[Khải+Thiên]Tổng Hợp Truyện Ngắn

Chương 43: Chương 43: Say mê thầm kín – Khải Thiên (Phần 1)




https://wordpress.com/read/blogs/52420057/posts/11555

Tác Giả: Đào Chi

Edit: Cami

Fic có tình tiết anh em (giả incest) ai dị ứng mời back ra :)))))

Fic chỉ đảm bảo 70% nội dung câu chuyện.

____________________________________________________

Phần 1: Vương Tuấn Khải



Một nam sinh mặc đồng phục học sinh khẽ mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt dịu dàng nhìn nữ sinh vừa tỏ tình với mình. Nữ sinh gương mặt ngại ngùng đỏ ửng, mắt cười trong suốt tựapha lê.

Cậu trai ấy có hàng mi thật dài, dưới ánh mặt trời làn da trở nên trong suốt, thậm chí có thể thấy cả hàng lông tơ mềm mại cạnh khóe môi.. Bờ môi khẽ mím lại, lấp ló xoáy lêthẹn thùng ẩn hiện.

Chẳng biết từ khi nào, từ một cậu bé đã trở thành một câu trai trưởng thành, dáng vóc mảnh khảnh thanh tú, khiến cho con gái nhà người takhông khỏithầm thương trộm nhớ.Cả người tỏa ra hương vịcủa thiếu niên thuần khiết xen lẫn với hương vị nam tính đàn ông, cảm giác sạch sẽ thơm tho,tựanhư gió biển thổi vào, khiến người ta vô cùng dễ chịu.

Vương Nguyên lấy cùi chỏ đánh vào cánh tayVương Tuấn Khải đang nhìn đến thất thần

“Này, chậc chậc, nhìn xem đệ đệcủa cậu đã trưởng thành rồi, cũng bắt đầu rung động trước nữ sinh rồi a!”

Không thấy người nọ đáp lại, Vương Nguyên ngoảnh lại bắt gặp bộ mặt nhăn nhó của Vương Tuấn Khải.

“Cậu tức giận cái gì?”

“Tớ tức giận á? Tớ tức giận cái gì chứ??”

Vương Nguyên nhìn vẻ mặt rõ ràng đang tức giận của Vương Tuấn Khải, thè lưỡi, nhỏ giọng thì thầm“Mặt như vậy còn bảo không tức …”

Vương Tuấn Khải chăm chú nhìn đôi nam nữ đang đứng cạnh nhau đằng kia, thiếu niên ngây ngô còn còn mỉm cười ngọt ngào với nữ sinh có tình ý với mình …Đột nhiên cảm thấy khó chịu. Sao lại ngây thơ như vậy chứ,bị lừa lúc nào cũng không biết…

Nhanh chóng bước đến, đem thiếu niên sắp bị nữ sinh kia ép đến góc tường che chở sau lưng, trừng mắt nhìn cảnh cáo cô gái kia. Cô gáibị ánh mắt hung dữ của Vương Tuấn Khải dọa cho sợ hãi lùi ra sau mấy bước.

“Mẹ tôi nói,trước 25 tuổi không được yêu đương, đây là đệ đệ của tôi.”

Lấp ló phía sau Vương Tuấn Khải,Dịch Dương Thiên Tỉ thò đầu ra ngọt ngào gọi một tiếng.

“Ca.”

“Sao em lại ngốc như vậy, bị người ta lừa bán còn đếm hộ tiền cho họ.”

“Ah ~ ”

Vương Tuấn Khảinhìn vẻ mặt mù mịt củaDịch Dương Thiên Tỉ, thở dài một hơi đưa tay xoa mái tóc mềm mại của cậu.

“Tại sao em lại đơn thuần thế này.”

“. . . Em đã trưởng thành rồi . . . ”

“Thật sao?”

” . . . Đã có cô gái trong lòng rồi ? . . .”

“Có lẽ làvậy a!”

