗng.

Cầm lên đồ ăn vội vã xuyên qua đám người trở về, mỗi lần như vậy, Dịch Dương Thiên Tỉ đặc biệt muốn nhìn thấy Nam Nam, đây cũng là lí do vì sao cậu hi vọng Nam Nam có thể ở cùng mình.

Đèn trong phòng Nam Nam vẫn sáng, Dịch Dương Thiên Tỉ chịu đựng cơn đau bụng nhanh bước chạy, cũng hi vọng ăn xong mì xào, dạ dày có thể khá hơn một chút.

Nam Nam ăn xong rất nhanh đi ngủ, lên cấp 1 sẽ từ từ hiểu chuyện hơn, đứa nhỏ cũng không quá khó khăn để chăm sóc, thời điểm Dịch Dương Thiên Tỉ trở về phòng phát hiện mì xào để quên ngoài phòng khách, cũng lười đi ra ngoài lấy, hạ lưng xuống giường liền ngủ say.

Buổi đêm cảm giác đau không dữ dội, cho đến sáng sớm ngày hôm sau lúc Dịch Dương Thiên Tỉ tỉnh lại, dạ dày mới tựa như vừa bị ai kéo một cái, đau đến không dậy nổi thắt lưng.

Dịch Nam vừa mới tỉnh ngủ, phải mất nửa ngày tầm mắt mới rõ ràng, liếc nhìn điện thoại di động vội vàng đứng lên đi rửa mặt. Lúc tới phòng khách lại thấy trên bàn một phần mì xào lạnh đóng thành từng khối, nhóc có chút mơ màng. “Anh—— mì này phải làm thế nào ạ?”

Dịch Dương Thiên Tỉ ở trong phòng muốn đáp lời, lại phát hiện chỉ hơi dùng sức một chút thôi dạ dày liền đau đến quặn lại, không thể làm gì khác ngoài cố gắng dậy mở cửa đi ra ngoài. “Bỏ đi. Em mau đi học đi, không lại muộn bây giờ.”

“Vâng ạ!” Dịch Nam gật đầu, nhìn lại khuôn mặt trắng bệch của Dịch Dương Thiên Tỉ, chợt nhớ tới sắp muộn học mới xoay người rời đi.

Dịch Dương Thiên Tỉ ở trong hộp thuốc tìm tới lui cuối cùng chỉ thấy được chút thuốc giảm đau, ăn thêm đồ ăn sáng còn dư lại của Dịch Nam xong cũng bắt đầu theo như lẽ thường đi làm.

Dịch Nam vừa tan học liền nhanh chóng chạy tới bệnh viện, dựa vào trí nhớ kinh người của trẻ nhỏ một đường vọt tới phòng khám của Vương Tuấn Khải, nhìn trong phòng không có bệnh nhân mới một tay chống lên cửa một tay đặt trên đầu gối cúi người thở hổn hển, sau đó nhóc mở miệng gọi một câu “Anh đẹp trai” khiến cho Vương Tuấn Khải sợ gần chết.

Vương Tuấn Khải vừa làm một cuộc giải phẫu, đang nghiên cứu hồ sơ bệnh án của bệnh nhân. Tháo xuống mắt kính nhìn kỹ, đối với đứa nhỏ này lại có chút ấn tượng, lập tức trêu chọc.

“Đây là bệnh viện, phải gọi là bác sĩ.” Vương Tuấn Khải đầy ý tứ đáp.

“… Bác sĩ,” Dịch Nam trong lòng nhanh chóng sửa lại theo, hai tay nắm lấy quai cặp vô cùng khẩn trương, “Anh trai em, rốt cuộc bị bệnh gì ạ?”

“Có chuyện gì sao?” Vương Tuấn Khải suy nghĩ một chút, mặc dù dáng vẻ của người nọ anh không nhớ rõ lắm, nhưng mong muốn giấu em trai thì anh vẫn còn nhớ.

“Không phải ngày đó anh bảo ngày hôm sau sẽ khoẻ lại sao ạ, thế nhưng anh ấy đến ngày hôm nay vẫn không khoẻ lên chút nào!” Dịch Nam quệt cái miệng nhỏ nhắn, uỷ khuất oán trách.

