https://lamnham1312.wordpress.com/2016/08/23/shortfickhai-thien-nguoi-yeu-ngu-ngoc-nha-chung-ta-chuong-6-end/
Author: Nhĩ Thanh Thanh
Editor: Grey & Miêu Mũm Mĩm
Pairing: Vương Tuấn Khải x Dịch Dương Thiên Tỉ
Bản edit đã có sự đồng ý của tác giả. Không đảm bảo chính xác hoàn toàn so với bản gốc. Vui lòng không mang ra khỏi WordPress.
Dịch Dương Thiên Tỉ giơ tay về phía Vương Tuấn Khải: “Người anh em!”
Vương Tuấn Khải chỉ cười, nhìn cậu đang tính toán chơi đùa gì đó.
Dịch Dương Thiên Tỉ nói: “Vương Tuấn Khải, thời điểm khảo nghiệm xem tình bằng hữu của hai chúng ta sâu hay không đã đến rồi.”
Vương Tuấn Khải mỉm cười: “Anh từ chối.”
Dịch Dương Thiên Tỉ: “… Em còn chưa nói anh phải làm gì.”
Vương Tuấn Khải: “Chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì, có chuyện tốt em sẽ không gọi đến anh.”
Dịch Dương Thiên Tỉ gương mặt EXO ME em là một người chuyên hãm hại đội trưởng sao, cậu đứng dậy ra dấu tay ý bảo Tiểu Lý tam thời rời khỏi đây trước, ngắm nhìn bốn phía xung quanh, xác định không ai đang nhìn xong, mở cửa xe lách mình chui vào ngồi ở phía sau.
Vương Tuấn Khải nghiêng đầu nhìn cậu.
Dịch Dương Thiên Tỉ đột nhiên im lặng.
Vương Tuấn Khải không biết cậu muốn làm cái gì, bất an mơ hồ cùng thấp thỏm ở sâu dưới đáy lòng đang bắt đầu trào ra, anh cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, làm ra dáng vẻ ung dung nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ —— nhưng khi nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách sâu hun hút kia, tai không nhịn được đỏ lên.
Trong đôi mắt của Dịch Dương Thiên Tỉ có một con chó Poodle đang phát tình.
Cậu một tay chống trên ghế, cơ thể chậm rãi hướng về phía Vương Tuấn Khải, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng nhỏ, Vương Tuấn Khải theo bản năng lui về phía sau, lại lúng túng phát hiện lưng mình đã dựa sát vào cửa xe.
Dịch Dương Thiên Tỉ nói: “Vương Tuấn Khải, sao anh lại chảy nhiều mồ hôi như vậy.” Vừa nói vừa kề sát Vương Tuấn Khải, cong lưng vượt qua anh đi ấn nút điều chỉnh lên xuống của cửa kính xe.
Vương Tuấn Khải thở ra một hơi, còn tưởng là Dịch Dương Thiên Tỉ định làm gì. Anh xoay người thay đổi tư thế, nghiêng đầu nhìn gò má của Dịch Dương Thiên Tỉ, nói: “Em đóng cửa kính xe làm gì vậy…”
Lời còn chưa dứt, Dịch Dương Thiên Tỉ đã quay phắt người lại, hai tay ôm cổ Vương Tuấn Khải, không để anh kịp phản ứng đã cúi người xuống —— hôn lên đôi môi đang hé mở của anh.
Vương Tuấn Khải hai mắt trợn tròn.
Chỉ sau chớp mắt, Dịch Dương Thiên Tỉ đã buông tiểu đội trưởng bị mình hôn đến ngây người ra, véo má anh một cái, quẳng lại câu “Hai ngày nữa mời anh ăn cơm” rồi đi xuống xe.
Vương Tuấn Khải đờ đẫn chưa hoàn hồn, giơ tay quệt miệng, nửa ngày sau mới giận dữ hét: “Dịch Dương Thiên Tỉ!!!”
Tối muộn kết thúc công việc, Dịch Dương Thiên Tỉ nhận lấy hộp cơm Tiểu Lý đưa tới, nhìn về phía sau hỏi: “Vương Tuấn Khải đâu?”
Tiểu Lý trả lời: “Khải ca quay về khách sạn rồi.”
Dịch Dương Thiên Tỉ ồ một tiếng, mở hộp cơm bới hai cái, lại hỏi: “Lúc anh ấy đi sắc mặt thế nào?”
Tiểu Lý cau mày suy nghĩ: “Không có gì khác thường.”
Dịch Dương Thiên Tỉ gật đầu, gắp một miếng thịt kho, giơ lên rồi lại để xuống, nghĩ nghĩ một lúc lại hỏi: “Anh ấy không nhắn lại gì à?”
Tiểu Lý: “Chẳng hạn như?”
Dịch Dương Thiên Tỉ nhét thịt kho vào trong miệng một cách đầy oán hận: “Bỏ đi, coi như tôi chưa hỏi.”
Vương Tuấn Khải ở tầng trên phòng Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu sai Tiểu Lý đi hỏi quản lí khách sạn, sau khi biết được đồng chí Vương Tuấn Khải không bởi vì bị chiếm tiện nghi mà thu dọn đồ đạc bỏ về công ty, trong lòng mới thả lỏng, vừa ngân nga một khúc hát dân gian vừa đi về phòng.
Cậu mở weixin ra, thấy Vương Tuấn Khải gửi tin nhắn mới.
“Bộ phim tiếp theo của em đề tài là tình yêu đồng tính?”
Dịch Dương Thiên Tỉ bật cười, ngón tay gõ chữ như bay trên màn hình: “Đúng nha, em muốn khiêu chiến đề tài mới một chút.”
“??? Đóng cùng ai.”