“Ca ca, anh cảm thấy sao?” Đầu Dịch Dương Thiên Tỉ cúi thấp đến mức sắp chôn vào ngực rồi, mặt cúi xuống không rõ biểu cảm, chỉ thấy hai vành tai nho nhỏ màu hồng nhạt.

“Cảm thấy hả? Chắc là cảm thấy có lẽ anh cũng nên tìm một cô bạn gái đi thôi!”

Dịch Dương Thiên Tỉ đột nhiêndừng bước.

“Sao vậy?”

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn anh chằm chằm một lát, sau đó quay đi“. . . Không có gì. ”

Vương Tuấn Khảingoài mặt xem như không có chuyện gì“Không có gì thì về nhà thôi.” Nhưng thựcra anh biết rằng Thiên Tỉ lại đang giận dỗi nữa rồi.

Thế nhưng em ấytại sao phải tức giận chứ?

À…

Nhất định là như vậy! Vương Tuấn Khải vỗgáy một cái hiểu ra mọi chuyện.

Vì là trưởng thành.

Vì là được người ta tỏ tình nên xấu hổ.

Vì là xuân tâm nhộn nhạo nên mới ngại ngùng.



Buổi tối lúc ngủ, Dịch Dương Thiên Tỉngủ ở giường trên, lúc chuẩn bị bò lên giườngthì bị Vương Tuấn Khải ởgiường dưới kéolại.

“Đêm nay ngủ chung đi. ”

Dịch Dương Thiên Tỉ lặng thinh không đáp.

Vương Tuấn Khảinghĩ thầm, bây giờlà lúc xuất chiêu rồi.

Đảm bảo từ (ー_ー) một giây sau biến thành (▰^◡^▰).

Trăm lần hiệu quả cả trăm.

Không tinthì thử xem.

“Thiên Thiên ~”

“Dương Dương ~ ”

“Bảo Bảo ~”

Dịch Dương Thiên Tỉ rốt cục nhịn không được tủm tỉm mỉmcười.

“Không tức giận nữa chứ?”

“Vốn dĩ em cũng không tức giận mà …”

Vương Tuấn Khảibĩu môi thì thầm“Môi mím chặt như thế còn bảo không tức giận…”

“Con trai mím môi không phải là tức giận!”

“Vậy thì là gì?”

Dịch Dương Thiên Tỉnhíu mày im lặng.

“Đừng nhíu mày nữa, sắp thành ông già đến nơi rồi …” Vương Tuấn Khải không nỡ nhìn gương mặtnhỏ nhắn đáng yêu nhăn nhúm lại, vươn tay khẽ vuốt ve nhè nhẹ.

Thật sự là có hiệu quả,gương mặt non nớt dần dần dãn ra, không còn nhíu mày sầu não nữa.

Vương Tuấn Khải ngáp một cái, có chútbuồnngủ.Nằm lùi vào trong, chừa ra một chỗ trống.

“Được rồi ngủ thôi.” Vươn tay ôm lấy eoDịch Dương Thiên Tỉnằm xuống.

Dịch Dương Thiên Tỉngoan ngoãn rúc trong lòngVương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải mỉm cườihài lòng, bắt đầu nhắm mắt ngủ.

Có lẽ là thấyhơi thởcủaanhbắt đầu trở nên ổn định, Dịch Dương Thiên Tỉ cho làanh đã ngủ say, mới bắt đầu hành động…

“Ca ca? ”

Giọng nói có chút thăm dò.

Vương Tuấn Khải cười thầm trong lòng, cố gắng nhắm kín mắt.

“Tiểu Khải. ”

Lần này lại làgiọng nói kiên định.

Tên tiểu tử này, dám gọi thẳng tên của mình, sáng mai phải xử lý mới được.