“Sao em thấy được anh trai em không khoẻ?” Vương Tuấn Khải cũng đang rảnh rỗi, bèn cùng đứa nhỏ không lấy số này hàn huyên.

“Thật ra thì em cũng biết, ngày hôm qua anh ấy chưa ăn tối, sáng sớm hôm nay thức dậy, sắc mặt vô cùng không tốt, còn ôm chặt bụng…” Năng lực quan sát của đứa nhỏ cực mạnh.

Vương Tuấn Khải chép miệng, nghĩ thầm viêm dạ dày mãn tính lại không chịu ăn tối thì đau bụng là đúng rồi, nhưng vừa nghĩ tới một móng vuốt kia của người nọ trên chân mình, không thể làm gì khác ngoài nhẫn nhịn. “Em có điện thoại không, gọi cho anh trai em đi để anh nói chuyện với cậu ấy.”

Dịch Nam gật đầu một cái, cảm thấy không tốn một đồng tiền nào lại có thể hỏi cho anh trai một đơn khám bệnh lợi hại thế này, hai bàn tay nhỏ bé phấn khởi đảo tới đảo lui trong túi quần tìm điện thoại di động.

“Hư…” Dịch Nam trợn to hai mắt, “Điện thoại di động để trong từ điển Tân Hoa không có mang ạ!”

“Gì cơ??” Vương Tuấn Khải cho là mình nghe lầm.

Dịch Nam chậm rãi liếc mắt nhìn Vương Tuấn Khải, anh đẹp trai này thoạt nhìn hoà ái dễ thân cận, cảm thấy nói cho đối phương cũng không sao. “Từ điển Tân Hoa ạ… Em dùng tạm điện thoại kẹp ở giữa để đánh dấu trang.”

“…” Vương Tuấn Khải không nói gì, lại cảm thấy đứa nhỏ này lo lắng cho anh trai thật khả ái, đành lấy ra điện thoại di động của mình, “Em nhớ số điện thoại của anh trai không? Dùng điện thoại của anh đi.”

Dịch Nam cũng không khách khí, nhận lấy nói cảm ơn rồi nhanh chóng ấn số.

Dịch Dương Thiên Tỉ còn ở trên mặt giấy chỉnh sửa lại bản thiết kế, điện thoại di động đột nhiên vang lên, cậu thấy số xa lạ bèn cho là của khách hàng, cung cung kính kính nhận, lại nghe được giọng nói của em trai.

“Anh! Em đang ở trong bệnh viện…”

“Sao em lại ở trong bệnh viện? Dùng điện thoại của ai vậy? Xảy ra chuyện gì? Em bị bắt cóc? Sao lại không về nhà?” Dịch Dương Thiên Tỉ cảm thấy linh cảm cả ngày hôm nay của mình đều ở giây phút này bộc phát.

Vương Tuấn Khải bên này mở ra loa ngoài, nghe được một chuỗi hỏi tới như bắn pháo không ngừng này của cậu cảm thấy có chút buồn cười. Anh hơi hắng giọng cong mắt liếc nhìn màn hình, không nhanh không chậm giống như là trấn an. “Em trai cậu đang ở chỗ của tôi.”

Dịch Dương Thiên Tỉ thiêu mi, “Anh là ai?”

“Khụ khụ,” Vương Tuấn Khải suy nghĩ hồi lâu xem nên giới thiệu bản thân mình thế nào mới phải, “Lần trước cậu giống như sờ bắp đùi tôi, có cảm giác thế nào a?”

Dịch Dương Thiên Tỉ: …

3

Toàn bộ đường đường nét nét của đồ án trong đầu ngay lập tức toàn bộ biến thành người bác sĩ lần trước khám bệnh cho cậu ở bệnh viện. Theo nghề thiết kế này nhiều năm như vậy, ấn tượng của cậu đối với những thứ đẹp mắt không hề ít, nhất là cặp kính mắt viền vàng kia, đi cùng ngũ quan của người nọ càng trở nên hoàn mỹ, là một thiết kế rất tốt.

Mặc dù cậu cảm thấy mình đẹp trai hơn.

