https://wordpress.com/read/blogs/102653234/posts/1854
Tác giả:Nhĩ Thanh Thanh
Chuyển ngữ: QT
Biên tập: Grey & Miêu Mũm Mĩm
Pairing:Vương Tuấn Khải x Dịch Dương Thiên Tỉ
Chuyển ngữ đã được sự đồng ý của tác giả. Không đảm bảo sát nghĩa 100% so với bản gốc. Vui lòng không mang ra khỏi WordPress.
Cr: Journey Of Heroes.
CHƯƠNG 3
Phân cảnh của Vương Tuấn Khải trong phim điện ảnh kia cũng không nhiều lắm, gọi là nhân vật khách mời diễn vai con trai minh chủ võ lâm, nam số 3, phụ trách đùa giỡn đẹp trai với giúp đỡ nam nữ chính. Anh đối với mấy vai diễn con trai minh chủ võ lâm hay con trai của chí tôn ma đạo, thậm chí là con trai của cửu ngũ tôn sư thực sự sinh ra vài phần chán ghét, nhưng mà mỗi lần rơi vào tay anh nếu không phải “khốc suất cuồng phách*” thì sẽ là “lãnh ngạo tà mị”, không giống như Dịch Dương Thiên Tỉ, còn có thể thỉnh thoảng diễn nam nhân ấm áp dịu dàng như nắng mùa thu.
*Khốc suất cuồng phách: lạnh lùng đẹp trai điên cuồng bá đạo.
Vương Tuấn Khải khốc suất cuồng phách vừa kết thúc phân cảnh liền lên máy bay quay về Trùng Khánh, để lại Dịch Dương Thiên Tỉ một thân một mình ở thành phố nọ khắc khổ hăng hái chiến đấu.
Dịch Dương Thiên Tỉ nghĩ ngợi, trong lòng có chút không được tự nhiên. Cậu vừa làm tốt công tác chuẩn bị để vào quay phim, thì nam chính liền bye bye rời đi, trước khi đi cũng không nói câu nào với cậu, cậu ở thời gian nghỉ ngơi lên weibo mới biết được người nào đó đã hoàn thành xong phân cảnh của mình.
Xế chiều hôm đó, Dịch Dương Thiên Tỉ điên cuồng liên tiếp NG gần mười mấy lần, cuối cùng khiến cho đạo diễn thẳng mặt mắng to “Cái loại giọng nói này của cậu là cùng bạn gái nói chuyện hay là đang đưa ma bạn gái hả?”
Vương Tuấn Khải đang ở công ty ghi âm bài hát mới hắt hơi một cái.
Tiểu Lý ngó Dịch Dương Thiên Tỉ liền cảm thấy tâm tình đại nhân nhà mình không đúng lắm, trợ lí nhỏ phát huy tác dụng chạy tới khom lưng cúi đầu nghe đạo diễn mắng xong sau đó nói Dịch Dương Thiên Tỉ tối qua lúc ngủ đắp chăn không kín nên nhiệt độ cơ thể có hơi tăng, cả người không thoải mái. Đạo diễn ngoài miệng lầu bầu một câu “Lớn như vậy rồi mà cũng không biết chú ý tới thân thể mình gì hết” nhưng cuối cùng vẫn nể tình đã cùng Dịch Dương Thiên Tỉ hợp tác qua không ít lần mà quyết định để cho cậu ra ngoài nghỉ ngơi một chút, đẩy những phân cảnh không có cậu lên quay trước.
Dịch Dương Thiên Tỉ cởi phục trang tiến vào trong xe, nhìn qua kịch bản mấy lần, dòng chữ “cậu yêu tôi anh ta yêu cô ấy anh không yêu tôi anh yêu cô ấy” trước mặt có chút chói mắt, để kịch bản sang một bên, nhắm mắt tìm nhập mộng.
Tiểu Lý biết đại nhân nhà mình nhìn qua ôn lương cung kiệm như vậy nhưng thực chất cũng rất bá đạo, vậy nên cũng không dám quấy rầy cậu mà ngoan ngoãn đóng cửa xe phòng trừ cẩu tử.
Dịch Dương Thiên Tỉ ở trong mơ.
Thượng đế thị giác, nam số 1 là Vương Tuấn Khải, nam số 0 là Dịch Dương Thiên Tỉ.