Tuy làkhông nhìn thấy, nhưng cảm giáchết sức thân mật gần gũi.Không cần nhìn cũng biếtđược hai người đang nằm rất gần nhau, Vương Tuấn Khải rõ ràng có thể cảm nhận được đối phương đang cố gắng nín thở quan sát mình, thi thoảng vì nín thở quá lâu mà để lộ ra tiếng thở dốc nhè nhẹ, hơi thở nóng rực phả ra phun lên mặt anh, giống như sợi lông nhỏ phẩy qua phẩy lại trong lòng, có chút ngứa lạicó chút khó nhịn.

Vương Tuấn Khải thầm nghĩ, phải chăng em ấy muốn véo mũi mình để cho mình không thở được? Hay là hét lên một cái khiến mình giật mình tỉnh lại? Vương Tuấn Khải đang khoái trá tưởng tượng thì đột nhiên mởchầm đôi mắt ra, không giấu nổi vẻ hoảng sợ.

Một vật mềm nhũn dán chặt lên môi anh.

Vương Tuấn Khải nhắm nghiền mắt lại, mí mắt rung động kịch liệt, không dám mở mắt ra lần nữa.

Cơ thể mềm mại của cậudán lên lồng ngực anh, trái tim của hai người áp sát vào nhau, đập chung một nhịp đập.

Dịch Dương Thiên Tỉ chầm chậm cọ xát lên cánh môi anh,giống như đang tỉ mỉ miêu tả lại hình dáng đôi môi anh, vừa ngây ngô vừa nhiệt tình mà dán chặt lên.

Thậm chí Vương Tuấn Khải có thể cảm nhận được môi châu di chuyển chầm chậm trên môi mình.

Trong đầu hiện lênđếndáng vẻ thiếu niên đang cúi đầu xuống, hai tay vòng quanh cổ anh. Sống mũi thẳng tắp, mắt cười sóng sánh, lúm đồng tiền ngọt ngào,còn cả môi châu xinh đẹp.

Vương Tuấn Khải đột nhiên cảm thấy mọi tế bào trên cơ thể đều kích động không ngừng được.



Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm đôi môi đỏ rực của Dịch Dương Thiên Tỉ, thầm nghĩ tối hôm quadán lên môi mình là cánh môi mềm mại này sao?

Vương Tuấn Khảinuốt một ngụm nước bọt.

Hôm nay đôi môi Dịch Dương Thiên Tỉ hình như có vẻ hơi khô,cậu không ngừngdùng đầu lưỡi liếm môi liên tục.

Vương Tuấn Khải nhìncánh đó . . . Đột nhiên cảm thấycó chút khát nước ..

“Đừng liếmnữa … môi sắp sưng lên rồi.”

“Ah~” Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn như thường ngày, không hề tỏ ra có gì bất thường, ngoan ngoãn lễ phép trả lời.

Vương Tuấn Khải cóchútngẩn ngơ … Tối hôm qua lúc hôn xong, môi của em ấy có phải cũng sưng đỏ giống như vậy ?

Chợt nhớ tới cảm giác đầu lưỡi ướt át mơn trớn lên môi mình.

“Ca? ”

Thôi chế, không lẽ em ấy nhận rađiều gì bất thường rồi…

“Vì sao anh ăn ớt sống vậy?”

Vương Tuấn Khải sửng sốt nửangày mới phản ứng được, ôm miệng chạy vào WC…

Lúc Vương Tuấn Khải quay lại bàn ăn, nhìn thấy cô gái bàn bên cạnh đang nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ chằm chằm. Còn Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn lạnh nhạt xem như vô hình.

Đẹp thì đúng là đẹp thật, nhưng đa số mọi người chỉ nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của em ấy. Riêng anh lại cảm thấy gương mặt nghiêm túc đó lúc nũng nịu với anh lại vô cùng đáng yêu.Vương Tuấn Khải đột nhiên hiểu ra, dường như chỉ có ở trước mặt mình em ấy mới biểu hiện ra bộ dạng dịu ngoan, mềm mại, đáng yêu đó. Nhớ tới hành động tối qua của Dịch Dương Thiên Tỉ, chợt cảm thấy có chút khó tin.