Từ bên kia truyền tiếng lật giấy, Dịch Dương Thiên Tỉ đã sớm không còn lòng dạ nào tiếp tục công việc, dặn dò một câu “Nam Nam em ở tạm chỗ của bác sĩ ngồi làm bài tập một chút đi, anh sẽ tới ngay” rồi vội vã tan việc.

Vương Tuấn Khải nhàn nhạt mỉm cười, người anh em này thật không ngại chuyện lớn a, chỗ này của anh có chỗ cho bạn nhỏ làm bài tập sao?

“Em trai!” Bành Nhu từ cửa đi ngang qua còn tưởng rằng mình nhìn lầm, định thần nhìn lại phát hiện thật sự là em trai nhỏ lần trước, lập tức đi vào, ánh mắt nhìn Vương Tuấn Khải cũng sáng lên.

“…” Vương Tuấn Khải lấy điện thoại di động ra ở dưới bàn len lén gửi tin nhắn cầu cứu Tằng Gia Minh, ngoài mặt vẫn như cũ nhu hoà, “Anh trai nhóc này lập tức tới ngay, cô giúp tôi trông thằng bé một chút được không? Ngồi ở bàn tiếp tân của cô ngoài kia là được.”

Tằng Gia Minh cũng lập tức chạy tới, một tay mang theo hai người bọn họ rời khỏi phòng khám bệnh của Vương Tuấn Khải. Vương Tuấn Khải nhìn tin nhắn từ một số điện thoại xa lạ, cảm thấy có chút buồn cười.

—— “Phòng khám ở tầng mấy?”

Chẳng lẽ lần trước có thể tìm tới chỗ của anh, thật sự hoàn toàn dựa vào em trai của cậu sao? Vương Tuấn Khải lắc đầu một cái, đơn giản trả lời một câu liền sửa sang lại mặt bàn, chuẩn bị chờ gặp bệnh nhân cuối cùng của ngày này.

Dịch Dương Thiên Tỉ đến tầng ba liền đi tới nội khoa, ngang qua quầy tiếp tân nhìn thấy Dịch Nam đang ngoan ngoãn làm bài tập mới buông xuống được tảng đá trong lòng, dặn dò một câu liền đi tới phòng khám.

“Cậu đã lấy số chưa?” Vương Tuấn Khải có chút kinh ngạc, người này số cũng không lấy đã chạy lên, “Vậy một lát nữa tôi kê đơn thuốc cậu mua thế nào a?”

“Tôi cũng không phải là đến khám bệnh,” Dịch Dương Thiên Tỉ chỉnh lại mũ, cảm thấy dạ dày mình lúc này cũng ổn, “Chuyện em trai tôi đường đột đến tìm anh tôi rất xin lỗi, nhưng tôi vẫn hi vọng anh đừng nói cho thằng bé biết, giúp tôi giấu thằng bé.”

Vương Tuấn Khải đặt hai tay trên mặt bàn, nghiêm túc quan sát người trước mặt. Sắc mặt rất nhạt, duy nhất cặp lông mày anh khí có tinh thần cũng bị tóc mái che mất, con ngươi màu hổ phách hơi ướt nước, mặt không có thịt, toàn thân rất gầy, nhưng cũng không suy yếu.

“Cậu vẫn không chịu ăn cơm thật ngon sao?” Không biết có phải bởi vì đối phương không lấy số, nên những lời này Vương Tuấn Khải nói ra cũng không hề giống một bác sĩ, chỉ như người trong nhà với nhau.

Dịch Dương Thiên Tỉ cũng sửng sốt một chút, thật lâu mới “Phải.” một tiếng. Đây cũng là lần đầu tiên cậu thừa nhận thẳng thắn với người ngoài, bản thân thật sự không có quy luật một ngày ba bữa. Vương Tuấn Khải mặc áo blouse trắng cùng với nhãn quang liên tục quan sát, khiến cho Dịch Dương Thiên Tỉ không thể không thành thật.

“Haiz,” Vương Tuấn Khải cảm thấy người này dáng dấp đẹp mắt như vậy, lại không đối xử với thân thể của mình thật tốt, một chút đều không quý trọng, cũng may mụn còn chưa nổi, trên mặt nhìn sạch sẽ. “Cậu còn tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng không thể giấu được nữa. Không chỉ một mình tôi có thể thấy bệnh dạ dày của cậu tái phát.”

