[Khải+Thiên]Tổng Hợp Truyện Ngắn

Chương 73: Chương 73: Series: Chuyện kể về Thiên bốn tuổi và Khải bốn tuổi rưỡi (7)




https://mattroinho2128.wordpress.com/2016/08/11/series-chuyen-ke-ve-thien-bon-tuoi-va-khai-bon-tuoi-ruoi-7/

Muốn khóc quáạạạạ ~~Trẻ con rất mẫn cảm với thời tiết, đặc biệt là thời tiết mưa rồi lại nắng, thay đổi thất thường khiến trẻ bị ốm, Khải Khải cũng không là ngoại lệ.

Khải Khải bị bệnh mất rồi.

Khải Khải thấy trong người khó chịu, rất khó chịu. Cậu liên tục hắt hơi miết thôi, mũi còn chảy ra hai hàng nước lòng thòng khiến cậu luôn cô sức mà hít vào, thế mà càng hít nó càng chảy ra nhiều hơn.

Mẹ Khải Khải cặp nhiệt kế vào nách Khải Khải mới biết cậu sốt tới 37,5 độ. Thế là mẹ quyết định hôm nay cho cậu ở nhà.

Khải Khải mệt lắm, nằm trong ổ chăn mà rên hừ hừ, vì bị sốt mà mặt mũi đỏ cả lên như trái cà chua chín. Mẹ đút cháo cho cậu nhưng cậu đẩy ra, lắc đầu ý bảo không ăn, làm mẹ Khải Khải phải dỗ ngọt:

“Khải Khải ngoan nè~ Ăn cháo xong mẹ dẫn đi bác sĩ, đi bác sĩ thì mau hết bệnh nè, hết bệnh rồi tới trường chơi với các bạn.”

Khải Khải tròn xoe mắt, hỏi lại mẹ: “Thật ạ?”

“Đương nhiên là thật rồi.” Mẹ vừa nói vừa khuấy cháo, múc một thìa thổi nguội rồi đưa tới miệng Khải Khải. Khải Khải ấy vậy mà rất ngoan, chịu nghe lời ăn hết cả chén cháo.

.

Sau khi đi bác sĩ về rồi, Khải Khải nhớ là mẹ nói đi bác sĩ sẽ hết bệnh liền, thế mà cậu chờ hoài chờ hoài mà vẫn chưa hết mệt.

Khải Khải rất muốn rất muốn tới trường chơi cùng với Thiên Tỉ. Khải Khải nhớ Thiên Tỉ lắm. Mà bây giờ Khải Khải buồn ngủ quá, cậu cố nhích mí mắt lên nhưng nó cứ nặng trĩu, thế rồi Khải Khải ngủ mất luôn.

Trong mơ, Khải Khải còn nhìn thấy mình đang chơi ô tô cùng Thiên Tỉ. Khải Khải thấy mình lợi hại lắm cơ, làm Thiên Tỉ mở to mắt thán phục không thôi.

Trong lúc này, ở trường Thiên Tỉ cũng ngóng Khải Khải lắm, nhưng cổng đã đóng lại rồi mà vẫn không thấy Khải Khải, Thiên Tỉ cũng thấy thiếu thiếu gì đó. Cô giáo thông báo với cả lớp rằng hôm nay Khải Khải nghỉ vì bị ốm.

Thiên Tỉ buồn lắm!

Cả ngày Thiên Tỉ chẳng chơi với ai, cứ ngồi một mình tô tô vẽ vẽ gì đấy. Thiên Tỉ biết Khải Khải bị ốm nên đã rất lo lắng, muốn làm cái gì đó an ủi Khải Khải.

Đại Hổ thấy Thiên Tỉ như vậy liền nhón chân lén đi tới. Chuyện lần trước là Đại Hổ ân hận không thôi. Đại Hổ thấy mình xấu xa quá cơ, Thiên Tỉ nhỏ con như vậy mà cậu cũng nỡ ăn hiếp, nghĩ lại khiến Đại Hổ lúng túng lắm.

Đại Hổ ngồi xuống bên cạnh Thiên Tỉ, ngoẹo đầu xem thử cậu đang vẽ gì, thấy cậu vẽ gì mà loằng ngoằng quá, Đại Hổ xem không hiểu, thế là ngẩng đầu lên nhìn Thiên Tỉ rồi nói nhỏ:

“Thiên Tỉ~ Tớ… tớ.. xin lỗi cậu..” Hai tay Đại Hổ chà chà vào nhau, ấp úng nói.

