https://mattroinho2128.wordpress.com/2016/08/13/series-chuyen-ke-ve-thien-bon-tuoi-va-khai-bon-tuoi-ruoi-8/
CHƯƠNG 8
Kể từ ngày Đại Hổ chỉ cho Thiên Tỉ biết nhà của Khải Khải, tự nhiên Khải Khải thấy không còn ghét cay ghét đắng Đại Hổ nữa mà chỉ thấy hơi ghen ghét thôi. Vì Đại Hổ lập được công lớn cho nên Khải Khải không tính toán chuyện lần trước nữa.
Hừ!!! Tha cho Đại Hổ lần này đó~
Hôm nay, Thiên Tỉ lại đến nhà Khải Khải chơi, Khải Khải sướng rơn cả người, nhóc ấy vừa mới đến là Khải Khải tự nhiên cầm tay người ta, dẫn một mạch vô nhà, ngồi bịch xuống chơi siêu nhân.
Khải Khải rất thích siêu nhân, tới nỗi trong nhà áo quần đồ chơi đều mang hình siêu nhân. Khải Khải còn có một con siêu nhân to ơi là to, êm ơi là êm, để trong phòng ngủ á, đêm đêm cậu đều nó đi ngủ, mềm mềm rất dễ chịu~
Nhưng mà… nhưng mà dù vậy, Khải Khải vẫn thích chơi với Thiên Tỉ hơn.
Thế là cậu mang tất cả đồ chơi của mình chia cho Thiên Tỉ chơi. Nhóc ấy nhìn thấy mà ngạc nhiên cả lên, liên tục hỏi Khải Khải thứ này chơi như thế nào.
Đương nhiên lúc ấy Khải Khải rất hãnh diện, trổ tài hiểu biết của mình, cái miệng nhỏ nói tới nói lui, nước miếng búa xua, thỉnh thoảng còn dừng lại thở vài cái nhưng Khải Khải không hề thấy mệt chút nào, cậu thấy hưng phấn nữa là đằng khác.
“Đây nè… cái này em… em phải lên dây cót…nó mới chạy được.” Khải Khải vừa nói, vừa làm mẫu cho Thiên Tỉ xem.
Con siêu nhân đột nhiên cử động, bước từng bước ngắt quãng, lưng thẳng đứng lên, tay thì đánh tới đánh lui làm Thiên Tỉ ngạc nhiên không thôi.
Ở nhà Thiên Tỉ không có mấy thứ đồ chơi này, thế nên nhóc nhìn rất chăm chú. Từ hồi bú sữa mẹ tới giờ, nhóc chưa thấy cái nào lạ như cái này~
Rồi nhóc chuyển mắt nhìn sang đống đồ chơi, thấy có một cái kỳ lạ, thế là nhóc cầm lên xoay tới xoay lui, mặt càng ngày càng đăm chiêu vì không biết cái đó chơi như thế nào.
Khải Khải thấy vậy liền chỉ cho Thiên Tỉ.
“Nè~ Thấy cái màu đỏ này hông?? Em bấm vô~~”
“Này…này hở?” Thiên Tỉ chỉ chỉ vào nút màu đỏ.
“Hihihi, em bấm thử y~” Khải Khải cười tít cả mắt, nghĩ rằng Thiên Tỉ sẽ thích lắm vì đây là cái Khải Khải tâm đắc nhất.
Pằng!!!!
Thiên Tỉ giật mình rụt tay lại, trừng to mắt nhìn Khải Khải.
Pằng! Pằng! Pằng!
Thiên Tỉ hoảng sợ lắm, vội hất văng súng đồ chơi ra xa, chạy tới núp phía sau lưng Khải Khải, đem mặt úp vô lưng của Khải Khải.
Khải Khải cũng quýnh cả lên, cậu tưởng rằng Thiên Tỉ sẽ thích.
Đột nhiên Thiên Tỉ khóc lên làm Khải Khải cuống luống tay chân, xoay tới xoay lui không biết làm thế nào, cuối cùng thì ôm lấy nhóc, học người lớn mà vỗ vỗ lưng cho Thiên Tỉ….
“Anh Khải Khải~~ Em sợ~~” Thiên Tỉ vừa nấc, vừa lên tiếng…
“Được… được… hông chơi với cái đó nữa….”
Khải Khải đã nói vậy rồi mà Thiên Tỉ vẫn chưa ngừng khóc, vẫn còn thút tha thút thít, lâu lâu còn kéo lên một tiếng thật dài.
“Huhuhu, Thiên Tỉ em nín khóc đi~~ Em mà khóc nữa là anh khóc theo luôn á ~~ Huhuhu”
Nói xong, Khải Khải còn khóc dữ hơn cả Thiên Tỉ.
Khải Khải không biết gì hết, Khải Khải thấy Thiên Tỉ khóc cho nên Khải Khải khóc theo thôi. Thế nên đừng hỏi Khải Khải vì sao khóc, Khải Khải không biết trả lời đâu ~~_~~
Giọng Khải Khải ré lên, vang cả ngôi nhà làm cho các phụ huynh đang trò chuyện cũng phải chạy tới xem có chuyện gì đang xảy ra thì thấy mắt mũi Thiên Tỉ đo đỏ, còn Khải Khải thì vẫn đang bận khóc.
Mẹ tới chỗ hai đứa, lấy tay chọt chọt Khải Khải, Khải Khải thế mà lại né, gạt tay của mẹ ra, vén áo chùi sạch cái mặt, xong mới quay mặt lại nhìn mẹ.
Mẹ Khải Khải tức cười không thôi, Khải Khải giấu đầu lòi đuôi mất tiêu rồi!
Khải Khải nhớ trực lại, hình như lại bị Thiên Tỉ thấy mặt xấu trai của mình mất rồi. Thế là Khải Khải lấy tay bụm mặt lại, mắt nhìn qua kẽ tay thì thấy Thiên Tỉ đang nhìn chằm chằm vào mình.
~~_~~ Huhuhu, bị thấy rồi còn gì?
Thiên Tỉ đặt tay lên vai của Khải Khải, giọng còn lạ lạ do khóc khi nãy, an ủi Khải Khải:
“Anh… anh cũng sợ cái đó nữa à? ~~ Không…không phải sợ…em..em ném nó đi rồi~” Hổng phải mình Thiên Tỉ sợ, còn có…còn có Khải Khải sợ nữa. Thế nên Thiên Tỉ thấy mình không cần phải sợ nó, để Khải Khải thấy cũng không sợ giống nhóc nữa.
Thiên Tỉ cũng thương Khải Khải lắm! Nhóc cũng muốn bảo vệ Khải Khải nữa.
Khải Khải thấy xấu hổ dễ sợ. Khải Khải quê độ lắm, muốn tìm cái lỗ nẻ nào đó núp vô thôi. Huhuhu~
Thế là Khải Khải liếc cái súng đồ chơi kia một cái, cắn răng quyết tâm dữ lắm bởi vì đó là đồ chơi cậu thích nhất, nhưng mà… nhưng mà… nó làm cho Thiên Tỉ sợ, nó còn làm cho Khải Khải xí hổ nữa. Khải Khải đấu tranh một hồi liền cho nó vào danh sách đen, cất thiệt sâu dưới hộp đồ chơi, sau đó… khi Thiên Tỉ về nhà rồi thì Khải Khải lại lôi lên nhìn cho đỡ nhớ.