Dịch Dương Thiên Tỉ đổi tư thế, cười khẽ một tiếng, “Không giấu được nữa cùng sẽ không trách anh, hơn nữa hôm nay tôi lại không lấy số, anh nói với tôi nhiều như vậy làm gì?”

Vương Tuấn Khải rất bình tĩnh, từ trên bàn tiện tay cầm lên một chiếc bút cùng một tờ giấy, “Viêm dạ dày mãn tính nặng hơn sẽ khiến cho dạ dày héo rút, sau đó thành loét dạ dày, cuối cùng là ung thư dạ dày.” Lúc mắt Vương Tuấn Khải nheo lại rất có thâm ý, Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn cũng biết anh không nói giỡn, bầu không khí trở nên nghiêm túc.

“Nếu như bệnh tình của thật sự nặng hơn, chỉ cần cậu còn tới bệnh viện, cậu sẽ còn phải gặp tôi.” Vương Tuấn Khải viết xuống đơn thuốc, sau đó đưa cho cậu, “Hơn nữa cậu nhất định sẽ phải lấy số.”

Dịch Dương Thiên Tỉ bĩu môi cảm thấy người này đang nguyền rủa mình, lại không thể không nói bản thân thật sự có chút sợ, nhận đơn thuốc đi ra ngoài, cuối cùng có chút kỳ quái quay đầu lại, “Không phải anh nói không lấy số không thể mua thuốc được sao?”

Vương Tuấn Khải đã cởi xuống áo blouse trắng đứng lên, vóc dáng hai người không sai biệt lắm, cơ hồ nhìn thẳng, “Những thuốc này trong hiệu thuốc đều có, cậu tự mua bên ngoài đi, uống theo giấy hướng dẫn là được.”

Có chút không được tự nhiên gật đầu, Dịch Dương Thiên Tỉ đứng ở cửa nhẹ giọng nói cảm ơn, mới tới mang theo Nam Nam rời đi.

Sau đó Bành Nhu mặt mày buồn rầu tiến vào, đi theo phía sau là Tằng Gia Minh nhàm chán liếc mắt.

“Lại sao đây?” Vương Tuấn Khải bị hai người ngăn ở cửa, không biết bọn họ đã trải qua chuyện gì.

“Đứa nhỏ nhà người ta đang ngoan ngoãn làm bài tập, đồng chí này không ngừng ở bên cạnh hỏi chuyện anh trai người ta,” Tằng Gia Minh mặt chê bai, “May là đứa nhỏ nhà người ta thông minh, không để ý tới vị này.”

Vương Tuấn Khải nghe xong liền cười một trận, sau đó dừng, “Tan việc đi.” Hơn nữa còn nháy mắt với Tằng Gia Minh một cái. Tằng Gia Minh lập tức kéo Bành Nhu đi, để lại cho Vương Tuấn Khải con đường rộng thênh thang.

“Tằng Gia minh! Tâm tình của tôi vốn không tốt, anh còn không cho tôi nhìn bác sĩ Vương lâu hơn một chút là sao!”

“…” Tằng Gia Minh cảm thấy làm người tốt cũng thật khổ, Vương Tuấn Khải là nam thần của khoa, mà bản thân mình ngược lại trở thành người xấu. “Cô nói như là giờ tôi không ngăn cản là cô và cậu ấy có thể ở bên nhau rồi ấy.”

“Sao mà không được!” Bành Nhu không phục.

“Cô tới đây được gần một tháng rồi đi,” Tằng Gia Minh chỉnh lại áo, cảm thấy cô gái này thật cố chấp. “Bác sĩ Vương thấy cô bao nhiêu lần rồi, người ta mà có ý tứ gì thì đã sớm nói. Một tháng, không có gì chính là không có gì.”

Bành Nhu giận đến cắn răng nghiến lợi, một cước giẫm lên chân Tằng Gia Minh, cũng không quay đầu lại rời đi.