Dịch Dương Thiên Tỉ trong lòng thầm điên cuồng mắng Vương Tuấn Khải đây không phải trọng điểm, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: “Là XX, trước cùng em cạnh tranh giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất ấy.”
Bên kia nửa ngày không thấy hồi âm, Dịch Dương Thiên Tỉ vứt điện thoại di động sang một bên đi tắm.
Một lát sau, Dịch Dương Thiên Tỉ mơ hồ nghe thấy tiếng chuông cửa, vội vội vàng vàng lau sạch nước mặc quần áo vào, cách cánh cửa lên tiếng hỏi: “Ai đấy?”
Ngoài cửa không có tiếng động.
Trái tim cậu thoáng động, nói: “Là Tiểu Khải sao.”
Tiếng chuông cửa lại điên cuồng vang lên.
Dịch Dương Thiên Tỉ mím môi cười, mở chốt cửa.
Ngoài cửa Vương Tuấn Khải mặc áo phông trắng với quần ngủ, đeo khẩu trang để tránh tai mắt, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng nhìn xung quanh mấy cái, xác định không có ai xong mới lôi anh vào phòng.
Tóc cậu vẫn còn ướt, thỉnh thoảng lại có giọt nước chảy từ tóc xuống, làm cổ áo ngủ màu trắng ướt một mảng.
Vương Tuấn Khải nhìn thoáng qua, vừa liếc nhìn, không nhịn được trầm giọng nói: “Đi sấy khô tóc ngay, đừng để bị cảm.”
Dịch Dương Thiên Tỉ cười cười, lấy máy sấy tóc ở trong tủ đầu giường ra, đưa cho Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải: “…Anh???”
Cậu cậy từng ngón tay của anh trực tiếp nhét vào.
Vương Tuấn Khải trợn tròn mắt, mãi mới đứng dậy, căm hờn cắm điện bật công tắc. Dịch Dương Thiên Tỉ cười hi hi, ngoan ngoãn ngồi yên.
Ngón tay thon dài của anh dịu dàng xoa tóc cậu.
Dịch Dương Thiên Tỉ dễ chịu đến cả người lâng lâng, không kìm lòng nổi dựa luôn vào người Vương Tuấn Khải, vênh mặt sai khiến.
Vương Tuấn Khải đột nhiên nổi giận túm tóc cậu: “Sao em lại lừa anh? Em vốn không có nhận bộ phim đồng tính nào cả.”
Dịch Dương Thiên Tỉ ôm đầu kêu đau, bi phẫn đứng phắt dậy: “Anh thật quá độc ác —— mà em nói cái gì anh cũng tin, em nói em thích anh đấy, anh tin không!”
Vương Tuấn Khải không lên tiếng, bàn tay đang nắm chặt máy sấy tóc siết chặt rồi lại thả lỏng, hừ một tiếng, lại kéo Dịch Dương Thiên Tỉ lại gần, xoa xoa chỗ cậu kêu đau, để cậu nằm ngang, tiếp tục thổi khô tóc cho cậu.
Dịch Dương Thiên Tỉ lén nhìn anh, không ngừng đảo mắt.
Vương Tuấn Khải đột nhiên bật máy lên mức mạnh nhất, ở giữa tiếng máy chạy vù vù lẩm bẩm câu gì đó, Dịch Dương Thiên Tỉ thoáng nghe được, nắm lấy tay Vương Tuấn Khải rồi ngồi thẳng người dậy, đôi mắt sáng bừng nhìn anh chằm chằm.
Tiểu đội trưởng đỏ mặt trách: “Em đừng động tóc còn chưa khô!”
Dịch Dương Thiên Tỉ giật lấy cái máy sấy tóc đầy vướng bận kia, động tác quá mạnh lôi tuột cả phích cắm xuống. Tiếng gió ầm ĩ đã ngừng lại, Vương Tuấn Khải nghe thấy giọng nói nghiêm túc của cậu: “Em nói em cũng thích anh, anh tin hay không?”
Vương Tuấn Khải lại không rõ lời này của cậu là thật hay giả.
Từ khi thích bắt đầu thích Dịch Dương Thiên Tỉ, trong lòng Vương Tuấn Khải chưa có một khắc nào cảm thấy chân thực. Anh luôn cảm thấy đối phương đã biết được tâm tư của anh, thỉnh thoảng đáp lại một chút cũng đủ làm anh nảy sinh ảo giác hai người bọn họ lưỡng tình tương duyệt. Nhưng cậu lúc nào cũng có dáng vẻ có thể thoát ra, dường như người lún sâu vào trong cái hố tình cảm này từ đầu đến cuối chỉ có một mình anh.
Nhưng hôm nay lại không giống vậy.
Dịch Dương Thiên Tỉ hôn anh.
Vương Tuấn Khải mơ hồ cảm thấy trước mắt mình đột nhiên xuất hiện một cơ hội ngàn năm có một, nếu như lần này không nắm bắt được, thì đừng nói đến tương lai.
Vậy nên anh nói: “Những lời em nói anh có bao giờ chưa từng tin không?”
Đôi mắt cậu cong cong như hai mảnh trăng khuyết.
“Vương Tuấn Khải, anh có muốn biết tại sao hôm nay em lại hôn anh không?”
Vương Tuấn Khải quay mặt sang chỗ khác, gật đầu.
Dịch Dương Thiên Tỉ cầm tay anh, dịu dàng hôn lên từng ngón tay của anh.
“Chờ ngày này năm sau, em sẽ nói cho anh biết.”
-END-
[*] Chú giải của tác giả cho câu cuối: Ngày này năm sau (明天的今天) = Kỉ niệm một năm yêu nhau (恋爱一周年纪念日) = Chúng ta qua lại (đến với nhau) đi (我们交往吧).