Trong mơ, Dịch Dương Thiên Tỉ nằm úp sấp quỳ trên mặt đất, hai tay ôm chặt lấy cặp chân dài của Vương Tuấn Khải, nước mắt nước mũi giàn giụa, không ngừng khóc lóc, nước mắt rơi như mưa rào mùa hạ: “Khải! Đừng đi! Đừng như vậy! Đừng xa em!”
Vương Tuấn Khải ngồi thấp người xuống, đỡ lấy hai vai cậu lay nhẹ. Anh từ trong túi lấy ra một tờ khăn giấy, lau khô nước mắt cậu, sau đó cười tà mị, lộ ra hổ nha tinh nghịch: “Thiên Tỉ, anh đã nói rất rõ ràng với em: Anh là thẳng nam. Anh và em cùng một chỗ, chỉ là vì đẩy CP thôi. Không phải là ngay từ đầu cũng đã nói rồi, ai cũng không được có tình cảm thực sự sao?”
Dịch Dương Thiên Tỉ khóc đến tê tâm liệt phế: “Anh… Anh không phải thật tâm, vậy sao… vậy sao còn nói yêu em!”
Vương Tuấn Khải khinh miệt liếc mắt: “Cũng là vì hiệu quả tiết mục nha.”
Dịch Dương Thiên Tỉ ngẩng đầu nhìn lên—— màn ảnh ưu tiên cho cậu một cảnh đặc tả: “… Vậy có nghĩa là anh một chút cũng không có… không có…”
Không đợi Dịch Dương Thiên Tỉ nói xong, Vương Tuấn Khải lạnh giọng cắt ngang: “Không có!” Anh buông hai tay đang đỡ cậu, bỏ mặc đối phương ôm ngực tuyệt vọng ngã xuống, “Hơn nữa, Dịch Dương Thiên Tỉ em không phải được gọi là thẳng nam cuối cùng của toàn vũ trụ sao, hiện tại ôm chân anh là chuyện gì đây?”
“Em… Em…” Dịch Dương Thiên Tỉ nói không ra lời, ngẩng đầu một cái liền phát hiện Vương Tuấn Khải đã xoay người bỏ chạy, cậu nhoài người về phía trước ôm lấy bắp đùi của anh khàn cả giọng kêu to: “Ô ô ô Vương Tuấn Khải anh đừng bỏ em! Ô ô ô Vương Tuấn Khải em rất thích anh, ô ô ô anh đừng đi!”
Dịch Dương Thiên Tỉ giật mình tỉnh lại từ trong giấc mộng kết thúc bằng cảnh Vương Tuấn Khải một cước đá bay mình.
Quá hung bạo.
Cậu lau mồ hôi lạnh trên trán.
Thật cmn quá mức doạ người nha.
Một giây trước còn vừa ngáp dài một cái đã nghe thấy động tĩnh từ phía sau, Tiểu Lý vội vã xoay người lại nói: “Dịch ca tỉnh a! Aiz, thế nào lại đổ mồ hôi như vậy?”
Dịch Dương Thiên Tỉ trong lòng vẫn còn sợ hãi, che mắt lại vẫn nghe thấy tiếng khóc ô ô ô thảm thiết của mình vang lên bên tai mà thở gấp nói: “Vừa mơ thấy ác mộng, thật doạ người.”
Tiểu Lý ồ một tiếng: “Dịch ca anh có phải tại gần đây anh nghỉ ngơi không tốt không, em qua hiệu thuốc mua thuốc an thần cho anh nhé?”
“Thôi khỏi dùng mấy thứ vô dụng đó đi,” Dịch Dương Thiên Tỉ lấy lại tinh thần, ngồi thẳng người, không gian phía sau quá nhỏ nên ngủ không thoải mái, vừa tỉnh đã cảm thấy tứ chi đau nhức, “Anh gặp ác mộng cũng là bởi vì cậu suốt ngày cho anh đọc cái gì mà Thiên Khải Thiên đô thị tình duyên ngược luyến tàn tâm 100 chương, viết đều là một đống lộn xộn cái gì, dọa anh đây đến phát bệnh! Sau này không cho phép đọc nữa!”