Vừa nhận một ca phẫu thuật cấp cứu, thể trạng của bệnh nhân quá yếu, chịu không nổi muốn đuổi chặt khai đao. Vương Tuấn Khải mấy ngày nay ngủ cũng không ngon, ôm bệnh án lăn qua lộn lại xem, cùng với Tiểu Bụi Bụi cũng mấy ngày rồi không xuống đất, anh thật cảm thấy chân đều không phải là của mình nữa rồi.

Tiểu Bụi Bụi là chú chó Golden Retriever của Vương Tuấn Khải.

Nó nằm úp sấp trên đầu gối Vương Tuấn Khải, lại lăn tới bắp chân Vương Tuấn Khải, cuối cùng đè ở trên đôi chân đang đi dép của Vương Tuấn Khải. Vương Tuấn Khải đeo cặp kính gọng vàng, chuyên chú viết tài liệu ghi chú, thời gian sờ nó một cái cũng không có.

Đợi đến khi Vương Tuấn Khải đã bận rộn xong, Tiểu Bụi Bụi cũng ngủ rồi. Ổ chó là Vương Tuấn Khải tự mình dọn dẹp, thức ăn của Tiểu Bụi Bụi được đặt chỉnh tề theo màu sắc khẩu vị trong ngăn kéo. Bên trong còn có một chút bánh biscuit, cũng đều theo quy luật. Bất kể là bàn trà hay bàn ăn cơm, trong nhà không có chỗ nào là không thể hiện rõ chủ nhân căn hộ chính là cung Xử Nữ.

Vương Tuấn Khải đi làm nhiều năm như vậy, căn hộ cũng mua thật lớn, mấy năm trước vẫn muốn tìm người ở cùng, còn có thể thu một nửa tiền thuê nhà, đến cuối cùng vẫn là không thể. Bởi vì ở được một thời gian ngắn, người thuê nhà thật không chịu nổi chứng OCD nhất định phải sắp xếp đồ đạc ngăn nắp chỉnh tề của anh, thậm chí là theo đúng màu sắc, độ dài ngắn, thể loại, lại càng không nói đến bát đũa trong bếp, cây cỏ ngoài ban công, đồ lưu niệm trên tủ kính. Ngay lông trên thảm cũng phải cùng chiều thẳng hàng đều tăm tắp.

Kể từ ngày Dịch Nam chạy bệnh viện khi đó, Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ cần hơi khó chịu liền tuyệt đối không cho Dịch Nam nhìn thấy, ở yên trong phòng tuyệt nhiên không ló mặt ra. Mấy loại thuốc bác sĩ kê cho kia cũng có dùng, cảm giác đau đớn được hoá giải không ít, ăn uống so với trước kia cũng khá hơn một chút, nhưng lúc đói bụng, Dịch Dương Thiên Tỉ liền ăn đồ kích thích.

Mấy hôm trước, cậu lôi kéo Kiều Mạch đi ăn một bữa đồ nướng, nói là ăn mừng một hạng mục lớn sắp ký kết, buổi trưa hôm nay lại mời mấy công thần của công ty đi ăn lẩu cay, tuyên bố ăn mừng dự án mới, chuyện đại sự của HY.

Buổi chiều cậu ngồi trên ghế tựa, từ dạ dày truyền đến từng trận đau đớn.

“A——” Dịch Dương Thiên Tỉ thiếu chút nữa thì chảy ra nước mắt sinh lý vì đau, cậu quả thật biết mấy ngày hôm nay bản thân đều ăn tạp, không nghĩ tới phản ứng lại kịch liệt như vậy. Cậu chính là ví dụ điển hình cho việc vết sẹo lành liền quên nỗi đau, bất kể là quá khứ có trải qua thống khổ ra sao, chỉ cần là chuyện cậu muốn làm, khổ thêm một lần nữa cũng không sao. Nếu không, ngày hôm nay cũng không có HY.