Bây giờ nên làm gì?

Chưa bao giờ có cảm giác lúng túng khó xử đến vậy.

Nên tránh né hay là mặc kệ xem như không có chuyện gì?

Người đó lại là đệ đệ của mình.Đệ đệ mà mình vô cùng thương yêu.

Hai người sống với nhau bao năm qua, hiểu rõ tất cả ưu nhược điểm của nhau, kể cả những chuyện xấu, những bí mật thầm kín của nhau. Cũng từng chung giường chung gối, thân mật gần gũi với nhau.

Hoàn toàn khôngthể xem như không có chuyện gì được.

Buổi tối, Vương Tuấn Khải hoảng hốt từ chối yêu cầu ngủ chung củaDịch Dương Thiên Tỉ.Nhìn dáng vẻ buồn bã của cậu,Vương Tuấn Khải cóchút không nỡ.

Thếnhưng vẫn không thoát khỏi hành vi “Hôn trộm” của em ấy.

Vương Tuấn Khải hai tay ôm chặt người trong ngực, lý trí còn sót lại tự nhủ rằng người trong lòng còn nhỏ, không thể quá mức …

Thế nhưng thiếu niên kia lại níu chặt lấy cổ mình, cánh môi non nớt hé mở để cho mình thâm nhập sâu hơn, còn khe khẽ phát ra âm thanh nỉ non mê người…

Bộ dạng mê người như vậy, chỉ cóthể duy nhất Vương Tuấn Khải nhìn thấy.

Không có cách nào, thực sựkhông thể khống chế được… !

Thiếu niên mở to đôi mắt thuần khiếtnhìn anh chằm chằm. Đôi chân quấn chặt lấy anh, mồ hôi ướt đẫm . . . Mãi cho đến khi trong cổ họng phát ra một tiếng thét chói tai.

“Ca ca! ”



Vương Tuấn Khải ngừng động tác, trong nháy mắt tỉnh táotrở lại.

Từ trong mộng thức dậy.

Thiếu niênvừa rồi còn ở dưới thân mình, lúc này đang ngủ yên giấc ở trên giường, hơi thở nhè nhẹ ổn định.

“Tại sao lại như vậy?” Vương Tuấn Khải đau khổ ôm mặt.

Xấu hổ tột cùng.

Nhất định phải thoát khỏi, nhất định phải thoát khỏi…Cơn ác mộng này.

4.

Nữ sinh trước mặt ngại ngùng trao một bức thư tình.

Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm cô gái.

Nữ sinh rất xinh đẹp, có mắt cười, còn có môi châu, còn có xương quai xanh xinh đẹp. . . Quả thực đẹp đếnmức cả trái timđều muốndâng hiếncho nàng.

Vương Tuấn Khải nắm tay nàng, cảm giác mềm mại.



Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn túi xách củaVương Tuấn Khải treomột chiếc bùa bình an có hình chữ thập.

“Đây là bạn gái của anh đưa. Anh nói không cần nhưng cô ấy vẫn khăng khăng …”

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải, không nói lời nào.

Không hiểu vì sao, trong lòng Vương Tuấn Khải chợtdâng lên một cảm giáctội lỗi.

“Chúng ta về nhà thôi…”

Vương Tuấn Khải bước vài bước mới pháthiện thiếu niên phía sau không đi theo sát bên cạnh mình như trước đây.

Vương Tuấn Khải ngoảnh lại, nhìn Dịch Dương Thiên Tỉcúi đầu yên lặng, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó bị phạt.

Vương Tuấn Khải cảm thấy lồng ngực dâng lên một cảm giác khó chịu, quay lại kéo tay Dịch Dương Thiên Tỉ, thiếu niên ngược lại vẫn không nhúc nhích, lặng lẽ rút tay về.