Tiểu Lý a một tiếng, thấy dáng vẻ của Dịch Dương Thiên Tỉ không quá cao hứng, liền uỷ uỷ khuất khuất gật đầu, trong ngực thầm nghĩ: Không phải chính anh là người nói muốn thử cảm thụ văn hoá của fan để có thể hiểu được tâm tình của fan mà bảo em mở cho xem mấy thứ này trước sao…
Nhưng mà cơn ác mộng này sau khi tỉnh dậy lại có hiệu quả kỳ diệu.
Dịch Dương Thiên Tỉ trước đó vài ngày suy nghĩ Vương Tuấn Khải nói liêu liền liêu nói đi là đi chẳng có tư vị gì cả, mấy ngày nay một góc cái bóng của Vương Tuấn Khải cũng không muốn nhìn thấy, người khác nói chuyện nhắc tới chữ “Khải” mặt cũng nhăn nhó một lúc lâu, sau đó trong đầu tự động liền vang lên một tràng thanh âm 3D cao vút sống động “Ô ô ô” “Hu hu hu” kia, quả thực là quá mức chói tai.
Nhưng mà dù sao cũng là cùng một nhóm, không phải Dịch Dương Thiên Tỉ muốn cho anh biến mất là có thể làm cho anh biến mất được.
Vào ngày thứ ba sau cơn ác mộng, thời điểm Dịch Dương Thiên Tỉ thoát khỏi bóng đè cũng là lúc Vương Tuấn Khải phát một cái weibo mới.
TFBOYS-Vương Tuấn Khải V:
Tiểu long tôm ăn thật ngon,@TFBOYS-Dịch Dương Thiên Tỉ VThiên Tỉ không được ăn thật đáng tiếc.
[Vương Tuấn Khải + Vương Nguyên + vỏ tôm. jpg]
Chuyển phát 35W | Bình luận 9W | Thích 21W
Dịch Dương Thiên Tỉ lướt xuống phần bình luận, quả nhiên là một mảnh lam lục xanh biếc thịnh thế.
“Chính là tình yêu [doge]”
“Thức ăn cho cẩu độc thân rơi đầy mặt [khóc][doge]”
“Thức ăn hoàng kim cho cẩu đến từ Vương Vương phu phu@TFBOYS-Dịch Dương Chết Tâm[cười cry]”
…
Mẹ nó.
Tức giận a.
Dịch Dương Thiên Tỉ mặt không đổi sắc rời khỏi weibo, mỉm cười cất di động đi, ánh mắt hoà ái nhìn về phía Tiểu Lý.
“Bọn họ ăn tiểu long tôm lúc nào vậy?”
Tiểu Lý nói: “Tối hôm qua a. Chụp ở hiện trường, cũng ở hiện trường phát weibo luôn.”
Dịch Dương Thiên Tỉ nói: “Vương Tuấn Khải không phải là đang ở công ty thu âm bài hát mới sao?”
Tiểu Lý: “Đúng nha, Khải ca lúc thu âm thấy Nguyên ca ở công ty, thuận tiện cùng nhau đi ăn khuya.”
Ăn ăn ăn ăn thế nào không cay chết anh?
Dịch Dương Thiên Tỉ nha một câu, một lần nữa cầm lên kịch bản.
Sau một lúc lâu, Tiểu Lý nghe từ phía sau quyển kịch bản thẳng đứng truyền ra một câu nói.
“Ngày hôm nay sau khi quay xong, cậu đặt vài chục cân tiểu long tôm, toàn bộ đoàn phim mỗi người một cân,” lại một lát sau nữa, liền bỏ thêm một câu, “Anh muốn ba cân!”
Tiểu Lý: …
Đêm đó Vương Tuấn Khải liền thấy được một post nhắc nhở đặc biệt như thế này.
TFBOYS-Dịch Dương Thiên Tỉ V:
Ai nói em không ăn được?@TFBOYS-Vương Tuấn Khải V @TFBOYS-Vương Nguyên V[doge][doge] toàn bộ đoàn phim cùng nhau vui vẻ ~
[Đoàn làm phim chụp chung + mấy thùng tôm.jpg]
Chuyển phát 31W | Bình luận 6W | Thích 20W
Ai nha, Thiên Tỉ hờn dỗi rồi này.&Hoàn chương 3.