Kiều Mạch vốn tính toán cùng Dịch Dương Thiên Tỉ thảo luận phương án mới, vừa vào cửa lại thấy Dịch Dương Thiên Tỉ ngả lên ghế, dáng vẻ cau mày cắn răng, đem tài liệu đặt lên bàn rồi lau trán một cái, “Tổ tông của tôi ơi, bệnh dạ dày lại tái phát phải không? Đã bảo cậu đừng ăn lẩu cay rồi…”

“Lấy giúp mình một cốc nước ấm đi.” Kiều Mạch mỗi lần nhắc đến bệnh dạ dày của cậu, đều sẽ thao thao bất tuyệt như thảo luận đề án, Dịch Dương Thiên Tỉ thức thời vội vàng ngăn lại, uống thuốc giảm đau xong cũng không có tác dụng, khó chịu đến mờ mắt, dạ dày còn có chút xót, trong đầu tất cả đều là mấy cái tên bệnh vừa nghe liền dựng tóc gáy lần trước bác sĩ nói.

Kiều Mạch bưng cốc nước đi vào, “Cậu có muốn tới bệnh viện không? Hay là dùng đơn thuốc lần trước, mình tới nhà thuốc đối diện mua cho cậu?”

Dịch Dương Thiên Tỉ phất tay một cái, cắn răng đứng lên, cậu cảm thấy lần này không giống như trước, cảm giác xót ruột buồn nôn hiếm khi xuất hiện, lần này chỉ sợ là thực sự nghiêm trọng hơn, mấy loại thuốc lần trước có lẽ cũng không còn tác dụng. “Mình tới bệnh viện một chút vậy.”

“Mình đưa cậu đi nhé?” Kiều Mạch không yên lòng nhìn bóng lưng cậu.

“Không cần.” Âm thanh chìa khoá leng keng va vào nhau vang lên, Dịch Dương Thiên Tỉ đi xuống tầng. Để lại Kiều Mạch bất đắc dĩ đứng ở phòng làm việc, nặng nề thở dài, đến như vậy rồi cũng không chịu tiếp nhận trợ giúp, không biết sau này có ai có thể khuyên bảo được cậu không nữa.

Dịch Dương Thiên Tỉ đến được bệnh viện cơ hồ cũng đã dùng hết tất cả sức lực, đối với bản thân mình phụ trách, cậu vẫn không lấy số. Thời điểm ở bên ngoài phòng khám xếp hàng mệt đến ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại phát hiện mình nằm trong một căn phòng, trên tay còn đang cắm kim truyền nước muối biển. Dạ dày đã không còn đau nữa, có điều thực quản vẫn có chút khó chịu.

“Bác sĩ?” Đấu tranh tư tưởng nửa ngày, vẫn là quyết định gọi một tiếng.

Ở bên ngoài truyền đến tiếng ghế hoạt động, sau đó là tiếng bước chân, “Cậu tỉnh rồi?”

Thanh âm của Vương Tuấn Khải rất trầm, nghe rất thoải mái rất có cảm giác an toàn, Dịch Dương Thiên Tỉ còn chưa kịp nhớ tới toàn bộ dung mạo của Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải cũng đã vào. Chạm lên tay cậu một cái, nhẹ nhàng cảm thán một câu “Thật lạnh”, xoay người lấy một túi sưởi nhỏ, ở giữa mùa hè, nhiệt độ vừa vặn.

Dịch Dương Thiên Tỉ cẩn thận cầm lấy, cũng sợ đụng tới đầu kim. “Tôi vào đây bằng cách nào vậy?”

Vương Tuấn Khải nhìn cậu, chậm rãi giải thích, “Dạ dày cậu lúc ấy không thể hoạt động mạnh, cho nên tôi chỉ có thể ôm cậu vào.”

“…” Dịch Dương Thiên Tỉ tưởng tượng ra cảnh tượng đó, mím môi không nói gì. Vương Tuấn Khải cũng giống như biết cậu đang suy nghĩ gì, tiếp tục bổ sung thêm một câu.

“Hành lang không có người, còn có tôi là bác sĩ, chăm sóc bệnh nhân vốn là công việc của tôi.” Vương Tuấn Khải kéo ghế ngồi xuống, cầm lấy ống nghe, vén lên vạt áo sơ mi cậu bắt đầu chẩn đoán tình hình. “Thả lỏng đi.”