“Trời tối sầm rồi, sắp mưa to, đi về nhanh lên.”

Một lần nữa vươn tay nắm cổ tayThiên Tỉ định kéo đi, đột nhiên một giọt nước lạnh giá rơi xuống mu bàn tay anh, Vương Tuấn Khải chưa kịp bất ngờ,mưa lớn đã xối xả rơi xuống hai người.

Đôi mắt bị nước mưa làm cho ướt đẫm, Vương Tuấn Khảinhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe.

Từ đó về sau, Dịch Dương Thiên Tỉ ngày càng trở nên ít nói, ngày càng an tĩnh.

Cũng không còn nhíu mày phiền não, vẻ mặt càng trở nên thờ ơ lạnh nhạt.



“Tiểu Khải anh làm sao vậy?”

“. . . Không có gì… ”

Vương Tuấn Khải nhìn bạn gái trước mắt, trong lòng lại nhớ đến đôi mắt, bờ môi xinh đẹp của Dịch Dương Thiên Tỉ.

Nữ sinh chầm chậm áp sát khuôn mặt, chủ động tìm kiếm bờ môi anh,Vương Tuấn Khải theo bản năng tránh ra.

Bầu không khí trong phút chốc trở nên xấu hổ . . .

Cô gái không bỏ cuộc, tiếp tục ghé sát vào.

Chợt nhìn thấy đôi môi trước mắt cũng có hạt châu.

Vương Tuấn Khải hít sâu, ép mình quên đi hình ảnh người nọ.

Im lặng một lát. . . Vương Tuấn Khải đẩycô gái ra.

Đưa tay phủ kín đôi mắt, trong hốc mắt dường như có thứ gì đó nóng hổi chực trào ra.

Không phải. . .

Hôn môi không phải cảm giácnày. . .

Phải làm sao đây?

5.

Vương Tuấn Khải xảy ra tai nạn!

Dịch Dương Thiên Tỉ vội vàng chạy đến bệnh viện, nhìn thấy Vương Tuấn Khải nằm trên giường bệnh, chân trái bó bột gác lên giá đỡ.

Âm thanh Dịch Dương Thiên Tỉ run rẩy“Em nhận được điện thoại bọn họ nói anh bị rất nặng … ” nước mắt rơi xuống “Em cứ tưởng … ”

Vương Tuấn Khải sửng sốt, vòng tay ôm lấy Thiên Tỉ, dịu dàng nói“Cũng không sao rồi . . . ngoan nào, đừng khóc nữa.”



Buổi tối mỗi khi tỉnh dậy đều nhìn thấy thiếu niên nằm gục đầulên giường ngủ quên, tay vẫn không quên vén chăn cẩn thận.

Sáng sớm tỉnh dậysẽ nấu cho anh một bát cháo nóng hổi thơm lừng.

Buổi trưa ăn xong, dùng khăn ấm nhẹ nhàng lau khóe môi cho anh.

Lúc xế chiều bóc vỏ vàiquả cam, cắt thành từng miếng nhỏ chầm chậm đút cho anh ăn.

Buổi tối cầm khăn lông nóng giúp anhchà lưng. Vì nằm lâu nên chân tay tê bì nhức mỏi, em ấy kiên trì nhẫn nại ngồi bên cạnh xoabóp cho anh.

Những ngày kế tiếp, Vương Tuấn Khải mập lên không ít, còn Dịch Dương Thiên Tỉ lại gầy đi mấy cân.

Vương Tuấn Khải phát hiện Dịch Dương Thiên Tỉ đối với các y tá rất đề phòng, bất kể có xinh đẹp đến nhường nào, em ấy đều không nói một lời đóng cửa lại.Có lần có một y tá nhân lúc em ấy không ở đó tiến vào phòng, Dịch Dương Thiên Tỉ lúcquay trở lại nhìn thấy cảnh đó, lập tức đen mặt đuổi cô ta ra.