Thiên Tỉ đang tập trung lắm cơ, Đại Hổ cất tiếng làm nhóc giật mình rớt luôn cây bút. Đại Hổ nhìn thấy càng thêm lúng túng, xem ra chuyện lần trước nhóc vẫn còn để bụng ~~_~~

Đại Hổ mắc cỡ, định đứng dậy lủi vô góc tường ấm ức một mình, thế mà lại nghe thấy Thiên Tỉ nói:

“Hông…hông sao đâu…”

Đại Hổ mừng quýnh cả lên. Cái mông đang nhổm dậy vội bẹp xuống nhanh, nhìn Thiên Tỉ mà cười rạng rỡ, để lộ ra hai cái răng sún, trông buồn cười vô cùng.

Đại Hổ hỏi: “Thiên Tỉ à ~ Cậu đang vẽ gì thế?”

Thiên Tỉ đáp: “Tớ.. tớ vẽ tặng cho anh …anh Khải Khải. Anh Khải Khải đang bị ốm. Nhưng mà… nhưng mà…”

Đại Hổ ngạc nhiên: “Nhưng… nhưng sao?”

Mặt Thiên Tỉ đang hớn hở thì xìu xuống, nhỏ giọng nói:

“Nhưng mà… nhưng mà… tớ hông có biết nhà của anh Khải Khải.”

Đại Hổ xung phong giơ tay nhanh liền, vội đáp:

“Tớ biết tớ biết….Nhà Khải Khải sát bên cạnh nhà tớ luônnnn…”

“Thật sao?”

Đại Hổ gật đầu chắc nịch, mặt còn nghiêm túc ý bảo đó là sự thật.

“Tan học, tớ dẫn cậu tới nhà của Khải Khải.”

Thiên Tỉ vui lắm cơ, thế là cậu không còn phải băn khoăn về nhà của Khải Khải nữa.

Buổi chiều, mẹ tới đón Thiên Tỉ, Thiên Tỉ bảo mẹ chờ Đại Hổ nữa. Thiên Tỉ muốn qua nhà của Khải Khải. Mẹ Thiên Tỉ ngạc nhiên lắm, tròn mắt hỏi Thiên Tỉ thì nhóc nói là hôm nay anh Khải Khải không đi học, anh Khải Khải đang bị ốm.

Thế là mẹ nhóc chiều theo ý nhóc, dẫn nhóc theo Đại Hổ tới nhà của Khải Khải.

Khải Khải mới vừa tỉnh thôi, mồ hôi mồ kê nhễ nhại thấm ướt cả cái áo. Mẹ mang một chiếc khăn tới lau khô người cậu rồi thay bộ đồ mới, nhờ vậy mà Khải Khải thấy phấn chấn vô cùng.

Vừa xong xuôi hết thì có người kêu chuông cửa, mẹ Khải Khải chạy ra mở thì thấy mẹ Thiên Tỉ cùng mẹ Đại Hổ cười chào hỏi, nói con họ muốn tới thăm Khải Khải.

Khải Khải trong nhà mà hớn hở lắm cơ, Khải Khải nghe thấy tiếng Thiên Tỉ rồi, thế là Khải Khải ta bước xuống giường, lạch bạch chạy ra trước cửa, rồi còn hét lên:

“Thiên Tỉ~~~~~~~~~~”

Khải Khải bổ nhào vào chỗ Thiên Tỉ khiến nhóc suýt ngã xuống đất làm ba người lớn trước hoảng hốt, sau thì bật cười thành tiếng nói Khải Khải nóng vội quá cơ.

Đại Hổ cũng thừa dịp đó mà cười ké, Khải Khải liền đóng mặt ngầu, cho Đại Hổ một cái liếc rồi mới vô nhà.

Đại Hổ ngoan rồi mà, Đại Hổ không có đánh bạn Thiên Tỉ nữa mà ~~_~~ Thế mà vẫn bị Khải Khải lườm.

Mọi người cùng vào nhà, người lớn thì nói chuyện rôm rả, Đại Hổ thì ngồi cạnh mẹ mình cắn hột dưa, nhưng vì hai răng cửa bị sún hết rồi, thế là bỏ vô miệng nhai luôn hột, kêu rôm rốp rôm rốp.

Còn Khải Khải như vừa được quà, ríu rít không ngừng với Thiên Tỉ. Khải Khải vui lắm cơ, bởi vì Thiên Tỉ tới nhà của Khải Khải chơi. Khải Khải còn muốn sau này ngày nào cũng bị bệnh để ngày nào Thiên Tỉ cũng tới nhà mình hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.