Dịch Dương Thiên Tỉ cứ nằm như vậy, bản thân cảm thấy có chút luống cuống, cậu rất ít khi đem dáng vẻ không có tinh thần để cho người ngoài thấy, nói đến ngay cả người nhà hay bạn bè cơ hồ cũng không có, nhưng sự thực là lúc này trên người cậu cũng không còn chút khí lực nào. Vương Tuấn Khải vòng quanh bụng cậu kiểm tra một hồi sau đó không nói gì, ngồi trở lại ghế rồi rời đi.

Khí mát từ điều hoà ở bệnh viện có chút mạnh, Dịch Dương Thiên Tỉ co co cổ chân lộ ra ngoài cảm thấy hơi lạnh, trong lòng có ám hiệu, cả người lập tức lạnh lẽo, cậu không nhịn được muốn vươn người mở chăn, giường kẽo kẹt kẽo kẹt phát ra âm thanh. Sau đó cậu liền nghe thấy thanh âm Vương Tuấn Khải tới gần.

“Muốn đắp chăn?”

Từ góc độ này nhìn Vương Tuấn Khải, mắt kính vì khúc xạ mà thấy không rõ ánh mắt, chỉ có ngũ quan rõ ràng đường nét góc cạnh. Dịch Dương Thiên Tỉ nghiêng đầu, tay cũng lơ lửng giữa không trung, không quá nguyện ý thừa nhận. “Đúng vậy.”

“Nói với tôi một câu, tôi giúp cậu đắp không được sao.” Vương Tuấn Khải kéo chăn lên cho Dịch Dương Thiên Tỉ đắp, nhìn một chút sắc mặt của cậu, lại đột nhiên đem tay đặt ở trên bụng cậu không mạnh không nhẹ ấn xuống một cái. Vốn vẫn khó chịu buồn nôn, Dịch Dương Thiên Tỉ không chịu nổi hừ một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải, không biết anh có ý gì.

“Cậu buồn nôn thì nói ra, không thì tôi đành phải thử một chút thôi.” Vương Tuấn Khải nhìn thấy phản ứng của cậu lập tức đỡ đối phương dậy, đưa cậu tới bồn rửa tay, “Khó chịu đều là mình, nói ra thì sợ cái gì.”

Vương Tuấn Khải treo túi nước biển lên giá, lại phát hiện Dịch Dương Thiên Tỉ không có ý muốn nôn ra, lại mang theo dáng vẻ bất an. Vương Tuấn Khải nhìn xung quanh một cái, đi ra ngoài đóng cửa lại, lúc trở lại đem mắt kính đặt lên bàn, lại thuận tay lấy một que đè lưỡi mới.

“Bụng cậu còn khó chịu không?” Vương Tuấn Khải nhìn cậu, đang suy nghĩ có nên kê ghế cho cậu ngồi nôn hay không.

Dịch Dương Thiên Tỉ lắc đầu một cái, liếc mắt nhìn dáng vẻ quan tâm của Vương Tuấn Khải, cậu có chút không được tự nhiên chỉ chỉ cổ họng mình nói, “Tôi nôn không nổi…”

Vương Tuấn Khải giơ giơ que đè lưỡi trên tay, vẻ mặt rất ôn hoà, “Rốt cuộc cũng chịu nói ra. Tôi sẽ dùng que đè lưỡi tạo cảm giác cho cậu, cậu cố gắng là được. Buổi trưa cậu ăn nhiều không? Ăn cái gì?”

“…” Dịch Dương Thiên Tỉ không khỏi có chút chột dạ, cũng không dám nói láo, “Ăn nhiều, ăn lẩu cay.”

Vương Tuấn Khải thở dài, liếc nhìn cánh tay không dám động đậy buông thõng theo giá treo nước muối biển mà có chút không đành lòng, cũng sợ một lát nữa đầu kim bị lệch lại chịu tội, anh đưa tay đan chặt lấy năm ngón tay cậu, thật tốt ổn định tay cậu rồi, tay còn lại mới cầm lấy que đè lưỡi, giúp cậu nôn ra.

Khuôn mặt Dịch Dương Thiên Tỉ có chút hồng, ngược lại không phải là bởi vì nôn mửa khó chịu, mà là cảm thấy bên cạnh có người nhìn mình nên không được tự nhiên. Trong đôi mắt đều là nước mắt sinh lý, tầm mắt mơ mơ hồ hồ, nhưng cậu vẫn có thể thấy được nụ cười của Vương Tuấn Khải, giống như còn có hai cái hổ nha nho nhỏ.