Vương Tuấn Khải nghe được các y tá ở cửa nói chuyệnphiếm “Chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận đến thế, không biết còn tưởng là vợ đi chăm chồng … ”

Nhìn lại thiếu niên đang chăm chú rót nước cho mình,vẻ mặt ôn hòa mềm mại.

Vương Tuấn Khải tựa vào giường suy nghĩ, cuối cùng rút ra kết luận.

Không phải là không bao giờ tức giận đến mức đen mặt, chỉ là em ấy không bao giờ dùng bộ mặt đó đối xử với anh.Chỉ có với anh, em ấy mới thể hiện ra vẻ mặt dịu dàng nhu thuận đó.

Trái tim bất chợt trở nênmềm nhũn.

Vương Tuấn Khải anh có điểm gì tốt mà có thể được em ấy đối xử như vậy?

6.

Dịch Dương Thiên Tỉ dùng xe lăn đẩy Vương Tuấn Khải vào phòng tắm, bên cạnhđặt một cái ghế nhỏ để cho anh thuận tiện gác chân lên.

Chuẩn bị dao cạo râu và gel xong, cúi người xuống nhẹ nhàng giúpanh cạo.

Vương Tuấn Khải thoải máingâm nga vài câu hát.

“Anh đừng động đậy!”

Vương Tuấn Khải nhìn vẻ mặt chăm chú của cậu, nhịn không được cười rộ lên, nói thêm một câu “Sao em lại đáng yêu thế chứ?”

“Anh đừng cười em nữa! ”

Trời hôm nay rất sáng, dưới ánh mặt trời mọi thứ đềutrở nên rõ ràng.

Vương Tuấn Khải nhìn Thiên Tỉ,thiếu niên trưởng thành các nét đều trở nên tinh xảo đẹp đẽ …

Đột nhiên anh vươn tay nắm lấy bàn tay đang cầm dao cạo của cậu…

Cậu cũng ngừng động tác.

Dịch Dương Thiên Tỉ mơ hồ ngẩng đầu nhìn anh, nhìn thấy trong đôi mắt anh hiện lên dáng vẻngây ngô của chính mình, mặt trở nên đỏ rực.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau. . .

Không nói câu gì . . .

Ánh nắng mềm mại bao phủ lên Thiên Tỉ một vẻ dịu dàng trầm mặc, bờ mi khẽ rung động, cánh môi xinh đẹp, ánh mắt hổ phách trong suốt …

Vương Tuấn Khải liếm môi, vươn tay ôm lấy cổ Dịch Dương Thiên Tỉ,kéo cậu cúi người xuống.

Dao cạo râu trong tay“Lạch cạch ” một tiếng rơi trên mặt đất.

Dịch Dương Thiên Tỉ trợn to hai mắt, không dám nhúc nhích, chỉ biếthé miệng để Vương Tuấn Khải tiến vào thăm dò. Hai cánh môi ngậm lấy môi dưới Dịch Dương Thiên Tỉ, khẽ mút vào vuốt ve không nỡ rời khỏi. Vừa tách ra lại lập tức bao phủ lên . . .

Dịch Dương Thiên Tỉ đưa tay đẩy lồng ngực anh“Đừng hôn nữa, em đứng không vững . . .”

“Ngồi trên đùi anh.”

Lúc kết thúc, cả người Dịch Dương Thiên Tỉ mềm nhũnngồi trong lòngVương Tuấn Khải.

Một lát sau, Dịch Dương Thiên Tỉ đứng lên, khuôn mặt đỏ bừng nhặt dao cạo râu lêndỗi hờn nói “Râu còn chưa cạo xong nữa …”

“Một lần nữa. ”

“… . . . ”

7.

[…]

Lúc xuất viện về nhà,hai người đi song song nhau, Vương Tuấn Khải chống nạng, Dịch Dương Thiên Tỉ đỡ tay anh.

“Chậc, thật là đáng tiếc.”