“Nói với cậu thật không có tác dụng mà, còn ăn nhiều hạt tiêu như vậy.” Vương Tuấn Khải xoa lưng cho cậu, không hề cảm thấy bộ dáng lúc này của Dịch Dương Thiên Tỉ chật vật, ngược lại còn vì vậy mà nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Vương Tuấn Khải nhìn cậu, mắt hai mí rõ ràng, lông mi có vẻ rất dài, sống mũi thẳng chóp mũi cong cong cũng rất đẹp mắt, cùng môi châu nhàn nhạt, gân xanh trên cổ xuất hiện, bàn tay đang nắm lấy tay anh cũng khẽ run, Vương Tuấn Khải vội vàng vỗ nhẹ lưng giúp cậu thả lỏng, từ trên mặt kính rút ra hai ba tờ giấy đưa tới, nhìn đối phương vừa lau miệng vừa lau nước mắt, bất đắc dĩ thở dài.

“Đây đúng là lần đầu tiên tôi gặp người lớn gan như vậy, lần trước tôi nói đến thế mà cậu vẫn còn dám ăn thành thế này a.” Vương Tuấn Khải dùng cái cốc duy nhất lấy nước ấm cho cậu súc miệng. “Cậu cũng chưa ăn sáng đúng không?”

Mới nôn xong Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn còn cảm thấy có chút mơ màng, lại nghe Vương Tuấn Khải liên miên cằn nhằn nói nhiều như vậy đầu liền choáng váng, “Đúng vậy, tôi chưa ăn.”

“Tôi thấy thân thể em trai cậu tốt như vậy, cậu chăm sóc cho thằng bé như thế nào có thể chăm sóc cho bản thân giống như thế được không?”

“Đang bình thường anh tự dưng nhắc đến em trai tôi làm gì?” Vừa nhắc tới em trai, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không thể lãnh tĩnh, cậu bây giờ không muốn để cho em trai còn nhỏ phải lo lắng cho mình.

Vương Tuấn Khải lập tức sửng sốt, không biết mình tại sao lại có chút bực bội, còn nói tới chuyện nhà người khác.

“Tóm lại là nếu thằng bé còn tới tìm anh, anh cũng đừng nói.” Thân thể Dịch Dương Thiên Tỉ hiện tại đã thư thái hơn một chút, cậu ngồi ở trên giường cùng bác sĩ đàm phán.

Vương Tuấn Khải nghe câu này lửa giận vừa dập tắt lại bùng lên, người này rốt cuộc là không muốn thân thể nữa đúng không? “Nếu như lần sau cũng bởi vì cậu không ăn cơm tử tế dạ dày đau phải tới bệnh viện, tôi sẽ lập tức ghi biên lai cho cậu đi làm nội soi dạ dày!”

“…” Dịch Dương Thiên Tỉ bị cứng họng. Làm nội soi dạ dày, nghe vậy đã sợ mất mật cũng không sai, một bác sĩ cư nhiên có thể ngang nhiên uy hiếp bệnh nhân như vậy, cậu hoàn toàn vô lực phản bác.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu không đáp lại, nhìn túi nước biển cũng truyền hết, liền đi tới rút kim ra cho cậu. “Có sức tức giận cũng có sức đi được rồi.”

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn ba chữ “Vương Tuấn Khải” trên bảng tên của anh, chân dài sải bước thật lớn cũng không quay đầu lại thở phì phì đi ra ngoài.&Hoàn chương 1.



Nhớ các mẹ quá nên đổi lịch post sớm hơn ngoi lên với các mẹ đây!!!

Fic sẽ được post vào thứ bảy hàng tuần nha!!!

Mấy hôm nay dạ dày cũng khó chịu mà đi khám bác sĩ siêu lạnh lùng nào có dịu dàng như cái anh họ Vương kia đâu!!! Hờn!!! Nắm tay đồ, đau lòng đồ, vuốt lưng đồ ahuhu bác sĩ Vương phạm quy!!! =((

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.