“…? ”

“Tai nạn xong thì mất luôn một cô bạn gái.”

“Không phải cô ấyvẫn đến thăm anh đấy thôi…”

“Anh chia tay với cô ấy rồi.”

“… ”

“Em có muốn biết vì sao không ?”

Dịch Dương Thiên Tỉ cúi đầu, dáng vẻ có chút khổ sở.

“. . . Không muốn. ”

“… ”

“Bởi vì trong lòng anh có người khác.”

Dịch Dương Thiên Tỉ im lặng không nói, mắt cụp xuống, sắc mặthơi tái nhợt.

Vương Tuấn Khải một tay chống nạng, một tay giữ bả vai Dịch Dương Thiên Tỉ xoay người cậu lại,si mê nhìn cậu.

“Em có muốn biết người đó là ai không?”



“Mỗi lần chúng ta bên nhau, anh luôn không thích tiếp xúc với em, em cứ nghĩ vì anh tôn trọng em nên mới hành động như vậy. Anh luôn tránh né em, em cứ nghĩ vì anh xấu hổ. Em tự lừa mình dối người rằng anh thực sự thích em .. Cuối cùng em cũng hiểu ra. ”

“Thực ra, anh chưa bao giờ có tình cảm với em đúng không?”

“Em rất giống người đó đúng không?”

“Chúc anh hạnh phúc.”



Vương Tuấn Khải đẩy Dịch Dương Thiên Tỉ épsát vào tường,Dịch Dương Thiên Tỉ hơi sửng sốt nhưng vẫn không cử động.

Vương Tuấn Khải cúi đầu xuống ghé môi kề sát vào môiDịch Dương Thiên Tỉ, nhẹ nhàng mà khiêu khích, chầm chậmmơn trớn,cảm nhận chút tê dại mơ hồ ở đầu môi . . .

“Dương Dương à, em nói xem, nếu như bố chúng ta biết anh thích em thế này, ông ấy liệu có đánh chết anh hay không?”

Dịch Dương Thiên Tỉ yên lặng một lúc lâu, khuôn mặt cứng ngắc dần dần nứt ra, chậm rãi . . . Cậu cắn chặt môi dưới, đôi mắt sóng sánh tràn ngập ý cười.

Nước mắt lượn lờ trong hốc mắt cuối cùng cũng rơi xuống.

“Đúng.”

Vương Tuấn Khảimỉm cười rạng rỡ,tràn đầy yêu thương mà nhìn cậu.

“Có đánh chết cũng muốn yêu em.”

Nhớ lại lúc đó, đối mặt với cái chết cận kề. . .

Âm thanh kim loại va chạm chói tai.

Không thể nhìn thấy gì, không thể nghe thấy gì, hình ảnh duy nhất còn đọng lại trong tâm trí là gương mặt của em, chỉ muốn nhìn thấy em,cũng tự nhủ cả đời này mãi mãi sẽ ở cạnh em.

Hóa ra, từ rất lâu trước đây, anh đã thích em rồi.

Thích em, thích cách mà em thích anh.

Thích em đối xử với anh luôn ôn nhudịu dàng, thích em cẩn thận e dè hôn trộm anh, thích cách em chăm chú nhìn anh, thích em giống như một cậu bé để cho anh chăm sóc, thích dáng vẻ ngủ say của em trong lòng anh.

Thực ra.

Anh thích nhất, chính làbộ dạng khi em ở cạnh anh.

Chỉ cần nghĩ đến, tất cả nút thắt trong lòng đều được tháo mở,mọi thứ đều được sáng tỏ.

Thật may mắn là anh không chết đi, đôi mắt vẫn có thểnhìn rõ dáng vẻ của em, đôi tai vẫn có thể nghe rõ những lời thủ thỉ em nói, vẫn có thể thẳng thắn mà nói với em những lời ấp ủ giấu kín trong lòng của anh.

End phần 1.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.